TỎA TÌNH

Tiếng cười của Mộ Dung Viễn truyền đến từ xa xa. Là loại tiếng cười sang sảng, hoàn toàn không hề che giấu bất cứ gì. Mộ Dung Trí liền biết nhất định là do Lê Đình Vãn vừa nói gì đó tức cười khiến Mộ Dung Viễn vui vẻ. Tiếng cười ấy khiến trái tim y bỗng nhói lên. Y đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân vốn chưa từng có chỗ trong lòng đối phương. Y chưa từng thấy Mộ Dung Viễn cười với hắn như vậy, tiếng cười không chút nghi kỵ này chưa từng phát ra vì y.

Hơn nửa tháng ở chung khiến y nhận ra quan hệ kì lạ giữa Mộ Dung Viễn và Lê Đình Vãn. Hai người họ dù thường hay châm chọc lẫn nhau, đối chọi lẫn nhau, nhưng khi bọn họ đùa giỡn bên nhau, Mộ Dung Trí phát hiện bản thân nói gì cũng không thể chen vào, thậm chí đôi khi y căn bản y không hiểu được ẩn ngữ họ dùng. Nhìn hai người cười ngặt nghẽo vui vẻ, y cảm thấy kì thực bản thân mới là người thừa.

Đây đã là lần thứ hai có cảm giác này rồi. Vì sao mỗi khi y nhận ra tình cảm của mình, muốn truy đuổi, thì mới phát hiện ra cảnh còn người mất, người ấy đã không còn đợi y nữa?

Mộ Dung Viễn giờ đang ngồi trên xích đu, cười to không ngừng. Xích đu cũng theo tiếng cười của hắn lắc lư liên tục. Hắn không thể không cười, đơn giản là vì tư thế của Lê Đình Vãn thật sự quá buồn cười. Chắc chắn bất cứ ai thấy một mỹ nam tử vốn tuấn tú phiêu dật như đang nhẹ nhàng đáp xuống trần, trong chớp mắt liền bốn chi đụng đất ngay trước mặt mình, ngã ngay xuống đống bùn bắn tung tóe, đều không nhịn được cười thôi?

Hơn nữa cái người xui xẻo này còn rất mất hình tượng lên tiếng chửi bới, đối tượng bị chửi lại là một con khỉ đến quấy rối, vì chúng nó ăn xong chuối rồi, còn đùa giai ném vỏ chuối xuống dưới chân Lê Đình Vãn.

“Ha ha ha, Dược Quán Tử, còn chưa hết năm, ngươi gặp ta cũng không cần dùng đại lễ lớn như vậy…”

“Kỳ lão tứ, ngươi cười xong chưa? Còn cười tiếp, ta lấy châm đoạn hết huyệt đạo trên thân thể ngươi, khiến ngươi cả đời đều không đứng dậy nổi!” Lê Đình Vãn phủi bụi trên người tàn bạo mắng.

“Là ai lần trước khoa trương nói kinh công tốt, thì ra tốt kiểu này?” Cuối cùng nể mặt Lê Đình Vãn, Mộ Dung Viễn cũng không cười nữa, bất quá miệng hắn cũng không nhàn rỗi.

“Là ta lo huynh đệ hai ngươi có đụng chạm, nên mới cố ý chạy đến xem! Ai ngờ lòng tốt lại không được báo đáp!”

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Mộ Dung Viễn cũng thu lại. Hắn thản nhiên nói: “Có cái gì để xem đâu? Nên đi thì sớm muộn cũng phải đi. Dù ngươi giữ lại được một lát, cũng không giữ lại được cả đời.”

“Sao lại không được? Ta thấy ngươi chỉ là không muốn giữ thôi. Nghe thấy tam ca ngươi cùng cái gì quận chúa đính thân, đã im lặng rút lui? Thật không hiểu nổi ngươi, rõ ràng thích tam ca ngươi muốn chết, tại sao thà chết vẫn mạnh miệng, không chịu nhận lời xin lỗi của y. Tam ca ngươi ngu ngơ không hiểu, nhưng ta thì rất hiểu nha. Ngươi trước giờ căn bản chưa từng trách hắn, thậm chí cũng rất muốn ở bên hắn đúng không?”

“Dược Quán Tử, ngươi thật nhiều chuyện.”

Mộ Dung Viễn chuyển chỗ lại trên ghế, đang muốn quay về phòng, Lê Đình Vãn đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ tay cười nói: “Ta biết nguyên nhân ngươi luôn trốn tam ca người rồi, nhất định là vậy! Không phải chân ngươi bị phế, địa phương kia cũng phế luôn rồi đi. Mọi người đều là nam nhân cả, chuyện này ngươi ngại mở miệng cái gì. Tin ta đi, có thần y ta ở đây, kê thêm vài đơn thuốc nữa, đảm bảo ngươi dược đáo bệnh trừ, trọng chiến hùng phong[1]…”

“Khụ khụ khụ…”

Không ngờ Lê Đình Vãn lại nói vậy, Mộ Dung Viễn tà ác liếc vị thần y tự cho mình là siêu phàm này, mỉm cười nói. “Muốn biết ta phế hay chưa, sao ngươi không tự mình thử một lần?”

Bị ánh mắt yêu dị của Mộ Dung Viễn liếc qua, Lê Đình Vãn cảnh giác lùi về phía sau vài bước.

“Đùa gì vậy? Đường đường thần y ta đây làm sao có thể ở dưới được?”

“Vậy sao? Nhưng ngươi lại thích hỏi vấn đề trên dưới của người ta, lẽ nào không phải có tâm sao?”

“Đúng a, đó là do ta muốn tổng kết kinh nghiệm, một ngày nào đó, ta tìm được người mình thích rồi, sau đó đặt hắn dưới thân toàn tâm toàn ý yêu thương hắn…”

“Xì, ta van ngươi Dược Quán Tử. Đã có bộ dáng như vậy còn đòi áp người, ta nhìn sao cũng thấy là để người ta áp. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên sớm từ bỏ đi, có rảnh làm xuân thu đại mộng của ngươi, còn không bằng đi đun thuốc cho ta nhiều một chút.”

Mộ Dung Viễn nói xong câu này, liền lăn ghế về thẳng phòng, bỏ mặc Lê Đình Vãn giậm chân tức giận trong sân.

Mộ Dung Trí rất tỉnh táo, nói chính xác hơn là căn bản cả tối y không tài nào ngủ được. Y thu thập mấy món đồ tùy thân, do dự một chút, liền rảo bước về phía phòng Mộ Dung Viễn.

Ở không cốc này hơn nửa tháng, giờ đột nhiên phải đi, bỗng có chút luyến tiếc. Y không tài nào quen nổi với những ngày không có Mộ Dung Viễn ở bên. Tuy nói sẽ sớm trở lại, nhưng tương tư khó gỡ, y vẫn muốn nói gì đó với Mộ Dung Viễn trước khi đi.

Sương sớm trong cốc có hơi nhiều, Mộ Dung Trí chậm rãi tảo bước qua, chưa đến nơi, đã thấy xa xa có bóng một người đang ngồi bên hồ thả câu. Nhìn qua cũng nhận ra là Mộ Dung Viễn, Lê Đình Vãn ồn ào kia cũng không ở bên.

Mộ Dung Trí lặng lẽ tiến lại gần. Bên hồ sương mù mênh mông, mặt nước một màu xanh lục. Hơi nước đọng lại trên mặt y, mang theo chút lạnh lẽo.

“A Viễn…”

“Suỵt!”

Mộ Dung Viễn ra dấu đừng lên tiếng, nói nhỏ: “Cá sắp cắn câu rồi, ngươi nói to như vậy sẽ làm chúng sợ chạy mất đó.”

Đối phương không thèm quay đầu lại đáp khiến Mộ Dung Trí có chút buồn bực. Y nói: “Ta phải về kinh rồi, hôm nay sẽ về!”

Thấy bàn tay cầm cần hơi sựng lại một chút, Mộ Dung Trí hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Không đáp. Ngay cả cần câu cũng căng ra, rung một hồi, cuối cùng yên tĩnh. Mộ Dung Viễn than thở. “Tiếc quá, cá lại chạy rồi, phí mồi quá.”

Hắn ném cần câu qua một bên, quay lại đối mặt với Mộ Dung Trí, lặng lẽ nói: “Nên nói tối qua ta nói cả rồi.”

Vẫn không thể quen được thái độ bình tĩnh như nước của đối phương, Mộ Dung Trí do dự một lát, mới nhẹ giọng nói. “Chờ ta xử lý xong sinh ý ở kinh thành, sẽ lập tức quay lại…”

“Không cần đâu, trong phủ cũng có nhiều việc chờ ngươi xử lý. Ngươi làm sao cứ chạy tới chạy lui như vậy được? Hơn nữa, ta sống rất tốt, ngươi có ở đây hay không cũng giống nhau cả thôi.”

Lý do lãnh đạm như vậy khiến Mộ Dung Trí có chút lo lắng. Tâm tình vốn muốn nói chuyện tử tế của y liền không còn lại chút gì.

“Cái gì gọi là có hay không cũng như nhau? Với ngươi, ta chỉ là một người vô dụng sao?! Ta muốn ngươi theo ta trở về, để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, ngươi cự tuyệt. Cho nên ta muốn trở về đây với ngươi, ngươi lại nói không cần. Nếu ngươi trách ta chuyện ta làm sai trước đây, ta có thể từ từ bù đắp, nhưng sao ngay cả một cơ hội ngươi cũng không cho?!”

“Vậy… ngươi yêu ta chứ?”

Bị đôi mắt đen láy ấy chiếu thẳng vào, Mộ Dung Trí vội vàng nói: “Đương nhiên, ta không thể không có ngươi ở bên!”

Lời nói vốn không thể nói ra miệng ấy, lại không chút cố kị thốt ra. Nhưng Mộ Dung Viễn nghe xong vẫn chỉ cười nhẹ.

“Cảm giác không thể không có ở bên gọi là thói quen. Tam ca, ngươi sẽ nhanh có thói quen không có ta ở bên thôi. Như khi Tiểu Phi rời khỏi ngươi, ngươi đau khổ một hồi, rồi cũng thành quen đó thôi?”

“Không phải! Nếu chỉ là như vậy, tại sao ta phải từ nơi xa xôi nghìn dặm đến truy tìm tung tích của ngươi? Tại sao ngươi luôn nhắc tới Tiểu Phi? Ngươi căn bản không hề giống hắn! Hay là…”

Mộ Dung Trí thương tâm nhìn người đạm mạc lạnh lùng trước mắt, nhẹ giọng hỏi. “Ngươi không còn yêu ta nữa, đã yêu một ai khác rồi?”

Mộ Dung Viễn ngẩn ra, lại nghe đối phương nói tiếp. “Có lẽ ngươi nghĩ ở bên ta không chút thú vị, so với một người vừa cố chấp lại đã từng tổn thương ngươi, Lê Đình Vãn càng thích hợp hơn…”

“Ngươi nói cái gì?!” Mộ Dung Viễn gần như hung bạo nói ra bốn chữ này.




[1] Dược đáo bệnh trừ: uống thuốc vào liền hết bệnh. Trọng chiến hùng phong: ý chỉ trở lại khỏe mạnh oai hùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi