TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Khi đứng cách nhau khoảng nửa bước chân, Lục Tân rất muốn giang tay ra ôm Hà Diệp vào lòng, cho dù đó chỉ là một cái ôm đơn thuần không chất chứa d*c vọng nhưng anh cũng muốn ôm chặt cô vào lòng.

Tuy vậy anh chỉ cong khớp ngón tay mấy lần chứ không hề nhấc tay lên.

Bỗng nhiên một tiếng “Ầm” vang lên, cửa bên nhà đối diện kai đột nhiên mở ra từ bên trong.

Nhịp tim vừa mới trở lại mức bình thường của Hà Diệp cũng vì tiếng động bất ngờ này mà giật mình đến nỗi suýt chút nữa ngừng đập. Cô vội vàng mở cửa cửa nhà mình, sau đó trước khi người hàng xóm kia ra khỏi nhà cô đã chui vào nhà mình trước.

Dĩ nhiên cô vào nhà rồi cũng không đóng cửa lại, mặt đỏ tim đập chân run ra hiệu cho Lục Tân nhanh nhanh chóng chóng vào đây.

Ánh mắt Lục Tân nhìn lướt qua cô rồi lại nhìn sang nhà bên cạnh.

Nhà bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đi ra, trong tay người chồng còn đẩy một chiếc xe đẩy em bé, trong xe có một em bé xinh xắn da trắng nõn nà như trứng gà bóc.

Lục Tân đã từng có khoảng thời gian chăm sóc em họ nên anh đoán đứa trẻ này khoảng bảy, tám tháng tuổi.

Người vợ trẻ tuổi nhìn thấy Lục Tân thì kinh ngạc há hốc miệng trước vẻ ngoài tuấn tú của anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Mặc dù trên đường đến đây, Lục Tân chảy không ít mồ hôi nhưng chiều cao, khuôn mặt, khí chất của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng gì. Trong không gian yên tĩnh tương đối riêng tư lại khá chật hẹp này đột nhiên gặp phải người như vậy, sức ảnh hưởng vẫn rất mạnh, hơn nữa người phụ nữ trẻ này đơn giản cũng chỉ yêu thích vẻ đẹp của phái nam, không phân biệt người già, trung niên, thanh niên hay trẻ con, cũng không phân biệt đã lập gia đình hay chưa.

Ngay cả người chồng trẻ tuổi của cô ấy cũng đứng sững người lại, lập tức nở một nụ cười đầy lịch sự: “Xin chào, hình như trước đây tôi chưa bao giờ gặp cậu ở đây thì phải?”

Lục Tân liếc mắt nhìn cánh cửa bị Hà Diệp khép lại chỉ còn hở mỗi một khe hở nhỏ, khách sáo nói: “Đúng, tôi vừa theo đuổi được bạn gái, đây là lần đầu tiên tôi đưa cô ấy về nhà.”

Cô vợ trẻ: “Ôi, nếu thế chúc mừng chúc mừng cậu nhé! Hà Diệp đâu rồi, sao lại trốn đi đâu rồi, trước đây cô ấy nhìn thấy Thần Thần nhà chúng tôi đều phải dừng lại chơi với thằng bé một lúc.”

Thật ra vừa nãy cô ấy cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng Hà Diệp trốn vội vào trong nhà.

Lục Tân nhìn cậu bé con Thần Thần nằm trong xe đẩy, trầm giọng nói: “Cô ấy hay xấu hổ.”

“Đúng đúng, Hà Diệp đúng là người như thế, lúc cô ấy mới chuyển tới đây sống, tôi đến tặng hoa quả cho cô ấy, cô ấy đều ngại không dám nhận. Ừm thôi, hai người tiếp tục hẹn hò đi, chúng tôi ra ngoài chơi đây.”

Lục Tân: “Gặp lại sau.”

Thang máy vẫn dừng ở lầu chín nên bóng dáng gia đình ba người kia cũng rất nhanh biến mất trong thang máy.

Lục Tân lại nhìn về phía khe hở của cánh cửa vẫn đang hé mở kia.

Hà Diệp lại mở hé cửa ra thêm chút nữa, đứng trong nhà trừng mắt nhìn anh: “Em không nhìn ra anh lại là người thích xã giao như thế đâu.”

Lườm anh xong, cô lại cúi đầu nhìn xuống không dám nhìn thẳng vào anh, khi mấy người hàng xóm kia rời đi, bầu không khí người người ta rung động mới bị sự xuất hiện của ba người đó phá tan lại tràn về.

Lục Tân nhìn khuôn mặt đỏ hây hây vì thẹn của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng là bạn trai em rồi mà em lại cứ lén lén lút lút, có khi còn khiến người ta hiểu lầm anh không phải loại người đứng đắn gì.”

Hà Diệp nhỏ giọng giải thích: “Em cũng có muốn lén lút như thế đâu, chẳng qua là…”

Lục Tân: “Biết rồi, bọn họ mở cửa không đúng lúc.”

Câu này của cô cũng quá vô lý rồi, người ta muốn ra người lúc nào thì ra ngoài lúc đó, hơn nữa người ta cũng không biết hai người họ quay về bên nhau ở chỗ này.


Nhưng cũng chính mẩu chuyện hài hước này khiến Hà diệp bật cười, mở toang cửa ra, cô đứng sang một bên, hỏi anh: “Anh vào trong ngồi một lát nhé?”

Lục Tân liếc mắt nhìn vào trong, nói: “Không phiền chứ, có gì cần anh giúp không?”

Hà Diệp chầm chậm lắc đầu.

Chân của cô đã không còn đau như lúc vừa bị ngã nữa, trong khoảng thời gian ngắn đi đi lại lại loanh quanh trong nhà cũng không thành vấn đề, bác sĩ bảo cô nên nghỉ ngơi nhiều, lát nữa sau khi cô tắm sơ qua một lượt có thể sẽ leo lên giường nằm, có lẽ cô sẽ ngủ trưa đọc sách hoặc cũng có thể sẽ đọc sách chơi điện thoại.

Lục Tân: “Vậy anh đi về trước, khắp người toàn mồ hôi thôi.”

Hà Diệp hiểu anh cũng thật sự muốn tắm giặt thay quần áo mà tắm bên nhà cô lại không hợp lý nên cũng không cưỡng cầu bảo anh ở lại nữa.

Lục Tân: “Buổi tối em muốn ăn gì, anh nấu xong ở nhà sẽ mang tới cho em.”

Giờ phút này, Hà Diệp nghĩ đến câu nói đùa lần trước anh nói, anh nói muốn đến nhà người bạn cũ là cô để ăn chực một bữa cơm tối.

Lúc ấy mối quan hệ mập mờ với cô mà anh thể hiện ra cũng đã có phần rõ ràng, chỉ có điều anh chưa từng thẳng thắn nói ra, vẫn cứ mập mờ như có như không. Nên khi anh nói vậy, Hà Diệp không đồng ý vì cô sẽ không mời một người bạn cũ đến nhà ăn cơm riêng với nhau.

Bây giờ hai người đã chính thức trở thành người yêu của nhau, hơn nữa còn là kiểu đã từng yêu nhau một lần xong giờ quay lại với nhau nên đã sớm nếm thử đồ ăn đối phương nấu rồi.

“Trong tủ lạnh nhà em còn rất nhiều thức ăn, gần tối hôm nay anh cứ đến nhà em mà nấu nướng đi, mang đi mang về phiền phức lắm.”

Hà Diệp cứ cúi đầu nhìn ống quần anh nói.

Lục Tân cười: “Được.”

-

Lục Tân đi rồi, Hà Diệp đóng cửa lại, đứng dựa vào tường, nhớ lại mỗi lần gặp gỡ rồi nói chuyện với anh trong khoảng thời gian này, cơ thể cô dần thư thái nhẹ nhõm hơn.

Cô cũng đoán được dường như anh lại thích cô một lần nữa nhưng cảm giác giữa việc mình đoán và việc thật sự nghe thấy anh chính miệng nói thích mình vẫn rất khác nhau.

Hà Diệp chỉ cảm thấy may mắn hồi lớp mười hai năm đó mình quá ngây ngô nên không nhận ra, nếu như khi đó cô nhìn ra suy nghĩ của Lục Tân rồi lại bắt đầu suy đoán các kiểu, có lẽ rất khó để không ảnh hưởng chuyện học tập.

Để ba lô xuống cái tủ trước cửa, Hà Diệp mở khóa túi ra xem đồ đạc bên trong.

Lúc ra ngoài mang khá nhiều đồ nhưng lúc về cũng chẳng còn bao nhiêu, hai nước kia được hai người lần lượt uống hết đã sớm bỏ vào thùng rác ở bệnh viện, túi khăn giấy nhỏ và khăn ướt sau khi dùng cũng chỉ còn lại vài tờ, những món đồ khác không cần thu dọn.

Sau khi lấy điện thoại ra khỏi ba lô, Hà Diệp khập khiễng đi vào phòng ngủ, kéo kín rèm cửa lại rồi lấy một bộ đồ ngủ ra, sau đó lại đi vào nhà vệ sinh bên phòng ngủ chính để thay quần áo.

Lúc c ởi quần áo trên người xuống, Hà Diệp mới phát hiện mặt sau và hai bên quần áo đều dính chút bùn đất, vì bị ép sát lại nên mấy vết bùn đó dính chặt vào áo, không thể phủi sạch.

Sau đó cô lại ngẩng lên nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mới phát hiện rất nhiều lọn tóc rối rơi ra khỏi dây buộc tóc vểnh ra phía ngoài, có một vài sợi còn dính vào má và trán cô theo mồ hôi chảy ra.

Hà Diệp: “...”

Lần trước lúc Lục Tân tỏ tình, ít nhất còn có khung cảnh hồ nước lãng mạn vào buổi tối, có nhạc nhẹ thanh tao, có đài phun nước chuyển động nhịp nhàng theo điệu nhạc, sao mà lần này trông hai người họ còn bết bát hơn người khác vậy?


Cô cởi dây buộc tóc ra, cẩn thận hết sức để không chạm vào cổ tay bị trầy da.

C ởi quần áo bẩn xuống rồi bỏ vào máy giặt, khởi động cho máy giặt bắt đầu chu trình giặt xong xuôi, Hà Diệp đi vào phòng tắm.

Cô dùng tay phải cầm vòi hoa sen, chỉ dùng tay trái để gội đầu, sau khi gội xong lại xoa sữa tắm khắp người.

Lúc bàn tay lướt qua ngực, người mới quay lại với bạn trai cũ như Hà Diệp không tránh khỏi nhớ lại một số việc trước đây anh đã từng làm.

Liệu lần này có còn tiến triển nhanh như thế nữa không?

Ở Vọng Triều Phủ ngay bên kia đường.

Lục Tân vừa về đến nhà đã đi ngay vào phòng tắm trước.

Anh mở vòi hoa len, nhắm mắt ngửa đầu về hướng nước chảy từ vòi hoa sen ra, trong đầu hiện lên lúc thì là Hà Diệp mấy năm trước, lúc sau lại là Hà Diệp của hiện tại.

Hình như cô có hơi oán trách biểu hiện của anh vào hôm hai người họ gặp lại nhau quá lạnh lùng. Nhưng nếu như Hà Diệp có thể biết được trong đầu anh đang suy nghĩ gì, khi đó cô đâu chỉ làm ra chuyện đơn giản như từ chức mà có khi cô còn chạy về Thượng Hải trong đêm, rồi sau đó sẽ không bao giờ quay về thành phố An nữa.

Tình yêu chân chính nhất thiết phải thuần khiết không chất chứa d*c vọng sao?

Lục Tân không biết câu trả lời của câu hỏi này, đề toán có đáp án max điểm nhưng chưa có ai từng giải thích yêu đương max điểm nên như thế nào.

Anh chỉ biết là có những lúc anh đơn giản chỉ muốn ở bên Hà Diệp nhưng phần lớn thời gian, anh muốn hôn cô, ôm cô, và hơn hết anh muốn cô. Nhìn thấy cô đỏ mặt, nhìn thấy cô khóc, thấy cô bị anh ôm chặt trong lòng, dù là khoảnh khắc nào đều không thể từ bỏ được. Cô có thể mắng anh, đánh anh, đòi hỏi anh, cuối cùng lại chỉ có thể ôm cổ của anh, mặc cho anh nổi điên điên cuồng giày vò cô.

Cô càng lảng tránh anh càng muốn cô hơn.

Một năm, ba năm, sáu năm, không ai có thể thay thế cô cả, anh chỉ cần cô mà thôi.

-

Khoảng ba rưỡi, Hà Diệp bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ngủ thẳng một mạch đến sáu giờ mới dậy…

Màn đêm đã bắt đầu buông xuống bên ngoài cửa sổ cộng với việc rèm cửa bị kéo kín lại khiến cho không gian trong phòng chìm trong bóng tối, thoang thoảng trong không khí là mùi của cồn i-ốt trên cổ tay kết hợp với mùi thuốc mỡ trên mắt cá chân.

Hà Diệp cầm điện thoại để bên cạnh gối đầu lên.

Tổ trưởng: [Anh qua lúc nào thì tiện, nói cho anh biết một tiếng.]

Tin nhắn này được anh gửi từ một tiếng trước.

Ngay khi nhìn thấy tin nhắn này, Hà Diệp tỉnh ngủ ngay lập tức, cô dựa vào gối ôm nhắn tin trả lời: [Ngại quá, em vừa tỉnh ngủ, giờ mới nhìn thấy tin nhắn của anh.]

Tổ trưởng: [Anh cũng đoán em đang ngủ, anh vừa đi siêu thị mua chút thức ăn, vừa ra ngoài rồi.]

Hà Diệp: [Vậy anh đến đây luôn đi, em rửa mặt là xong.]


Tổ trưởng: [Em cứ thong thả đi, anh phải đi khoảng mười phút mới đến nơi.]

Hình như mười phút cũng không phải khoảng thời gian dài.

Hà Diệp vén chăn lên xuống giường, bật đèn lên, đi vào nhà vệ sinh xem lại xem mình cần chỉnh trang gì không, quả nhiên mái tóc dài suôn mượt sau một giấc ngủ cũng trở nên rối bời, có một nhúm tóc còn vểnh lên trên, dù cô có ấn xuống thế nào cũng không thể làm nó sụp xuống được.

Hà Diệp thấy thế gội đầu lại lần nữa, gội hai phút rồi lại sấy tóc hai phút là vừa đẹp.

Sau đó lại vội vàng cởi bộ đồ ngủ ra thay sang quần áo và áo len bằng tốc độ nhanh nhất, gấp gọn chăn mền còn đang bừa bộn lại. Sau khi làm xong mọi việc, Hà Diệp nhanh chóng đi sang phòng khách, bật đèn lên, kiểm tra lại xem có chỗ nào cần thu dọn hay không.

Tổ trưởng: [Anh đến dưới lầu rồi.]

Hà Diệp hít sâu một hơi, trả lời: [Được, để em mở khóa cửa cho anh.]

Trong khoảng thời gian ngắn đợi Lục Tân lên lầu, Hà Diệp rửa sạch một cái ly thủy tinh chuyên dùng để tiếp đãi khách khứa đến nhà chơi rồi để lên trên bàn ăn, sau đó lại lấy một đôi dép lê dành cho năm ra từ cái tủ để trước cửa.

Trong lúc cô còn đang buồn phiền về đôi dép này, chuông cửa bên cạnh cô đột nhiên vang lên khiến cô giật hết cả mình suýt nữa đánh rơi đôi dép đang cầm trong tay xuống.

Cô chầm chậm mở cửa ra.

Lục Tân đứng ngoài cửa, trông anh lúc này có thể thấy hiển nhiên anh đã tắm xong mới sang đây, mái tóc ngắn gọn gàng, mặc một chiếc quần đen phối với một cái áo khoác cũng màu đen nốt, áo khoác anh không đóng khóa lại mà mở phanh ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Hai tay anh mỗi tay xách theo một cái túi mua sắm đựng đầy đồ bên trong.

Hà Diệp để ý thấy anh đang nhìn đôi dép lê trong tay mình, cô lúng túng nói: “Đôi này ba em dùng mấy lần rồi…”

Lục Tân giơ tay phải đang xách túi lên: “Anh cũng đoán được nhà em không chuẩn bị nên anh vừa mới mua một đôi mới.”

Hà Diệp cười, đứng gọn sang một bên để nhường chỗ cho anh đi vào.

Sau khi Lục Tân vào nhà, chuyện đầu tiên anh làm là đưa cái túi đựng nguyên liệu nấu ăn cho Hà Diệp, sau đó anh lại lấy một đôi dép lê từ một cái túi mua sắm khác ra, đôi dép màu trắng nhưng rất mỏng chỉ sử dụng được một lần duy nhất.

Hà Diệp: “Sao anh lại mua loại này?” Đi vào không tiện di chuyển cũng không thoải mái chút nào, nhất là khi anh còn phải vào phòng bếp nấu nướng nữa.

Lục Tân vừa xé bỏ lớp đóng gói bằng nhựa plastic bên ngoài đôi dép lê, vừa nhìn cô: “Anh mà mua đôi khác liệu có tỏ ra anh có dụng ý không tốt không?”

Hà Diệp: “...”

Cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, là do anh cứ phóng đại nó lên, cũng chẳng biết nói năng nghiêm túc hay là do anh cố ý trêu đùa cô.

“Tùy anh đấy.” Hà Diệp lườm anh một cái, quay người đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa, mở tivi lên.

Cửa sổ bên đằng ban công đang mở nên có gió mát chiều tối thổi vào phòng khách, thổi bay mùi thuốc thoang thoảng trên người cô.

Nhưng Lục Tân lại cảm thấy mùi thuốc kia rất dễ ngửi.

Anh thay dép xong tự nhiên giống như đang ở nhà mình, đi thẳng vào phòng bếp.

Hà Diệp nghiêng đầu, thấy anh cất nguyên liệu nấu ăn xong rồi lại đi ra, cô lại vội vàng nhìn về phía màn hình tivi.

Nhưng ánh mắt cô vẫn liếc sang để ý bên chỗ anh, phát hiện Lục Tân chỉ cởi áo khoác màu đen ra vắt lên thành ghế ăn, sau đó vừa xắn tay áo sơ mi lên vừa đi vào phòng bếp lần nữa.

Trước khi anh đóng cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt lại ngăn cách phòng bếp và phòng khách, Hà Diệp có nhắc: “Có tạp dề đấy.”

Tiếng của bạn gái không lớn nhưng Lục Tân vẫn nghe thấy, anh quay đầu lại nhìn sau đó trông thấy một chiếc tạp dề sọc xanh trắng màu sắc tươi mát treo trên tường, phần trước ngực còn in hình đầu một con mèo trong phim hoạt hình và đầu một con cá hồng nhỏ mập mạp.

Vừa thấy chiếc tạp dề này, Lục Tân lập tức lựa chọn cứ mặc như này nấu cơm chứ không dùng tạp dề nữa.


Hà Diệp thật sự không thể bình tĩnh ngồi yên xem tivi nhưng cũng không tiện đi phòng bếp rồi đứng ngoài quan sát. Vậy nên cô chỉ có thể ngồi trên sofa nghiêng đầu nhìn anh bận rộn.

Chu Tình: [Đang làm gì thế? Sáng nay đi chơi team building có mệt không?]

Hà Diệp chụp thẳng ảnh cổ tay và mắt cá chân mình gửi qua cho cô ấy: [Đồng nghiệp đi đằng sau tớ bị cảm nắng nên choáng rồi ngất đi, va vào tớ khiến tớ ngã luôn.]

Chu Tình lập tức gọi video call qua cho cô, hỏi thăm một phen.

Nói chuyện với nhau được một lúc, Chu Tình bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Ông hoàng tri thức cũng đi đấy chứ, biểu hiện của cậu ấy thế nào?”

Hà Diệp không muốn giấu diếm chị em tốt của mình nên nói rõ chi tiết mọi chuyện, nếu không cô hoàn toàn có thể giả vờ nói với cô ấy rằng chuyến team building này rất thuận lợi suôn sẻ.

Sớm muộn gì cô ấy cũng biết nên giấu giếm chả có ý nghĩa gì, bây giờ cũng không phải hồi còn học cấp ba, ngay cả một chút tiếp xúc với Lục Tân cô cũng không dám nói với chị em tốt, chỉ sợ chị em tốt lại hiểu lầm rồi trêu đùa cô.

Cô chuyển ống kính camera về phía phòng bếp, giữ nguyên góc máy như thế một khoảng thời gian đủ để Chu Tình nhận ra Lục Tân, sau đó mới quay ống kính về lại mình.

Chu Tình cười tủm tỉm: “Quay lại với nhau rồi à?”

Hà Diệp cũng cười, gật gật đầu.

Chu Tình: “Tớ biết ngay mà, chắc chắn cậu không thoát khỏi lòng bàn tay cậu ấy đâu, thôi được rồi, không quấy rầy các cậu hẹn hò nữa, lần sau gặp mặt tớ lại tìm cậu hỏi chi tiết!”

Cuộc gọi video kết thúc, Hà Diệp để điện thoại xuống.

Cửa phòng bếp đột nhiên bị kéo ra, Lục Tân vịn một tay vào cửa, một tay cầm cái nồi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Em gọi video call với ai thế?”

Phía sau anh vang lên tiếng xèo xèo của dầu gián đang sôi trong nồi.

Hà Diệp quay mặt về phía tivi nói: “Gọi với Chu Tình, cậu ấy hẹn em ngày mai đi dạo phố.”

Lục Tân: “Em trả lời cậu ấy thế nào?”

Hà Diệp: “Còn có thể nói thế nào nữa, bây giờ em như thế này tất nhiên không đi được rồi.”

Lục Tân: “Cậu ấy có hỏi sao em lại bị ngã không?”

Hà Diệp gật đầu.

Lục Tân: “Rồi có hỏi em về nhà thế nào không?”

Hà Diệp nóng bừng cả mặt, nhắc nhở anh: “Đồ trong nồi sắp cháy rồi kìa.”

Nghe cô nói vậy, Lục Tân quay đầu đảo thức ăn trong nồi mấy lần, sau đó lại đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô.

Hà Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Em đã kể cho cậu ấy rồi, được chưa?”

Lục Tân: “Vậy có phải cũng có thể nói cho mấy người chú Hà rồi không?”

Hà Diệp trừng mắt nhìn anh: “Không cho nói.”

Những chuyện như yêu đương này, nói cho chị em bạn bè thân thiết biết và nói cho người lớn trong nhà biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thấy Lục Tân cúi đầu rũ mắt nhìn xuống có vẻ thất vọng, Hà Diệp nghiến răng nói thêm: “Cũng không cho phép anh báo cho ba mẹ, ông bà ngoại, cô út, em họ của anh biết, nói gián tiếp hay trực tiếp đều không được.”

Lục Tân: “...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi