TOÀN CẦU CAO VÕ

Nếu như Hoàng Bân cam tâm như vậy, yên ổn đi làm cho một công ty xí nghiệp nào đó, đến bây giờ có thể đã tích góp được cả trăm triệu bạc cũng không phải là quá khó.

Nhưng mà, hắn vẫn muốn tiếp tục muốn tiến về phía trước. Bước đi trên con đường này, hắn mới biết con đường này khó khăn cỡ nào.

Hắn không phải là võ giả xuất thân từ Võ Đại, cũng không phải là võ giả từ quân đội, càng không phải võ giả từ một xí nghiệp lớn.

Có một vài loại tài nguyên hắn chỉ có thể thông qua một vài con đường đặc thù để bỏ ra số tiền lớn mua về.

Võ giả muốn tu luyện, chính là cái gì cũng cần tiền.

Mua vũ khí phải cần tiền, tài nguyên tu luyện cũng cần có tiền mua về, công pháp cũng phải bỏ tiền ra mới có, đan dược thuốc bổ đương nhiên cần tiền…

Kết quả, một khi đã vào rồi thì căn bản không thể bước ra được, vừa đi làm vừa tu luyện đều đặn, căn bản là không đủ tiền xài.

Sau mấy năm tích luỹ của cải, miễn cưỡng đột phá cấp hai xong, hắn lại lần hai nghèo rớt mồng tơi.

Vừa nghĩ tới chuyện đột phá cấp ba phải tốn mấy trăm triệu, gần cả tỷ, Hoàng Bân gần như tuyệt vọng.

Chớp mắt một cái, người đã vào tuổi tứ tuần, ở tuổi trung niên này, đột phá cấp ba là một chuyện vượt ngoài tầm với. Những tài nguyên cần thiết để đột phá có vài thứ khá hiếm.

Hoàng Bân từng nghĩ đến chuyện gia nhập vào tổ chức của uỷ ban thành phố, hoặc một công ty lớn nổi tiếng với thân phận võ giả cấp hai của hắn, cũng không phải không ai muốn nhận.

Nhưng vừa nghĩ tới việc đi làm cho những tổ chức này, phải thông qua khảo sát, làm nhiệm vụ, còn phải tích góp thêm mấy năm nữa, Hoàng Bân cảm thấy tốn quá nhiều thời gian.

Ôm tâm lý may mắn, hắn đi cướp đồ của người giao dịch với hắn, chuyện sau đó, đã xảy ra là không thể ngăn cản được.

Cướp đoạt, là phương thức nhanh nhất.

Những món đồ có giá trị mấy chục triệu, hắn chỉ tốn một buổi tối là có thể có được.

Nếu là trước đó, hắn ít nhất phải tốn thêm một năm mới có đủ tiền mua.

Nếu như cướp đoạt có thể giúp ngươi có đồ nhanh như vậy, chuyện không làm mà hưởng Hoàng Bân cũng để trong lòng một chút, sau đó lại nhìn quả bầu vẽ cái gáo, không nhịn được mà trộm cướp thêm vài lần nữa.

Kết quả đương nhiên không cần phải nói, không có bức tường nào gió không thể lọt qua, không lâu sau, hắn liền bị truy nã...

Nhìn thiếu niên dưới lầu, Hoàng Bân rơi vào hồi ức, hắn nhanh chóng lắc đầu một cái, thấp giọng cười nhạo nói: “Lại thêm một thằng nhóc bước lên con đường không thể quay đầu!”

Võ khoa dễ thi như vậy ư?

Một khi thi không đậu mà không từ bỏ, đoạn đường sau đó nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Bản thân mình đây chính là ví dụ tốt nhất!

Nhà ở tiểu khu này, gia cảnh thế nào thì không cần phải nói nữa.

Tuổi thiếu niên là thời điểm đặt nền móng quan trọng, dựa vào gia cảnh của thiếu nuên dưới lầu, nhà cậu ta mà có thể dành nhiều tài nguyên bổ khí huyết bồi dưỡng cho cậu ta được sao?

"Ông trời thật không công bằng!"

Hoàng Bân thấp giọng mắng ông trời một câu, tại sao lại có người xuất thân giàu sang, xài mấy triệu như xài tiền tiêu vặt.

Tại sao cho dù đã thành võ giả, cũng vẫn thua kém những võ giả xuất thân từ Võ Đại?

Ví như vị cục trưởng cục trinh sát của Dương Thành này, nếu như hiện tại xuất hiện trước mặt Hoàng Bân, chắc chắn trong vòng 10 phút, hắn có thể đánh chết đối phương!

Nhưng đối phương là cục trưởng cục trinh sát Dương Thành, nếu như bây giờ gia nhập vào cục trinh sát, hắn còn phải làm trợ thủ cho người ta.

Muốn leo lên vị trí này, ít nhất cũng phải mất chừng năm năm.

Đối với Hoàng Bân, tất cả những thứ này đều không công bằng!

Nghĩ đến những thứ này, Hoàng Bân cũng không còn hứng thú muốn nhìn tiếp nữa nữa, xoay người trở về phòng.

Về phần thằng nhóc ở dưới lầu, Hoàng Bân chỉ xì cười một tiếng, hy vọng thằng nhóc này sẽ không tuyệt vọng.

...

Phương Bình đương nhiên sẽ không tuyệt vọng, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không đậu được khoa võ.

Phương Bình hoàn toàn không cảm nhận được có người trên lầu quan sát mình, mặc dù lực lượng tinh thần mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng Hoàng Bân mạnh hơn cậu nhiều lắm, đương nhiên cậu không cách nào cảm ứng được.

Rèn luyện hơn một tiếng, sợ rằn tốt quá hoá dở, nên Phương Bình không tiếp tục nữa, đi vào nhà rửa mặt một phen, sau đó vào phòng ôn tập kiến thức chuyên môn.

Mà trên lầu trước sau vẫn yên lặng như vậy, thậm chí khiến Phương Bình cũng quên luôn chuyện phòng trên lầu đã được cho thuê.



Ngày hôm sau.

Thứ năm, ngày 10 tháng 4.

Phương Bình vừa thức dậy dã cảm thấy các bắp thịt có chút căng nhức.

Nhưng mà lại tốt hơn dự đoán của cậu, người ít vận động khi đột nhiên vận động, cơ bắp căng nhức là điều đương nhiên.

Nhưng có thể vì khí huyết khá cao, cho nên việc cơ bắp đau nhức như thế này không đáng kể.

Lúc này, Phương Bình đã hiểu được vì sao khí huyết cao là yêu cầu cần thiết khi chuẩn bị tham gia vào xã hội võ giả.

Khí huyết mạnh mẽ có thể kháng được nhiều loại bệnh, dương nhiên có thể giảm bớt mệt mỏi.

Người như vậy mới có thể trở thành võ giả, nếu không, buổi rèn luyện hôm qua có thể khiến cho bắp thịt của Phương Bình đau nhức mấy ngày liền.

Lúc rời khỏi giường, ba mẹ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi.

Phương Viên mơ mơ màng mang đánh răng rửa mặt, tuổi còn nhỏ, còn rất thèm ngủ.

Tối hôm qua Phương Bình rèn luyện, Phương Viên cũng biết.

Mắt nhắm mắt mở nhìn thấy anh trai tinh thần phấn chấn, Phương Viên cũng có chút ngưỡng mộ.

"Phương Bình, anh không mệt hả?"

"Không mệt, tinh thần rất thoải mái, ăn cũng thấy ngon!"

Phương Viên bĩu môi, nghe là biết đang cố tình chọc ngoáy người ta.

Hai anh em nhanh chóng chuẩn bị đi học, ăn xong bữa sáng mẹ nấu sẵn, cùng nhau cầm cặp sách ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, Phương Viên đã đưa cặp sách của mình cho Phương Bình cầm, nói: "Không phải anh không mệt sao? Vậy cầm giúp em một lát đi."

Trường cấp hai của Phương Viên cách trường Nhất Trung không xa, hai anh em vẫn sẽ đi cùng đường với nhau một đoạn.

Phương Bình cười lắc đầu, cũng không nói gì, tiện tay cầm theo cặp sách của con bé.

Hai người vừa mới bước đến ngã rẽ, bắt gặp một người đàn ông trung niên đang đi ngược về, trên tay còn cầm bọc đồ ăn sáng.

Phương Bình tuỳ ý nhìn lướt qua, thấy đối phương đang đi tới phía mình thì hơi bất ngờ, sau đó mới ý thức được đây chắc là vị khách trọ trên lầu rồi.

Khu nhà cũ chỉ có tầm mười mấy hộ gia đình thôi, rất hiếm khi gặp phải những gươn mặt xa lạ.

Nhưng mọi người không quen nhau, Phương Bình cũng không chào hỏi, chỉ lướt ngang qua đối phương vậy thôi.



Trong lúc Hoàng Bân lướt qua người Phương Bình, cặp lông mày vốn bình tĩnh trên gương mặt Hoàng Bân bỗng nhiên hơi nhíu lại.

Võ giả đại khái có thể cảm ứng được trạng thái khí huyết của người thường.

Điểm ấy, Vương Kim Dương đã từng làm.

Nhưng mà cần phải đứng gần một chút, dù sao thì võ giả cấp độ thấp, lực cảm ứng cũng không phải quá mạnh.

Tối hôm qua Hoàng Bân ở trên lầu, cũng không cảm nhận được cái gì lạ.

Nhưng mới vừa rồi khi lướt qua nhau, trong chớp mắt, Hoàng Bân nhận ra được sự bất thường của Phương Bình!

Thằng nhóc này có khí huyết rất cao!

Ít nhất là so với người thường thì rất cao, rất cao.

Hoàng Bân cau mày, sự đố kỵ trong lòng bỗng chốc dâng lên.

Tối hôm qua hắn còn thấy thiếu niên dưới lầu sau này sẽ tuyệt vọng, cũng cảm thấy thế giới này không công bằng thay cho Phương Bình.

Xuất thân trong gia đình bình thường, bẩm sinh luôn thua thiệt so với người khác.

Nhưng bây giờ chợt phát hiện, thằng nhóc tối hôm qua mà mình đồng cảm lại có khí huyết rất cao, dựa vào những thông tin mà hắn biết, e rằng nếu những vòng khác không gặp vấn đề, khả năng thi đậu khoa võ rất lớn.

Vừa nghĩ như thế, Hoàng Bân lập tức cảm giác mặt mình nóng lên, giống như tự mình tát mình một cái vậy!

Bản thân mình có tư cách gì mà đồng cảm với người khác?

So với thiếu niên này, năm đó khi mình bằng tuổi nó, mình còn chẳng xứng xách giày cho nó!

Bản thân mình không thể thi đậu khoa võ, những bạn học năm đó 20 tuổi đã thành võ giả rồi, mà hắn lại tốn thêm 10 năm nữa, tốn biết bao nhiêu tiền tài mới có thể trở thành võ giả ở tuổi 30.

Còn thiếu niên ở trước mặt, một khi thi đậu khoa võ, rất có thể cũng sẽ trở thành võ giả ở trước tuổi 20.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi