TỌA HOÀI BẤT LOẠN

Phó Ngọc Thanh khoác áo đội mũ chỉnh tề, đang toan ra cửa thì đột nhiên nhớ ra một việc. Tuy cuộc nói chuyện điện thoại với Lạc Hồng Hoa khiến anh bực mình, nhưng lại nhắc anh, nếu nhân cơ hội xin lỗi thì sẽ có thể đường đường chính chính nối lại tình xưa với Mạnh Thanh.

Anh nhớ lúc từ Nam Kinh về có mang theo rất nhiều đồ tốt, có một tấm thảm đỏ rượu thêu tranh bươm bướm đậu nhành hoa, có cả một cặp bình sứ in chữ hỉ điểm cành mai, có thể tạm coi là quà được, bèn viết ngay một lá thư, bảo Đỗ Hâm đến nhà tìm.

Bình thường Phó Ngọc Thanh không thể nào sai được Đỗ Hâm, bây giờ thương thế của tên gia hỏa này mới lành được một nửa, vẫn phải chăm sóc cẩn thận, nhưng chuyện này mà để người khác làm thì rốt cuộc anh vẫn không yên tâm.

Đỗ Hâm vâng, Phó Ngọc Thanh gọi cậu lên xe ngồi cùng, đầu tiên bảo tài xế đi đường vòng đưa Đỗ Hâm tới Phó gia trước, sau đó mới chạy đến công ty.

Trên đường anh kể đại khái mọi chuyện, Đỗ Hâm nghe xong thì rất ngạc nhiên, không khỏi hỏi: “Thiếu gia, sao ông chủ Mạnh cưới mà lại không mời cậu?”

Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, Đỗ Hâm không dám nói nữa, nhưng một lúc lâu sau lại vẫn không kìm được: “Thiếu gia, lần này tôi đi là xã giao rồi về, hay là phải gặp ông chủ Mạnh mới được?”

Phó Ngọc Thanh nói: “Nếu chỉ là xã giao thì ta còn bảo cậu đi đưa làm gì? Cậu là người đi theo ta, khác với những người khác, bảo cậu đi đương nhiên có lý do.” Trầm ngâm một lát mới nói tiếp, “Cậu đợi anh ta về, gặp được anh ta thì truyền lại lời ta nói cho cả hai người. Về ta bảo mợ Vương làm thịt kho tàu cho.”

Đỗ Hâm hứng lên mà quên sạch, luôn miệng: “Được nha được nha!” Lúc xuống xe còn bảo anh: “Thiếu gia cứ yên tâm!”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, cuối cùng tâm tình cũng khá hơn một chút.

Phó Ngọc Thanh ngồi xe đến công ty mậu dịch, trước tiên viết cẩn thận từng khoản tiền cần trả Mạnh Thanh, sau đó tính cả tiền hoa hồng cho hắn, xong xuôi mới bắt tay vào việc công ty.

Vốn anh muốn gọi điện cho Mạnh Thanh, nhưng tay duỗi đến bàn số rồi thì lại do dự, sợ mình hối Mạnh Thanh quá, đành gác ống nghe về. Anh nghĩ bụng, đợi Đỗ Hâm đưa quà xong rồi gọi cũng chưa muộn.

Làm công ty mậu dịch dường như lúc nào có rất nhiều việc cần lo, mãi Phó Ngọc Thanh mới được nghỉ trưa một lát, buổi chiều lại hẹn uống trà nói chuyện với một Hoa kiều mới về nước tên La Nhữ Thành. Phó Ngọc Thanh không hiểu mảng kỹ thuật nên đã mời cả Lưu Tử Dân đến.

La Nhữ Thành vừa lùn vừa đen, mặt mũi bình thường, Lưu Tử Dân nghe nói hắn là phú ông ở Malaysia, lúc đầu còn không hứng thú lắm, sau đó mới biết người này có rất nhiều kiến giải, ba người nói chuyện rất khoái, ngồi ở quán trà đến tận lúc sẩm tối.

Chính La Nhữ Thành làm anh từ bỏ ý tưởng mở nhà máy đường: “Người Nhật ở Đài Loan mở nhà máy đường được bốn năm mươi năm rồi, giờ chắc cũng phải ngót nghét vài chục cái, anh sao đọ với người Nhật được? Tôi khuyên anh đừng mở nhà máy đường thì hơn. Bây giờ người trong nước chuộng hàng Tây, chi bằng anh sắm thiết bị kiểu mới, mời kỹ sư người nước ngoài về, sản xuất bánh kẹo kiểu mới, anh đừng xem thường bánh kẹo, nếu làm được thì cũng nên nghiệp lớn đấy.” Nói tiếp, “Nếu anh quen người trong chính phủ thì tìm một cái cớ để nhập khẩu đường thô miễn thuế về, tôi tìm người nhập khẩu đường thô ở Đài Loan cho anh, đến lúc đó quảng bá rầm rộ, không lo không phất lên được đâu.”

Phó Ngọc Thanh đến Thượng Hải chưa được nửa năm, nhưng cũng biết lời hắn nói là thật, cứ đồ nào đắt hơn một chút thì đương nhiên sẽ là hàng Tây, còn nếu là thổ sản thì hiển nhiên giá sẽ rẻ hơn. Ai cũng thích bánh kẹo Tây, đặc biệt là các bà các tiểu thư và nữ sinh, đến cả Triệu Vĩnh Kinh cũng thích đến tiệm cà phê của người Do Thái mua một ít bánh kẹo Tây ăn.

La Nhữ Thành thấy anh động tâm thì nói luôn, “Nếu anh muốn làm thì đừng quên bảo tôi tham gia cùng nhé!”

Đương nhiên Phó Ngọc Thanh đồng ý, nhưng chuyện làm nhà máy không thể qua quýt được, anh vẫn muốn cẩn thận suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định, sau đó ba người tạm biệt, lúc này mới tan cuộc.

Lúc về đến nhà mới biết Đỗ Hâm đã về từ lâu, anh cởi áo khoác rồi gọi Đỗ Hâm. Đỗ Hâm còn tưởng có chuyện gì, bèn vội vã chạy xuống, Phó Ngọc Thanh hỏi cậu: “Quà với thư đưa chưa?”

Lúc này Đỗ Hâm mới nhẹ nhàng thở ra: “Đưa rồi, thiếu gia, tôi làm việc cậu còn không yên tâm à?”

Tay Phó Ngọc Thanh đang dừng trên cúc áo khoác, hỏi cậu: “Gặp ông chủ Mạnh không? Anh ta nói sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi