TOÀN CẦU CAO VÕ

Trương Thanh Nam khẽ cười nói: "Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức, để tất cả các đều cùng tôi trở về!"

"Vậy còn gì bằng." Vương Kim Dương trực tiếp đứng lên, vừa đi vừa nói: "Em về trước chuẩn bị một chút, cũng không biết phải bao lâu, hi vọng có thể rút ngắn thời gian một chút, bằng không làm lỡ việc."

"Thầy, em cũng đi trước..."

Đám người đều tẻn đi, Trương Thanh Nam cũng không trách móc, mãi đến tất cả mọi người rời đi, Trương Thanh Nam mới lẩm bẩm nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ dẫn toàn bộ các em trở về!"

...

Chuyện xảy ra ở Nam Giang Võ Đại, Phương Bình lúc này vẫn không hay biết gì cả.

Trong khoảng thời gian này, Phương Bình liên tục bận rộn thi khoa võ, rất nhiều chuyện cũng không quan tâm.

Kể cả nhớ lại một số sự kiện đã qua, bởi vì sự tồn tại của võ giả, rất nhiều chuyện xuất hiện thay đổi, Phương Bình gần đây cũng chưa kịp nghĩ tới.

Buổi chiều, Vương Kim Dương cùng nhóm người này chạy tới Xuyên Thục.

Cùng lúc đó Phương bình cũng tiễn nhóm người Trương Hạo rời đi.

So với đám người Vương Kim Dương võ giả tinh anh thẳng thắn tự nhiên, học sinh khoa võ ngược lại càng bi tráng hơn một chút.

Trước cửa khách sạn, tiếng khóc lóc chưa dừng lại.

Trương Hạo mặc dù không khóc, nhưng săc mặt có chút trắng bệch, Trương Nam con mắt đã đỏ bừng, ôm lấy Lý Nhược Kỳ rưng rưng nước mắt nói: “Nhược Kỳ, cậu nhất định sẽ thi đậu!”

“Dương Kiến, đừng có như xe bị tuột xích, thi tốt những môn khác, cậu nhất định có thể thi đậu Võ Đại!” Trương Hạo cũng chúc phúc cho Dương Kiến.

Không thể so với Phương Bình và Ngô Chí Hào, hai người này khí huyết rất cao, đặc biệt là Phương Bình, cho dù môn văn hóa hơi kém chút, cũng sẽ có trường tuyển chọn.

Dương Kiến và Lý Nhược Kỳ chưa có kết quả, ngoại trừ những môn khác thi phải vô cùng tốt, nếu không muốn đậu vào Võ Đại rất khó.

Từng người tạm biệt lẫn nhau, rất nhanh, học sinh bị loại bỏ lên xe buýt, chậm rãi rời đi.

Cuộc thi khoa võ, đã không còn liên quan đến bọn họ nữa.

Ngô Chí Hào nhìn bọn họ rời đi, có chút cảm giác khó chịu nói: “Trong lòng rất khó chịu, có lúc thật không hiểu, làm gì phải nghiêm khắc như vậy.

Nhất định phải phân chia cấp bậc rõ ràng, nếu như không rõ ràng như vậy, mọi người cũng không cần đâm đầu vào như vậy...”

Phương Bình bên cạnh không có gì để nói, có những chuyện, cậu cũng không biết rõ tình hình.

...

“Không biết là phúc, bây giờ gào khóc rời đi, chưa chắc không phải là một loại may mắn.

Bình bình đạm đạm sống hết một đời, lấy vợ sinh con, hạnh phúc an khang, có gì mà không tốt?

Thèm muốn quyền lợi cấp bậc, thật tình không biết có lúc chúng ta cũng ngưỡng mộ bọn họ...”

Cũng trong thời gian đó, Kim Khắc Minh khom người đứng thẳng, không dám nói tiếp.

Hội trưởng Lạc nghiêng đầu liếc nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Lần này coi như cậu vận khí tốt, nhưng cũng chỉ là lần này!

Người bình thường, hưởng thụ được ít, nỗ lực cũng ít.

Chúng ta không giống họ, đặc biệt chúng ta là những võ giả của nhà nước, lấy được càng nhiều, thì cần phải trả giá nhiều hơn!

Năm tới, nếu như môi trường giáo dục của võ đạo của Thuỵ Dương vẫn không khởi sắc. Cậu hẳn phải biết hậu quả.

Còn nữa...”

Hội trưởng Lạc dừng một chút lại nói: “Gần đây chú ý chút, Xuyên Thục có dấu hiệu động đất, một trong những tác động là cửa vào hang động, động đất đã tác động đến vùng đó, phiền phức không nhỏ.

Có một ít thành phần nổi loạn, thích xuất hiện vào lúc này hô mưa gọi gió!

Liên tục truyền bá mấy câu như 2012 là tận thế!

Xuyên Thục có thể gặp phải phiền toái không nhỏ, Nam Giang mặc dù cách Xuyên Thục khá xa, nhưng cũng không thể không phòng.

Cấp trên gần đây có thông báo xuống, Thụy Dương cho dù có quân đội và cục điều tra và truy bắt, nhưng phòng giáo dục cũng không thể thiếu cảnh giác.

Làm tốt công tác chuẩn bị hủy diệt bọn họ bất cứ lúc nào, một khi ảnh hưởng đến người thường, nhiễu loạn trật tự xã hội, hậu quả không phải tôi và cậu có thể gánh vác!”

Sắc mặt Kim Khắc Minh trắng nhợt, vội vàng nói: “Vâng, đã hiểu!”

Trưởng phòng Lạc không nói lời nào nữa, mạnh mẽ quay người rời đi.



Thụy Dương.

Kiểm tra sức khỏe vừa qua, học sinh cũng đi gần hết, phòng khách sạn bây giờ rất rộng lớn.

Những học sinh đã vượt ải như Phương Bình, cuối cùng cũng có thể một mình một phòng không còn phải ở chung phòng với ai.

Một mình một phòng, Phương Bình cuối cùng cũng có cơ hội tu luyện Rèn Luyện Pháp.

Trong căn phòng.

Phương Bình đóng cửa phòng, vừa đứng tấn vừa tu luyện Rèn Luyện Pháp.

Cùng với thân thể nhẹ nhàng lắc lư, xương cốt toàn thân Phương Bình đều truyền tới một tiếng kêu giòn giã.

Lúc này, nếu như có võ giả ở bên cạnh, thì có thể hiểu, đây là kết quả của việc hoàn thành lần tôi cốt đầu tiên.

Cơ sở trở thành võ giả, chính là hoàn thành bước lần đầu tiên tôi luyện xương cốt toàn thân.

Sau khi hoàn thành rèn luyện, khí huyết liền có thể tăng từ 150 cal trở lên, hơn nữa còn giúp hàm dưỡng thân thể, rất nhanh có thể lựa chọn đột phá thành võ giả chân chính!

...

Nửa tiếng sau.

Kết thúc tu luyện Rèn Luyện Pháp.

Phương Bình thu tấn, đứng thẳng, chân tay hơi động một chút, xương cốt lại lần nữa truyền tới âm thanh giòn giã.

Đến lúc này Phương Bình cảm nhận được rất rõ ràng xương cốt của mình hình như không ngừng hấp thụ khí huyết.

“Đây chính là biểu hiện của việc hoàn thành tôi luyện xương cốt lần đầu tiên sao?” Phương Bình lẩm bẩm.

Phương Bình nhớ bên trong cơ sở tu luyện pháp có nói, sau khi hoàn thành lần tôi cốt đầu tiên, biểu hiện rõ nhất chính là xương cốt có thể tự chủ tăng tốc độ tương tác lẫn nhau từ trong ra ngoài, cũng có người nói là xương cốt đã bắt đầu tiến hành hô hấp.

Bình thường, xương cốt người cũng có thể cùng với khí huyết trong cơ thể tiến hành trao đổi, hình như là hô hấp.

Nhưng cái cảm giác này, người bình thường không phát hiện được, không cảm nhận được.

Có điều chỉ cần hoàn thành được lần đầu rèn luyện xương cốt, đặc trưng “Xương cốt hô hấp” sẽ càng thêm rõ ràng, khiến cho người ta phát giác ra được loại đặc trưng này.

“Hoàn thành xong rèn luyện xương cốt, chứng minh thân thể của mình có thể tiếp nhận được lực khí huyết mạnh mẽ hơn.”

Khí huyết của Phương Bình đang là 149 cal, cũng đã dừng lại mấy ngày nay rồi, đối với người khác mà nói, đoạn thời gian này rất ngắn.

Nhưng đối với Phương Bình mà nói, đoạn thời gian này không tính là ngắn, nếu như đổi lại là lúc trước, cũng đủ để khí huyết cậu ta tăng lên thêm 7 đến 8 cal rồi.

Lần trước nhờ dùng Khí Huyết Đan, Khí Huyết Đan vốn là có hiệu quả ngưng tụ lực khí huyết, mấy ngày này Phương Bình đã sớm cảm nhận được lợi hại của việc thăng cấp.

Lúc này, rèn luyện xương cốt hoàn thành, số liệu trong mắt Phương Bình cũng xuất hiện thay đổi:

Tài phú: 4895000

Khí Huyết: 146 cal (152 cal)

Tinh thần: 168 hz (175 hz)

"A...”

Phương Bình có chút kinh ngạc, tu luyện lần này, khí huyết tiêu hao không nhiều, nhưng hạn mức tối đa lại tăng lên không ít.

Cậu còn cho rằng, lần này với trước kia như nhau, rất có khả năng chỉ tăng lên 1 cal.

Thật không ngờ, so với trước kia, lại tăng hạn mức tối đa lên 3 cal.

Xương cốt hoàn thành bước đầu tiên rèn luyện, lượng khí huyết cậu có thể tiếp nhận cao hơn trước kia rất nhiều.

“Nói như vậy, bây giờ mình có thể lựa chọn đột phá bất cứ lúc nào rồi?”

Khí Huyết chỉ cần đạt đến 150 cal, hoàn thành rèn luyện xương cốt lần đầu, liền có thể dùng thuốc, bộc phát khí huyết, cho khí huyết nối thông với càng nhiều kinh mạch.

Nếu như cảnh giới cấp một lựa chọn rèn luyện chi trên, vậy có thể nối liền với kinh mạch hai cánh tay.

Nếu như rèn luyện chi dưới, thì là nối liền với kinh mạch hai chân.

Lúc trước Rèn Luyện Pháp chỉ nối liền với mạch chủ (động mạch và tĩnh mạch), tiến vào bước đầu tu luyện, vậy thì đột phá chính là nhằm thông suốt càng nhiều chi mạch.

Cho nên, càng phải cẩn trọng và triệt để hơn trong việc rèn luyện xương cốt, mạch máu.

Giống như vậy, thông suốt kinh mạch cũng tương đối nguy hiểm hơn.

Đây cũng là lý do vì sao nhóm người Vương Kim Dương nói lúc đột phá, tốt nhất nên có võ giả cấp bốn bảo vệ.

“Mình cảnh giới cấp một rèn luyện xương chi dưới, nói cách khác, lúc đột phá phải thông suốt và liên kết với càng nhiều mạch ở chi dưới.

Đối với mạch chi dưới, mình hiện tại cũng chưa hiểu biết rõ.

Tùy tiện đột phá, nguy hiểm quá lớn...”

Bây giờ Phương Bình đối với hiểu biết của bản thân còn chưa đủ sâu sắc, rất có thể khiến bản thân biến thành người tàn tật.

Huống chi, lúc đó bài ghi chép trong sách cậu còn nhớ, 150 cal chỉ là giới hạn của người bình thường mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi