Thời gian Sầm Thành làm thêm không xác định, anh đã thương lượng với hai người khác.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Nguyễn đến tiệm trà sữa đào mua một ly rồi tới KFC phía đối diện chờ đợi. Vốn dĩ chỉ cần nói với người ta một tiếng, sau đó đặt sách lại tiệm trà sữa là được rồi, nhưng cô không muốn.
Sau khi gọi cơm xong cũng không có gì làm, ngây người nhìn dòng người đi lại bên ngoài cửa sổ, vừa hay có hai người từ lối rẽ đi ra.
Người con trai thân hình cao gầy, mặt mày thanh tú, cô gái bên cạnh đáng yêu phóng khoáng, cười nói vui vẻ.
Tầm mắt Ôn Nguyễn không tự giác đặt ở bàn tay đang nắm của bọn họ, đôi mắt có chút nặng nề.
Chờ bọn họ đi một đoạn xa, Ôn Nguyễn mới đứng dậy đeo balo đi tới phố đối diện.
Cô gái kia còn ở đó.
Sầm Thành đang làm việc, Lâm Tuyết cười đùa trêu chọc.
Ôn Nguyễn nắm chặt tay, âm thầm cổ vũ bản thân mình, đi lên rồi nói, “Sầm… Bạn học, mình mang sách tới.”
Lúc này Sầm Thành mới chú ý tới cô, vội ngăn Lâm Tuyết lại, ra ngoài chào hỏi.
“Cậu tới sớm thế, đã chờ lâu chưa?”
“Không đâu, vừa mới tới. Cậu xem xem có phải mấy loại sách này không?” Nói rồi mở balo ra, đặt từng cuốn sách chỉnh tề lên bàn.
Lâm Tuyết tò mò ngó qua, “Đây là gì vậy?”
Sầm Thành vỗ đầu cô ấy, “Nghỉ hè nên muốn đọc sách.”
Tức khắc Lâm Tuyết mở to hai mắt, muốn nói lại thôi, tựa như tâm tình vui vẻ vừa rồi đã bớt đi không ít.
Hai người khác cũng không chú ý tới cảm xúc cô thay đổi, Ôn Nguyễn giải thích với Sầm Thành một số ký hiệu cô đánh dấu trÔn Nguyễng vở ghi, hình tam giác là kiến thức quan trọng, sao năm cánh là kiến thức cơ bản, hình chữ thập là bài đọc thêm, hình bông hoa là các dạng câu hỏi phổ biến…
“Mình còn có việc đi trước, cậu đọc xÔn Nguyễng rồi có thể gọi điện thoại cho mình, chỗ mình còn rất nhiều sách vở khác.” Nói rồi tìm một tờ giấy ghi lại số điện thoại của bản thân, vẫy tay chào tạm biệt với cả hai.
Sau khi Ôn Nguyễn đi không lâu, Lâm Tuyết cũng tìm một lý do rời đi.
Nghỉ hè, thỉnh thoảng Chu Dục lại kéo Ôn Nguyễn ra ngoài chơi, muốn cô quen thêm nhiều bạn mới, miễn cho đồ ngốc này cứ mãi thắt cổ trên một thân cây. Ba mẹ Ôn Nguyễn cũng đồng ý để cô đi chơi với Chu Dục, dù sao, cô ấy cũng là cÔn Nguyễn gái phó thị trưởng, có thêm nhiều mối quan hệ bạn bè khác cũng không thể tốt hơn.
Tính tình Chu Dục vô tư lạc quan lại nghĩa khí, biết quan tâm tới bạn bè, bên cạnh có không ít bạn.
Truyện được đăng tải độc quyền tại matchamatchiato1994.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp. Hãy đọc truyện một cách văn minh
Sau vài lần gặp mặt Ôn Nguyễn, dần dần mọi người có chủ đề chung nói chuyện với nhau.
Tống Tử Văn là thanh mai trúc mã của Chu Dục, vốn dĩ cũng ở tiểu khu Tiêu Sơn, nhưng ba cậu bị điều chuyển công tác tới Bắc Thành, cũng mua nhà mới bên đó, cấp ba cũng học tại trường trung học số bảy Bắc Thành.
“Tiểu Văn Tử, tớ giao Nguyễn Nguyễn cho cậu đấy, tớ đi ngồi tàu lượn siêu tốc với bọn họ đây.” Chu Dục vừa chạy vừa dặn dò.
Tống Tử Văn là đồ lười biếng, không thích chơi trò chơi kích thích, điều này giống với Ôn Nguyễn.
“Đừng gọi biệt hiệu kia nữa. Cậu đi chơi đi, tớ để ý cậu ấy cho.” Hai người nhìn một đám người hấp tấp chạy tới phía trước xếp hàng, đứng trước họ còn mấy chục người nữa, có lẽ một lúc lâu sau mới tới lượt bọn họ chơi.
“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Tống Tử Văn chỉ vào bàn trà bên đường, cúi đầu dò hỏi ý kiến của Ôn Nguyễn. Nam sinh lên cấp ba lớn rất nhanh, tuy là cùng tuổi nhưng phần lớn đã cao hơn nữ sinh một cái đầu.
“Được.”
Tống Tử Văn để Ôn Nguyễn tìm chỗ ngồi, còn mình chạy đi mua hai ly nước trái cây, thấy cô còn có chút câu nệ, mở miệng nói chuyện trước, “Cấp hai cậu học trường nào thế?”
“Trung học phụ thuộc đại học N.” Ôn Nguyễn cắn ống hút uống một ngụm.
“Nghe nói bên đó quản rất nghiêm phải không?”
“Ừm, rất nghiêm, nhưng chủ yếu cũng do chủ nhiệm lớp…” Hai người nói chuyện câu được câu không, tính tình đều không phải dạng hiếu thắng, ở cạnh nhau rất nhẹ nhàng, hơn nữa Tống Tử Văn lại rất hiểu biết, bất kể Ôn Nguyễn nói gì, cậu đều có thể đáp lại sâu hơn vài câu.
Khi mấy người kia xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Tống Tử Văn còn đang bừng bừng hứng thú kể chuyện tam giác bí mật Bermuda cho Ôn Nguyễn nghe.
Lúc Chu Dục và Ôn Nguyễn về nhà, cô ấy làm mặt quỷ cười, “Sao nào? Tống đẹp trai so với Sầm cái gì Thành kia có giỏi hơn không?”
Ôn Nguyễn đánh khẽ cô ấy một cái, “Nói bậy gì đấy, tớ không có loại tâm tư này đâu.”
“Cậu không có không có nghĩa là cậu ấy không có! Tớ thấy hai người nói chuyện với nhau hơi bị vui đấy!” Dáng vẻ Chu Dục như là bắt gian trên giường, ra sức khuyên bảo cô, “Suy nghĩ kĩ đi, tính cách và tướng mạo Tiểu Văn Tử tốt, gia thứ cũng ưu tú, rất xứng đôi!”
Ôn Nguyễn biết cô bạn mình càng giải thích càng vui vẻ, chỉ im lặng không nói gì.
Chu Dục tự nói chuyện một mình dần dần không thấy thú vị, cuối cùng cũng ngừng nghỉ, sau lại nhớ tới trong nhà không có ai lại bắt đầu vui vẻ la hét muốn Ôn Nguyễn nấu cơm cho mình ăn.
Ôn Nguyễn không thể không đầu hàng, đành phải đến nhà xào hai món cho cô ấy ăn, Chu Dục ăn đến đâu khen đến đấy không ngớt được miệng.
Trải qua kỳ nghỉ này, Ôn Nguyễn và Chu Dục từ mối quan hệ bạn cùng bàn biến thành bạn thân tri âm tri kỷ, Tống Tử Văn cũng trở thành một trong số ít những bạn bè của cô.
Lớp 11 bắt đầu chia lớp tự nhiên và xã hội, Ôn Nguyễn và Chu Dục đều lựa chọn học tự nhiên, trùng hợp còn trở thành bạn cùng bàn.
Lúc Sầm Thành trả sách còn hỏi cô chọn khối nào, hai người cũng học tự nhiên, Ôn Nguyễn nói sau này anh vẫn có thể tìm cô mượn sách.
Cuối cùng, Sầm Thành có chút ngại ngùng hỏi cô về những thứ con gái thích, Ôn Nguyễn đoán được là vì Lâm Tuyết, thuận miệng hỏi tình hình cô ấy gần đây, thì ra cô ấy chọn học xã hội.
Bởi vì Sầm Thành và Ôn Nguyễn học cùng khối, sách vở ngày thường anh mượn cô đều phải dùng tới. Cứ như vậy, Sầm Thành còn có thể mượn thêm một ít đề thi, mỗi lần làm bài kiểm tra xong, cô sẽ mang đề tới tiệm trà sữa, thường xuyên qua lại, rất nhiều lần có thể gặp được Lâm Tuyết.
Dần dần, có ngốc đến đâu đi nữa cũng nhìn được ra Lâm Tuyết không chào đón cô.
Còn một đoạn nữa là tới quán trà sữa đào, Ôn Nguyễn nghe thấy giọng nữ từ phía trước truyền tới, “Anh căn bản không biết! Em không nhịn nổi! Tại sao anh vẫn luôn gặp mặt cậu ta!”
“Tiểu Tuyết đừng nháo nữa, đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu ấy tới đưa bài vở cho anh.” Nam sinh khuyên giải an ủi nói.
“Anh có thể đừng gặp cậu ta nữa không? Muốn mua sách thì em mua cho anh! Anh muốn mua cái gì em cũng mua cho anh! Anh thiếu tiền như thế sao?!”
Nam sinh trầm mặc vài giây rồi nói, “Em có biết em đang nói gì không?”
“Em… chỉ là em không thích nhìn anh lúc nào cũng tìm cậu ta mượn sách! Có phải anh không thích em nữa đúng không? Anh thích cậu ta? Hay là anh muốn tìm một người có tiền?”
Nữ sinh gần như phát điên, không khống chế được khóc lớn, như là cảm xúc kiếm chế đã lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Ôn Nguyễn yên lặng nắm chặt quai balo, xoay người rời đi.
Cô không biết sự tồn tại của mình sẽ làm một cô gái khác khó chịu đến vậy, có lẽ sau này muốn gặp mặt anh cũng không dễ dàng nữa rồi.
Duyên phận của bọn họ, vẫn luôn là cô tự mình cố gắng duy trì, bây giờ, phải kết thúc rồi sao?