TOÁI NGỌC ĐẦU CHÂU

Một đêm tuyết lớn, tiểu viện trắng đến kỳ cục, mái hiên lan can, vườn hoa thảm cỏ, đến cả dây phơi quần áo cũng đều biến thành một hàng dây trắng. Trong phòng, dưới chăn bông hai thân thể dây dưa, nóng đỏ, chườm ấm hương thơm gỗ thông hoa nhài.

Đinh Hán Bạch luôn ngủ dạng tay dạng chân, hiếm khi ôm cái gì đấy, lúc này trong lòng đầy đặn, cũng rất ấm áp. Anh từ từ mở mắt, trước tiên trông thấy cửa sổ đọng hoa tuyết, cụp mắt nhìn lên, lại thấy Kỷ Thận Ngữ đang ngủ say.

Đuôi mắt giữ lại một vệt trắng, là nước mắt khô cạn, Đinh Hán Bạch giơ tay lau đi, vết chai dày hại người, lau người ta đến tỉnh. “Chào buổi sáng.” Anh khàn cổ họng, “Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Tu trăm năm mới được cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn chung gối.”

Kỷ Thận Ngữ từ từ tỉnh táo, còn chưa kịp đỏ mặt vì người cùng giường thì cậu đã bị mùi nước hoa kia chọc giận. Cậu xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh, nói: “Tên khốn ngàn năm, phải anh không?”

Lòng Đinh Hán Bạch sáng như gương: “Vì để mạnh mẽ kích thích tâm địa sắt đá của em,à mặt dày xịt nước hoa của người ta, làm gì có tên khốn nào trí dũng song toàn như anh?” Anh dán lên người cậu, bàn tay ôm lấy bụng đối phương, rõ ràng cách áo ngủ, lại nóng rực như sát bên da thịt. Từng tấc từng tấc thượng dời lên, anh sờ tới tim Kỷ Thận Ngữ mới ngừng, dùng sức ôm về phía mình, thậm chí còn chọc cho cậu rên rỉ.

“Trân Châu, tim em đập nhanh thật.” Anh nói.

Kỷ Thận Ngữ hơi nhếch miệng nằm trong lòng Đinh Hán Bạch, nằm dưới cùng một căn chăn. Ngoài phòng đất trời ngập tràn băng tuyết vạn vật tiêu điều, nhưng thân thể của cậu không khỏi túa ra một tầng mồ hôi nóng, tim càng đập càng nhanh, giống như cách da thịt bị Đinh Hán Bạch nắm vào trong tay.

Cậu không chịu nổi: “Sư ca ——” bị xoay vai trở lại, vừa vặn nhào vào lồng ngực Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch nâng mặt cậu lên, cậu cũng đặt tay lên bàn tay anh, “Găng tay dì tặng em vốn là cho anh, đúng không?”

Đinh Hán Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Nghe ai nói? Dì chính miệng nói cho em sao?”

Kỷ Thận Ngữ nói là Khương Đình Ân, Đinh Hán Bạch lập tức mắng: “Mỗi ngày cười ngây ngô với cái thằng ngốc kia, nó nói cái gì cũng tin, nếu hôm nào nó nói vòng hổ phách là tặng nó, có phải là em cũng dâng tặng bằng hai tay không hả?”

Kỷ Thận Ngữ không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, không phải thì không phải, lớn tiếng mắng trái lại càng thấy chột dạ. Đinh Hán Bạch vốn không có chột dạ, nhưng bị đôi mắt này nhìn đến mềm cả thịt, thỏa hiệp nói: “Cứ kệ nó đi, nếu cho em, thì phải mang cho cẩn thận.”

“Là anh bảo dì tặng em sao?” Nhất định phải truy hỏi tới cùng.

Đinh Hán Bạch thua trận, không thể làm gì khác hơn là gật đầu thừa nhận. “Lúc đó em nói mơ thấy Sư phụ Kỷ, anh bảo dì đi dỗ dành em.” Anh hối hận, “Sớm biết thế anh đã tự tới dỗ, nghiệp chướng.”

Bọn họ nói rất nhiều, nói mệt liền yên tĩnh, bỗng nhiên trong viện truyền đến tiếng bước chân, vững vàng mà nhanh chóng, là Đinh Duyên Thọ. Đinh Hán Bạch còn chưa phản ứng, Kỷ Thận Ngữ đã kinh hoảng chạy khỏi lồng ngực anh, hốt hoảng luống cuống, sợ vỡ mật.

Trong nháy mắt đó anh đã thấu triệt sầu lo của đối phương, anh tùy hứng làm bậy đòi một phần tình cảm, lại đem đối phương đặt vào tình cảnh trung hiếu lưỡng nan.

Đinh Duyên Thọ gọi: “Đừng ngủ nướng nữa, dậy quét tuyết đi!”

Kỷ Thận Ngữ vội vã đáp lại, thay xong quần áo chạy vội tới cạnh cửa nghe tiếng, chờ Đinh Duyên Thọ rời đi mới thở ra một hơi. Đinh Hán Bạch chậm rãi đi ra ngoài, nói: “Ba anh đến một chuyến mà đã làm em sợ đến như vậy, đến hai chuyến chắc em lại phân rõ giới hạn với anh nữa quá.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, anh có phải là không có lòng tin với em không?”

Đinh Hán Bạch nói: “Anh muốn em rõ, dù là có ân có tình với mười triệu người, anh mới là người quan trọng nhất, là người em tuyệt đối không thể phụ lòng.”

Một sân trắng xóa, bọn họ quét sân trước, đắp một người tuyết, lấy mã não làm mắt mũi.

Rồi tới cửa hàng, dọc theo đường đi chơi tuyết, giày đều ướt.

Ngọc Tiêu Ký dần dần náo nhiệt hơn, tất cả đều là vì hai cái con dấu mà tới, đá quý chạm khắc luôn luôn thuộc hàng mỹ nghệ, mà hai con dấu này đã khuấy động giới đồ cổ. Đinh Hán Bạch không hề nghỉ ngơi tiếp khách hết nửa buổi sáng, cổ họng bốc khói, uống cạn cốc trà nóng trên quầy, thấy Kỷ Thận Ngữ nhấc mắt lên nhìn mình, mệt mỏi đổi thành dịu dàng.

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, tại sao người ta biết là hàng nhái mà còn đổ xô tới, không phải hoàn toàn là bởi vì tay nghề của chúng ta tốt chứ?”

Đinh Hán Bạch nói: “Em là người ngụy tạo, tất nhiên hiểu đẳng cấp phân loại hàng nhái, đồ vật hoàn hảo có thể gặp không thể cầu, mà hàng nhái cao cấp chỉ kém hơn một chút, nhưng cũng là vật tốt khiến người ta phải ngẩng cổ khom lưng.”

Hàng cao cấp cũng phân loại, đá quý là hút hàng nhất, chỉ cần đá tốt ngọc tốt là có thể nâng giá, chỉ cần vật liệu của thành phẩm cũng có thể quyết định giá trị cơ sở. Ngọc Tiêu Ký trước kia chỉ kinh doanh hàng mỹ nghệ điêu khắc, nhưng số người mua hàng mỹ nghệ để sưu tầm sao so được với số người chơi đồ cổ?

Bắt đầu từ con dấu, Đinh Hán Bạch phải mở rộng đường cũ, để những người yêu thích đồ cổ quen mặt đồ vật của Ngọc Tiêu Ký. Tích trữ chút lòng riêng, làm ăn mà, đi tích lũy tiền tài ở ngoài, càng có thể giao thiệp rông, lót đường cho sau này.

Kỷ Thận Ngữ liền thông não, lại hỏi: “Trước khi đi Ba Lâm anh đã tính sẵn rồi?”

Đinh Hán Bạch “Ừ” một tiếng: “Em nói xem tại sao anh lại chọn đá quý để mở đường?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Cái này gọi là quăng thạch dẫn ngọc, thứ tốt hơn ở phía sau.”

Có một người hiểu mình đến vậy thì còn truy cầu gì được nữa, Đinh Hán Bạch cực kì thoả mãn. Anh bàn giao cho người làm, có xu hướng thì phải bình tĩnh, tờ khai không thể ai đến cũng không cự tuyệt, phải giới hạn. Sau đó túm Kỷ Thận Ngữ vào phòng cơ khí, anh làm, đối phương ngồi cạnh làm bài tập.

Tình trạng cửa hàng cứ như vậy chuyển biến tốt đẹp, Đinh Duyên Thọ ngày nào cũng bị Khương Sấu Liễu trêu chọc là gia pháp động thủ quá sớm. Đợi đến một buổi sáng sớm nọ, mọi người quây quần, một nồi cháo đậu mồng tám tháng chạp (*) đặt ở giữa, mọi người vây một vòng ăn ấm dạ dày.

(*) cháo mùng tám tháng chạp: Phong tục ăn cháo vào ngày mùng 8 tháng Chạp đã có lịch sử hàng ngàn năm ở Trung Quốc. Đây còn được coi là “Tiết lệnh” đầu tiên của Tết truyền thống, có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến. Cháo được nấu từ nhiều loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô…

Đinh Hán Bạch mở miệng: “Trận này làm ăn khá khẩm, có một người không thể không kể công, đều không có ý kiến chứ?” Nghiêng đầu, ở dưới bàn đụng đụng chân người bên cạnh, “Nói em đấy, đừng chỉ lo ăn.”

Kỷ Thận Ngữ nghe vậy ngẩng đầu, đối mặt với mọi người xung quanh có chút ngượng ngùng, cậu thực sự không dám tranh công, có thể quang minh chính đại khoe tay nghề kia đã thỏa mãn lắm rồi. Đinh Hán Bạch lau lau tay, từ đâu đó móc ra một phong tiền lì xì, căng thẳng, vững vàng, nói: “Vừa khéo là cuối năm, tiền thưởng liên và tiền mừng tuổi gộp chung.”

Tất cả mọi người không ý kiến, Khương Đình Ân hâm mộ nhìn thẳng vào Kỷ Thận Ngữ. Kỷ Thận Ngữ tiếp nhận rồi nhìn lên, một phong bì cực dày, cứ sáng ngời thế mà cho cậu, giống như muốn bẫy cậu vậy.

Cậu cảm ơn, nói: “Vừa khéo hai cái mới làm cũng cỡ này, tiền hàng hai bên thoả thuận xong.”

Đinh Hán Bạch hỏi: “Hai bên thoả thuận xong cái gì? Ngoại trừ tiền hàng thì không có ân tình gì sao?”

Câu này đột nhiên làm cho người khác đầu óc mơ hồ, Đinh Nhĩ Hòa hòa hoãn: “Sư huynh sư đệ với nhau ân tình ơn nghĩa gì đâu.”

Đinh Hán Bạch nói: “Cũng đúng, con người của tôi người ta không thích, chắc chắn tình cảm của tôi người ta cũng không thích.”

Kỷ Thận Ngữ rùng mình, nhất thời ở dưới bàn tóm chặt quần áo Đinh Hán Bạch, nhưng cũng va vào ánh mắt Đinh Hán Bạch quăng tới. Trêu tức, chọc ghẹo, lại không đứng đắn… Đây không phải đang kiếm chuyện với cậu, mà là trước đại gia đình liếc mắt đưa tình với cậu.

Bữa cháo mồng tám tháng chạp ăn đến kinh tâm động phách, Kỷ Thận Ngữ quả thật không nhận ra được hạt sen và long nhãn nữa, sau khi tản đi, Khương Đình Ân hẹn cậu đi mua quần áo năm mới. Cậu thấy Đinh Hán Bạch cùng đứng dậy, hỏi: “Sư ca, anh cũng đi sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Anh có xã giao, không đi chơi với mấy đứa đâu.” Trước khi đi, còn dặn một câu, “Đừng để cho Khương Đình Ân vòi tiền tiêu vặt của em, thằng nhóc đó cực kỳ tiêu pha.”

Trong lúc đó, Khương Thải Vi nhảy ra, muốn đi cùng hai đứa nhỏ. Đinh Hán Bạch lập tức mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, trong lòng căm giận, con gái con đứa tới tuổi kết hôn mà không đi chơi với bạn cùng tuổi, suốt ngày nhập hội với mấy đứa nhóc làm gì?

Anh dứt khoát đem Khương Thải Vi đưa cho Thương Mẫn Nhữ, nếu như được cho phép, anh hận không thể đem Khương Thải Vi gả đi.

Trên đường treo đèn kết hoa, Kỷ Thận Ngữ và Khương Đình Ân đi dạo trong trung tâm thương mại, còn thêm một Đinh Khả Dũ. Hai người bọn họ “sư ca” không rời miệng, dụ dỗ Đinh Khả Dũ mua cái này mua cái kia, Đinh Khả Dũ bị ép khô, cầm bóp tiền đi tìm bạn gái.

Khương Đình Ân không có chủ kiến, nói: “Tui muốn mua áo jacket phi công, kiểu anh đại mặc í.”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Anh mặc không đẹp bằng sư ca đâu, đừng có mua.”

Khương Đình Ân cả giận: “Sao không bằng? Chị Tiểu Mẫn từng nói, tui đẹp trai hơn anh đại luôn á.” Cậu ta nói xong miệng liền bịt miêng, như bị lòi đuôi. Kỷ Thận Ngữ không nghĩ nhiều, hỏi: “Chị Tiểu Mẫn cũng không tới nhà nữa, nói với anh lúc nào?”

Khương Đình Ân thẹn thùng nói: “Sinh nhật mười hai tuổi của tui, không được sao? Với lại, anh đại mặc dù là con lớn trong nhà, lại có bản lĩnh, nhưng tui cũng là con trai một trong nhà tui nha… Tui, tui cứ muốn mua jacket đó!”

Hai người bọn họ đi dạo cả buổi, hai tay Kỷ Thận Ngữ vẫn trống trơn, Khương Đình Ân lại như một tên cuồng mua sắm. Còn muốn đi ăn nhà hàng, xem phim, nhận kẹo miễn phí, mệt muốn chết luôn, từ chân đến răng đều đau. echkidieu2029

Kỷ Thận Ngữ sau đó mua quà cho Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu, cậu còn muốn mua cho Đinh Hán Bạch, chỉ là chưa quyết định được. Khương Đình Ân nói nhiều mà chẳng được bao nhiêu: “Cái này cũng đúng, anh đại toàn dùng đồ tốt, chắc sẽ không lọt mắt đồ cậu mua đâu.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Em mua âu phục cho anh ấy, anh thấy có được không?”

Khương Đình Ân sững sờ: “Anh đại chỉ thích mặc áo sơ mi thôi, chưa từng thấy mặc âu phục.”

Kỷ Thận Ngữ nghĩ, bây giờ không mặc, sau này xã giao với người ta chung quy cũng phải mặc, sau đó còn làm ăn mở trung tâm đồ cổ, dù sao cũng nên có hai bộ đồ tây. Cậu tự chủ trương mua, còn mua một cái cà vạt, sau đó thoáng nhìn quầy hàng sặc sỡ, lại muốn mua thêm một cặp khuy măng sét.

Mạ vàng, ánh bạc, cậu bĩu môi, cảm giác mình tự làm còn đẹp hơn.

Cậu suy nghĩ hoài, làm cái gì nhỉ? Đá quý, bạch ngọc, phong cảnh bên ngào xe buýt biến hóa, cậu dựa vào cửa sổ ngẩn ra. Hồi lâu, cậu quyết định, trân châu đi, làm một cặp trân châu.

Kỷ Thận Ngữ tâm can lạnh lẽo, cậu và Đinh Hán Bạch có thể tiếp tục ở bên nhau hay không, có thể đi bao xa cũng không biết, nhân lúc vẫn còn thời gian, làm hết những chuyện có thể làm. Khuy măng sét trân châu cậu phải tặng, đời này phỏng chừng chỉ có một cặp này thôi, tặng đi, Đinh Hán Bạch sẽ có một ngày mang theo, cho dù là kết cục gì, cậu đều không có bất cứ tiếc nuối nào.

Phố Sát Nhi tuyết đọng còn chưa khô, ướt nhẹp.

Cổng nhà họ Đinh đã dán chữ Phúc, vô cùng náo nhiệt.

Người một nhà tập hợp ở phòng khách lớn, Kỷ Thận Ngữ tắm xong đi tới, mang theo quà mua cho Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu, Khương Đình Ân vô cùng phấn chấn đứng ở trước ti vi, khoe áo jacket mới.

Cậu ta hỏi: “Cô hai, con mặc đẹp hay anh đại mặc đẹp?”

Khương Sấu Liễu đáp: “Con đẹp, cùng một đức hạnh với ba con hồi xưa.”

Khương Đình Ân cảm giác không giống như đang khen, lại hỏi Đinh Duyên Thọ, Đinh Duyên Thọ đang xem tờ báo buổi tối, chỉ có thể đáp qua loa. Kỷ Thận Ngữ ngồi ở một bên, cắn hạt dưa, ăn hạt mơ, con ngươi xoay vòng vòng xem trò vui. Thật tốt quá, cậu nghĩ.

Khương Sấu Liễu hỏi cậu: “Thận Ngữ, con chỉ mua đồ cho thầy cô, không mua cho mình sao?”

Khương Đình Ân nói: “Cậu ta mua âu phục và cà vạt cho anh đại nữa á, chọn hãng đắt, tiêu hết cả tiền rồi.”

Kỷ Thận Ngữ không khỏi dựa thẳng lưng, thoáng chốc tiến vào trạng thái sốt sắng, mỗi một động tác nhỏ đều có thể lay động thần kinh yếu đuối của cậu. “Sư ca rất chu đáo với con, cho nên con muốn cám ơn anh ấy.” Cậu bí từ, “Đồ rẻ anh ấy chắc chắn không thích, nên con chọn đồ đắt tiền.”

Cũng may hai ông bà đều không nói gì, chỉ là đau lòng cậu dùng tiền mà thôi. Đinh Duyên Thọ run lên ôm báo, nói: “Cái thằng phá gia chi tử này đi chơi gì từ sáng đến tối, làm gì vậy chứ?”

Kỷ Thận Ngữ cũng không biết, bên ngoài đen kịt không nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng tai nghe tiếng xe. Bọn họ quây quần nói đông nói tây, xem bộ phim võ hiệp bàn luận sôi nổi, đến hơn mười giờ, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Đinh Duyên Thọ nghe: “Alo? Tôi đây. Cái gì… Bệnh viện Giải phóng quân?” Cúp điện thoại, kéo Khương Sấu Liễu, “Hán Bạch bị tông xe, giờ đang ở bệnh viện —— “

Lời còn chưa dứt, hai vợ chồng chỉ thấy Kỷ Thận Ngữ thoắt cái đứng dậy, lo lắng xông ra ngoài, phản ứng còn kịch liệt hơn cả cha mẹ ruột như họ đây. Lòng Kỷ Thận Ngữ như lửa đốt, lao nhanh về tiểu viện lấy áo bông, bên trong vẫn còn mặc đồ ngủ, cậu phóng đi như một cơn gió, tông cửa chạy thẳng ra đầu phố.

Lên xe, đầu lưỡi cậu đều thắt lại, vỗ chỗ tựa lưng ghế trước muốn đến bệnh viện Giải phóng quân trên đường Phục Hưng.

Kỷ Thận Ngữ cứ như vậy liều mạng đuổi đến bệnh viện, một phút cũng không chờ nổi, sau khi xuống xe liền lao nhanh một đường. Bác sĩ gọi điện thoại tới, có nói rõ vết thương của Đinh Hán Bạch nặng nhẹ thế nào không? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không, có phải rất đau không?

Cậu rõ ràng đang gấp gáp, lại không ngừng được suy nghĩ rất nhiều, sau khi vọt vào phòng cấp cứu thì phải đối mặt với một trận tuyến hỗn loạn. Nóng sốt, dị ứng, vỡ đầu chảy máu rên rỉ gào khóc… Cậu tìm không ra Đinh Hán Bạch, bắt lấy mỗi một bác sĩ y tá dò hỏi, cũng không ai biết người cậu muốn tìm đang ở nơi nào.

“Không ở phòng cấp cứu, phòng khám bệnh…” Kỷ Thận Ngữ quay đầu nhằm về phía lầu khám bệnh, kiểm tra từng tầng một, suýt nữa đụng vào một vị y tá, sau đó bị ngã dúi xuống mà cố sức chửi. Cậu liên tục xin lỗi, nói xong dựa vào vách tường hành lang tuyệt vọng.

Đinh Hán Bạch rốt cuộc đang ở đâu, rốt cuộc đang thế nào rồi?

Cậu đáng lẽ phải nghe Đinh Duyên Thọ nói hết, nếu không sẽ không giống con ruồi mất đầu như bây giờ.

Nhưng cậu làm sao chờ nổi, cậu nghe xong câu nói kia liền sợ đến nỗi hồn vía lên mây.

Kỷ Thận Ngữ đầu đầy mồ hôi, lên tinh thần tiếp tục tìm, quay người lại nhìn thấy ở cuối hành lang là thân ảnh cậu muốn tìm. Đinh Hán Bạch mặc áo ngắn tay khoác một cái áo khoác mỏng, cái trán quấn một vòng băng gạc, hơi dựa tường, vừa chật vật vừa kiên cường.

Đơi Kỷ Thận Ngữ chạy đến trước mặt, anh lạnh nhạt nói: “Em hoảng loạn cái gì.” truyenfull reup là chó

Kỷ Thận Ngữ không trả lời được, ôm lấy anh, gấp đến độ không ngừng nấc cụt. Anh đẩy ra, Kỷ Thận Ngữ liền dán tới, như vậy vài lần, Kỷ Thận Ngữ bị anh khước từ đến đau lòng mà lúng túng, cầm lấy áo khoác anh loạng chà loạng choạng.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Em quan tâm anh vậy sao?”

Kỷ Thận Ngữ gật đầu không ngừng, cậu quan tâm chứ, từ trước chỉ biết là quan tâm, giờ khắc này mới biết là quan tâm đến cỡ nào. Đầu kia hành lang, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu tới rồi, Đinh Hán Bạch nói: “Ba mẹ anh đến rồi.”

Kỷ Thận Ngữ lại nhìn anh: “Sư ca, ban ngày em đã nghĩ, em bằng lòng ở bên anh, nhưng em không thể xác định được là bao lâu, em sợ có lỗi với sư phụ, sợ người khác nói xấu sau lưng em. Nhưng bây giờ em muốn mãi mãi ở bên anh, em vẫn còn sợ này sợ kia, nhưng sợ nhất là anh rời khỏi em…”

Sư phụ sư mẫu của cậu đang đi tới bên này, trong lúc đó cậu đã nói rõ. Cậu không ngốc, Đinh Hán Bạch cứ luôn ép cậu nhìn rõ nội tâm bản thân, cậu nhìn rõ rồi, trung hiếu khó vẹn toàn, cậu chỉ có thể chọn bên khẩn thiết nhất.

Đinh Hán Bạch ôm chặt lấy Kỷ Thận Ngữ, tâm địa anh thật sự rất đen tối, có thể tự tổn thương bản thân bằng cách tông xe tai nạn, dằn vặt người mình thích thương anh, đau lòng vì anh. Thân thể kia không ngừng run rẩy, vòng tay qua eo anh, vây quanh cổ anh trách móc gì đó.

Trách anh lái xe không cẩn thận, chung quy vẫn là lo lắng cho anh.

Hai người bọn họ lẳng lặng ôm nhau, mãi đến khi Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu đi tới trước mặt. Lúc tách ra hai người đều không hoảng loạn, vô cùng nhẹ nhàng, dưới con mắt của hai ông bà trông hết sức mờ ám.

Trằn trọc về nhà, Đinh Hán Bạch mang theo một thân thương tổn vào phòng, trên giường đặt một bộ âu phục mới tinh. Kỷ Thận Ngữ đi theo, đóng cửa rót nước, trải giường chiếu đắp chăn, đứng ở bên giường quẫn bách nửa ngày, quyết định cởi áo khoác ra chui vào chăn.

Cậu nhìn chằm chằm cái trán Đinh Hán Bạch, không yên lòng.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Quần áo cũng không thay, mặc áo ngủ liền ra ngoài?”

Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu, nghiêng người vòng lấy cổ Đinh Hán Bạch. “Sư ca.” Cậu biết mình nhát gan, lúc ở bên Đinh Hán Bạch, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cậu run rẩy, nhưng đêm nay mới biết, chút sợ sệt đó quá tầm thường.

“Kỷ Thận Ngữ.” Đinh Hán Bạch bỗng nhiên gọi cậu, “Anh đứng ở lan can, nhìn thấy em chạy đi từng tầng tìm anh.”

Một hồi sợ bóng sợ gió, Kỷ Thận Ngữ mệt đến chỉ nói ra khí: “Sau này anh đừng làm em sợ nữa.”

Đinh Hán Bạch nói: “Anh không có làm em sợ, đó là bởi vì em yêu anh.”

Anh ôm Kỷ Thận Ngữ rồi đè xuống, ánh đèn nhàn nhạt, cúi đầu hôn đối phương, gương mặt tái nhợt, đôi mắt ửng hồng, mỗi một nơi đều được anh hôn. Kỷ Thận Ngữ có chút hoảng hốt, cởi áo sơ mi của Đinh Hán Bạch, chỉ thấy da dẻ trơn bóng không hề có một vết thương nào…

Cậu hỏi: “Tông xe thế nào?”

Đinh Hán Bạch hàm hồ: “Tông cột điện…”

Kỷ Thận Ngữ lập tức im bặt, ông tướng hai mươi tuổi đầu đúng là một tên giảo hoạt! Cậu giãy không ra, Đinh Hán Bạch cứ như Ngũ Chỉ Sơn, Lạc Sơn Đại Phật! Nụ hôn cũng thay đổi vị, một chút dịu dàng đều biến mất hết, mạnh mẽ chiếm đoạt lấy đôi môi cậu, cấp thiết gặm nuốt, không để ý tới cậu đang vừa nóng vừa đau.

“Tên khốn, đồ vô lại…”

Đinh Hán Bạch đắc ý: “Anh là tên súc sinh đó, được chưa?” Anh như bị say rượu, than thở, bàn tay mơn trớn thân thể Kỷ Thận Ngữ. Mò tới bên hông, kéo quần ngủ xuống, lưu manh sờ xuống hạ thân. Anh không biết xấu hổ, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.

Kỷ Thận Ngữ đẩy anh ra, anh càng lấn tới: “Tách chân ra một chút nào…” Hai chân cậu ngược lại càng chặt hơn, kẹp lấy tay anh, run lẩy bẩy, tiếng mắng đổi thành cầu xin.

Đinh Hán Bạch lừa: “Anh chỉ nhìn thôi.”

Kỷ Thận Ngữ còn giận: “Cái của anh bị thiến rồi sao? Mắc mớ gì mà nhìn em?!”

Đinh Hán Bạch co được dãn được: “Của em lớn mà, cho anh mở mang tầm mắt một chút.”

Mặt đỏ lừ, cúi mắt nhìn, Kỷ Thận Ngữ biết chứ, sau khi xem xong chắc chắn lại muốn đụng đụng, đều là đàn ông, ai mà không hiểu đối phương? Nhưng cậu giống như không có chủ ý, ngoan ngoãn buông lỏng, mặc cho tên lưu manh này nhìn.

Lúc này Đinh Hán Bạch thở dài: “Sao lại đẹp như thế nhỉ.”

Hoa không nở trăng không tròn… Trong đầu anh chỉ toàn là “làm sư đệ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi