TOÀN CẦU CAO VÕ

Võ giả, hơn nhau ở chỗ tranh đua!

Câu nói này, không ít người từng nghe, nhưng mà người trẻ tuổi có bao nhiêu người hiểu được điều này chứ.

Ngô Chí Hào lúc này cảm giác dường như cậu đã hiểu một chút, nếu Phương Bình không dám tranh đấu, không có cuộc điện thoại kia, chưa chắc sẽ để cho Vương Kim Dương vun bón.

Tuy rằng suy đoán của cậu ta không hoàn toàn đúng, nhưng mà kết quả cũng tương tự như vậy.

Lúc đó, nếu Phương Bình không thực hiện cuộc gọi kia, đúng là sẽ không được như hiện tại.

Nhưng mà Phương Bình có chuẩn bị, cậu dùng lợi ích làm vật trao đổi.

Nếu đổi thành Ngô Chí Hào gọi điện, Vương Kim Dương có tốt bụng đến mức nào thì cùng lắm là chỉ điểm cho vài câu thôi, cũng không hỗ trợ thái quá như vậy.

Ngô Chí Hào tự suy đoán lung tung, Phương Bình đương nhiên không biết.

Nhưng đây cũng chính là kế hoạch của Phương Bình.

Cậu không cần chuẩn bị giấu diếm quá mức, chuyện chống lưng cậu đã nghĩ kỹ từ lâu, quăng cho Vương Kim Dương là được.

Nhưng đó là chuyện sau khi kết thúc thi khoa võ, không phải hiện tại.

Bây giờ Ngô Chí Hào lại nghĩ như vậy, Phương Bình có biết cũng sẽ không phủ nhận.

Rời khỏi phòng tập thể hình, Phương Bình không về nhà, mà đi thẳng qua Quan Hồ Uyển.

Mấy ngày nay, đồ đặt mua đã chuyển đến rồi, Phương Bình cũng cho người lắp đặt rồi.

Trưa nay, Phương Bình đã tìm công ty vệ sinh, cho người đến dọn dẹp phòng ốc một lượt.

Buổi tối lại đến, phòng ốc đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Quay một vòng trong phòng, Phương Bình cởi áo, bắt đầu tu luyện Rèn Luyện Pháp.

Mấy ngày nay, cậu mượn cớ ở lại trường học rèn luyện, về nhà rất muộn, ba mẹ cũng không nghi ngờ gì.

...

Nửa tiếng sau, tu luyện Rèn Luyện Pháp kết thúc.

Từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ cũng chỉ mới có một tuần ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng thực lực của Phương bình lại được tăng trưởng cực nhanh.

Tài phú: 3240000

Khí huyết: 129 cal

Tinh thần: 150 hz

Điểm tài phú đã trở thành số chẵn, đó là bởi vì mấy ngày vừa rồi, ba mẹ lại cho Phương Bình thêm 200 đồng tiền ăn cơm và tiền tiêu vặt.

Phương Bình thực ra không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Bây giờ mà nói không cần tiền mới làm cho ba mẹ càng thêm lo lắng.

Trước cứ cầm tiền đã rồi tính, chờ sau khi kết thúc thi khoa võ rồi ngả bài với ba mẹ cũng chưa muộn.

Từ cuối tuần trước, trước khi có được các tài liệu tu luyện, điểm tài phú của Phương Bình là hơn 3370000.

Khí huyết lúc đó là 124 cal.

Sau một tuần, khí huyết tăng lên 5 cal, lực lượng tinh thần tăng 10 hz!

Dựa theo tính toán tiêu hao trước đây của Phương Bình, chỉ cần tiêu hao 15000 điểm tài phú là được rồi.

Nào ngờ, lúc này phải hao tốn hơn 130000 điểm tài phú, hao gần 10 lần bình thường.

Nhưng Phương Bình vẫn hài lòng, lúc trước mặc dù tiêu hao ít tiền, nhưng mà khó có thể tăng vượt mức tối đa, chỉ dựa vào rèn luyện thân thể hằng ngày thì cơ thể không thể nào chịu nổi.

Bây giờ có Rèn Luyện Pháp và thung công, trong lúc tiêu hao khí huyết và tinh thần, độ mạnh khỏe của thân thể và xương cốt cũng được tăng lên.

Điểm tài phú cũng không chỉ thể hiện ở việc tăng trưởng điểm khí huyết và tinh thần, mà còn cường hóa toàn thân.

Hơn nữa, lại còn tiết kiệm được khối thời gian quý báu của Phương Bình, cho nên tiêu hơn trăm ngàn điểm tài phú rất đáng giá.

"Từ giờ đến ngày kiểm tra sức khỏe còn 11 ngày, không biết đến lúc đó, khí huyết có thể tăng được lên bao nhiêu…"

Hnay đã là ngày 19 tháng 4, Phương Bình cũng cảm nhận được, khí huyết càng cao, càng khó tăng.

Ngày hôm qua cậu đã đạt 129 cal khí huyết, hôm nay đã tu luyện một ngày, giới hạn tối đa của khí huyết vẫn chưa tăng trưởng.

Xem ra còn phải chờ đột phá tầng thứ nhất thung công, đồng thời kết hợp với Rèn Luyện Pháp, lúc đó, tốc độ tu luyện hẳn là có thể tăng lên.

Phương Bình âm thầm tính toán, rửa mặt đơn giản một chút, sau đó đeo cặp sách đi ra cửa, về Cảnh Hồ Viên.

Buổi tối.

Cảnh Hồ Viên.

Ở sân sau.

Phương Bình không lãng phí chút thời gian nào, tiếp tục bắt đầu đứng tấn.

Ban đầu, khi đứng tấn, Phương Bình đều cố gắng duy trì tư thế, một khi di chuyển sẽ thoát khỏi trạng thái đứng tấn.

Nhưng lúc này, nửa thân trên của Phương Bình đang nhẹ nhàng lay động.

Phương Viên ngồi xổm trên băng ghế nhỏ bên cạnh trợn to hai mắt nhìn thân trên của đại ca lung lay, cảm thấy rất thú vị.

Cô bé tinh quái này đúng là rất thích quấy rầy Phương Bình, nhưng cô bé cũng biết, khi Phương Bình luyện công thì không thể quấy nhiễu.

Tuy rằng trong lòng muốn đâm chọt vài câu, nhưng lúc này vẫn thức thời nhịn xuống.

“Tư thế đứng tấn của Mã Bộ Thung như cưỡi ngựa…”

"Cột sống lưng phải thẳng, như rồng ấy, thân thể phải chắc như đóng cọc, bước đi nhẹ nhàng như mon mèo bước trên lông hồng…"

Trong đầu Phương Bình, vang vọng những câu đọc được trong sách và chỉ dẫn của hai anh em nhà học Đàm.

Đứng tấn, nói dễ luyện thì rất dễ luyện.

Nói khó luyện thì có những người luyện suốt mấy năm không thể nhập môn được.

Phương Bình lúc này, sau khi trải qua mấy ngày đứng tấn, cuối cùng cũng coi như tìm được cảm giác rồi.

Ban đầu, nếu bàn chân di động một chút, cậu sẽ nhanh chóng bị thoát khỏi tư thế đứng tấn, lúc này, bước chân Phương Bình nhẹ nhàng di động, nhưng cơ thể vẫn duy trì được tư thế tu luyện thung công.

"Đứng vững, người đẩy không ngã!"

Ánh mắt Phương Bình Bỗng nhiên chuyển động, nhìn về phía Phương Viên, la lớn: "Đến đây đẩy anh!"

"Hả?"

"Lại đây đẩy anh đi!"

Lần này Phương Viên đã hiểu, mặc dù không biết anh hai mình bị bệnh thần kinh gì.

Nhưng mà Phương Bình tự tìm ngược đãi, vậy cứ thoả mãn anh ấy là được rồi!

Phương Viên cười hi hi một tiếng, đứng lên đi tới gần Phương Bình.

"Em đẩy thật nhé?"

"Đẩy đi!"

Nửa thân trên của Phương Bình vẫn lay động, nhưng phạm vi lung lay không lớn, Phương Viên cười hì hì vươn ngón tay đặt lên đầu Phương Bình, đẩy đẩy.

Mấy ngày trước, Phương Bình cũng đã tự tìm ngược một lần.

Kết quả, Phương Viên chỉ cần vươn một đầu ngón tay ra, đã đẩy Phương Bình ngã rồi.

Theo cách nghĩ của Phương Viên, nếu không thể đánh thắng anh hai, thì lúc này cứ nhân cơ hội bắt nạt anh ấy một chút là được rồi.

Cô bé duỗi ngón tay ra, cũng chỉ lên trán Phương Bình.

Phương Viên nhẹ nhàng dùng sức, thấy Phương Bình vẫn không nhúc nhích, sau đó lập tức nghe Phương Bình quát lên: "Chưa ăn cơm hả?"

Phương Viên há miệng, thở phì phò nói: "Đây là do anh muốn đó nha!"

Vốn Phương Viên không muốn dùng lực quá lớn, lúc này cô bé đã tăng cường độ lên, không còn dùng một ngón tay đẩy Phương Bình nữa, mà đổi lại là nguyên bàn tay.

Bàn tay Phương Viên đặt trên đầu Phương Bình, đầu Phương Bình có vẻ hơi trơn.

Rõ ràng đã dùng bảy phần sức lực, đẩy tới đẩy lui mà không thấy nhúc nhích gì cả.

"Phương Viên, tốn công nuôi cho tròn trịa như vậy, thêm lực đi chứ!"

"Phương Bình!"

Phương Viên hơi tức giận, lần này không giữ lại phần lực nào cả, mạnh mẽ đẩy đầu Phương Bình.

Ngón chân Phương Bình cắm chặt trên mặt đất, thân thể lần thứ hai nhẹ nhàng đung đưa.

Phương Viên dùng hết sức mình, đẩy anh một cái, nhưng cảm giác không có điểm tựa, xém chút nữa đã té sấp mặt.

Phương Bình thấy vậỵ, lần hai quát lên: "Phương Viên, đến đánh anh nào!"

Phương Viên cắn răng, có vẻ như sắp bùng nổ rồi.

"Ăn cho lắm vào, chả có sức gì cả, tốn cơm tốn gạo nuôi em mập thây như vậy!"

"..."

Phương Viên cảm giác như mình sắp phát điên lên rồi!

"Bé tròn, đẩy anh ngã đi nào, ngày mai anh dẫn đi ăn KFC!"

"... Tức chết em mà!"

Phương Bình ngày càng có cảm giác, cậu không ngừng nói khích Phương Viên.

Phương Bình lúc này chỉ cảm thấy còn thiếu một chút nữa thôi, còn thiếu một chút xíu xiu nữa thôi!

Lúc trước cậu còn nghĩ phải tốn thêm mấy ngày, thậm chí phải thêm vài tuần nữa mới có hy vọng bước vào cảnh giới đứng vững.

Nhưng mới vừa rồi đứng tấn, cậu đã có chút cảm giác.

Lúc Phương Viên đẩy cậu, nhìn Phương Bình như đang lung lay trong một phạm vi không lớn, nhưng thực ra là đang thay đổi vị trí nhận lực lên người, để lực đẩy dùng mười phần sức của Phương Viên khi đến trên người cậu chỉ còn chưa tới ba phần.

Người khác đẩy không ngã, không phải đơn thuần là do đứng vững, do lực đẩy của người khác.

Mà là thông qua sự phối hợp của thung công, có tá lực (1)!

"Tá lực!"

Phương Bình cảm thấy mình đã nắm bắt được trọng điểm, có thể tiến nhanh hơn vào cảnh giới đứng vững.

Có thể là ngay khắc sau biết đâu chừng!

Mà Phương Viên lúc này cũng đã bùng phát cơn giận rồi.

Phương Bình lại khiêu khích cô bé như thế, cái này mà còn nhịn nữa thì còn cái gì mà không nhịn được!

- --

(1) Tá lực: phân tán lực lượng, lực lượng tiếp nhận bị phân tán, lực nhận vào sẽ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi