TỎA TÌNH

Phòng luyện võ cả bốn mặt đều đốt một đôi đèn cầy, ánh nến chiếu xuống từ trên cao, khiến một căn phòng rộng lớn trở nên sáng như ban ngày. Vài gia đinh đứng hai bên cửa, rồi cạnh giá binh khí, ở giữa còn có mấy lão nhân có tuổi ngồi thành hàng, đều là bổn gia gia thúc của Mộ Dung phủ. Chiếc bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh họ xếp chồng chất sách cùng giấy tờ gì đó. Mộ Dung Trí khoanh tay đứng giữa, lạnh lùng nhìn hắn bước vào đại sảnh.

Mộ Dung Viễn vừa cười vừa đong đưa chiếc quạt giấy trên tay.

“Đã nửa đêm rồi còn nói chuyện gì vậy? Tam ca, huynh muốn luyện võ ở đây cũng được, sao lại còn mời mấy gia thúc từ thật xa đến xem? Đêm đã khuya rồi, các vị trưởng bối hẳn đều mệt mỏi rồi đi?”

Hắn tiến lên thi lễ với từng người, mấy lão nhân liền vội vàng gật đầu đáp lễ nói: “Vô phương, vô phương.”

Không để ý đến câu hỏi của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí quay qua nói với tên gia đinh đang đứng một bên. “Đưa kiếm cho tứ công tử đi.”

Lập tức liền có người bước ra trước, hai tay dâng một thanh bảo kiếm đến trước mặt Mộ Dung Viễn.

“Tứ công tử, xin tiếp kiếm.”

Mộ Dung Viễn không nhúc nhích, ánh mắt hắn đảo qua chuôi hàn kiếm một lúc, liền trở về trên người đang đứng đối diện mình.

“Tam ca, huynh đây là đang làm trò gì vậy?”

Mộ Dung Trí chỉ một ngón tay lên đống sổ sách đặt trên bàn, nói. “Chỉ là kết thúc xong chuyện này thôi.”

Mộ Dung Viễn hơi nhíu mày. “Kết thúc?”

“Không sai! Khi phụ thân đem sản nghiệp giao vào tay ta, đều đã quên đệ cũng là một phần trong Mộ Dung gia tộc. Nếu đệ vẫn cứ hai bàn tay trắng, không để ý đến gia nghiệp, sẽ khiến người ngoài chê cười ta lớn ăn hiếp nhỏ…”

Mộ Dung Viễn diêu quạt cười nói. “Ta vẫn luôn là hai bàn tay trắng mà, có gì không tốt, lại không cần lo lắng. Sao bỗng dưng hôm nay tam ca đột nhiên nhớ tới chuyện chiếu cố đệ đệ ta đây vậy?”

Mộ Dung Trí lạnh lùng nói. “Hiện tại mới nhớ đến là do ta sơ ý, vốn là nên đem nửa phần sản nghiệp cho đệ cũng không có gì quá đáng, nhưng khi nhớ đến lời dạy năm ấy của phụ thân, nếu vô duyên vô cớ đem gia nghiệp giao cho đệ, lại ngại phạm tội bất hiếu, chẳng bằng định thắng thua một ván, có thể kết thúc công bằng hợp lý.”

Mộ Dung Viễn nhìn lướt qua đống sổ sách. “Ồ, nguyện văn kì tường[1].”

“Đặt ở đó chính là kế ước gia sản của Mộ Dung gia, có các vị trưởng bối chứng kiến, chúng ta sẽ quyết đấu công bằng. Ai thắng sẽ kế thừa sản nghiệp Mộ Dung gia, người thua sẽ phải buông tha quyền sở hữu những thứ này, rời khỏi Lạc Diệp Sơn Trang, kiếp này sẽ không bước vào trang nửa bước! Mộ Dung Viễn, điều kiện này đệ có nguyện đáp ứng không?”

Mộ Dung Viễn nhướn mày, thản nhiên nói. “Chỉ cần là quyết đấu, làm sao mà công bình được chứ?”

“Dù sao cũng công bằng hơn tình trạng hai bàn tay trắng hiện giờ của đệ!”

Quả thực, Mộ Dung Viễn ở Lạc Diệp Sơn trang, trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng, hoàn toàn là hai bàn tay trắng, so với Mộ Dung Trí một tay nắm cả gia nghiệp, hắn chỉ là một chủ tử trên danh nghĩa.

“Tam ca, hình như huynh lo lắng nhiều quá đi? Huynh nên biết ta là người rất lười nhác, dù gia nghiệp có ở trong tay ta, ta cũng không có bản lĩnh kinh doanh a. Hiện giờ ta bất quá chỉ muốn một chỗ ở, một chén cơm qua ngày mà thôi. Chỉ là như vậy, mà huynh cũng không thể tha được sao? Các vị trưởng bối, các vị thấy có đúng không?”

Nghe rõ câu hỏi của Mộ Dung Viễn, một vị lão nhân lớn tuổi nhất đứng lên, tiến về hướng Mộ Dung Trí nói: “Tiểu tứ nói không sai a. Mọi người đều là huynh đệ, hà tất phải dùng binh qua nói chuyện chứ? Nếu hắn không hiểu chuyện, ca ca ngươi giáo huấn hắn cũng được.”

“Thất gia thúc, hiện giờ ta chỉ muốn công bằng một chút, cũng miễn cho có người đồn đại bên ngoài. Việc này cùng giáo huấn không quan hệ gì, mời thất gia thúc về ngồi lại!”

Mộ Dung Trí ra lệnh cho một gia nhân đỡ lão nhân về chỗ ngồi, rồi bước tới bên Mộ Dung Viễn. Y nhìn con người vẫn bình chân như vại này, dùng thanh âm mà chỉ có hai người nghe được lạnh lùng nói: “Cả hai chúng ta trong lòng đều biết rõ, cần gì phải làm bộ làm tịch? Không lẽ ngươi chỉ muốn ở lại nơi này, mỗi ngày đủ bữa cơm đơn giản như vậy thôi sao? Ngươi cũng hà tất phải vắt óc tìm mưu tính kế như vậy, giờ ta cho ngươi cơ hội này rồi, không phải ngươi đã chờ lâu rồi sao?”

Đối mặt với thái độ gây sự của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn chỉ cười.

“Tam ca, thứ ta muốn huynh vĩnh viễn cũng không thể biết được!”

Mộ Dung Trí hừ một tiếng.

“Bởi vì ta không có hứng thú muốn biết. Tứ đệ, tuy ngươi là do thiếp thất sinh ra, nhưng cũng là con cháu Mộ Dung, ở đây không phân tôn ti trật tự, mọi người đều có thực lực như nhau.”

Lời nói lạnh lùng khiến Mộ Dung Viễn thoáng trầm mặt. Đôi mày kiếm cau lại, trở tay ba một tiếng rút ra thanh bảo kiếm gia đinh trình lên, giơ kiếm lên, lạnh lùng nói. “Vậy ta đây nên cảm tạ sự rộng lượng của tam ca rồi!”

Đã nhìn quen hình dạng cợt nhả thường ngày của Mộ Dung Viễn, lúc này trên người hắn lại tràn ngập sát khí khiến Mộ Dung Trí bỗng thấy khó thở. Y đột nhiên phát hiện, thì ra mình từ trước đến giờ vốn chưa từng hiểu rõ người này, đằng sau bộ dáng luôn luôn tươi cười như không hề có việc gì ấy cất giấu rất nhiều thứ mà y không thể nhìn thấu.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm như nước của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí bỗng có chút hối hận. Câu thiếp thất ấy chỉ là nhất thời lỡ lời, kì thực y biết Mộ Dung Viễn rất kiêng kị hai từ đó, hai người tranh đấu kiểu gì cũng được, không nên nhắc tới con người đã qua đời kia.

Chính là như vậy, khí thế liền yếu đi, nhưng dù muốn xin lỗi lúc này cũng không thể nói ra, mà Mộ Dung Viễn cũng không cho y cơ hội nói. Hắn ném qua một bên cây quạt giấy chẳng bao giờ rời khỏi tay, trường kiếm chĩa thẳng, bày ra tư thế thỉnh chiến mà nói. “Cung kính không bằng tuân mệnh, ta đây đành hướng tam ca thỉnh giáo vài chiêu.”

Mộ Dung Trí cũng giương kiếm, hai người đứng đối mặt nhau, đều ngưng thần bình khí, im lặng chờ đối phương tiến công.

Võ công của họ ngày trước là do cùng một vị sư phụ chỉ giáo, với chuyện đối mặt luyện chiến này vốn đã chơi quen từ khi còn nhỏ, không nghĩ tới vài chục năm sau, hai người sẽ vì phân chia gia sản mà tỉ thí một lần nữa.

Thấy tư thế thỉnh kiếm kia của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí đột nhiên có chút hoảng hốt. Y chợt nhớ lại thật lâu trước đây, lúc Mộ Dung Viễn cùng y luyện công, cũng làm ra vẻ hướng kiếm về phía y như thế, nhưng vì tay không có sức, thanh trường kiếm trong tay cứ không ngừng lay động, rất buồn cười…

Hàn quang chợt lóe lên trước mắt, Mộ Dung Trí vội vội vàng vàng nghiêng mình qua né kiếm. Tóc mai y bị luồng kiếm khí lướt qua, khẽ bay bay. Trong luồng kiếm quang, ánh mắt hơi chút trào phúng của Mộ Dung Viễn vẫn nhìn y.

“Tam ca, huynh thất thần! Ứng chiến nên cẩn thận, chiêu tiếp theo ta sẽ không lưu tình nữa đâu.”

Hắn vừa nói vừa cười, bảo kiếm một đường đâm tới. Mộ Dung Trí rùng mình trong lòng, vội vàng ngưng thần ứng chiến.

Trận chiến này liên quan đến tiền đồ và số phận của hai người, y có thể nào lại thất thần trong thời khắc mấu chốt này? Hơn nữa hình như y đã xem thường Mộ Dung Viễn, bình thường không thấy hắn luyện công, không nghĩ tới hắn lợi hại đến thế! Còn có thể sử chiêu sắc bén đến vậy.

Trận chiến đao quang kiếm ảnh liên tục lóe, dưới đài mọi người cũng có vẻ lo lắng. Thất gia thúc vẫy tay gọi Nguyên thúc qua, nói. “Chờ chúng nó đánh được một hồi thì ngăn chúng nó lại đi. Đao kiếm không có mắt, bị thương ai cũng không tốt.”

“Lão gia tử, nếu có thể dừng lại, đã không đánh ngay từ đầu rồi. Tính tình Tam công tử của chúng ta không phải người không biết, y luôn là nói một không có hai a.”

“Nhưng đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đang tốt đẹp, sao lão tam lại coi gió thành bão, đột nhiên đưa ra cái gì mà phân chia gia sản?”

Với câu hỏi của thất gia thúc, Nguyên thúc cũng không đáp được. Lão chỉ biết Tam công tử ra ngoài tiếp khách, sau khi trở về vẻ mặt tối sầm tức giận, liền phân phó cho lão mời các vị trưởng bối đến.

Tột cùng là xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ mình tam công tử mới biết.




[1] Nguyện văn kì tường: thành ngữ, biểu thị ý nguyện ý nghe người kia giải thích, có ý thỉnh cầu nói rõ hàm xúc ý tứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi