TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Lạc Hồng Hoa còn chưa dứt lời, nàng đã nghiêm nghị đứng dậy, nói: “Cậu đấy, bởi vì trông cũng sáng sủa, ăn mặc cũng tử tế, thật ra còn có nhiều lợi thế hơn người khác nhiều. Muốn tôi nói ấy, cậu phải đi làm quen cô bé sớm một chút mới đúng, hai người phải tốt mới là chuyện thỏa đáng.”

Khí thế của nàng bức người, giọng Đỗ Hâm ríu đi hẳn, nhỏ giọng nói khẽ: “Kể cả tôi có quen cổ thật thì cũng không cưới được cổ đâu.”

Lạc Hồng Hoa thở dài một cái, rồi nói: “Cậu nghe cậu nói kìa, cậu vừa không dám đi gặp cô bé, lại vừa muốn cưới cô bé. Tôi hỏi cậu nhé, nếu có một ngày cô bé quen người khác, bị người ta cưới về nhà, lẽ nào cậu không hối hận sao?”

Đỗ Hâm bị câu ấy của nàng chặn nghẹn họng, không đáp được.

Lạc Hồng Hoa thấy cậu khó xử thì bật cười một tiếng, nói: “Nhóc ngốc, tôi đã nói nhiều như thế với cậu rồi, sao cậu còn không hiểu vậy? Hôm nay cậu đi lấy đồ cho A Sinh anh ta thật sự là vì món quần áo đó hay sao? Tính của anh ta ấy, chính là một chiếc áo mặc mười năm cũng được. Anh ta là cho cậu cái cớ, để cậu đi gặp cô bé kia đấy.”

Đỗ Hâm ồ một tiếng, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, quả đúng là như vậy.

Giờ chuyện đã lộ, bà vú cũng bèn góp lời, “Cô bé nhà Lý gia kia, tôi đã nói chuyện với cổ mấy lần rồi. Cổ là người có đọc sách, biết chữ, có tư tưởng mới, không giống chúng ta đâu! Theo tôi thấy ấy, cậu còn trẻ, mặt mũi ưa nhìn, thiếu gia nhà cậu lại đối xử với cậu rất tốt, ra ngoài còn chói mắt hơn rất nhiều công tử khác đấy, cô bé đó, chưa chắc đã không chịu đâu.”

Đỗ Hâm không ngờ sẽ được nghe những lời này, nhất thời lại động lòng mà nghĩ, cô ấy nói cũng phải, mình mà cứ lưỡng lự mãi ở đây, nói không chừng nàng đã bị người ta lấy mất rồi.

Lạc Hồng Hoa vẫy tay gọi cậu vào, cầm một tờ vé xem phim, xé mấy tấm ra rồi nói: “Cậu bảo là nhà có nhiều vé, bởi vì quần áo nhà bọn họ làm rất tốt, chúng ta đặc biệt hài lòng, cho nên đưa cho mọi người, mời mọi người đi xem phim.”

Đỗ Hâm hơi sững sờ, bèn vội vàng nói: “Bà Mạnh, thế này không ổn. Sao tôi có thể để cô phải tiêu tốn vì tôi được?”

Lạc Hồng Hoa nhích tay ra, cười nói: “Vé xem phim là tôi cho cô bé mà, liên quan gì đến cậu đâu?” Bảo tiếp: “Cậu nhanh chân lên, chạy qua đưa giúp tôi, để trả công cậu, tôi cũng cho cậu một vé, thế thì đủ hết rồi ha!”

Tim Đỗ Hâm đập thình thịch. Cậu biết nếu muốn quen với Lý Tú Hoa thì đây kỳ thực là một cái cớ hay. Nhưng cậu không thể tự dưng mang ân nàng thế được, bèn nói: “Hàng ngày tôi đến học quyền, đã làm phiền ông chủ Mạnh bà Mạnh rất nhiều rồi, thế mà tôi…”

Cậu còn chưa nói hết, đã bị Lạc Hồng Hoa chặn lại, nói: “Tôi biết cậu có lời muốn nói. Tất nhiên tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện rồi, không phải tặng không tiền cho cậu đâu.” Nàng ngồi xuống, lấy ra cây bút máy và giấy viết thư, nói: “Cậu chuyển một lá thư đến tam gia cho tôi nhé.”

Trong lòng Đỗ Hâm hơi hồi hộp, sau đó lại hoảng lên mà nghĩ, chẳng biết cô ấy viết gì nhỉ?

Lạc Hồng Hoa viết rất nhanh, một tờ giấy thư mau chóng lấp kín, nàng chờ một lúc, đến khi chữ đã khô rồi mới gập lá thư bỏ vào trong phong bì, đưa tận tay cậu, nói: “Tôi có chuyện cần nhờ tam gia giúp, nhưng chuyện này không được để A Sinh biết. Anh ta ấy, cậu cũng biết rồi, không chịu làm phiền tam gia đâu. Giờ kinh doanh của tam gia lớn, muốn gặp anh ấy một lần cũng khó. Chuyện của tôi thì nhỏ thôi, muốn xin tam gia hỗ trợ chút ít.”

Đỗ Hâm nghe nàng nói vậy thì hiểu rõ không phải việc riêng, đành phải đáp ứng, nhận lấy thư.

Đỗ Hâm mang vé xem phim tới, cứ thế mà quả thật lại nói chuyện với Lý Tú Hoa nhiều hơn hẳn. Hóa ra hai người trò chuyện rất hợp nhau, lúc bấy giờ Đỗ Hâm mới biết Mạnh gia vốn không hề may áo ở chỗ Lý gia, trong lòng càng cảm kích, nghĩ chẳng biết nên cảm ơn ông chủ Mạnh thế nào mới phải.

Bởi vì đã nói chuyện một hồi vui vẻ với Lý Tú Hoa, lúc Mạnh Thanh về cậu còn chưa đi.

Hôm nay Mạnh Thanh về sớm, thấy cậu thì trên mặt cũng nở một nụ cười, hỏi cậu: “Dạo này sao tam gia cao hứng thế, còn bày cả ảnh ở trong tiệm chụp ảnh kìa.”

Đỗ Hâm nghe loáng thoáng, hỏi: “Ảnh gì cơ?” Lại hỏi, “Bày ở đâu?” Phó Ngọc Thanh hay đi chụp ảnh ở tiệm, nhưng đã bao giờ đồng ý cho người khác trưng ảnh ra ngoài đâu?

Mạnh Thanh thấy cậu không biết thì nét cười tắt ngúm, nói: “Vậy cậu đi xem cùng tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hai người mau chóng thuê xe đến đường Nam Kinh, Mạnh Thanh bảo phu xe dừng lại, chỉ vào tiệm chụp ảnh ven đường bảo cậu nhìn. Đỗ Hâm nhìn theo tầm mắt hắn, trong tủ kính bày nhiều ảnh, rất nhiều ảnh của các danh hoa ở sòng bạc, số ít là ảnh tổng thống ăn diện để chụp hoặc là diễn viên mặc đồ thường, còn có một tấm nửa người của một người đàn ông, nhìn cái biết ngay không phải ai khác, chính là thiếu gia Phó Ngọc Thanh nhà cậu.

Đỗ Hâm á một tiếng, nhảy xuống xe kéo xem, bảo Mạnh Thanh: “Đây không phải chính là thiếu gia đấy sao?”

Phó Ngọc Thanh nửa nghiêng người, hơi cau mày, tựa như đang suy tư điều gì đó, ảnh rất nét, đến cả lông mày cũng đếm được. Mặc dù ảnh không so được với người thật, chỉ có hai màu đen trắng, lại còn không mảy may thấy ý cười nào, nhưng cũng nhìn ra được vẻ đẹp của chủ nhân bức ảnh.

Đỗ Hâm từng thấy tấm ảnh này ở nhà rồi, chắc là chụp trong công ty. Chính là do nam sinh Đại học Thánh Valentine Triệu Vĩnh Kinh đó, bởi vì mở xã nhiếp ảnh, cho nên không chỉ chụp cho Phó Ngọc Thanh, mà còn chụp cho Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Kỳ, còn ở trong công ty mới chụp một buổi, sau đó đưa một xấp ảnh đã rửa cho Phó Ngọc Thanh. Phó Ngọc Thanh còn khen bọn họ chụp đẹp, chỉ là chẳng biết sao lại bày ở đây thôi.

Trong đầu Đỗ Hâm xoay vòng bao nhiêu suy nghĩ, rồi bỗng ngẫm ra, chắc là ảnh của bọn họ chưa rửa, cho nên đưa ra tiệm rửa. Đúng lúc lại bị tiệm trưng ra.

Đỗ Hâm nhấc chân toan đi vào, cáu kỉnh nói: “Cái này trưng ra thế được chắc, phải bảo bọn họ cất đi mới được.”

Mạnh Thanh thấy cậu bực bội như vậy thì hỏi đây là có việc gì, Đỗ Hâm không thể giải thích nhiều với hắn, bèn bảo: “Sợ là lúc rửa ảnh quên dặn.”

Mạnh Thanh ồ một tiếng, mới đầu không nói gì, nhưng chốc lát sau lại đuổi theo, đưa tay cản cậu lại, bảo: “Cậu đi nói chưa chắc người ta đã chịu nghe đâu, hay là để tôi đi đi. Cậu vào xe mà chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi