TỎA HỒN

Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Sở Khinh Tửu bò lên từ mái hiên bên ngoài khung cửa, động tác nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng. Nhìn quanh quẩn bốn phía, "Ở đây chỉ có mình muội à? Muội cũng bị bắt đến đây sao?"

Tiểu Tô Tiện bình tĩnh trở lại nhưng vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt nhìn Sở Khinh Tửu hơi hoảng loạn, gật đầu "Ừ" một tiếng.

Sở Khinh Tửu đi lòng vòng một hồi, hình như không tìm thấy đồ mình cần tìm, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Tô Tiện. Dung mạo của hắn tuấn tú tao nhã, lại có chút sự non nớt của thiếu niên. Chỉ là bây giờ hắn đang cố ý trưng bộ mặt ấy ra, khiến Tô Tiện nhìn chầm chậm không thôi.

"Chỗ này của muội có tiêu không?" Sở Khinh Tửu hỏi.

Tiểu Tô Tiện không trả lời.

Tô Tiện nhìn cảnh tượng trong gương, nhanh chóng nhớ ra sự tình diễn ra trong khoảng thời gian ấy, lúc đó nàng bị nhốt trong tòa tiểu lâu, rất rất lâu rồi cũng không có ai đến nói chuyện với nàng. Bởi vậy Sở Khinh Tửu vừa xuất hiện, Tô Tiện có chút hoảng sợ.

Nhưng Sở Khinh Tửu không biết điều đó, hắn quơ quơ tay trước mặt Tô Tiện, thấy nàng có phản ứng lại mới nhướng mày cười nói: "Có gì đẹp lắm à, muội nhìn đến ngây ngốc luôn rồi."

Tô Tiện lắc lắc đầu, bây giờ mới chịu trả lời câu hỏi của hắn, "Không có."

"Sáo?" Sở Khinh Tửu lại hỏi.

Vẫn lắc đầu

Sở Khinh Tửu đỡ trán, cau chặt hàng mày đẹp đẽ, khó xử một lát rồi nói: "Thổi, kéo, đàn hát gì đó đều được, có không?"

Tiểu Tô Tiện gật gật đầu, đi vào phòng trong, không lâu sau ôm theo cây đàn đi ra.

Tô Tiện vẫn còn nhớ, cây đàn đó cực kỳ quý giá, là Huyền Nguyệt Giáo nghe nói nàng muốn luyện đàn nên tìm về, kết quả lại mang cho Sở Khinh Tửu, sau này khi biết mục đích của hắn Tô Tiện hối hận tận hai năm liền.

"Ngươi muốn cái này làm gì?" Trong gương, Tiểu Tô Tiện vẫn chưa biết chuyện sẽ xảy ra về sau nên chỉ tỏ ra hiếu kỳ với tên thiếu niên xinh đẹp này.

Sở Khinh Tửu nhận đàn nói một tiếng cảm ơn với nàng, không chút để tâm nói: "Ta bị bắt nhốt ba tháng nay rồi."

Tiểu Tô Tiện chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Ba tháng nay không thể ra ngoài không thể uống rượu, không được làm gì hết. Cha với nhị thúc tìm ta chắc nóng hết cả ruột rồi. Ta cứ tưởng Huyền Nguyệt Giáo bắt ta lại sẽ nghiêm hình đánh cho một trận, ai dè chẳng có đánh gì hết, bọn chúng bắt ta đến đây chỉ để suốt ngày nuôi dưỡng, chẳng lẽ là nuôi để ngắm?" Sở Khinh Tửu nghiêm túc nói.

Tiểu Tô Tiện nhìn mặt hắn, nhỏ giọng thành thật nói: "Xem ra nuôi cũng không tệ."

"Cái gì?" Sở Khinh Tửu hình như không nghe thấy lời Tô Tiện nói.

Đối phương liên tục lắc đầu.

Sở Khinh Tửu chống cầm ngồi đó, cố ý lộ chút hận ý trong đôi mắt, "Ta phải để bọn người Huyền Nguyệt Giáo biết, bắt ta thì phải trả giá. Bọn chúng đã không dám động thủ với ta vậy để ta cho chúng thấy thiếu chủ Sở gia không dễ chọc vậy đâu."

Sở Khinh Tửu rõ ràng không biết thiếu nữ này có địa vị gì trong Huyền Nguyệt Giáo, hắn tự lầm bầm một hồi rồi đứng dậy rời đi, Tiểu Tô Tiện gọi hắn lại: "Ngươi tính làm thế nào?"

Sở Khinh Tửu trầm trầm nói: "Chỉ cần ta còn ở Huyền Nguyệt Giáo một ngày, ta sẽ khiến chúng không ngày nào được yên ổn."

Tiểu Tô Tiện: "..."

Tô Tiện phải thừa nhận, câu nói của Sở Khinh Tửu năm ấy dọa nàng không nhẹ, mãi đến sau này Tô Tiện mới biết lời hắn nói có ý gì.

Thủ đoạn trả thù của vị Sở đại thiếu gia này cũng không bình thường chút nào.

Sở Khinh Tửu ỷ vào việc người ta bắt hắn nhưng không dám đụng đến mình nên dùng cây đàn Tô Tiện đưa cho đàn vài khúc nhạc ở Huyền Nguyệt Giáo. Có điều không biết là hắn thật sự không biết đàn hay cố ý làm vậy nhưng tiếng đàn phát ra có thể nói là kinh sợ quỷ thần, hai năm sau đó, cả hậu sơn Huyền Nguyệt Giáo giờ khắc nào cũng nghe thấy phảng phất như có tiếng đàn truyền đến bên tai khiến đám người trong giáo không giờ phút nào được yên ổn. Ai ai khi nhắc đến ba chữ Sở Khinh Tửu đều nghiến răng nghiến lợi. Cho đến khi Sở Khinh Tửu rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo rồi, cả giáo phái mới hân hoan vui mừng trở lại.

Lời đồn bên ngoài về Sở gia công tử tri thư đạt lễ gì đó, nhưng hắn ở Huyền Nguyệt Giáo hai năm căn bản chẳng có chút nào là tao nhã lễ độ.

Bởi vậy sau khi Sở Khinh Tửu chết, Tô Tiện mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra Sở Khinh Tửu kia là hàng giả.

Người bình thường cho dù cải trang giống đến mức nào đi nữa nhưng lại không biết đó vốn dĩ không phải là bộ mặt thật của Sở Khinh Tửu.

Xem xong đoạn hồi ức ấy, Tô Tiện hơi khép mắt, lật ngược tấm gương lại không để mình nhìn thêm lần nào nữa.

Thư Vô Tri ở bên kia ngược lại không thấy uống rượu, cầm một nắm đậu phộng trong tay, vừa nhai vừa đúc cho Tiểu Sở. Thấy Tô Tiện ngước đầu dậy mới lười nhác hỏi: "Ngươi coi xong nhanh thế hả?"

"Không thể xem tiếp nữa." Tô Tiện để Huyền Dương Kính dưới lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp nói.

Thư Vô Tri cười cười đến trước mặt Tô Tiện lấy lại Huyền Dương Kính, "Cũng được, hôm nay tới đây thôi." Hắn bỏ tấm gương vô ngực áo rồi ngước mắt nhìn trời, "Ngươi còn muốn tiếp tục luyện không?"

Tô Tiện hiểu ý Thư Vô Tri: "Đây là tu luyện sao?"

"Đúng vậy." Thư Vô Tri gật đầu, "Huyền Dương Kính này có thể khiến những thứ ngươi muốn thấy nhất hay không muốn thấy nhất đều bày ra trước mặt ngươi, càng xem càng lún sâu hơn. Đợi đến một ngày ngươi không nhìn thấy gì trong đó nữa thì mới thật sự vượt qua ải này."

Tô Tiện bình tĩnh nhìn Thư Vô Tri một lúc mới nói: "Ta luyện."

"Vậy thì tốt." Thư Vô Tri hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này, "Chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi, tu tâm không chỉ có mỗi con đường này, ta cho ngươi là cách nhanh nhất. Thật ra thì ngươi cũng có thể chọn cách khác ổn thỏa hơn nhưng phải mất một khoảng thời gian dài hơn thôi."

"Chậm rãi thì cần bao lâu.." Tô Tiện hơi khựng lại, nhìn Tiểu Sở yên tĩnh phía sau Thư Vô Tri, "Mới có thể giao lưu với tiên hồn trong người Tiểu Sở?"

Thư Vô Tri xoa cằm nghĩ ngợi một lúc: "Chắc là hơn mười năm."

Tô Tiện trầm mặc rất lâu: "Ta muốn xem Huyền Dương Kính."

"Được." Thư Vô Tri lại cười, "Tuy cách này nhanh nhưng nếu không chú ý sẽ rơi vào hồi ức, mất đi phương hướng, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Tô Tiện đáp: "Ta sẽ cẩn thận."

Thư Vô Tri uống một hớp rượu nhìn Tiểu Sở đang đi đến cạnh Tô Tiện, Thư Vô Tri nói tiếp: "Rất tốt, không hổ là đệ tử ta nhìn trúng, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng." Hắn có thâm ý khác liếc mắt nhìn Tô Tiện, "Người lúc trước dùng Huyền Dương Kính tu luyện là Tiểu Mộ, mắt nhìn người của ta xem ra không sai tí nào."

Tiểu Mộ trong lời Thư Vô Tri tất nhiên là Mộ Sơ Lương. Tô Tiện chợt nhớ đến vị đại sư huynh dường như không có khuyết điểm kia, bất giác hỏi: "Y cùng Huyền Dương Kính tu luyện mất bao lâu?"

Thư Vô Tri buông vò rượu xuống, ghé mắt nhìn Tô Tiện.

Tô Tiện đối mắt với Thư Vô Tri một lúc lâu mới nghe hắn trả lời: "Mười ngày."

Thư Vô Tri cười khổ một tiếng, lắc đầu than thở: "Ta năm xưa là thiên tài số một số hai của Không Thiền Phái mà dùng Huyền Dương Kính tu luyện cũng phải mất hai tháng mới luyện thành." Hắn lại nói tiếp, "Nhưng tên Mộ Sơ Lương đó không phải thiên tài mà là quái vật, nếu chuyện gì cũng đem so với hắn thì chắc là tức chết người ta rồi."

Tô Tiện nhìn thần sắc hắn, đôi mắt mang chút ý cười nhàn nhạt. Ấn tượng của nàng đối với người đột nhiên trở thành sư phụ của mình vốn không xấu, chỉ là Thư Vô Tri luôn có dáng vẻ quá ư thư thái, giống như những chuyện xung quanh mình không hề quan trọng. Chỉ có lúc này có chuyện mới khiến hắn nhìn hơi có nhân khí đôi chút.

Tất nhiên nàng sẽ không so sánh với ai cái gì, từ khi nàng chào đời chưa hề bị so sánh với ai, bởi ở Huyền Nguyệt Giáo chẳng ai dám so sánh với nàng.

Thấy chuyện cần giao phó cũng được kha khá rồi, Thư Vô Tri bèn dạy cho Tô Tiện một đoạn tâm quyết thanh tâm tĩnh khí, để Tô Tiện lúc không có gì làm thì mang ra luyện một chút. Tô Tiện nhớ kỹ tâm quyết đó rồi Thư Vô Tri mới cho nàng ra về.

Tô Tiện mang theo Tiểu Sở về gian Trúc Tự 23 thì thấy Yêu Lan đang thu dọn đồ đạc. Tô Tiện nhìn nàng, buộc miệng hỏi; "Ngươi phải đi à?"

"Đúng rồi." Yêu Lan ném một cái túi đến trước mặt Tô Tiện, "Không chỉ là ta mà ngươi cũng phải đi."

Tô Tiện hỏi: "Đi đâu?"

"Nói là đệ tử mới nhập môn của Chấp Minh Tông phải đến Bích Lam sơn để tế bái các đời tông chủ Chấp Minh trước, Cận Tuyết dẫn chúng ta đi còn có tên Lý Bích kia cũng phải đi." Yêu Lan có chút kỳ quái nhìn Tô Tiện hỏi: "Ngươi ở suốt trong đại điện Chấp Minh Tông, Thư Vô Tri không nói gì với ngươi?"

Tô Tiện cũng cảm thấy kỳ lạ, lắc đầu,"Không có, chắc là quên rồi." Nàng xác nhận với Yêu Lan một lượt, Yêu Lan chỉ biết đây là tin tức chưởng môn kêu Cận Tuyết truyền đạt đến, lúc này Tô Tiện mới nói: "Thư Vô Tri bảo ta ngày mai đến tu luyện vậy ta phải báo lại với hắn là ngày mai ta không đến được rồi." Nàng gọi Tiểu Sở đến nói lại lời nàng vừa nói, để Tiểu Sở đi truyền lời cho Thư Vô Tri.

Tiểu Sở nghe lệnh bước ra ngoài, bỗng Tô Tiện chợt nghĩ đến gì đó gọi hắn ngược lại.

Tiểu Sở quay người lại đôi mắt trống rỗng không có cảm xúc nhìn Tô Tiện.

Tô Tiện và Tiểu Sở ở bên nhau một năm, vốn dĩ sẽ không nhìn nhầm thành Sở Khinh Tửu nhưng hôm nay nhìn thấy Sở Khinh Tửu trong ký ức qua tấm gương, không rõ vì sao khi tiếp xúc ánh mắt với Tiểu Sở lòng nàng lại có chút dao động. Nàng trầm ngầm hồi lâu, dùng giọng điệu dịu dàng nói với Tiểu Sở; "Nếu Thư Vô Tri giữ ngươi lại nói chuyện không được đồng ý, hắn kêu ngươi uống rượu cũng không được uống, trở về sớm chút."

Tiểu Sở ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, Tô Tiện chỉnh cổ áo giúp hắn rồi mới để hắn đi.

Thấy Tiểu Sở đã đi khỏi, Yêu Lan mới nói: "Thư Vô Tri vẫn còn uống rượu à?"

"Ừ, hôm nay uống hết mười vò."

Yêu Lan khẽ cắn môi, "Hắn lúc trước không có uống rượu đâu."

Tô Tiện liếc nàng ta một cái, cười nói: "Ngươi nghỉ giả bộ không quen biết hắn rồi hả?"

Yêu Lan ngạc nhiên, lắc đầu: "Dù sao ngươi cũng biết rồi, ta và hắn đúng thật từng có chuyện nhưng mà ta tuyệt đối không để hắn nhận ra mình đâu." Nàng nói đến đấy lập tức chuyển chủ đề, "Tu vi của ngươi vẫn chưa khôi phục sao?"

Tô Tiện nói: "Sắp rồi, chắc khoảng vài ngày nữa thôi." Tô Tiện đáp một tiếng rồi lại nói, "Ngươi đang lo?"

"Ừ." Yêu Lan tháo chiếc roi dài bên hông ra đặt lên bàn, nhắc đến đây giọng nói có hơi trầm thấp, "Chắc ngươi cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi, ta cứ cảm thấy chuyến đi Bích Lam Sơn lần này không đơn giản thế đâu."

Tô Tiện không cho ý kiến nhưng thần sắc của nàng chẳng có chút nào là lo lắng.

Hai người ngồi đợi trong phòng một lúc Tiểu Sở mới trở về, trong tay còn cầm theo một vật.

"Hắn nói thế nào?" Tô Tiện hỏi Tiểu Sở.

Tiểu Sở đáp: "Hắn nói cái này cho cô, có lẽ sẽ có tác dụng." Tiểu Sở đưa một gói gì đó cho Tô Tiện, nàng mở ra xem, bên trong là thứ nàng vừa xem qua ban sáng - Huyền Dương Kính.

- Hết chương 13 -

Editor: Nam chính là phải có khác. Tui kết anh rồi á. ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi