TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Đến lúc tới Thượng Hải, Mạnh Thanh theo anh về đến tận biệt thự Phó gia, bởi vì đã muộn nên không ở lại uống chén trà mà cứ thế đi mất.

Sau khi hai người tạm biệt, phải một thời gian lâu sau Phó Ngọc Thanh mới gặp lại hắn.

Lúc Phó Ngọc Thanh về lại Thượng Hải, có rất nhiều chuyện bận đến sứt đầu mẻ trán. Đầu tiên là quản lý kho hàng ở bến tàu bảo anh, hàng hóa bị giữ lại hết, kiểu gì cũng không chịu nhả ra. Phó Ngọc Thanh đi nhờ cậy khắp nơi, còn đến gặp Lạc Hồng Hoa hai lần, Lạc Hồng Hoa cười rất tươi lúc thấy anh, nhưng lại nhất định không chịu nhận quà của anh, chỉ bảo là e có hiểu lầm gì đó, bảo anh cứ yên tâm về đợi, nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ thay anh.

Cái gọi là rồng mạnh không áp được rắn độc, chưa kể anh chẳng có thế lực gì ở Thượng Hải. Anh cũng không thể vì chuyện này mà đi tìm Mạnh Thanh được, đành phải nhờ vào Lạc Hồng Hoa, bất lực chờ nàng hồi âm.

Thật ra Phó Ngọc Thanh không thích làm việc ở Lợi Hoa cho lắm, anh vốn ở Nam Kinh, giờ bỗng dưng lại tới Lợi Hoa, tuy bảo là làm việc giúp anh cả nhưng lúc nào cũng bị gò bó, không được tự tại như ở Nam Kinh. Hồi trước nói chuyện nhà máy đường với Lưu Tử Dân, anh vẫn luôn để trong lòng, giờ cũng muốn chuẩn bị cẩn thận một phen.

Chuyện Bộ Tư lệnh, anh cẩn thận tra hỏi cả Đỗ Hâm mới biết đầu cua tai nheo ra làm sao. Hóa ra là Lục Thiếu Kỳ nghi ngờ việc mất trộm tiền là do Đỗ Hâm và vị phó giám đốc Điền kia ở xưởng dệt nội ứng ngoại hợp mà làm, cho nên mới đi tra. Nào ngờ lại soát được bằng chứng Đỗ Hâm thông Cộng.

Lục Thiếu Kỳ cứ thế giam cậu và phó giám đốc Điền vào Bộ Tư lệnh để tra, may mà Đỗ Hâm biết ăn nói, bèn kể sạch sành sanh, vừa khóc vừa bảo cậu theo thiếu gia rất nhiều năm rồi, thiếu gia chăm sóc cậu như thế, giờ tiền vào tay cậu lại để mất, cậu quả thực là chết cũng chưa hết tội, chỉ mong Lục công tử sớm tìm tiền về, cậu dưới suối vàng cũng an lòng. Lục Thiếu Kỳ thấy cậu không giống đang nói dối, sau đó mới không thẩm cậu nữa.

Đỗ Hâm nghĩ lại mà vẫn hãi: “Trời ơi, thiếu gia, không phải tôi có ý gì đâu nhé, Lục công tử này dọa người phát khiếp đi được ấy, quả thực không đắc tội nổi đâu.”

Phó Ngọc Thanh nghĩ tới chuyện Lục Thiếu Kỳ bảo muốn đến Thượng Hải mà không khỏi đau đầu.

Nguyên văn Lục Thiếu Kỳ nói thế này, “Anh đừng nhớ tôi quá. Chờ tôi đến Thượng Hải rồi, tương lai của chúng ta còn dài lắm, không lo không thể ở bên nhau đâu.”

Khi đó Phó Ngọc Thanh đã mặc gần xong đồ, đang đóng cúc áo, nghe gã nói thế thì quay đầu lại nhìn, cười nói: “Chỉ sợ tôi còn chưa ở Thượng Hải để gặp cậu thì cậu đã quên tôi rồi ấy.”

Lúc đó anh không tin Lục Chính Hãn sẽ chịu thả người nên mới nói thế. Nào ngờ Lục Thiếu Kỳ vừa nghe xong lại càng đắc ý, ôm eo anh, sờ soạng dưới háng anh, giọng hơi khàn, nói trầm trầm: “Lưu luyến tôi đến vậy sao, vậy thì đêm nay anh đừng về nữa, ở đây với tôi đi.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ gã còn chưa thỏa mãn, cũng chẳng biết người này bao giờ mới chán, bèn bảo: “Giờ cậu mà nói thế, chỉ sợ ngày mai còn không dậy nổi đâu, xong lại bắn tôi một phát cho xem.”

Lục Thiếu Kỳ hiếm khi thẹn quá hóa giận, nói: “Là tại anh vô dụng không biết động đấy chứ, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi!”

Phó Ngọc Thanh hơi ngưng lại, liếc gã một cái rồi nói: “Nếu nói vậy, chẳng lẽ cậu không sợ sau này lần nào tôi gặp cậu cũng đều sẽ bất động à?”

Lục Thiếu Kỳ híp mắt, Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt gã hơi sai, đành phải trêu gã đôi câu: “Tôi cũng có việc quan trọng phải làm mà, đâu thể ngày nào cũng theo cậu được? Với cả giờ tôi còn đang ở Nam Kinh nên chúng ta mới có thời gian rảnh rỗi thế này thôi. Nếu cậu đến Thượng Hải thật, cha tôi anh tôi bốn mắt ở đấy nhìn, cậu cho rằng sẽ giống như khi ở Nam Kinh được à?”

Lục Thiếu Kỳ nguôi giận một chút, nói, “Ai thèm quan tâm đến mấy người cổ hủ đó chớ!” Lại ôm hôn anh một lúc lâu rồi mới thả anh đi.

Giờ Phó Ngọc Thanh muốn cắt đứt, Lục Thiếu Kỳ lại đã quen với sự tác oai tác quái của cha gã, trước nay nói một là một hai là hai, làm gì có ai dám trái ý gã. Nói muốn bên gã, chẳng qua là chơi đùa nhất thời mà thôi, lúc trước anh không nguyện ý, trái đẩy phải cự, đã chọc giận tiểu bá vương này. Nếu lúc trước bên gã thật thì chỉ e sau khi người này chán là đã sớm chia tay rồi.

Những việc này cũng đành vậy, lúc Diệp Hãn Văn ở Nam Kinh nghe tin hàng của anh đã cập bến thì rất phấn khởi, bèn bảo người phao tin, ngay sau đó thỉnh thoảng sẽ có người đến chỗ anh tìm mua bông ngoại giá rẻ, muốn xem hàng, rồi muốn đưa tiền đặt cọc, bận túi bụi, thỉnh thoảng đến đêm về nhà cũng có người gọi điện. Anh đành phải giấu trong giấu ngoài, trong lòng cảm thấy Lạc Hồng Hoa quả thực làm việc không có đạo nghĩa, tiền làm ra không dám nói là nhiều nhưng cũng không hề ít, chẳng biết nàng giữ hàng của anh như thế, rốt cuộc là muốn gì. Nếu khó xử thì cứ nói cho anh biết, chẳng lẽ không giải thích được hay sao? Anh hơi nghi ngờ Lạc Hồng Hoa thấy giá bông tăng nên mới muốn nuốt hàng của mình, nén giận trong lòng mà nghĩ, nếu thật sự không lấy lại được thì phải đến gặp Lạc ngũ gia một chuyến thôi.

Không hiểu sao một đêm nọ, mợ Vương cằn nhằn với anh, bảo có người bị thần kinh, gọi mấy cuộc liền, nhưng nhấc máy lên đầu kia chẳng nói gì rồi cúp máy, mất công bà chạy đi chạy lại mấy lần. Phó Ngọc Thanh biết bà không quen nhìn Đỗ Hâm nằm nhà như thiếu gia, bèn trấn an bà: “Tôi không quen dùng người ngoài, chờ mấy ngày nữa Đỗ Hâm khỏe rồi, những việc này sẽ lại để cậu ta làm. Tháng này đành phải phiền mợ thôi, Đỗ Hâm không làm việc thì tiền tiêu vặt của cậu ta để cho mợ nhé.” Lúc này mợ Vương mới hớn hở, tuy ngoài miệng lại vẫn chối đây đẩy.

Bận rộn mất mấy ngày như thế, Lạc Hồng Hoa bỗng phái người đến chuyển lời cho anh, bảo là việc đã lo ổn thỏa. Người bên bến tàu còn nửa tin nửa ngờ, sau khi thấy hàng hóa đều được chuyển ra mới tin.

Cuối cùng Phó Ngọc Thanh mới thả lỏng, chuyện này xong rồi, coi như được nghỉ ngơi vài bữa.

Hà Ưng Mẫn cũng đã xong việc trở lại từ Thiên Tân, gọi anh vài lần, anh đều không có thời gian, giờ mới có thể yên tâm ra ngoài, vì còn vài việc chính sự nên hẹn nhau ở quán trà. Vốn muốn hỏi thăm hắn, hỏi cả chuyện mua cổ phần của Trung Hưng, nào ngờ lại nghe được một tin vô cùng động trời từ hắn.

Hà Ưng Mẫn vốn đang nói chuyện phiếm cùng anh mà thôi, nhìn thấy chiếc đồng hồ mới trên tay anh mới hỏi: “Bạn tốt của cậu sắp kết hôn rồi đấy, cậu định tặng gì thế?”

Phó Ngọc Thanh nhất thời không nghĩ ra hắn nói ai, bèn đùa: “Cậu nói ai vậy? Sao tớ lại không biết?”

Hà Ưng Mẫn tròn mắt nhìn anh, hỏi: “Ông chủ Mạnh đấy, bọn cậu thân nhau lắm cơ mà? Sao, chẳng lẽ anh ta không đưa thiệp cưới cho cậu à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi