TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Ngày cưới của Đỗ Hâm vào cuối tháng Mười. Chú Cảnh tuổi đã cao, đi lại bất tiện, lại còn phải trông nhà cũ ở Nam Kinh nên không đến được.

Đỗ Hâm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trong nhà ngoài chú Cảnh là người thân duy nhất ra thì chẳng còn ai khác. Phó Ngọc Thanh sợ cậu bận không kịp, lại sợ cậu còn trẻ, không nghĩ được chu đáo, bèn đưa thêm hai người nữa đến giúp cậu.

Mới đầu Đỗ Hâm không chịu, Phó Ngọc Thanh biết da cậu mỏng, ngại, bèn nở nụ cười rồi bảo, đây là nể mặt chú Cảnh mà, chẳng lẽ thế cũng không được à.

Tuy trong lòng Đỗ Hâm cảm kích, nhưng lại không biết phải nói cảm ơn thế nào cho phải. Thiếu gia từ trước đến giờ chưa từng thiếu một thứ gì cả, cậu mà bảo cảm ơn, một từ nhẹ bẫng như thế thì có giá trị gì cơ chứ?

Đó giờ cậu luôn rất nhanh mồm nhanh miệng, thế mà nay lại đỏ hoe cả mắt, mãi không thốt nổi nên lời.

Cậu chôn hết những suy tư ấy vào trong lòng, quay lưng lại dặn dò Tú Sơn cả vạn điều, rất sợ bỏ sót gì đó.

Phó Ngọc Thanh trông cái dáng vẻ như Đường Tăng niệm kinh của cậu thì không kìm được nụ cười, chỉ là nỗi buồn trong lòng lại không dằn xuống được, dẫu sớm biết ngày này rồi sẽ phải đến, nhưng không nghĩ lại sớm đến vậy, khiến cho anh chẳng kịp ứng phó.

Có đôi khi anh đã nghĩ, Lạc Hồng Hoa là cố tình nói chuyện này cho anh. Anh mà biết rồi thì không thể để Đỗ Hâm ở lại Phó gia nữa.

Rõ ràng là anh không nỡ.

Đỗ Hâm đi theo anh lâu đến thế, chẳng khác chi đôi chân, đôi mắt của anh vậy. Có thể thay anh đi đến những nơi anh không thể đi, thay anh nhìn những người và chuyện anh không thể nhìn.

Nhưng Lạc Hồng Hoa đã nói mất rồi, anh không thể giả vờ như không biết, không thể không phản ứng.

Chuyện này anh quả thực chẳng biết phải trách ai nhiều hơn đây.

Là Hà Ưng Mẫn, hay là Lạc Hồng Hoa, hay phải chăng là mình đang vẽ chuyện?

Lúc đó Hà Ưng Mẫn đến tìm Lạc Hồng Hoa vì chuyện lô hàng của công ty Hối Lợi ở bến tàu, lúc quay về không bảo việc thành hay chưa, chỉ tặc lưỡi cả buổi, rồi kể một chuyện cho anh hay.

Hà Ưng Mẫn hỏi: “Ngọc Thanh, có phải cậu với ông chủ Mạnh từng xích mích với nhau vì bà Mạnh không?”

Phó Ngọc Thanh không biết vì sao hắn lại nhắc đến chuyện xưa, bèn mập mờ hỏi, “Ừ, làm sao?”

Hà Ưng Mẫn cười khoái trá: “Hôm nay tớ đến thăm bà Mạnh, cậu biết trong ngõ tớ gặp ai không?”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn cứ dè ngay chỗ quan trọng mà úp úp mở mở, bèn hỏi hắn: “Hả, ai cơ?”

Hà Ưng Mẫn hào hứng đáp, “Chắc chắn cậu không đoán được đâu! Tớ thấy Lưu Anh Dân đấy! Cậu biết hắn là ai không?”

Phó Ngọc Thanh đâu có nhớ người nào như vậy, bèn nói: “Người nào mà ghê vậy ta, để cậu phải nghiêm trọng như vậy?”

Hà Ưng Mẫn thấy anh chẳng nhớ gì sất thì cười: “Hắn là khách danh dự của bà Mạnh năm đó đó, cậu không biết sao? Mã Kính Tôn vì bà Mạnh mà còn đánh hắn một trận, cục cảnh sát lại còn làm bộ làm tịch đi khắp nơi tìm kẻ hành hung, cuối cùng mới sống chết mặc bây. Không một ai là không biết chuyện này! Giờ hắn đang làm Phó Vụ trưởng Thuế vụ tạm quyền ở Vụ Thuế quan Giang Hải, chẳng biết vì cái gì mà vẫn cứ quyến luyến người tình mãi thế thôi.”

Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, đã láng máng nhớ ra. Song cảm thấy trong lời này của hắn trái một câu bà Mạnh phải một câu bà Mạnh, quả thực rất khó nghe, bèn cười: “Giờ là xã hội mới rồi, nam nữ đều có thể tự do giao thiệp mà, cậu được lấy vợ bé thì chả nhẽ người ta lại không thể nối lại tình bạn xưa à?”

Hà Ưng Mẫn cười tinh ranh: “Bạn gì mà bạn, tớ thấy ấy, rõ là người yêu thì có! Bạn tốt mà hào phóng như vậy, tớ chả có mấy đâu!”

Phó Ngọc Thanh thầm nghĩ, hắn mới qua có một lần mà sao lại nói thế nhỉ? Nhưng không thể hỏi quá sâu, chỉ bảo: “Chắc là có việc gì khác, cô ấy lại không phải vợ nhà bình thường gì cho cam, đâu thể đánh đồng được.” Rồi cười: “Bạn hào phòng như thế, tớ thì không sánh bằng được đấy phỏng, cho nên những việc mà tớ làm cho cậu, cậu cũng chả buồn để vào lòng phỏng.”

Hà Ưng Mẫn cười sang sảng, kế đó bàn chính sự với anh. Bởi vì Hà Ưng Mẫn tặng quà sộp, lại còn nhờ qua người khác, giá thì cao nên Lạc Hồng Hoa đáp ứng cũng dễ chịu, hứa với hắn năm ngày sau ra bến tàu dời hàng. Hà Ưng Mẫn chốt với anh, tiền hàng bán ra trước, Hà Ưng Mẫn ăn ba mươi phần trăm, vận chuyển thế nào thì là do Phó Ngọc Thanh nghĩ cách.

Kết quả chẳng biết Lạc Hồng Hoa hay tin từ đâu, lại đến nhà thăm hỏi.

Nàng tủm tỉm cười với Phó Ngọc Thanh, “Cái lô hàng của công ty Hối Lợi ấy, tôi còn đang nghĩ là ai tay to thế chứ? Té ra là tam gia. Sao ngài lại phải lòng vòng nhờ qua người khác như vậy làm gì? Cứ bảo A Sinh là được mà, bộ còn sợ tôi không nể mặt tam gia hả?”

Phó Ngọc Thanh biết giải thích với nàng thế nào giờ? Nàng vừa mới sinh Ngọc Anh xong, Mạnh Thanh lại đi cưới vợ lẽ ở Nam Kinh, chẳng biết chuyện trong nhà nói cho nàng được bao nhiêu, bèn bảo: “Đó giờ tôi làm phiền ông chủ Mạnh nhiều quá rồi, thế nên ít chuyện lặt vặt thế này thôi, sao tôi có thể lại ỷ lại chứ?”

Lạc Hồng Hoa cong môi cười: “Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ? Tôi còn đang phát sầu vì cái lô hàng trên bến đó đây, vừa chật chỗ, lại vừa không vứt đi được. Thế mà tam gia lại đến, tôi còn thu một khoản lớn như vậy từ chỗ tam gia. Nếu A Sinh mà biết thì ra gì không chừng?” Phó Ngọc Thanh cảm thấy trong lời của nàng có ẩn ý, bèn bảo: “Bà Mạnh, tôi còn đang sợ cô thu ít quá ấy chứ, nếu cô đã nói vậy, hẳn tôi phải bồi thường cho cô ấy. Giờ ông chủ Mạnh không ở Thượng Hải, lúc nào anh ta về rồi, cô đừng nói cho anh ta biết nhé.”

Lạc Hồng Hoa liếc anh một cái, rồi bỗng như cười như không mà nói: “Tam gia bận lắm mà, A Sinh cũng không dám làm phiền ngài đâu. Anh ta không ở Thượng Hải, có việc phải về Nam Kinh thật, chứ không phải là để trốn tam gia đâu.” Rồi hỏi anh, “Chẳng biết là ai bảo tam gia vậy?”

Phó Ngọc Thanh không biết người này biết bao nhiêu về chuyện giữa anh và Mạnh Thanh, đành phải đáp: “Bà Mạnh cứ đùa. Chẳng phải Đỗ Hâm đi theo ông chủ Mạnh học quyền còn gì? Tôi tình cờ nghe cậu ta nói thôi.”

Lạc Hồng Hoa cười nhẹ: “Cậu ta kể chuyện đó cho tam gia hả? Đứa nhỏ này, sao lại nói lời không nên nói chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi