TOÁI NGỌC ĐẦU CHÂU

Kỷ Thận Ngữ đã hồn vía lên mây từ lâu, đứng thẳng, sống lưng cương trực đối mặt với ánh mắt của mọi người. Thảm trải nền bị cậu nhìn chăm chú đến nỗi muốn chuyển động, không phải đâu? Cậu còn mặt mũi ngẩng đầu lên sao? Sư phụ, sư mẫu, dì, sư huynh đệ, đối diện với mỗi một người đều làm cậu sụp đổ.

Mười mấy giây đó quả thật là dài dằng dặc, quân đội giằng co cũng không gian nan như vậy. Khoang ngực Đinh Duyên Thọ chấn động, đôi tay nắm thành nắm đấm thép, gương mặt kiên nghị phồng đến đỏ thấu. “Hai đứa…” hơi thở hổn hển dường như cản bớt giọng nói, “Hai đứa đang làm cái gì?!”

Đinh Hán Bạch nói: “Ôm hôn.”

Câu trả lời này lập tức khoét đi miếng thịt đầu quả tim của ba mẹ anh, đẫm máu, qua nhiều năm cũng chưa chắc bịt được vết thương ấy. Ánh mắt anh đăm đăm, thấy ánh mắt Khương Sấu Liễu chợt bi thương, hô một tiếng “Mẹ…”, bao hàm cả hổ thẹn đã chuẩn bị kỹ càng.

Khương Sấu Liễu đứng không yên, trượt chân ngã xuống, được Khương Thải Vi và Khương Đình Ân đỡ lấy. Ai không kinh hãi? Ai không ngạc nhiên? Các trưởng bối và anh em muốn trừng cả con ngươi ra ngoài.

Đinh Hán Bạch cùng Kỷ Thận Ngữ bị kéo đến phòng khách lớn, đóng cửa, khí áp thấp đến mức khó thở. Đinh Khả Dũ lần đầu tiên thấy sắc mặt này của Đinh Duyên Thọ, sợ đến nỗi đi ra ngoài dọn gậy tre và thang gỗ.

Có tiếng chuông xe vang lên, Đinh Nhĩ Hòa trở về ăn cơm trưa, hô: “Bác cả, con mua ngỗng quay —— “

Đinh Khả Dũ nhảy lên che miệng hắn: “Đừng có la! Bác cả không còn tâm tình ăn cơm đâu!” Nói đại khái nguyên nhân, khởi thừa chuyển hợp đến trọng điểm, hiện trường đỏ mặt, “Tụi em đến tiểu viện xem Kỷ Thận Ngữ, vừa đẩy cửa, anh đại đang đè nó, đè nó!”

Đinh Nhĩ Hòa hỏi: “Rốt cuộc là mày muốn nói cái gì?”

Đinh Khả Dũ gấp muốn khóc, sợ hãi: “Hôn đó! Anh đại hôn miệng Kỷ Thận Ngữ, miệng kề miệng đó!”

Ngỗng quay rớt xuống đất, Đinh Nhĩ Hòa quăng ngã xe đạp. Hắn hết sức ngạc nhiên, nhất thời đã hiểu ra cái gì đó, thảo nào, lúc ở Xích Phong mọi chuyện đều để lại manh mối, vội vã vọt tới ngoài cửa, vừa vặn nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội.

Công lực nửa cuộc đời điêu khắc, vết chai vừa dày vừa thô, một cái tát của Đinh Duyên Thọ dùng hết toàn bộ sức lực. Con ruột ông bị ông đánh cho trật đầu, hai má lập tức sưng tấy một mảng, tơ máu đan xen nhất thời lộ ra.

Cái tát thứ hai vung lên, Kỷ Thận Ngữ vọt tới phía trước, không sợ chết không sợ đau muốn đỡ lấy.

Đinh Duyên Thọ giơ lòng bàn tay quát: “Con cút ra ngoài!”

Kỷ Thận Ngữ thường ngày yên tĩnh hướng nội càng không chịu lùi bước, trên vừa thẹn vừa sợ, lại dứt khoát kiên quyết chặn trước mặt Đinh Hán Bạch. Cậu khổ sở cầu khẩn: “Sư phụ, sư mẫu, là con vong ân phụ nghĩa, hai người đánh con đi, chỉ cần đánh con thôi!”

Đinh Hán Bạch chấn động trong lòng, anh biết Kỷ Thận Ngữ là một người có chủ kiến, nhưng dù gì cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nào đã tưởng tượng đến tình cảnh này đâu. Một bước tiến lên chặn cậu lại, nắm lấy điểm yếu của Đinh Duyên Thọ, anh nói: “Ba, ba đã đồng ý với con, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chỉ hướng về một mình con, không tính toán với em ấy. Huống hồ, Thận Ngữ là con của sư phụ Kỷ, ba không thể đánh em ấy —— “

Lời còn chưa dứt, cái má sưng lên liền nhận thêm một cái tát nữa!

Da thịt đụng vào nhau vang dội, giòn giã, nóng hổi, miệng mũi cũng thấm ra máu. “Ba, mẹ, con nói thật.” Bên tai anh ong ong, như bầy ong vò vẽ bu xung quanh, nuốt lại ngụm máu, cảm thấy choáng váng, “Con đã không thích thì ai có thể ép buộc được con? Còn nếu như con đã thích, con có thể bức chết người đó.”

Kỷ Thận Ngữ đột nhiên nhấc hai mắt, nghe ra được Đinh Hán Bạch muốn ôm đồm tai họa vào người, cậu vội la lên: “Không phải! Không phải sư ca ép con, con, là con!” Cậu đối mặt với cả nhà, lúng túng đến cực hạn, “Là con dụ anh ấy! Là con thích anh ấy!”

Cậu gào lên, chuyện bí mật gì trong lòng cũng đều gào hết ra ngoài, mọi người đều nghe cả rồi, Kỷ Phương Hứa có nghe thấy không? Mẹ cậu có nghe thấy không? Vậy thì cùng nhau nghe đi! Cậu thích Đinh Hán Bạch, trước đây sợ bị người khác phát giác, nhưng nếu đã bị chọc thủng, vậy thì cậu cũng không làm con rùa rụt đầu nữa.

Dù là khuyên bảo hay trừng phạt, tất cả đều đột nhiên kết thúc trong trận hôn mê của Khương Sấu Liễu. Mọi thứ loạn tung lên, Đinh Duyên Thọ bước nhanh về phía trước ôm ngang vợ mình, bế về phòng ngủ, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đứng bên giường, người trước bị kéo vào phòng sách, người sau bị vứt ở hành lang.

Cửa sổ khóa lại, Đinh Duyên Thọ giam lỏng Đinh Hán Bạch ở bên trong, nếu như ở xã hội cũ, ông đã bóp chết thằng nghịch tử này rồi!

Kỷ Thận Ngữ đứng bên cạnh cây cột trên hiên, thấy Đinh Duyên Thọ đi ra ngoài về phòng ngủ, hai ông bà mỗi lần không khỏe đều là cậu chăm sóc, nhưng bây giờ đến tư cách bước vào nhà cũng bị mất. Mấy phút sau, Khương Đình Ân đi ra, vừa mới nhìn thấy cậu liền xoay mặt đi, sau đó lại lén lút nhìn, cực kỳ mất tự nhiên.

“Cậu đúng là khùng rồi!” Khương Đình Ân nói.

Cậu không có phản ứng gì, tên khùng, kẻ ngốc, đồ nhẫn tâm, cho dù có gọi cậu là xăng pha nhớt cậu cũng nhận. Bước đi cầm chậm đến ngoài phòng sách, cậu ghé vào khe hở dòm vào bên trong, thấy Đinh Hán Bạch tỉnh táo ngồi ở trên ghế salon, mặt mày đăm chiêu đang suy nghĩ gì đó.

Kỷ Thận Ngữ thu hồi ánh mắt, chợt liếc mắt lên tổ chim én trên xà nhà.

Chim én này, hỉ thước ở tiểu viện, làm một đôi chim liền cánh tại sao còn khó hơn lên trời?

Lúc Khương Thải Vi đi ra liền thấy Kỷ Thận Ngữ hoảng sợ đứng thẳng, giống y như cảnh hồi cậu mới tới đây. Cô đi qua, đè thấp giọng hỏi: “Làm trưởng bối tức giận đến như vậy, hai đứa đang hồ đồ cái gì? Dì giúp các con cầu xin, nhận sai, sửa tật xấu kia có được không?” echkidieu2029.wordpress.com

Kỷ Thận Ngữ há mồm, tật xấu… Cậu nhận đây là tật xấu, nhưng cậu không sửa được.

Khương Đình Ân đập một cái lên vai cậu: “Vậy cậu muốn làm gì? Hai người con trai có thể làm gì?!” Cậu ta nghe đến chuyện này mà cứ như nói mơ giữa ban ngày, “Cô hai đã tức muốn xỉu rồi, cậu có lương tâm hay không? Nếu không phải nhờ cô với chú, cậu vẫn đang ở Dương Châu uống gió tây bắc đó!”

Người trong phòng sách nghe được rành mạch, đạp manh một cái lên ván cửa, phát ra tiếng vang thật lớn. Khương Đình Ân hết hồn im bặt, vừa oan ức vừa tức giận trừng Kỷ Thận Ngữ, Khương Thải Vi túm Kỷ Thận Ngữ đi ra một đoạn. Cô mang theo tiếng khóc nức nở: “Con nói dì nghe đi, hai con nhất thời hồ đồ đùa giỡn thôi, có đúng không?”

Kỷ Thận Ngữ không ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

Khương Thải Vi lại hỏi: “Hay là, là Hán Bạch cưỡng ép con? Bây giờ có mọi người làm chủ cho con, con cắt đứt với nó, có được không?”

Kỷ Thận Ngữ vẫn lắc đầu, cậu không đành lòng nói ra mấy câu thương tâm, lại cũng không thể trái lương tâm mà thỏa hiệp. Khương Thải Vi sụt sùi khóc, run rẩy, như liễu rủ mùa này. Cậu đi ra, đi tới ngoài phòng ngủ liếc mắt một cái, thấy Đinh Duyên Thọ ngồi ở bên giường đút Khương Sấu Liễu uống nước, đôi phu thê ân ái này bị bọn họ làm cho mỏi mệt.

Cậu về tiểu viện, liền ngồi bất động ở trên hiên chờ đợi kết quả tuyên án.

Bảo hai người chia tay, họ phải làm sao?

Chối bỏ đồ đệ này, cậu phải làm sao?

Cửa lớn nhà họ Đinh đóng kín, dường như sợ “chuyện xấu trong nhà” bị phơi bày ra ngoài, ném hết mặt mũi mười tám đời tổ tông. Đinh Hán Bạch bị nhốt trong phòng sách, nghe động tĩnh ra vào ở phòng bên cạnh, sau đó nghe thấy tiếng Khương Sấu Liễu đấm ngực giậm chân khóc. Anh lăn qua lộn lại, một cái ghế salon bị anh dằn vặt đến nhăn nhúm.

Cứ đợi như vậy, nguyên một ngày đều không ăn cơm.

Mặt trời sắp lặn, ở tiền viện chẳng còn tiếng động gì.

Nửa đêm, bệ cửa sổ có bóng đen nhảy lên, là con mèo hoang kia, sau đó ở ngoài cửa cũng thoáng có một thân ảnh, như làn khói, không gây ra chút tiếng động nào. Kỷ Thận Ngữ cầm cự đến thời khắc này, mò đến đây, dán sát vào khe cửa hướng vào phía trong mong chờ, hô khẽ một tiếng “Sư ca”.

Đinh Hán Bạch bật đèn, tiến đến khe cửa đáp lại: “Suỵt, hai ông bà chắc chắn đang sầu không ngủ được.” Mới vừa nói xong, khe cửa nhét vào một tờ giấy, trên đó viết —— Mặt anh còn đau không? Còn chảy máu không?

Bọn họ liền dùng mảnh giấy này để giao lưu, không gây ra một chút âm thanh nào, dò hỏi, quan tâm, cầu viện, em tới anh đi viết rất nhiều. Đinh Hán Bạch cuối cùng viết: Em không hối hận, đúng chứ?

Tờ giấy kia như bọc lấy con dao, gây nhức nhối cho Kỷ Thận Ngữ. Cậu từ đâu đó móc ra một tờ giấy đã viết, gấp gọn, nhét vào một nửa thì dừng lại, sau khi cân nhắc liền vội vã rút về. Đinh Hán Bạch hỏi: “Là cái gì vậy? Đưa cho anh!”

Kỷ Thận Ngữ siết tờ giấy kia, cậu không đưa, cũng không đáp.

Đinh Hán Bạch cuống lên: “Kỷ Thận Ngữ! Có phải em sợ không? Hối hận rồi sao?!” Cái bóng ngoài cửa đột nhiên nhạt dần, không nói gì liền đi, rốt cuộc là ngầm thừa nhận hay là trốn tránh?

Kỷ Thận Ngữ từng bước một rời đi, cậu nghĩ, lỡ như Đinh Hán Bạch thay đổi tâm ý, lỡ như Đinh Hán Bạch muốn trở về làm con ngoan của cha mẹ, vậy chuyện của bọn họ sau khi cứu vãn sẽ như gió thoảng mây bay… Cho nên lúc này cậu không thể cam kết, đến lúc đó cũng sẽ không dây dưa. Đinh Hán Bạch từng tặng cho cậu một mặt trăng, vậy thì cứ xem là hoa trong gương trăng trong nước (*) vậy.

(*) hoa trong gương trăng trong nước: chuyện ảo diệu, mơ hồ, không có thật

Giằng co như vậy hết ba ngày.

Ba ngày nay Đinh Hán Bạch không hề ăn uống gì, mắt khô môi nẻ, nằm trên ghế sa lông từ đầu đến cuối vẫn không nhận sai. Trước ngày thứ tư, Kỷ Thận Ngữ không chịu được nữa, trực tiếp quỳ gối ngoài phòng ngủ xin Đinh Duyên Thọ nguôi giận, Đinh Duyên Thọ đuổi cậu đi, cậu không nói một lời tiếp tục cúi đầu, tư thế như muốn quỳ đến thiên hoang địa lão.

Đinh Duyên Thọ mắng: “Hai đứa làm chuyện không biết xấu hổ mà vẫn chưa thôi sao? Còn muốn đến uy hiếp ta ư?!”

Kỷ Thận Ngữ không dám, cậu muốn đi vào đó, muốn đổi cho Đinh Hán Bạch đi ra.

Đinh Duyên Thọ hỏi: “Con có mắt không? Nó là đứa có thân xác khích không động đánh không vỡ, còn con thì sao? Con muốn chịu đựng tới khi nào mới chịu nhận sai?” Ông với Kỷ Phương Hứa làm tri kỷ nửa cuộc đời, nuôi dưỡng chăm sóc Kỷ Thận Ngữ, qua hạ thu đông, vào đầu mùa xuân này vậy mà đã giáng đòn với ông.

Con ruột và con nuôi dính lấy nhau, điên rồi!

Nam nam kết thân chỉ từng nghe qua trong lúc trà dư tửu hậu, ông năm mươi tuổi cuối cùng cũng đã chứng kiến!

Đinh Duyên Thọ mở phòng sách, lấy chổi lông gà, rốt cuộc cũng phải động đến gia pháp. Một cây chổi, giương tay vung xuống như đánh kẻ thù, Đinh Hán Bạch cắn môi, kêu rên từng tiếng, vết máu rỉ ra từng vết, chiếc áo sơ mi trắng cũng thấm ra máu, anh từ ghế sô pha lăn tới trên thảm trải sàn cuộn mình giãy dụa.

Kỷ Thận Ngữ còn chưa nhào tới bên người đối phương liền bị Khương Đình Ân và Đinh Khả Dũ túm lại, Đinh Duyên Thọ nói: “Con muốn quỳ thì quỳ, quỳ một phút thầy đánh nó hai mươi cái, bây giờ đã bong da tróc thịt, có muốn nó thương gân động cốt hay không là do con quyết định.”

Khương Đình Ân vội la lên: “Đi nhanh đi! Cậu muốn anh đại bị đánh chết sao?!”

Đinh Khả Dũ khuyên cũng không khuyên, trực tiếp tha Kỷ Thận Ngữ ra ngoài. Kỷ Thận Ngữ trơ mắt nhìn Đinh Hán Bạch cả người đẫm máu, nếm trải cảm giác cùng đường mạt lộ, cậu tránh thoát, lao nhanh về tiểu viện tìm kiếm hộp thuốc, giống như phát điên, gom lại một túi kín đáo đưa cho Khương Đình Ân.

Cậu run run đôi môi: “Đây là sát trùng, cái này cầm máu! Giảm đau… Uống một viên này giảm đau, băng gạc phải quấn nhẹ nhàng, nhớ phải thổi, cho anh ấy uống nước, cho anh ấy uống nước thật nhiều!”

Đinh Khả Dũ đoạt lấy: “Hai người không phải Ngưu Lang Chức Nữ, bác cả cũng không phải Vương mẫu nương nương, đừng có làm như bác cả đang lấy bổng đánh uyên ương được không?” Quát xong, cực kì thẹn thùng, “Hôm đó thấy hai người hồ đồ, nhìn tư thế là anh đại chuẩn bị… Cậu thực sự là tự nguyện sao?”

Kỷ Thận Ngữ nói chuyện như tiếng gió: “Anh muốn báo lại cho sư phụ đúng không?” Giữ mặt mũi cũng vô dụng, cậu khẩn thiết nói, “Anh ba, anh nghe cho rõ, em là một đứa con riêng, giỏi nhất là tâm thuật bất chính dụ dỗ người khác, lại còn thích con trai, cho nên mới gieo vạ lên sư ca.”

Khương Đình Ân chửi ầm lên: “Con mẹ nó cậu đang nói cái gì vậy?! Có thời gian chịu tội, sao không lập tức cắt đứt đi?!”

Kỷ Thận Ngữ quay người trở về phòng, cậu cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết khi cây chổi lông gà quất lên người Đinh Hán Bạch, cậu đau đến nỗi ngũ tạng phế phủ đều muốn sai vị trí.

Tiếng chổi quất đã ngừng, dây sắt quấn trên thân chổi đã giãn ra vài vòng, Đinh Hán Bạch càng thoi thóp. “Nghiệp chướng, tao thật sự rất muốn đánh chết mày.” Đinh Duyên Thọ hại thân chết tâm, đi ra khỏi phòng.

Đinh Hán Bạch mở hé mắt, trong tầm mắt biến thành màu đen, bất tỉnh.

Khi tỉnh lại đã nằm ở trên ghế salông, đang được bôi thuốc, Khương Đình Ân ngồi bên giường trông coi, thút tha thút thít đáp. Anh cố hết sức giơ tay, lau nước mắt, vỗ vai, hơi thở mong manh: “… Thận Ngữ thế nào rồi?”

Khương Đình Ân tức giận: “Đuổi ra ngoài rồi, lúc này tàu hỏa đã đến Dương Châu rồi!”

Trong lúc đó, hai anh em bên đông viện tới đây, một người bưng mâm thức ăn, một người ôm quần áo. Đinh Nhĩ Hòa đỡ Đinh Hán Bạch dậy, Đinh Khả Dũ chen vào tách Khương Đình Ân ra, bưng bát canh đút.

Canh sò điệp nhũn nát, giống mhư sợ nhai lâu sẽ mệt, mỗi một món đồ ăn đều thanh đạm, mềm nát, trong cơm còn đặt đậu đỏ ngào đường. Đinh Hán Bạch ăn từng miếng, cười mà như không cười, cọt kẹt một tiếng, trong cơm vậy mà lại giấu một viên kẹo bát bảo.

Đinh Khả Dũ nói: “Dì làm nửa ngày đó, ăn nhiều một chút.”

Đinh Hán Bạch mắng: “Bớt giấu giếm đi, tay nghề Kỷ Thận Ngữ tao nếm không ra sao?”

Khương Đình Ân lại bắt đầu khóc, phật tổ chúa Giêxu Quan Thế Âm, xin lỗi Mao chủ tịch, xin lỗi đời đời kiếp kiếp, nước mắt cũng tóe vào bát súp. Đinh Hán Bạch ăn xong thay bộ đồ khác, loạng chà loạng choạng ngồi thẳng người, nhìn ba người kia.

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, anh bỗng nhiên cũng không biết phải nói gì.

Đinh Nhĩ Hòa vẫn luôn không hé răng, lúc này mới mở miệng: “Bác cả đánh mày xong vẫn giữ cửa, chính là để cho bọn này tới chăm sóc mày, chắc chừng mấy ngày nữa là có thể nguôi giận.”

Đinh Hán Bạch rũ mắt xuống, nào có dễ dàng như vậy, chỉ chịu đánh mấy cái là có thể đổi lại thỏa hiệp của ba mẹ? Anh chưa từng có suy nghĩ này. Nhưng anh đã sớm cân nhắc đến kết quả xấu nhất, lúc ép Kỷ Thận Ngữ xác lập quan hệ, lúc tập thể dục buổi sáng cầu xin Đinh Duyên Thọ… Còn có, lúc ôm Kỷ Thận Ngữ từ trên thang xuống.

Anh không hoảng hốt, cũng không sợ, chưa có lúc nào anh hồ đồ cả.

Đinh Hán Bạch không nói cho trong nhà biết chuyện điều phối đồ cổ, cảm thấy nói muộn vẫn tốt hơn là nói sớm, bởi vì trung tâm đồ cổ còn chưa mở, vẫn chưa ra đâu vào đâu. Nhưng chuyện này thì khác, chuyện này nghiêm trọng hơn tất cả những chuyện khác, nói sớm tốt hơn nói muộn. Anh và Kỷ Thận Ngữ đều có thể giấu năm năm mười năm, nhưng khi đó ba mẹ anh đã già, còn có thể chịu được sao?

Chỉ sợ đến trận gia pháp này cũng không đánh nổi.

Hỉ thước rời cành, mèo hoang nhảy cửa sổ, anh làm sao có khả năng không phát hiện tiếng bước chân dồn dập đi tới? Lần va chạm kinh thiên động địa này, đã trực tiếp dồn tâm tình đến đỉnh cao, sau đó là đánh là giết, cũng chỉ có tùy vào mức độ thôi.

Đinh Hán Bạch đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ muốn biết Kỷ Thận Ngữ có hối hận hay không.

Yên tĩnh chốc lát, anh thấp giọng bàn giao: “Lão nhị, mày với chú hai từ trước đến giờ đều phụ trách cửa hàng số hai của Ngọc Tiêu Ký, sau này cửa hàng số một cửa hàng số ba cũng phải giúp một tay.” Không đợi đối phương nói chuyện, liền dặn dò thằng ba, “Buổi tối mày đi một chuyến tới khu Sùng Thủy cũ, giúp tao tìm một ông lão mắt mù, khách khí một chút, đừng đi tay không.”

Thu xếp từng chút một, vết thương lại chảy máu, Đinh Hán Bạch ngừng lại một chút: “Tan họp, lão tứ pha chén trà cho tao.” Chờ nước trà bưng tới, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh nói: “Lão tứ, tuy rằng mày to mồm, nhưng mày thân với Thận Ngữ nhất. Huống hồ cửa hàng số ba làm đồ trang sức là em ấy kéo mày theo, dù bây giờ mày có ý kiến với em ấy, cũng không thể vong ân phụ nghĩa.”

Khương Đình Ân hỗn độn: “Em khuyên đến loét cả miệng, sao em có thể làm như vậy chứ!”

Ngoại trừ khuyên chia tay thì là khuyên cắt đứt, Đinh Hán Bạch chửi bới một tiếng bỏ chén trà xuống, anh nhìn chằm chằm vết máu đã khô trên thảm trải sàn, nói: “Em ấy ăn ít, thì mày nhét vào miệng em ấy; em ấy mặc ít, thì mày khoác áo lên người em ấy; em ấy lo lắng cho tao, thì mày chế ra mấy lời dễ nghe; nếu em ấy dao động, thì mày, mày…”

Khương Đình Ân vừa khóc: “Em làm sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Thì mày nói, dao động hay đổi ý đều vô dụng, một ngày làm sư phụ cả đời làm cha, làm phu thê một đêm vậy đời này chết cũng là người của anh mày.”

Câu chữ không tính là vang dội, lại giống như muốn cắn nát răng nuốt hết máu của anh.

Đêm chìm sâu, tam khóa viện chỉ tiểu viện có sáng đèn, Kỷ Thận Ngữ ngồi ở bên cạnh bàn đá uống nước, trong nước chứa mặt trăng. Vừa qua hừng đông sẽ là ngày thứ năm, bại lộ, bàn giao, giam lỏng, hôm nay động gia pháp, chấm dứt chưa? Sẽ có kết quả thế nào đây?

Đinh Hán Bạch vẫn không cắt đứt với cậu, chẳng lẽ muốn bị nhốt trong phòng sách cả đời ư?

Cậu đứng dậy trở về phòng, lôi hành lý ra, xếp mấy bộ quần áo. Khương Đình Ân đột kích ban đêm, giật nảy cả mình: “Cậu đang làm gì vậy? Anh đại chỉ còn lại nửa cái mạng vẫn còn nhớ tới cậu, cậu lại muốn vứt bỏ anh ấy mà đi sao!”

Kỷ Thận Ngữ ngồi chồm hổm trên mặt đất, Đinh Hán Bạch không bỏ cậu, cậu cũng sẽ không bỏ đối phương, nhưng Đinh Hán Bạch không thể mãi mãi bị nhốt trong phòng sách được. Cậu nhét thẻ đánh dấu sách và vòng hổ phách vào giữa hai lớp quần áo, nói: “Em và anh ấy chắc chắn không thể tiếp tục ở bên nhau, em sẽ chuyển đi.”

Cậu ngủ không được, thu thập khu nam khu bắc, dọn hết từng cọng cây ngọn cỏ, Khương Đình Ân đi theo đuôi, vẫn là những câu nói cũ. Cuối cùng, chim bay đi cây yên tĩnh, đối phương nhụt chí: “Thôi. Anh đại nói, một đêm, một đêm làm phu thê, vậy đời này chết cậu vẫn là người của anh ấy.”

Kỷ Thận Ngữ ngẩn ra, tưởng tượng ra được dáng vẻ Đinh Hán Bạch khi nói lời này, cậu rơi hai hàng nước mắt, chậm rãi nở nụ cười.

Trời tờ mờ sáng, các hàng quán ăn sáng ở phố Sát Nhi còn chưa dọn ra, Đinh Hán Bạch đã bò ra khỏi phòng sách. Anh vặn vòi nước rửa mặt, cho cá ăn, quét sân, làm hết những chuyện Đinh Duyên Thọ mỗi ngày đều làm.

Sau đó anh đứng thẳng, đứng ở trong viện, không nói một lời, ngẩng đầu kiên cường.

Sau khi mặt trời mọc trời sáng choang, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu thức dậy, sau đó là Khương Thải Vi, nhà chú hai cũng lục tục đi tới. Mọi người tập hợp ở cửa phòng khách, phẫn nộ, lo lắng, căm hận… Thần thái khác nhau.

Đinh Duyên Thọ nói: “Tao còn chưa gọi mày mà mày đã đứng ngay ngắn ở đây rồi.”

Đòn roi dạy ra hiếu tử, chổi lông gà đánh hỏng lại không giữ nổi con trai hư Đinh Hán Bạch. Dường như đã thích ứng được với đau đớn, dường như đã bị bức đến cực hạn sinh ra tiềm năng, tinh thần sung mãn anh đứng rất thẳng, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Đợi Kỷ Thận Ngữ tới, hai người bọn họ cùng nhau đứng, ưỡn lưng nghiêm mặt cũng được, không thèm đến xỉa cũng được, vai sóng vai đối diện với một đại gia đình.

Trong lòng Khương Sấu Liễu hết sức buồn phiền, hỏi bọn họ có biết sai chưa.

Đinh Hán Bạch nói: “Nếu mọi người đều cho là bọn con sai, vậy thì sai rồi, nhưng mà con không sửa được.”

Đinh Duyên Thọ quát ầm: “Không sửa được? Tao đánh gãy chân mày nhốt mày cả đời, tao xem mày có sửa được không!” Ngay sau đó nòng súng quay phắt lại, “Thận Ngữ, nó ép con hay là con học thói xấu, đều không sao cả. Thầy chỉ hỏi con, con không phải nói thích nó sao? Vậy nếu như nó trở thành một người tàn phế, con còn thích nó không?!”

Kỷ Thận Ngữ rầu rĩ: “Thích ạ. Con sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.” Cực kỳ ngượng ngùng, hận không thể cắn nát một chiếc răng trắng.

Năm ngày, năm ngày tạo áp lực trừng phạt đổi lấy kết quả như thế này, Đinh Duyên Thọ tức giận, tiến lên một bước, khuôn mặt đỏ lừ mở to mắt hổ. “Một đứa không sợ đau, một đứa không chịu bỏ, hai đứa đang diễn vở kịch kinh thiên động địa gì đây hả! Hai đứa không biết xấu hổ, nhưng ta thì sợ nề nếp nhà họ Đinh sụp đổ!”

Cười gằn, ông xoay mặt hỏi Khương Sấu Liễu: “Chúng ta sinh ra một thằng súc sinh như vậy, giữ lại còn có tác dụng gì?”

Mọi người nghe ra đầu mối, thoáng chốc hoảng lên, gọi anh đại, gọi bác cả, gọi anh rể, không dứt bên tai. Đinh Hậu Khang và Khương Thải Vi gần như cùng nhau hô lên, bảo Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ mau mau nhận sai, bảo bọn họ đồng ý cắt đứt.

Trời sáng sủa, Đinh Hán Bạch nói: “Là con động lòng trước, em ấy cũng vừa ý con, có nên hay không thì cũng là lưỡng tình tương duyệt. Ngọc bội bạch ngọc, cúc áo trân châu, đã trao tín vật hẹn ước. Cùng ở một tiểu viện, súc sinh con muốn nhịn cũng nhịn không được, hôm đó bị mọi người nhìn thấy cảnh hôn môi, sau lưng cũng đã động phòng rồi.”

Anh thề son sắt: “Lần này con chịu trách nhiệm, nhưng chỉ cần vẫn còn một hơi thở cuối cùng, cũng đừng hòng bắt con cúi đầu.”

Đinh Duyên Thọ gần như muốn phát rồ: “… Được, được lắm! Con trai tao thật là có dũng khí!” Ông không hỏi Khương Sấu Liễu, vùng khỏi Đinh Hậu Khang túm lấy cánh tay anh, “Một trận đòn roi muốn đổi lại thỏa hiệp của cả nhà ư? Không có chuyện buôn bán dễ dàng vậy đâu! Từ hôm nay trở đi, Đinh Hán Bạch mày cút khỏi cái nhà này!”

Đọc từng chữ như đinh sắt, mọi người vô cùng kinh ngạc, Khương Sấu Liễu sụp đổ, nằm sau vai Đinh Duyên Thọ khóc than, chú hai cùng bọn tiểu bối khuyên nhủ lôi kéo, trong lúc nhất thời lẫn lộn cùng nhau. Kỷ Thận Ngữ lắc lắc, cậu không ngờ sẽ làm cho cha con đoạn tuyệt, con người cậu, tình cảm của bọn họ… đáng giá để Đinh Hán Bạch hi sinh đến vậy sao?!

Đinh Hán Bạch nói: “Ba, mẹ.” Anh lồi cả gân xanh, bình tĩnh xác nhận, “Hai người thật sự không cần con nữa sao?”

Đinh Duyên Thọ mắng: “Dọn đồ rồi cút mau! Hai mươi năm, tao và mẹ mày coi như nuôi một thằng nhẫn tâm hai mươi năm! Từ nay về sau, Ngọc Tiêu Ký không cho phép mày tới, cánh cửa lớn này không cho phép mày bước vào!”

Đinh Hán Bạch càng cao giọng: “Từ hôm nay trở đi, con rời khỏi nhà họ Đinh tự lập nghiệp. Nếu thành công, mặt dày nói một câu là con trai của Đinh Duyên Thọ, không thành công, cong đuôi tuyệt đối không để nhà họ Đinh mất mặt.”

Anh không hề phản kháng chút nào, nếu như không còn đường lui, vậy anh liền đường đường chính chính mà đi. Anh liều một phen, không còn gia nghiệp, không còn cha mẹ, một mình anh có thể sống thành dạng gì.

Lúc này Đinh Duyên Thọ trầm giọng nói: “Mày cút đi, Thận Ngữ ở lại.”

Vành mắt Đinh Hán Bạch đột ngột trợn lên, anh chỉ nhớ Đinh Duyên Thọ chính trực, lại quên mất đối phương cũng là “gừng cay”, thả một người giữ một người, quyết tâm muốn cắt đứt bọn họ đây mà. Kỷ Thận Ngữ càng không nghĩ tới, sững sờ nhìn về phía Đinh Duyên Thọ, quỳ rạp xuống: “Sư phụ, để con đi với sư ca đi ạ! Cầu xin thầy!”

Đinh Duyên Thọ nói: “Con mà đi với nó, thầy lập tức cắt động mạch, thầy đi gặp Phương Hứa, thầy phải nhận sai với ông ấy, thầy đã dạy hư con trai ngoan của ông ấy rồi!”

Kỷ Thận Ngữ trố mắt ngoác mồm, xoắn xuýt, cậu không còn dám cầu xin nữa, chỉ lo gây thành sai lầm ngất trời. Quỳ gối, run sợ, Đinh Duyên Thọ cũng đang run rẩy, mà Khương Sấu Liễu đã sớm khóc ngất đi.

Người cha nửa đời khiêm tốn, chỉ kiêu ngạo vì con trai, nửa đời cần kiệm chăm chỉ, chỉ dung túng hai mươi năm cho con trai, bây giờ không đổi lại được một lần nghe lời. Đinh Duyên Thọ rũ tay xuống, khí quản cũng muốn lao ra, dòng lệ nóng tuôn trào —— “Nghiệt tử! Sau này tao không có đứa con trai như mày!”

Kỷ Thận Ngữ sắp không chịu nổi rồi, nếu như nhất định phải phụ lòng một người, vậy thì vứt cậu đi. Cậu đứng dậy lay Đinh Hán Bạch: “Sư ca…” Trong lúc đó cậu làm rớt xuống một tờ giấy, là đáp án của cậu đêm đó.

Đinh Hán Bạch khom lưng nhặt lên, mở ra, trên đó viết —— Chỉ cần anh không hối hận, cả đời này em mãi ở bên anh.

Được rồi, vậy là đủ rồi, hôm nay bước ra cổng lớn, dù con đường phía trước nhấp nhô gập ghềnh, anh cũng không để ý. Cha mẹ, anh em, gia nghiệp… Cái gì anh cũng không cần!

Đinh Hán Bạch vang vang dội dội nói: “Kỷ Thận Ngữ, có rất nhiều thứ giữ anh lại, nhưng đều không đánh lại địa vị của em trong lòng anh, em là thứ tồn tại duy nhất, những cái khác có hay không không quan trọng. Anh nói ở đây, dù cho cuối cùng anh chán nản mà kết thúc, cũng tuyệt đối không cúi đầu chịu thua.”

Đinh Hán Bạch lạy trời đất rồi lạy cha mẹ, sau đó đứng dậy ngay ngắn, vào giờ phút này anh vẫn ngông cuồng như trước. Gia huấn nhà họ Đinh, nói được làm được, làm mới có ăn.

Anh lại thêm một câu —— “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi