Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Thiên Cương Minh phòng vệ nghiêm ngặt, bình thường nếu không có gì quan trọng, chỉ có nội bộ người trong Thiên Cương Minh được vào Cương Phong tháp.
Trước lúc Túc Thất xảy ra chuyện, có hai người ngoại lệ được bước vào Cương Phong tháp. Thời gian bọn họ ở trong vừa vặn với thời gian bố trận, đúng một đêm.
Đệ tử tham gia vòng chung kết Huyền Thiên Thí đều có tư cách vào Cương Phong tháp, được xem điển tịch trong một đêm. Mà trong trận Huyền Thiên Thí này, người tham gia chung kết trừ hạng nhất là Tô Tiện, chỉ còn Tiểu Liễu, Phong Diêu Sở và Phong Thanh Thanh.
Tô Tiện còn nhớ, đêm đó đáng lẽ ba người cùng vào Cương Phong tháp nhưng do Phong Thanh Thanh bị thương, thương thế chưa khỏi nên tạm miễn cho hắn. Nên chỉ còn hai người Tiểu Liễu và Phong Diêu Sở. Hai người này ở trong Cương Phong tháp một đêm, hôm sau Túc Thất lọt vào trận pháp trong Cương Phong tháp, bị trọng thương. Đây nếu chỉ là trùng hợp thì sự trùng hợp này cũng quá vi diệu rồi.
Mấy ngày nay Mộ Sơ Lương ở suốt trong Thiên Cương Minh, chuyện Tô Tiện nghĩ đến, tất nhiên hắn cũng nghĩ đến. Mộ Sơ Lương liếc nhìn Tô Tiện một cái, nói: "Ta phái người tìm Phong Diêu Sở và Tiểu Liễu tới đây."
Mộ Sơ Lương làm việc cực kỳ nhanh chóng, vừa tra manh mối lập tức phái người đến Không Thiền Phái và Huyền Dương Phái thông báo, sẵn tiện mời luôn cả Phong Thanh Thanh. Chỉ là từ Không Thiền Phái và Huyền Dương Phái chạy đến cũng mất mấy ngày. Tô Tiện, Tiểu Sở phải ở lại trợ giúp Mộ Sơ Lương, riêng Thư Vô Tri còn vướng bận sự vụ ở Không Thiền Phái nên ở vài ngày rồi về trước.
Liên tiếp nhiều ngày trời, Mộ Sơ Lương bận xử lý những chuyện khác trong Thiên Cương Minh, không quan tâm tới Tô Tiện nữa. Tô Tiện bèn ở trong phòng nói chuyện với Sở Khinh Tửu, thỉnh thoảng thấy ngột ngạt mới ra ngoài tản bộ. Thế là mười mấy ngày đã trôi qua.
Bên trong Thiên Cương Minh rất rộng lớn, Tô Tiện không thể tùy tiện đi lại. Mấy ngày qua nàng cũng từng qua xem Minh chủ Túc Thất, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh. Tô Tiện chỉ đứng ngoài cửa nhìn một cái là coi như mình thăm xong rồi.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã nghe nghĩa phụ và những người ở Huyền Nguyệt giáo kể về Thiên Cương Minh, Tô Tiện không có ấn tượng quá tốt với Thiên Cương Minh. Dù hiện tại đang sống ở đây nhưng nàng cũng không thích lắm, nơi này không có rừng mai như Không Thiền Phái, cũng không có hoa đào như ở Huyền Nguyệt giáo, chỉ có những bức tường cao nhất và đình đài, lầu các san sát nhau.
Một ngày nọ, Tô Tiện dẫn Sở Khinh Tửu đến nơi ngoài Hồng Hoang trận, nơi diễn ra trận tỉ thí thứ hai Huyền Thiên Thí.
"Tới đây làm gì?" Sở Khinh Tửu đi bên cạnh Tô Tiện, nhìn bức tường cao cao trước mặt, không nhịn được hỏi. Mấy hôm trước, Tô Tiện dò hỏi chuyện về Hồng Hoang trận, hôm nay hai người cùng đến đây, Sở Khinh Tửu không biết nàng tới đây làm gì. Tô Tiện móc ra một viên châu phiếm sáng, nói: "Trả lại một vật."
Tô Tiện không quên, ngày ấy trong Hồng Hoang trận, có một con hồ yêu chủ động giao nội đan của mình cho nàng, giúp nàng giành chiến thắng trận thứ hai. Hôm ấy nàng nói với hồ yêu rằng một ngày nào đó sẽ mang nội đan trả lại cho nó. Sau này dù xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Tô Tiện vẫn không quên chuyện này, lần này nàng đồng ý đến Thiên Cương Minh, ngoài điều tra sự việc Minh chủ trọng thương, còn muốn trả viên châu lại cho hồ yêu.
Sở Khinh Tửu nhanh chóng nhớ ra chuyện hôm đó, "Trận pháp này không thể tùy tiện vào."
Tô Tiện gật đầu, nàng cũng không định vào trong. Những yêu thú lần đó vì tổ chức Huyền Thiên Thí mới được đưa vào trận, nay Huyền Thiên Thí kết thúc, con yêu thú đó không biết đã đi đâu. Tô Tiện đến đây để thử xem có tìm được nó không
"A Tiện." Nhắc tới chuyện này, Sở Khinh Tửu nhớ lại cảnh tượng ngày đó, "Lúc trước muội nó, những giáo chúng trong Huyền Nguyệt giáo đều là yêu ma đúng không?"
"Phải."
Sở Khinh Tửu nói: "Vậy muội thì sao, muội cũng là... yêu ma hả?"
Sở Khinh Tửu gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tiện, đôi đồng tử đen nhánh không nhìn ra chút manh mối nào. Tô Tiện không biết sao Sở Khinh Tửu đột nhiên hỏi chuyện này, nàng không trả lời ngay, cụp mắt hỏi: "Huynh rất quan tâm?"
"Đương nhiên là quan tâm." Sở Khinh Tửu gật đầu không chút do dự, hắn sờ cằm nhìn Tô Tiện cười như không, nói, "Nếu muội là yêu thật, ta phải biết chân thân của muội là gì chứ, lỡ có ngày muội biến về chân thân, ta không nhận ra muội nữa thì sao?"
Tô Tiện không ngờ Sở Khinh Tửu lại nói như vậy. Nàng ngạc nhiên giây lát, sau đó chớp mắt cười: "Ta là hoa đào yêu đó."
"Hoa đào?" Sở Khinh Tửu cũng ngạc nhiên, mỉm cười nói, "Chả trách muội thích hoa đào như vậy, xung quanh viện còn trồng đầy hoa đào. Vậy rốt cuộc muội bao nhiêu tuổi rồi, là yêu quái thì phải tu luyện rất nhiều năm mới tu thành hình người đúng không? Nguyên hình của muội ra sao vậy? Là một cây hoa đào hay một đóa hoa đào? Nếu là cây thì muội có kết quả được không?"
Sở Khinh Tửu một hơi hỏi nhiều như vậy, Tô Tiện thật chẳng dám ngờ, nàng nhíu mày, nhất thời không biết phải trả lời hắn thế nào đây.
Nàng ngẩng đầu, Sở Khinh Tửu đang nở nụ cười nhìn nàng, hứng thú dâng đầy trong mắt.
Tô Tiện nói: "Nên là ta tu luyện mấy trăm năm rồi, nếu đáng lý ra huynh có thể kêu ta là bà tổ luôn rồi đó."
Sở Khinh Tửu nghe vậy, bật cười thành tiếng, lắc đầu nói: "Ta chưa từng thấy bà tổ nào dễ gạt như muội."
Tô Tiện không nén được nụ cười.
"Ta không phải yêu, cũng không phải ma." Tô Tiện cười xong, nghiêm chỉnh nói, "Ta là người, thuở nhỏ là một cô nhi, những chuyện trước năm ba tuổi ta đều không nhớ. Là nghĩa phụ phát hiện ra ta bên bờ sông Thu, sau đó mang ta về Huyền Nguyệt giáo, làm con gái nuôi của người. Những chuyện khác ta không rõ."
Sở Khinh Tửu đã chịu nghiêm túc hơn, nói: "Khi y nhặt muội về, trên người muội không có vật gì để lấy chứng minh thân thế ư? Muội không muốn biết cha mẹ mình là ai?"
Tô Tiện trầm ngâm một lát, lắc đầu.
Sở Khinh Tửu hiểu ý nàng, không hỏi thêm nữa, lắc đầu nghiêm túc nói: "Ta còn nghĩ con hồ yêu nọ chủ động giao nội đan ra vì muội cũng là yêu, yêu khí trên người khiến nó phải giao nộp nội đan. Bây giờ nghĩ lại, đúng là không sao hiểu nổi."
Tô Tiện chợt hiểu ra suy nghĩ của Sở Khinh Tửu, hắn nói chuyện rất tùy hứng, còn có thể nói nhảm từ chuyện này sang chuyện khác. Năm đó ở Huyền Nguyệt giáo, Tô Tiện bị hắn lải nhải bên tai miết, nhưng khi hiểu thấu rồi mới biết thật ra hắn là một người tâm tư cẩn mật, suy nghĩ rất thâm sâu.
Thực tế là không chỉ Sở Khinh Tửu không hiểu, đến Tô Tiện cũng không hiểu vì sao yêu thú lại chủ động giao nội đan cho nàng. Cả câu nói giáo chủ Huyền Nguyệt giáo nói với nàng khi còn nhỏ, nàng cũng mãi không hiểu được.
Trong lúc hai người đang trầm mặc, một tiếng loạt soạt phát ra ở gần đó. Bức tường ngoài Hồng Hoang trận có trồng nguyên một bụi cây thấp bé, tiếng động phát ra từ đó. Tô Tiện và Sở Khinh Tửu cùng trông về đó, vẻ mặt đề phòng. Tiếp sau đó, lá cây khẽ dao động, một con hồ ly nhỏ trắng như tuyết thò đầu ra.
Sở Khinh Tửu không dám tin: "Thật là nó..."
Tô Tiện làm động tác giữ im lặng với Sở Khinh Tửu, cẩn thận nhích từng bước đến gần tiểu hồ ly.
Con hồ ly chui đầu ra, thấy Tô Tiện bước đến nhưng không hề tỏ ra sợ sệt, trái lại còn to gan chui nửa thân ra ngoài. Bộ lông màu trắng tuyết hứng lấy ánh mắt trời, những sợi lông nho nhỏ nhìn rất mềm mại.
Sở Khinh Tửu thấy nó không sợ bèn đứng bên cạnh cảm thán một câu: "Sờ nó chắc chắn rất thoải mái đấy."
Hắn vừa dứt lời, Tô Tiện chìa tay ra với tiểu hồ ly.
Trong lòng bàn tay là một viên nội đan lung linh.
Tiểu hồ ly đi đến bên tay Tô Tiện, nhưng không chạm vào viên nội đan mà do dự ngẩng đầu, ngóng nhìn Tô Tiện. Nàng cúi người để tiểu hồ ly khỏi phải gian nan ngước đầu thế kia.
Ai dè, Tô Tiện vừa cúi người, tiểu hồ ly nhảy bật vào lòng nàng, có ý thăm dò, cái đầu nhẹ nhàng cọ cọ lên... ngực Tô Tiện.
Sở Khinh Tửu đột nhiên đờ người.
"Sao thế?" Tô Tiện không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng cúi đầu ôm tiểu hồ ly, giọng điệu dịu êm nói, "Ta tới trả nội đan cho ngươi như đã hứa."
Tiểu hồ ly không có phản ứng gì, vẫn ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng Tô Tiện. Tô Tiện biết nó mất nội đan chắc chắn chịu không ít dày vò, nên nàng cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng Sở Khinh Tửu có lời muốn nói.
Sở Khinh Tửu là trạng thái của một hồn phách, không thể thấy ánh mặt trời, nên mấy ngày nay ra đường Tô Tiện đều cầm ô theo. Nhìn thì rất kỳ quái nhưng người ta nhìn lâu cũng quen rồi, không ai nói gì. Sở Khinh Tửu đi dưới ô của Tô Tiện, nàng ở đâu hắn ở đó, nên bây giờ hắn cũng đang ngồi xổm bên cạnh nàng. Hắn cúi đầu nhìn con hồ ly trong lòng Tô Tiện, nhấc ngón tay chọc chọc nó: "Con này là đực hay cái vậy?"
Tô Tiện: "..."
Hiển nhiên Sở Khinh Tửu không thể đụng vào tiểu hồ ly. Con hồ ly đó hình như không nhìn thấy hay nghe thấy Sở Khinh Tửu nói gì, chỉ làm nũng trong lòng Tô Tiện, không chịu lấy nội đan về.
Sở Khinh Tửu nhìn chằm chằm nó một lúc, thấy nó chẳng hề để ý tới sự tồn tại của mình, hắn đành ôm hận than thở với Tô Tiện: "Hồi ta còn là quả cầu có bao giờ làm nũng như vậy đâu."
"Lúc đó huynh cũng đâu ít lần muốn nhảy vào lòng ta." Tô Tiện lý trí đáp đúng sự thật.
Nét mặt Sở Khinh Tửu như muốn sụp đổ: "Làm sao mà giống được, ta đâu thể chạm vào cái gì, còn tên này..."
"Nó chỉ là một con hồ ly." Tô Tiện nhìn biểu cảm của Sở Khinh Tửu, không khỏi bật cười, thầm nghĩ Sở Khinh Tửu mà chịu làm nũng thì chẳng ai làm gì được hắn. Nhưng nàng không tiếp tục để tiểu hồ ly làm nũng với mình nữa, nàng ôm khối lông mềm đó dậy, đặt nó xuống đất, đưa nội đan qua cho nó.
Hồ ly nghe lời nuốt nội đan, tích tắc, con hồ ly nhỏ biến thành yêu thú cao lớn, trở về hình dạng Tô Tiện gặp nó trong trận Huyền Thiên Thí.
- Hết chương 62 -
Editor lảm nhảm:
Anh Sở đang ghen đó!!! ?
SKT: "Thử xem ta với muội ai hơn tuổi ai."
Hí hí.