TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Nói xong đợi một lát, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ồ ạt như tắm mưa sau cửa. Phó Ngọc Thanh chẳng biết hắn đã xả bao lâu rồi, sợ dùng hết nước nóng chỉ còn mỗi nước lạnh, bèn đẩy cửa vào.

Mạnh Thanh quay lưng về phía anh, ngửa đầu đứng dưới làn nước tuôn như mưa rào, nhắm chặt mắt, vuốt ve vật dưới háng, đè nén tiếng thở hổn hển, không màng nước lạnh đang xối thẳng vào người mình.

Phó Ngọc Thanh ngay tức thì thấy miệng lưỡi mình khô ran, phảng phất như bị lửa thiêu, bao lời muốn nói đều quên sạch.

Cơ thể người trước mặt loã lồ, hai mắt khép lại, giống như những người đàn ông tuấn mỹ trong thần thoại Hy Lạp, vừa cường tráng, lại vừa mang một vẻ đẹp rung động lòng người, khiến ta say đắm.

Phó Ngọc Thanh quả thực muốn cứ thế mà làm hắn, nhưng lại sợ dọa hắn, đành phải kiên nhẫn chờ hắn tiết ra rồi mới tắt nước. Mạnh Thanh ngỡ ngàng, Phó Ngọc Thanh không đợi hắn quay lại đã đẩy hắn lên tường, không nói một lời đưa tay chạm vào dương v*t hắn. Mạnh Thanh không tránh kịp, bị anh sờ nhớp nháp cả tay.

Phó Ngọc Thanh nở nụ cười, thì thầm sau tai hắn: “A Sinh tự mình hưởng thụ ở đây mà lại để tôi phải chờ ở ngoài hả.”

Mạnh Thanh bị anh chộp được vật dưới háng, hơi thở trong thoáng chốc càng nặng nề, nắm chặt tay anh, bỗng dưng lạc giọng kêu lên, “Tam gia!”

Phó Ngọc Thanh nắm lấy dương v*t của hắn, chỉ cảm thấy vật trong tay thật nặng, rất có trọng lượng, nằm trong tay anh gần như một thứ đang sống, vừa nóng lại vừa cứng, không khỏi hơi bất ngờ, nghĩ người này nên vợ nên chồng với Lạc Hồng Hoa, chỉ sợ đã thành vợ chồng thật rồi cũng nên, trong lòng ngay tức thì nổi chút cơn ghen. Bèn liếm khẽ vành tai hắn, sau đó cười bên tai hắn thủ thỉ: “Ông chủ Mạnh, đồ em đã cởi sạch sẽ rồi, sao không cởi cho cả tôi nữa…” Mạnh Thanh run lên, hơi thở càng dồn dập, muốn quay người nhưng lại bị anh đè lại.

Anh nghiêm túc nói: “Vừa rồi ông chủ Mạnh chỉ lo chính mình sung sướng mà mặc kệ tôi. Tôi đã nhịn nhiều lắm rồi đó, chỉ trừ ông chủ Mạnh cũng giống tôi, nếu không thì sao tôi có thể vô liêm sỉ nhờ ông chủ Mạnh cởi đồ cho cả mình được?”

Mạnh Thanh rên lên một tiếng, cắn răng thấp giọng gọi: “Tam gia!”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, ngậm lấy vành tai hắn liếm láp, mới xuống có hai lần đã cảm giác được vật trong tay biến đổi, nhưng lại vẫn cố tình hỏi hắn: “Sao vừa rồi lại tự xử?”

Mạnh Thanh bị anh chơi đùa vật dưới háng, cả người nóng lên, thở nặng nhọc đáp: “Em vừa nhớ tới tam gia là không nhịn được…, em…” Giọng hắn đứt quãng, nghe mà ngực Phó Ngọc Thanh nóng rẫy lên, hơi không nhịn được buông tay ra, lùi ra sau một bước, tự mình cởi cúc áo.

Mạnh Thanh xoay người lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong đáy mắt chỉ có tình ý trần trụi, bỏng đến gần như thiêu đốt, nhìn đến mức ngực anh cũng nóng lên.

Anh dừng lại, liếm môi, thanh âm hơi khàn: “A Sinh ngoan, em cởi cho tôi đi.”

Mạnh Thanh rên lên một tiếng rồi bỗng ôm chặt lấy anh, không nhịn được mà hôn lên môi anh, rồi lại vội vàng cởi nút thắt cho anh, dường như muốn xé luôn áo anh ra.

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại thô bạo đến thế, nhẹ nhàng bật cười đẩy hắn ra một chút, nói: “Thôi để tôi tự đi.”

Mạnh Thanh vội vàng buông lỏng tay, mặt đỏ tai hồng nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh bị hắn nhìn như thế, trong lòng như bốc một ngọn lửa, thiêu đến mức cả người anh đều nóng phừng, không thể tự nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi