TỎA TÌNH

Hỗn đản, hắn muốn làm gì đây? Cái gì mà ấm áp chứ…

Mộ Dung Trí giãy dụa muốn thoát khỏi sự quấy rối ghê tởm ấy, nhưng Mộ Dung Viễn hết lần này đến lần khác ghé vào tai y nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói như thể ma âm khiến y động tình, hơn nữa địa phương yếu đuối nhất lại bị đối phương cầm lấy làm càn âu yếm, khiến y có chút hư nhược. Nhưng không thể phủ nhận, đó là một loại cảm giác rất dễ chịu, làm y có chút không nỡ đẩy ra bàn tay gây cho y cảm giác ấy. Mộ Dung Trí nhắm mắt lại, khẽ thở dốc, thân thể vô thức chậm rãi thả lỏng.

Tên ác ma này nói không sai, hiện tại y có cảm giác rất ấm áp, thậm chí còn nóng đến nỗi như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Cái nóng không ngừng dâng lên từ phần hạ thân, dễ dàng đốt sạch ý chí của y đến khi không còn một mảnh. Mộ Dung Viễn đã buông lỏng bàn tay đang chế ngự cổ tay y, nhưng y cũng không hề bài xích sự xâm lấn bừa bãi của đối phương nữa. Cảm thấy Mộ Dung Viễn ôm siết lấy mình, tay y cũng không kìm được ôm lấy hắn, đem hắn cầm cố trên người mình.

Y đã quá mệt rồi. Mỗi ngày trôi đi, càng có nhiều chuyện luôn đè ép y khiến y gần như không thở nổi. Y rất muốn có người đến bên mình, cùng nhau chống đỡ. Dù chỉ là một lát thôi cũng được, dù đối phương không thật lòng cũng được…

Kì thực A Viễn nói đúng, tại sao phải luôn tạo áp lực cho mình? Nếu cảm thấy mệt mỏi, vậy nên chậm rãi mà xua đi cảm giác ấy. Như hiện tại, y cũng rất dễ chịu, vậy cứ để nó tiếp tục đi.

“Tam ca, gọi tên ta được không?”

“A Viễn…”

Tuy rằng cái tên đã lâu không gọi, nhưng nói ra cũng không hề ngượng miệng. Thì ra, có những kí ức vốn chưa từng lãng quên, chỉ là chôn sâu trong lòng, không muốn nhớ lại mà thôi.

Tiếng gọi trầm trầm khiến đôi tay đang tự do lướt trên người Mộ Dung Trí càng thêm càn rỡ. Chúng không ngừng vuốt ve thân thể đang vặn vẹo run rẩy ấy. Đó là một loại kích thích bình thường chưa bao giờ xuất hiện, khiến y rất nhanh đã phóng thích.

“Tam ca, ngươi thật nhanh a. Làm lại một lần nữa nhé. Lần này đừng gấp như vậy, cứ từ từ hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này được không.”

Mộ Dung Viễn ghé vào bên tai con người đang phiêu đãng đến tận đâu đó, nhẹ nhàng trêu chọc.

Hắn vươn tay lên đầu giường lấy ra một chiếc dược hạp, đem dược cao bên trong nhẹ nhàng xoa trát phía sau Mộ Dung Trí, thuận theo sự trơn tru của dược cao mà đưa ngón tay vào dò xét, dịu dàng quát nạo, rồi lại đem hai chân Mộ Dung Trí mở rộng ra, dùng lực âu yếm hạ thể mẫn cảm của y. Thấy ngọc hành nhanh chóng cứng rắn lại lần hai, cũng có xu hướng phát tiết, mới rút ngón tay ra, đem dục vọng của hắn đặt vào phía sau Mộ Dung Trí, chậm rãi tiến nhập cơ thể y.

Sự trêu chọc của hắn đã nổi lên toàn bộ dục vọng trên người Mộ Dung Trí, hơn nữa có dược cao bôi trơn, hắn biết mình sẽ không làm người này bị thương.

Vì lợi ích của mình, hắn có thể bất động thanh sắc mà đối phó với bất luận người nào trên đời này, nhưng chỉ có tam ca của hắn, hắn thà người tổn thương là mình, cũng không muốn người này có nửa điểm không vui!

“A… Ân…”

Vào khoảnh khắc bị tiến nhập, trái tim Mộ Dung Trí đột nhiên nhảy dựng lên, trước mắt đều trống rỗng. Y cảm thấy hạ thân đau nhức như thể bị xé rách, nhưng lại không có chút nào bài xích ngạnh vật gây cho mình cảm giác đau đớn ấy. Trái lại, loại cảm giác kết hợp chặt chẽ này khiến y không hiểu sao bỗng thấy an tâm.

Đó là loại cảm giác gì, Mộ Dung Trí cũng không biết. Nước mắt vì đau đớn mà trào ra che mất tầm nhìn của y, khiến dung mạo của người đang ôm y cũng trở nên mơ hồ.

Hông bị hai tay Mộ Dung Viễn gắt gao chế trụ, ngạnh vật sắc nhọn thoáng cái đã nhanh chóng mạnh mẽ xuyên qua cơ thể y. Mỗi lần đụng vào đều tạo ra một khoái cảm khiến y gần như không thể thở nổi. Mộ Dung Trí rên lên khe khẽ, nhận lấy ái ý mà đối phương biểu đạt. Thanh âm thân thể giao thoa trong đêm yên tĩnh như thể tà âm, đâu đó còn kèm theo tiếng thở dốc cùng kêu gào vong tình của Mộ Dung Viễn, khiến ý thức của Mộ Dung Trí lại bắt đầu phiêu đãng.

“Tam ca, tam ca…”

Thần trí đã bắt đầu có điểm mờ mịt. Mộ Dung Trí ôm chặt thân thể đẫm mồ hôi kia, rồi rướn người, hôn lên đôi môi đang cúi xuống của Mộ Dung Viễn, động tình mà đay nghiến.

A Viễn….

Khi Mộ Dung Trí tỉnh lại thì trời đã sáng. Y mở mắt, phát hiện ra chính mình đang khoan khoan khoái khoái mà nằm trong vòng tay ấm áp của Mộ Dung Viễn. Chủ nhân của nó dường như đã tỉnh từ bao giờ, nhưng vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ để y dựa vào.

Mộ Dung Trí lập tức nhắm mắt lại. Y không biết mình nên nói gì với người này nữa.

Bọn họ ôm nhau chặt chẽ như vậy, nhưng lại cách nhau thật xa, thật xa.

Chuyện đêm qua từ khi chào đời đến nay y chưa từng tiếp xúc, đó là một loại cảm giác rất kì diệu, khiến y hoàn toàn mất đi tư thái lạnh lùng tự phụ bình thường, không ngừng mà điên cuồng đòi hỏi quấy rối. Đó hẳn là vì cảm giác sợ hãi khi rơi xuống nước suýt chết khiến y khích động không ngừng, bằng không làm sao y có thể chịu được Mộ Dung Viễn đối xử như vậy? Thậm chí còn là, cầu xin đối phương đối đãi như vậy?

Chỉ là, không nghĩ tới nhất hưởng tham hoan ấy lại khiến tình cảnh lúc này xấu hổ như vậy. Mộ Dung Trí không biết người đang ôm y sẽ nói gì. Hắn cho tới giờ chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội nào công kích y, mà dây dưa tối qua, không biết hắn sẽ dương dương tự đắc châm biếm mình đến đâu nữa…

“Tỉnh rồi sao?”

Tuy không nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Viễn, nhưng giọng nói vẫn luôn lười biếng không tập trung này tựa hồ như ẩn chứa một tia sủng nịch, khiến tâm tình vốn căng thẳng của Mộ Dung Trí có hơi thả lỏng hơn.

“Có thấy khó chịu chút nào không?”

Cảm giác thấy một bàn tay đang đụng vào hông mình, Mộ Dung Trí lập tức đẩy nó ra, ngồi dậy.

“Khó chịu lắm sao?”

Lúc này câu hỏi của Mộ Dung Viễn lộ ra vẻ lo lắng không hề che giấu, nhưng bàn tay hắn định đưa ra đỡ lại bị Mộ Dung Trí đẩy ra.

“Ta không sao!”

Tay lần thứ hai bị đánh về, Mộ Dung Viễn liền hiểu Mộ Dung Trí đã khôi phục vẻ trầm tĩnh lạnh lùng nghiêm nghị của y. Y sẽ không cho phép hai người tứ chi dây dưa lần nữa. Nhìn khuôn mặt đạm mạc ấy, trong lòng hắn không khỏi lặng lẽ thở dài. Con người này, rõ ràng khó chịu, nhưng vẫn còn muốn cậy mạnh.

Biết cá tính của tam ca, Mộ Dung Viễn cũng không nói nhiều. Hắn ngồi dậy, cầm lấy quần áo gấp ngay ngắn đầu giường đưa cho Mộ Dung Trí, cười nói. “Vẫn còn sớm, sao phải cuống cuồng như vậy làm gì?”

Không bận tâm đến câu bỡn cợt của hắn, Mộ Dung Trí lặng lẽ cầm lấy y phục. Giờ y mới phát hiện mà mình cư nhiên trần truồng nằm ở trong chăn. Thì ra y và Mộ Dung Viễn xích lõa ôm nhau cả đêm, thậm chí trên người y còn phảng phất mùi hương thanh nhã của Mộ Dung Viễn nữa.

Mộ Dung Trí vội vã mặc nội y vào, may là Mộ Dung Viễn cũng không nhìn y, mà tự mình bước xuống giường, cầm lấy một bộ y phục màu tím nhạt, quay lưng về phía y chậm rãi mặc vào. Mộ Dung Trí thấy trên hậu bối rắn chắc ấy ẩn lộ một ít vết hồng hồng tím tím, không khỏi thốt tim.

Mấy vết này không phải là do y lưu lại tối qua đó chứ? Y có mạnh tay vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi