TOÀN CẦU CAO VÕ

Trong video, Lưu Đại Lực lại bắt đầu lảm nhảm, nghe ra rất gạt người, nhưng Phương Bình không hề xem thường lời nói của đối phương.

Bàn tay của anh ta thật sự bị đá đập nát rồi!

Nhìn thấy máu thịt be bét, Phương Bình nhìn thôi cũng cảm thấy hẳn là rất đau.

Nhưng mà người này, ban đầu còn kêu rên vài tiếng, bây giờ lại thản nhiên tiếp tục chém gió, chỉ riêng sự nhẫn nại chịu đựng này, người bình thường đã không cách nào so được rồi.

Sau đó, Lưu Đại Lực lại tiếp tục quay một vài hình ảnh mặt đất núi đá bị đá vụn văng ra đập vỡ.

Trong lúc đó, Lưu Đại Lực không dám chạy qua quay cảnh hai vị Tông sư giao thủ, chỉ toàn dựa vào sự suy đoán, tường thuật lại cho khán giả.

Đúng, chính là tường thuật lại!

“Mọi người nghe kìa!

Thame Tông sư ra tay rồi!

Hay cho một chiêu Phích Lịch Lôi Đình Thủ, ôi, lợi hại, quá lợi hại rồi!”

“Mau nghe kìa, Mã Tông sư phản kích rồi, ông ấy dùng tuyệt chiêu thành danh Vạn Mã Bôn Đằng!”

"..."

Vị phóng viên này ngồi nói văng cả nước miếng, Phương Bình lại được dịp trợn mắt ngoác mồm!

Nếu không phải đối phương lúc trước đã thể hiện thực lực, Phương Bình chắc chắn sẽ mắng anh ta không ngừng, nghe nghe cái đầu anh!

Nhưng đối phương thể hiện thực lực rồi, Phương Bình lại không dám xác định liệu đó có phải là dàn dựng hay không.

Nói không chừng, võ giả cấp ba thật sự có thể nghe được.

Trong lòng mang chút hoài nghi, một chút không chắc chắn, Phương Bình đành phải tiếp tục nghe anh ta tường thuật tiếp.

Gần 20 phút sau, Lưu Đại Lực nhảy lên một cái, gương mặt vui mừng nói: “Dừng lại rồi, có phải là kết thúc rồi không?

Tôi đi xem thử, mọi người đều nhìn thấy nhé, bây giờ tôi vẫn còn sống đi qua đó.

Nếu tôi không quay về nữa, mọi người nhất định phải đòi cộng bằng cho tôi, khẳng định là tôi bị hai Đại Tông sư diệt khẩu rồi…”

Cái tên này, ngoài miệng nói không sợ chết, trên thực tế, anh ta sợ chết lắm luôn, mè nheo một hồi lâu mới tiếp tục đi về phía trước.

...

Sau một phút.

Trong màn ảnh xuất hiện một hình ảnh khiến lòng người chấn động!

Bên trong một khu vực nhìn không lớn hơn sơn cốc bao nhiêu, trên mặt đất nhìn như bị vô số đạn pháo oanh tạc.

Có rất nhiều hố nhỏ, lít nha lít nhít, dày đặc, có sâu mấy mét, cũng có nông thì mấy chục centimet.

Người không hiểu chuyện e rằng căn bản sẽ không nghĩ rằng đây là kết quả do người sống bằng xương bằng thịt giao thủ với nhau tạo ra.

Trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, cát đá vụn bay bay.

Lưu Đại Lực tuỳ ý đá một cước, một tầng cát đá vụn bay lên.

Máy quay chuyển động một vòng, dường như Lưu Đại Lực đã thở phào nhẹ nhõm một cái, cười ha hả nói: “Thật đáng tiếc, hai vị Tông sư đã rời đi, không biết thắng bại thế nào.

Nhưng mà theo tôi thấy, hẳn là Mã Tông đã thua rồi.

Những cái hố to nhỏ trên mặt đất này hẳn là do Mã Tông tạo nên.

Mã Tông sư vừa mới đột phá đến cấp tám, hẳn là khó có thể khống chế lực lượng, lúc này mới tạo ra dư chấn lớn như vậy.

Còn Thame Tông sư đã lên cấp tám mấy năm nay rồi, khống chế được lực lượng mạnh yếu, không đến mức tạo thành dư chấn lớn như vậy...

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi càng hy vọng Mã Tông sư có thể chiến thắng.

Nhưng là một phóng viên, tôi không thể vi phạm đạo đức nghề nghiệp…”

Vị phóng viên này tiếp tục khoe khoang lần nữa, cuối cùng là màn đặc tả cái sơn cốc này.

Có những mảnh đã lớn vỡ vụn vô số, có những vết chân Lưu Đại Lực gọi là “Bước chân xuất thần”.

Phương Bình rất khó tưởng tượng, chân người làm sao có thể đạp một cước trên núi đá, khiến nó thành một vết chân to như cái chậu rửa mặt, sâu nửa mét?

Anh ta còn bảo mấy cái hố nhìn như bị đạn pháo oanh tạc này là do “nắm đấm” tạo thành.

...

Xem xong video, Phương Bình đã quá mức kinh ngạc đến nỗi không còn tâm tư nghe Lưu Đại Lực quảng cáo nữa.

Anh ta lại tiếp tục than thở, nói xém chút nữa mình đã chết rồi, để kêu gọi mọi người vào trang web xem video thu phí của anh ta.

Phương Bình nhìn lướt qua địa chỉ trang web, vào trang, xác định đây là trang chính thức, cậu cảm thấy kỳ quái, cũng đâu thấy thu phí đâu ta!

...

Trong lúc Phương Bình đang nghi ngờ…

Ở một noei nào đó tại trụ sở làm trang web đăng video.

Lưu Đại Lực bi phẫn gần chết: “Chẳng phải chỉ nói có một câu Mã Tông sư có khả năng thua thôi sao, vậy mà thật sự kêu luật sư liên hệ tới đây, còn không cho tôi bán lượt xem. Tiền của tôi. Tôi muốn lên sân thượng, đừng ai ngăn cản!!”

...

Trên đường về trường học.

Phương Bình còn đang hồi tưởng về chiến trường vừa mới nhìn thấy trong video.

"Không phải người, là súng RPG (1) hình người!"

Đây là phán đoán của Phương Bình về thực lực của Tông sư thông qua mức độ bị phá hoại tại hiện trường.

"Hơn nữa còn là một cây RPG bắn đạn pháo vô hạn, có trí khôn, có thể đi, có thể chạy, chỉ cần khí huyết đầy đủ!"

Xét về lực phá hoại của Tông sư, có thể không bằng tên lửa, không bằng vũ khí hạt nhân.

Nhưng nếu muốn nói về lực sát thương thì ai hơn ai thua vẫn chưa biết đâu nha!

Tên lửa hay đầu đạn hạt nhân dù sao cũng là vật chết, chỉ cần làm tốt công tác phòng ngự, cho dù bị tập kích cũng chưa chắc sẽ chết.

Một thành phố khép kín nếu bị tên lửa đâm vào, chưa chắc đã bị huỷ diệt toàn thành phố.

Nhưng một thành phố khép kín, nếu thả một vị "RPG hình người" cấp Tông sư đi vào, không tính đến việc khí huyết tiêu hao bao nhiêu, giết sạch tất cả mọi người trong thành phố cũng không là vấn đề.

Hơn nữa tránh cũng rất khó tránh!

Huống chi, những gì cậu nhìn thấy chính là toàn bộ thực lực của họ sao?

Hai vị Tông sư chẳng qua giao thủ để tranh giành địa bàn làm ăn cho công ty xí nghiệp của mình thôi.

Đây cũng chẳng phải là cuộc chiến sinh tử, giao thủ thực ra dùng mấy phần thực lực, ai có thể nói rõ ràng?

Có thể, nếu thật sự bị ép đến mức đường cùng, những người này sẽ còn bùng nổ ra lực phá hoại còn mạnh hơn nữa!

Nghĩ đến đây, Phương Bình bỗng nhiên chửi đổng: "Hoàng Bân chết tiệt!"

Sở dĩ chửi Hoàng Bân, là bởi vì hắn đã gây cho Phương Bình ấn tượng sai lầm về võ giả.

Một võ giả cấp hai đỉnh cao bị cậu hạ mấy bình thuốc mê đã gục rồi.

Ngày đó, Phương Bình thật sự cảm thấy, võ giả hoá ra cũng chỉ có thể mà thôi.

Ít nhất, võ giả cấp ba trở xuống chẳng qua cũng chỉ là người bình thường thôi.

Nhưng mới vừa rồi, vị Lưu Đại Lực khôi hài kia lại dễ dàng đánh một chưởng làm nứt đá xanh, đã từng tay không tiếp đạn.

Đây vẫn còn là người sao?

Nếu Phương Bình xem tất cả các võ giả cấp ba trở xuống đều giống như Hoàng Bân, rồi đối xử y chang như vậy, sau này có chết cậu cũng không biết mình chết như thế nào.

Nếu như Hoàng Bân dưới suối vàng biết được, lúc này, hắn có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho Phương Bình!

...

Buổi chiều.

Video đại chiến của hai Đại Tông sư vẫn là nội dung nóng sốt mà mọi người đem ra thảo luận.

Mặc dù Phương bình đã biết, những thằng này, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng đến việc mấy người này kích động như vừa chơi thuốc xong.

Mãi cho đến khi tan học, các câu chuyện bàn luận mới dần dần lắng xuống.

Phương Bình đang chuẩn bị thu thập cặp vở đi về, thầy chủ nhiệm Lưu An Quốc đi vào phòng học.

Các em học sinh đăng ký thi võ khoa ở lại một chút, những bạn khác có thể đi về rồi."

Những học sinh còn lại cũng không ai ở lại, lập tức dồn dập rời đi.

Có mấy người đặc biệt chạy nhanh hơn bình thường, trên mặt còn mang vẻ vui sướng, giống như có chuyện gì tốt không bằng.

Bọn họ đi rồi, Phương Bình có vẻ như nghĩ hơi nhiều, không nhịn được nói: "Thầy ơi, ai ở lại trực vệ sinh lớp?"

Lưu An Quốc sửng sốt một chút!

Mấy người Ngô Chí Hào cũng hơi ngây người, vấn đề này… là một câu hỏi thật có đạo lý!

Hôm nay không phải phiên trực nhật của bọn họ, những học sinh trực lớp hôm nay đều bỏ chạy mất rồi, lát nữa chắc là bọn họ phải ở lại quét tước vệ sinh chứ hả?

Lưu An Quốc hơi cạn lời, lát sau mới nói: "Lát nữa các em ở lại dọn lớp một chút, được rồi, tất cả ngồi xuống, nói chuyện chính nào!"

Thầy Lưu cũng hơi lúng túng, vội vàng đổi đề tài.

Ai còn nhớ đến chuyện dọn vệ sinh lớp chứ, chỉ có Phương Bình nhiều lời!

Phương Bình cười khan một tiếng, nếu không phải gần đây việc quét tước vệ sinh có chút phiền, nên lúc này mới nhớ tới việc nhỏ nhặt này.

- --

(1) Súng RPG: là một loại súng phản lực chống tăng nhỏ, dùng để bắn tên lửa nhỏ, có sức công phá cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi