TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Buổi chiều thứ năm chỉ có hai tiết học, tiết học thứ hai vừa kết thúc, Hà Diệp đã đi theo Mạnh Tiếu đến một tiệm cắt tóc nằm bên ngoài trường học.

Dưới mái trường cấp ba, kiểu tóc của nữ sinh còn chưa đa dạng cho lắm. Sau khi lên đại học, các cô gái nhanh chóng học được kỹ năng ăn diện làm đỏm, dần dần thoát khỏi dáng vẻ ngây ngô non nớt thời cấp ba.

Mạnh Tiếu đã lưu sẵn ảnh chụp kiểu tóc mình hằng ao ước vào điện thoại di động, đưa ra hỏi thẳng anh cắt tóc: "Anh có biết làm kiểu tóc này không?"

Anh cắt tóc trả lời: "Biết chứ, làm tóc uốn lọn to thôi mà, kiểu này đang thịnh hành lắm đấy."

Hà Diệp ngồi vào bên cạnh Mạnh Tiếu, anh cắt tóc phụ trách tạo kiểu cho cô ngắm nghía tấm ảnh của Mạnh Tiếu rồi hỏi: "Em cũng làm kiểu đầu này à?"

Hà Diệp lắc đầu, mở ra tấm ảnh tham khảo mà cô đã chuẩn bị sẵn.

Anh cắt tóc nói: "Tóc mái mưa à, rất phù hợp với em. Em yên tâm, anh cam đoan sẽ cắt cho em đẹp ngất ngây luôn."

Hà Diệp nhìn bóng hình mình phản chiếu trong gương, có chút chờ mong, mà cũng hơi lo lắng, sợ lý tưởng và hiện thực khác biệt quá xa.

Chín giờ tối là thời điểm Lục Tân và Hà Diệp hẹn nhau chat video, các bạn cùng phòng cũng đều biết chuyện này.

Trước giờ hẹn vài phút, ba cô gái đã bỏ câu chuyện đang buôn dở, cùng nhau cười tít mắt nhìn về phía Hà Diệp.

Mạnh Tiếu: "Lục Tân nhìn thấy tạo hình mới của Diệp Tử, liệu có vui quá hóa cuồng, đặt vé bay đến đây ngay trong đêm không nhỉ?"

Vương Nhiên: "Làm vậy cũng quá khoa trương rồi, nhưng rất có thể anh ấy đợi đến đêm mai mới bay qua đây."

Quách Lạc Ngôn: "Ghen với Lục Tân ghê, có thể làm gì Diệp Tử nhà chúng ta cũng được, như tớ đây chỉ được nhìn suông chứ đâu có chạm vào được."

Hà Diệp: "..."

Cô muốn đi ra ban công nhưng ba người kia cản cô lại, nằng nặc đòi xí một chỗ bên cạnh, chờ đợi thưởng thức cảnh tượng Lục Tân lần đầu tiên choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô.

Hà Diệp thân cô thế cô không địch lại số đông, chỉ đành để mấy cô bạn cùng phòng ấn ngồi lại xuống ghế. Quách Lạc Ngôn thậm chí còn khoa trương bật thêm cả đèn pin để chiếu sáng thủ công nữa chứ.

Hà Diệp bị mấy cô bạn trêu chọc thì vừa thẹn vừa tức cười, khi nghe âm báo video vang lên, trái tim cô cũng ra sức đập rộn ràng theo âm báo.

Mấy cô bạn cùng phòng vây kín xung quanh Hà Diệp cũng ăn ý mà giữ im lặng.

Hà Diệp cũng hơi tò mò Lục Tân sẽ tỏ thái độ ra sao. Anh sẽ thật sự kinh ngạc và thấy cô đẹp, hay là hoàn toàn không phát hiện ra bạn gái mình vừa làm xong một kiểu đầu mới?

Lần lữa hơn mười giây, Hà Diệp ấn vào nút gọi video.

Lục Tân hẳn là vừa bước ra khỏi thư viện, anh ngồi trên yên xe đạp, trong nháy mắt cuộc gọi được nối liền, anh còn đang cười nữa. Sau đó đại khái là nhìn rõ dáng vẻ của bạn gái rồi, anh kéo màn hình lại gần theo bản năng, sự chú ý đổ dồn vào đôi mắt, nụ cười trên khóe miệng anh cũng tắt lịm. Anh có vẻ nghiêm túc và chăm chú như một nhân viên nghiên cứu khoa học đang quan sát kĩ càng đối tượng thí nghiệm.

Hà Diệp xấu hổ cụp mắt xuống, bên tai vang lên những tiếng cười sang sảng của bạn cùng phòng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, Hà Diệp lập tức đứng lên khỏi ghế, đi ra ban công.


Phía bên này, Lục Tân chỉ nhìn thấy màn hình đang rung lắc. Tiếng cười đột ngột vang lên giúp anh hiểu ra, vừa rồi anh và Hà Diệp đều đã trở thành cây hài của đám bạn cùng phòng.

Hình ảnh bắt đầu ổn định, đây là camera sau của điện thoại cô.

Lục Tân: "Em vừa đổi kiểu tóc à?"

Hà Diệp: "Vâng."

Lục Tân: "Anh không nhìn rõ, cho anh xem lại đi nào."

Hà Diệp ngồi yên.

Lục Tân: "Sớm muộn gì anh cũng phải xem."

Hà Diệp: "Vậy thì chờ lần tới gặp nhau em sẽ cho anh xem."

Lục Tân: "Cũng được, đêm mai anh sẽ qua chỗ em."

Hà Diệp luống cuống: "Mấy ngày nữa là đến kì nghỉ Quốc khánh rồi, tuần này anh không được đến đâu đấy."

Chủ Nhật phải lên lớp học bù, sau đó đi học thêm hai ngày thứ Hai và thứ Ba nữa, từ thứ Tư chính thức bắt đầu kỳ nghỉ dài bảy ngày.

Dù bạn trai giàu có hơn nữa thì Hà Diệp cũng không muốn anh tiêu xài phung phí.

Lục Tân: "Quốc khánh em có muốn về nhà không?"

Hà Diệp: "Đương nhiên rồi, anh không định về nhà sao?"

Lục Tân: "Anh định đưa em đi dạo chơi ở Bắc Kinh."

Hà Diệp: "Em chắc chắn sẽ về nhà, vả lại vào tuần lễ vàng du lịch thì Bắc Kinh toàn người là người thôi."

Lục Tân: "Chúng mình không đi những chỗ đông người, chủ yếu quanh quẩn trong trường học thôi. Anh cũng muốn đưa em đi thăm mấy chỗ mà ngày thường anh hay đến."

Hà Diệp trầm ngâm, trong giây lát cô không thể phân biệt rõ là sức hút của bạn trai đối với cô lớn hơn, hay là sức hút của khuôn viên trường Thanh Hoa trong truyền thuyết lớn hơn.

Lục Tân: "Mùng một đến đây, mùng năm về nhà, mùng bảy lại quay về trường học, chắc là chú sẽ đồng ý thôi."

Hà Diệp nghĩ thầm, cho dù Quốc khánh này cô không về nhà, chỉ cần có lý do chính đáng như bận học tập hay là đi chơi với các bạn cùng phòng thì ba cô cũng sẽ không phản đối gì hết.

Lục Tân: "Hay em về nhà trước, vài ngày nữa lại đến Bắc Kinh, cái này tùy em thu xếp."

Hà Diệp: "... Em còn chưa quyết định sẽ đi mà."

Lục Tân: "Em ở đâu cũng vậy thôi, anh nhất định sẽ đến tìm em."


Hà Diệp: "... Tạm thời không bàn đến Quốc khánh, dù sao tuần này anh cũng không được qua đây đâu đấy."

Lục Tân: "Cũng được, em cho anh xem trước đi mà."

Phối hợp với da mặt mỏng của bạn gái, Lục Tân nhanh tay đổi ống kính bên anh thành camera sau.

Hà Diệp không nhìn thấy gương mặt anh thì thật sự sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, cũng đổi về camera trước.

Không nhìn thấy bạn trai, cô lặng lẽ giơ di động lên, trông có vẻ hơi ngốc.

Hà Diệp hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Bạn trai cô trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích."

Hà Diệp nhìn vào màn hình: "Để làm gì?"

Lục Tân: "Anh đang chụp màn hình, mấy tấm trước đều bị mờ nhòe cả."

Sau khi Hà Diệp đồng ý đi Bắc Kinh chơi vài ngày thì chỉ vài phút sau, điện thoại di động của cô đã nhận được tin nhắn về một chuyến bay.

Rất hiển nhiên, bạn trai cô đã giúp cô đặt một chiếc vé máy bay đến Bắc Kinh vào bảy rưỡi tối ngày ba mươi tháng chín.

Khoảng thời gian này, Hà Diệp đi tra cứu giá vé máy bay, tra xong thì nghiến răng nhắn tin cho bạn trai: [Giá vé tàu cao tốc vào ngày mùng một chỉ có 600 tệ thôi!]

Tuy bản thân Hà Diệp cũng có khoản tiền tiết kiệm sáu con số, nhưng cô vừa mới rời khỏi mái trường cấp ba nên vẫn giữ thói quen tiết kiệm. Vé tàu cao tốc giá hơn 600 tệ đối với cô cũng coi như đắt tiền, vậy mà được bạn trai cưng chiều như thế, Hà Diệp lại cảm thấy đi xa bằng tàu cao tốc đã rất thực tế rồi.

Tổ trưởng: [Bao giờ đến Thượng Hải anh lại đi tàu cao tốc, cho đến khi tiết kiệm đủ tiền mua vé máy bay cho em thì thôi.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy được.]

Tổ trưởng: [Hay là em giữ tiền giúp anh nhé?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Em hổng thèm.]

Tổ trưởng: [Anh thấy em rất muốn giữ tiền giúp anh đấy.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh còn nói như vậy nữa thì em không thèm để ý đến anh đâu.]

Tổ trưởng: [Được rồi, anh bảo đảm với em, bao giờ tốt nghiệp đại học thì tiền tiết kiệm anh gửi ngân hàng sẽ không thấp hơn cuốn sổ anh cho em xem lần trước.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Nhưng nếu như anh không tiêu xài phung phí thì đến ngày tốt nghiệp, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng có thể cao gấp đôi đó.]

Tổ trưởng: [Tiền tiết kiệm gửi ngân hàng quan trọng hơn hay là tâm lý anh vui vẻ lành mạnh quan trọng hơn? Bớt gặp em dù chỉ một lần, anh cũng không chịu nổi.]


Diệp Tử tròn trĩnh: [Một mớ ngụy biện.]

Tổ trưởng: [Em không nhớ anh nhiều đến thế, cho nên em không hiểu đâu.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Rồi rồi, đúng là em không nhớ anh, anh trả lại vé máy bay đi, em không đến chơi nữa.]

Tổ trưởng: [Tuy em không nhớ anh, nhưng em nhớ trường Thanh Hoa, mà Thanh Hoa đại diện cho Bắc Kinh, hoan nghênh bạn học Hà Diệp hạ cố đến thăm.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [...]

Lại còn đại diện cho Bắc Kinh nữa chứ, sao anh không đại diện cho Trung Quốc luôn đi?

Chín giờ năm mươi phút tối ngày ba mươi, máy bay hạ cánh đúng giờ.

Hà Diệp bật điện thoại di động lên.

Tin nhắn của Lục Tân lập tức nhảy lên màn hình: [Anh đang đứng ở lối ra.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Máy bay còn chưa đậu vững, anh có thể còn phải chờ thêm vài phút nữa.]

Tổ trưởng: [Anh không vội, em cứ từ từ ra ngoài đi.]

Hà Diệp tạm thời cất điện thoại di động đi.

Hành khách nam bên cạnh cô đỡ vali hành lý của mình xuống, thoáng nhìn sang Hà Diệp rồi cũng tiện tay giúp cô lấy hành lý xuống.

Hà Diệp lễ phép nói lời cảm ơn.

Khí trời mát mẻ, trong vali hành lý nhỏ xinh của Hà Diệp chỉ để có bộ quần áo và thêm vài quyển sách nữa.

Máy bay đậu vững rồi, Hà Diệp kéo vali hành lý, xếp hàng bước ra ngoài.

Lục Tân đứng ở vị trí đối diện đường ra. Dáng người anh dong dỏng cao, mặc một chiếc quần dài màu đen đi kèm vớ áo hoodie màu trắng. Trước khi Hà Diệp phát hiện ra anh thì đôi mắt hẹp dài với con ngươi đen láy của anh đã chăm chú nhìn vào bạn gái rồi.

Do làm kiểu tóc mới, nên trông Hà Diệp hơi mất tự nhiên.

Lục Tân đưa một tay ra đỡ vali hành lý cho cô, một tay đưa áo khoác mình chuẩn bị sẵn cho bạn gái: "Trời mưa, hôm nay hơi lạnh đấy."

Hà Diệp đã tra cứu về thời tiết và mặc sẵn áo dài tay, nhưng quả nhiên cô vẫn coi thường cái lạnh của Bắc Kinh đêm nay.

Cô mặc vào áo khoác của bạn trai, tấm áo rộng thùng thình, mang theo mùi hương quen thuộc của nước giặt quần áo, là mùi hương cô thường xuyên ngửi được trong kỳ nghỉ hè.

"Đi thôi." Lục Tân dắt tay cô.

Trong sân bay và thành phố xa lạ này, Hà Diệp vô thức tin tưởng và ỷ lại vào bạn trai đi bên cạnh mình.

Ra khỏi sân bay, bên ngoài chìm trong bóng đêm thăm thẳm. Cơn gió ẩm ướt thổi qua, thổi tung mái tóc dài buông xõa trên vai cô gái.

Lục Tân nghiêng đầu.

Hà Diệp mẫn cảm lập tức chú ý đến động tác của bạn trai, cụp mi mắt xuống.


Bóng hình bạn gái in trong mắt Lục Tân, hai má trắng mềm, hàng mi tĩnh lặng, mang một loại khí chất dễ dàng khơi lên h@m muốn ức hiếp ở một số anh chàng, song lại khiến một số chàng trai khác muốn bảo vệ cô.

Hai loại tâm lý này, Lục Tân đều có.

Thích cô chết đi được, cũng rất muốn bắt nạt cho cô bật khóc.

Nhưng anh đã cam kết, mấy đêm này hai người chia ra ngủ hai phòng, cùng lắm là làm mấy chuyện từng làm trong khách sạn ở Thượng Hải thôi.

Hà Diệp tin tưởng anh nên mới đến đây, anh không thể làm cô thất vọng được.

Xe taxi đã đến, Lục Tân xếp vali hành lý vào khoang rồi ngồi xuống bên cạnh bạn gái.

"Em có mệt không?" Lục Tân hạ giọng hỏi cô.

Hà Diệp lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm ở thành phố thủ đô.

Lục Tân không quấy rầy cô.

Do khoảng cách quá xa, tuy buổi tối không tắc đường nhưng cũng phải lái xe mất năm mươi phút. Khi đến bên ngoài khu chung cư mà Lục Tân thuê nhà thì đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm.

Lục Tân bung ô ra, một tay cầm ô, một tay kéo vali hành lý.

Hạt mưa xối ào ào vào vali hành lý, cũng may vali này chống thấm nước nên không cần lo lắng gì.

Thấy Hà Diệp đang ngắm nghía khung cảnh xung quanh khu chung cư, Lục Tân bèn giải thích: "Bên này gần như đều là những khu chung cư cũ."

Hà Diệp cũng hiểu điều này, nơi đây không phải khu đô thị mới của thành phố khác mà đòi cao ốc chọc trời mọc lên san sát.

Căn hộ Lục Tân thuê nằm trên tầng ba của một tòa nhà cao sáu tầng, không có thang máy.

Hà Diệp cầm ô, anh xách vali hành lý đi bên cạnh cô.

Nước sơn trên hành lang đã hơi cũ kỹ, bóng đèn điều khiển bằng giọng nói cũng không được sáng cho lắm. Trên thang lầu tối mịt mờ, chỉ nghe tiếng bước chân của hai người.

Hà Diệp nảy sinh một cảm giác khác thường, dường như trong khung cảnh đượm màu cũ kỹ này sẽ dễ dàng xảy ra một số chuyện.

Lên tới tầng ba, Lục Tân dẫn cô đi sang dãy phòng bên trái, rút chìa khóa ra mở cửa.

Hà Diệp tiến lên.

Thật ra cô đã thấy trong video rồi, với mắt thẩm mỹ của Lục Tân, anh có thể sống trong một khu chung cư cũ kỹ, nhưng nhất định không hạ thấp yêu cầu đối với trang trí và nội thất bên trong.

Căn hộ hai phòng ngủ này có lẽ vừa được chủ nhà trang hoàng lại chưa lâu, theo phong cách rất tinh tế trang nhã.

Lục Tân xách vali hành lý bước vào nhà, lấy từ tủ giày dép ra một đôi dép lê màu trắng mới tinh, cúi người thả dép xuống bên chân bạn gái rồi đứng thẳng lên nhìn xuống cô bảo: "Anh mua riêng cho em đó."

Ở khoảng cách gần như thế, anh lại nói bằng chất giọng này, Hà Diệp cảm thấy cõi lòng rung động, tầm mắt bỗng dừng lại ở một điển.

Lục Tân nhìn theo ánh mắt của bạn gái, phát hiện nửa ống tay áo của mình đã thấm ướt.

Anh không quá để tâm: "Đợi lát nữa anh thay ra là xong."

Hà Diệp bắt anh phải đi thay áo ngay lập tức, cô có thể tự mình đi thăm thú một vòng sơ sơ trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi