TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Lời nói tình cảm động lòng người, khi khoảnh khắc này thật sự đến, Hà Diệp vẫn không nhịn được mà bật khóc.

Nhưng cô chỉ nức nở một tiếng, ngắn ngủi, trầm thấp, nghe cũng không giống tiếng khóc.

Hà Diệp không có tính cách thường, thích làm nũng hay là nói hết những lời trong lòng ra.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù ba rất thương cô nhưng Hà Diệp cũng hiểu được nỗi vất vả của ba, cô cũng không muốn ba cô khổ tâm vì bất cứ chuyện gì của mình. Vì vậy, ngay cả khi trong trường có đứa trẻ hư hỏng cười nhạo việc cô không có mẹ, cười nhạo ba cô là người tàn tật hay thậm chí còn xấu tính bắt chước dáng đi của ba cô thì Hà Diệp cũng chỉ trốn trong nhà vệ sinh lén lút lau nước mắt. Đến khi về nhà, cô lại trở thành cô con gái ngoan ngày nào cũng vui vẻ đi học rồi tan học.

Chu Tình đã từng hận rèn sắt không thành thép mà nói, cô quá hiểu chuyện, chỉ biết suy nghĩ cho người khác.

Hà Diệp lại không hoàn toàn đồng ý.

Cô chỉ suy nghĩ nhiều hơn với những người cô quan tâm, ví dụ như ba cô, Chu Tình và… Lục Tân.

Giống như bây giờ, Hà Diệp vòng tay qua cổ anh, hai tay chỉ lặng lẽ siết chặt vào nhau, không nói lời nào, cũng không lau nước mắt đang lăn xuống, cố gắng vờ như không có gì.

Lục Tân lại không nhúc nhích.

Hà Diệp có thể nhận ra được rằng anh cố ý khống chế hơi thở, không giống như dã thú ăn thịt con mồi mà giống như con thú bị thương.

Nỗi hoang mang đánh lạc hướng sự chú ý của Hà Diệp cùng với nỗi đau đớn, cô chớp chớp mắt, lau đi những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn, để bản thân có thể thấy rõ khuôn mặt của bạn trai.

Mặc dù trong bóng tối, cách nhau rất gần, cô vẫn hoàn toàn có thể nhìn rõ hàng lông mày nhướng lên và sống mũi cao thẳng của anh.

Lục Tân cúi người xuống, hôn lên khóe mắt cô, quả nhiên nó đã ướt đẫm, có ít vị mặn.

Hà Diệp hơi xấu hổ. Thật ra bây giờ khá hơn nhiều rồi, chỉ có mỗi lúc đó thôi.

Ngay khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi bạn trai sẽ an ủi mình thì Lục Tân nói: “Giống như anh nghĩ.”

Hà Diệp: “…”

Hai khuỷu tay của Lục Tân chống lên giường, dùng ngón tay chậm rãi lau sạch nước mắt ở hai gò má và khóe mắt của cô: “Anh đoán rằng em sẽ khóc.”

Hà Diệp cắn môi, cô cũng không quan trọng việc cần được anh an ủi, dù sao thì an ủi cũng vậy thôi, anh sẽ không thật sự từ bỏ. Nhưng tại sao anh lại nói vậy?

“Hà Diệp.”

“Không cho anh nói lung tung.” Hà Diệp đề phòng, khuyên anh nuốt những lời không đứng đắn vào trong.

Lục Tân không có ý định nói cái gì không đứng đắn.

Sao có thể không biết điều như thế chứ, đó là giấc mộng mà anh cầu nhiều năm mà không được.

Trước đây chỉ có thể mơ màng tưởng tượng mông lung, chỉ có thểhết lần này đến lần khác lặp lại giấc mộng này, bây giờ cuối cùng nó cũng thành sự thật.

“Hà Diệp.”


“Anh muốn nghe em khóc thành tiếng.”

Câu nói này không phải ngọn lửa nữa mà là một thùng xăng, đột nhiên bốc cháy dữ dội trong đầu Hà Diệp.

“Anh đừng nói nữa!” Cô vò mạnh mái tóc ngắn của anh.

Lục Tân: “Tại sao không thể nói?”

Hà Diệp ngẩng đầu lên: “… Nếu đã không sao thì em khóc làm gì.”

Lục Tân: “Em chắc chứ?”

Hà Diệp rất chắc chắn.

Cô còn chưa gật đầu xong thì lòng bàn tay bỗng nhiên vỗ mạnh lên vai anh, tiếng khóc vì bị anh lừa gạt mà tràn ra.

Lục Tân hôn lên đôi môi mím chặt của bạn gái, chờ cô khóc thêm một tiếng anh lại m*t lấy rồi tiếp tục hôn lên.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng từ bỏ, có lẽ là do cô không thể khống chế được, cánh tay nhỏ nhắn của cô vòng qua cổ anh, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

Có hơi tủi thân, lại giống như không phải.

Lục Tân nặng nề nhìn cô, im lặng nghe không nói lời nào.

Cái gì cũng được, chỉ cần là cô thì đều được.

Hà Diệp vẫn tiếp tục trốn tránh.

Vào 10 giờ 25 phút sáng chủ nhật, Lục Tân vào phòng tắm chính tắm rửa.

Có lẽ là cảm thấy mình đã “ăn” được rồi hoặc cảm thấy bạn gái đã bị anh vắt kiệt đến hơi cuối cùng, lần này Lục Tân tiện tay đóng cửa lại theo thói quen.

Hà Diệp đúng thật không còn chút sức lực nào, nhưng quả thực cô đã sợ người bạn trai hình như lúc nào cũng luôn dồi dào sức khỏe của mình.

Cô mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, cũng không thu dọn chiếc vali mang theo cực kì vướng víu kia. Cô lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm chính, sau đó mang tất vào rồi lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh phụ, cầm lược chải tóc, lặng lẽ thay giày ở lối vào. Cô chỉ cầm theo điện thoại và một chiếc ô rồi vội vã rời đi.

Khi thang máy bắt đầu đi xuống, Hà Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có ai, Hà Diệp quay lại nhìn vào gương ở trong thang máy phía sau lưng.

Trong gương, mái tóc cô dài ngang vai được chải mượt mà, má ửng hồng, dưới mắt còn lưu lại quầng thâm màu xanh nhạt.

Thậm chí từ tối hôm qua, cô không biết mình được Lục Tân ôm vào phòng tắm để tắm rửa lúc nào, Hà Diệp cũng chưa rửa mặt.

Đây là lần đầu tiên Hà Diệp không rửa mặt mà đã ra khỏi nhà.

Nhưng cô không quan tâm, hiện giờ cô chỉ muốn về nhà để ngủ một giấc thật ngon mà không bị làm phiền.


Chỉ mới rời khỏi tòa nhà số 10 khoảng ba phút thì điện thoại đã đổ chuông.

Hà Diệp khẽ cắn môi, vừa đi vừa nghe máy.

Cô không nói gì, đầu bên kia Lục Tân cũng im lặng một cách kỳ lạ. Hà Diệp có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp vì bước đi vội vã của mình nhưng lại không nghe được ở đầu bên kia điện thoại có bất kỳ động tĩnh gì.

Sau đó, cuối cùng Lục Tân cũng lên tiếng: “Hà Diệp, em không khóc nữa sao?”

Rất trầm thấp lộ ra vẻ do dự đầy cẩn thận.

Tim Hà Diệp ngừng lại một giây, đột nhiên cô hiểu ra tại sao vừa rồi anh không nói lời nào.Hóa ra là vì anh sợ hãi.

Cô nhìn khắp xung quanh, xác định xung quanh không có ai, sau đó cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao em phải khóc, em khóc nhiều như vậy còn chưa đủ sao!”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười của bạn trai, cười xong, anh hỏi: “Em ở đâu? Anh đến đón em, đảm bảo đêm nay anh sẽ để em ngủ ngon lành.”

Hà Diệp: “Không cần, em không tin anh, anh cũng không được đi xuống đây rồi đuổi theo em, nếu không em thật sự sẽ giận anh đấy.”

Lục Tân: “Nếu em không muốn về thì anh lái xe đưa em về, bên ngoài rất lạnh, đừng để mình bị cảm.”

Anh nhớ rất rõ, vừa rồi cả người cô đều là mồ hôi, mặt đỏ như sốt cao.

Hình ảnh này vừa hiện lên thì cơ thể anh lập tức không ổn.

Lục Tân liếc mắt nhìn xuống, không thể không thừa nhận bạn gái anh thực sự rất thông minh.

Nhưng anh cũng vô cùng lo lắng Hà Diệp sẽ bị cảm do sự thay đổi nhiệt độ trong thời gian ngắn.

Hà Diệp: “Trời vẫn lạnh, cho dù bây giờ anh xuống dưới cũng vô dụng. Hơn nữa, em cũng sắp đến khu chung cư của em rồi.”

Lục Tân: “Lần sau đừng ngốc như vậy nữa, em có thể nhốt anh lại trong phòng làm việc, em giữ chìa khóa, khi nào muốn thả anh ra thì mở.”

Hà Diệp: “Căn nhà kia của anh vào ban ngày thì còn đỡ, chứ đến tối em lại không dám ở một mình.”

Lục Tân: “Anh mời công ty thiết kế sửa lại nhé? Chỉ là trước khi sửa xong thì có lẽ anh phải ở nhờ nhà em một thời gian.”

Hà Diệp: “Anh đừng có mơ, không được.”

Quan trọng nhất là thật ra thiết kế căn nhà bên kia của anh rất đẹp, chỉ là Hà Diệp nhát gan mà thôi. Hơn nữa, nó cũng đã được thiết kế hai ba năm rồi, nếu sửa lại thì lãng phí tiền của quá.

Lục Tân: “Em có đói bụng hay không? Anh nấu xong bữa sáng rồi, có canh gà hầm, anh mang đến cho em nhé.”

Hà Diệp hơi do dự.

Lục Tân: “Xem như em gọi đồ ăn ngoài đi, anh để trước cửa nhà em rồi đi ngay.”


Hà Diệp: “Thật sao?”

Lục Tân: “Thật, chỉ hy vọng nhận được lời khen ngợi của em.”

Hà Diệp nghi ngờ lời này chứa đựng hàm ý không đứng đắn gì đó nên cúp máy.

Cô tập trung đi về nhà.

Mặc dù hai khu chung cư gần nhau nhưng thật ra tòa nhà số 10 của Lục Tân nằm ở cửa Bắc của Vọng Triều Phủ, còn tòa nhà số 6 của Hà Diệp nằm ở phía Nam khá gần Đan Quế Gia Viên.

Hai khu chung cư đều rất lớn, Hà Diệp cúp điện thoại của Lục Tân rồi tiếp tục đi thêm bảy phút nữa mới vào đến tòa nhà số 6.

Cô đứng ở bậc thang lắc lắc chiếc ô, sau đó Hà Diệp đi vào tòa nhà rồi đi lên thang máy.

Xung quanh cực kì yên lặng khiến Hà Diệp không khỏi nhớ lại cảnh tượng từ trưa hôm qua đến nay. Thậm chí cô còn không nhớ rõ được rốt cuộc là sáu hay là bảy lần.

Ban ngày còn ổn, nhưng đến ban đêm thì hai người họ dường như không có khái niệm về thời gian nữa. Lần nào cũng giống như vừa mới chợp mắt được tí thì Lục Tân lại tiếp tục làm lần nữa.

Bánh kem thật sự rất ngon, nhưng dù bánh có ngon hơn nữa thì ăn đến sáu bảy lần mà anh lại không thấy ngán sao?

Được rồi, thật sự là anh không hề ngán, mà là do phần cứng cơ thể không thể tiếp tục được nữa, từ đại não đến tay chân đều cần một giấc ngủ dài.

Suy nghĩ linh tinh một lúc thì cô đã đến tầng chín rồi.

Hà Diệp ngáp một cái, rẽ qua thang máy, đột nhiên cô bị sững người.

Cô không thể tin vào mắt mình khi thấy bạn trai đang đứng ở trước cửa nhà mình.

Trong tay bạn trai cầm một cái nồi giữ nhiệt, một tay đút vào túi, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô, ánh mắt hệt như dã thú nhìn thấy con mồi.

Lần cuối, hai người gặp nhau là trên chiếc giường lớn của anh, anh kiên quyết bật đèn, ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào Hà Diệp.

Hà Diệp đỏ mặt, nói lắp ba lắp bắp, cô cúi đầu xuống: “Anh… Sao anh lại nhanh như vậy?”

Lục Tân nhìn bạn gái, giọng điệu lạnh nhạt như thường: “Nhanh quá sao?”

Hà Diệp: “…”

Một đoạn cuộc trò chuyện liên quan đến tốc độ nhanh hay chậm nảy ra khỏi đầu cô, khiến cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Hà Diệp lúng túng, xấu hổ đi đến mở khóa.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô phản xạ có điều kiện nói: “Anh không được vào!”

Anh dừng bước lại, chỉ giơ tay lên đưa nồi giữ nhiệt cho bạn gái: “… Anh không vào!”

Hà Diệp: “…”

Chắc chắn là anh cố ý!

Cô tức giận giật lấy nồi giữ nhiệt, sau đó giận dỗi đóng cửa lại.

Đóng cửa xong, Hà Diệp mới ảo não che nửa bên mặt mình lại, nó còn nóng hơn cả lúc mà cô vừa chạy tám trăm mét xong.


Sau khi sự xấu hổ, buồn bực dần với đi cùng với cơ thể mệt mỏi, dạ dày trống rỗng, tinh thần bị hao tổn quá nhiều đã khiến tay chân Hà Diệp mềm nhũn đi. Cô bỏ chiếc ô đang nhỏ nước vào phòng vệ sinh, sau đó ra ngoài đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống, mở nồi giữ nhiệt ra.

Bên trong là bữa sáng được trang trí rất đẹp và một phần canh gà hầm rất lớn.

Canh gà ấm áp, Hà Diệp cầm lên uống mấy ngụm lớn trước.

Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên.

Tổ trưởng: [Anh vẫn ở bên ngoài, em ăn xong thì đưa nồi giữ nhiệt cho anh, anh cầm về rửa.]

Hà Diệp liếc nhìn về phía huyền quan, nhắn lại một tin: [Vâng.]

Bữa sáng rất nhiều nhưng bởi vì Hà Diệp cảm thấy cực kì đói nên cô đã ăn sạch, đến cả một hạt kỷ tử cũng không để thừa.

Ăn uống no nê, sức lực cũng men theo tứ chi mà dần được phục hồi lại.

Hà Diệp để bát đũa vào lại trong nồi giữ nhiệt, đậy nắp lại, sau đó cô đi đến huyền quan và mở cửa.

Bạn trai mặc một chiếc áo khoác màu đen dựa vào bức tường bên cạnh, Hà Diệp nghĩ anh sẽ chơi điện thoại để giết thời gian, kết quả là anh đút cả hai tay vào túi quần.

Cô tò mò hỏi: “Anh cứ đứng như vậy sao?”

Lục Tân đứng thẳng người lại, một ngón tay chỉ vào đầu mình: “Anh đã suy nghĩ rất nhiều.”

Khí chất của anh quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức có vẻ sạch sẽ, thuần khiết khiến Hà Diệp sẽ tự động nghĩ đến chuyện công việc: “Anh nghĩ cái gì?”

Lục Tân liếc mắt nhìn cô.

Hà Diệp: “…”

Cô để nồi giữ nhiệt xuống đất, lùi về sau hai bước, đóng sầm cửa lại.

Lục Tân mỉm cười, cầm theo nồi giữ nhiều rời đi.

Hà Diệp tắm táp qua loa, trong quá trình tắm cô đã phải hít thở thật sâu đến mấy lần.

Sau khi sấy khô tóc xong, Hà Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng để đi ngủ bù, trước khi đi ngủ cô lại xem điện thoại.

Tổ trưởng: [Em ăn no chưa? Chưa no thì anh lại mang đến nữa.]

Có lẽ là khi anh trở về xe, mở nồi giữ nhiệt ra thấy cô đã ăn hết sạch nên mới hỏi.

Cách mấy phút sau anh lại gửi đến một tin nhắn khác: [Khi nào ngủ dậy thì gọi cho anh, anh mang cơm đến cho em.]

Tin nhắn cuối cùng được gửi đến khi Hà Diệp đang sấy tóc:

[Hà Diệp.]

[Anh rất yêu em.]

Một số người cảm thấy xấu hổ khi biểu đạt tình cảm, còn một số người lại lạm dụng từ này.

Lục Tân không phải hai loại đó.

Cho dù trong những năm tháng thanh xuân ở độ tuổi mười tám hay là ở độ tuổi trưởng thành để lập gia đình và sự nghiệp, anh vẫn sẽ nói yêu Hà Diệp, mỗi lần đều là thật lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi