Edit: Cớt | Beta: Tiếu
MC đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi liệt kê danh sách quán quân các mùa giải trước, liền long trọng giới thiệu chiến đội Luân Hồi, quán quân của năm nay lên sân khấu.
Lúc này, tuyển thủ của Luân Hồi cũng đã hồ hởi chúc mừng nhau xong xuôi, cùng bước lên sân khấu.
Lễ trao giải được tiến hành ngay sau khi kết thúc trận đấu. Với Luân Hồi mà nói, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là đây không phải sân nhà của họ, nên không thể nghe thấy sự reo hò cuồng nhiệt. Tuy cũng có tiếng vỗ tay, nhưng cũng chỉ là chút phép tắc lịch sự của khán giả bên Lam Vũ đang có mặt ở đây mà thôi. Chứ họ hoàn toàn không thể nào có cùng niềm phấn khích, cũng hoàn toàn không muốn phấn khích.
Vì thế chiến đội Luân Hồi cũng chỉ chúc tụng qua loa. Đây cũng là sự tôn trọng ngược lại dành cho khán giả sân nhà. Từ bao năm qua, các chiến đội giành cúp trên sân khách đều làm như thế, nghi thức chúc mừng chính thức phải đến khi trở lại thành phố của họ, sân nhà của họ mới thật sự bắt đầu.
Nhưng thế thì đã sao, dù thế nào thì lễ trao giải vẫn diễn ra. Lúc này đây, sân khấu tạm thời không còn thuộc về Lam Vũ, mà là của toàn Liên minh. Luân Hồi là nhân vật chính, nên không khí trên sân khấu sẽ xoay quanh Luân Hồi, không ai lên tiếng phân ưu này nọ với thất bại của chiến đội Lam Vũ cả. Các tuyển thủ Lam Vũ lúc này cũng đang im lặng đứng dưới khán đài, bọn họ có thể chọn cách tránh lui, về nghỉ ngơi, nhưng nguyên chiến đội vẫn đứng ngay ngắn dưới sân khấu. Cho dù họ thua, nhưng phong độ của họ vẫn trước sau như một.
“Chậc chậc…” Diệp Tu thấy cảnh như vậy cũng tỏ ra cảm khái.
“May mà Dụ Văn Châu thay ông làm đội trưởng, Lam Vũ thiệt khác xa. Nếu để phần tử bại hoại như ông dẫn đội, thì lúc này đến tám phần là đứng một xó cùng nhau dựng ngón giữa rồi ha?” Diệp Tu nói với Ngụy Sâm.
“Phắn…” Ngụy Sâm chỉ đáp một tiếng. Diệp Tu nghiêng đầu liếc gã, thấy vẻ mặt Ngụy Sâm tuy bình tĩnh, nhưng chẳng hề vui vẻ chút gì. Tất nhiên rồi, vì gã xuất thân từ Lam Vũ, ở trận quyết đấu này chắc hẳn cũng có tư tâm. Mà “tâm” này chắc chắn không phải là hy vọng thấy Luân Hồi bỏ ra 20 triệu vẫn thua trận gì rồi. Gã từng là đội trưởng Lam Vũ, từng là người quan tâm và yêu quý chiến đội này hơn bất cứ ai. Tuy ngoài miệng không thừa nhận, tuy gã nói mình trà trộn vào Lam Khê Các chẳng qua chỉ vì điểm thuộc tính, tuy rằng gã từng bại dưới tay Dụ Văn Châu mà chán nản giải nghệ.
Diệp Tu không nói gì thêm. Tiếp tục xem, chủ tịch Liên minh Chuyên nghiệp Phùng Hiến Quân dậm chân bước lên sân khấu, nhận lấy mic, ở trước mặt các khán giả ở hiện trường cùng tất cả mọi người đang xem trực tiếp qua TV, chính thức tuyên bố chiến đội Luân Hồi là quán quân Vinh Quang chuyên nghiệp mùa giải thứ tám.
Sau đó, đến màn trao huy hiệu quán quân đặc thù của thi đấu eSport cho từng tuyển thủ chiến đội Luân Hồi: chuột quán quân và bàn phím quán quân. Hàng đặt làm riêng, trên bàn phím và chuột đều có logo in chữ quán quân mùa thứ tám, chúng biểu trưng cho ý nghĩa đặc biệt, không ai so coi bao nhiêu tiền cả. Từng người trong chiến đội Luân Hồi lên nhận đều vô cùng xúc động.
Tiếp đó, là trao cúp quán quân cho chiến đội Luân Hồi, được Phùng hiến Quân đích thân trao cho Chu Trạch Khải.
Vì ở sân khách, người nhận lại là một Chu Trạch Khải kiệm lời trầm mặc, nên mấy hành động mang ý khiêu khích trong mắt fan Lam Vũ ví như giương cao cúp quán quân này nọ đều được bỏ qua hết. Chủ tịch Phùng Hiến Quân cũng thích cậu đội trưởng của đội tân quán quân này, còn ghé tai thì thầm gì đó. Những lời này đương nhiên không được tiếp sóng, mọi người vẫn chỉ thấy Chu Trạch Khải cười áy náy, cho dù là chủ tịch đích thân trao giải cũng không thể moi hơn được hai câu.
Có lẽ hiểu được khán giả ở đây đều gai mắt tình hình hiện tại, nên sau khi hoàn thành các bước bắt buộc, đoạn nào bỏ được đều bị bỏ hết.
Nhưng MC chủ trì việc tiếp sóng lên TV và khách mời thì phải đối mặt là toàn bộ khán giả Vinh Quang, đương nhiên không nhất thiết phải quá quan tâm đến cảm xúc của khán giả ở hiện trường, lúc này vẫn đang hi hi ha ha trò chuyện. Thấy sau khi lễ trao giải kết thúc mọi người nhanh chóng thu dọn rời sân đấu, Lý Nghệ Bác vô cùng dí dỏm nói: So với đa số mọi người đều thích đoạt quán quân ở sân nhà, thì Chu Trạch Khải có lẽ lại thích đoạt quán quân bên sân khách hơn, đỡ phải nói nhiều.
“Ha ha, anh nói đúng quá. Nếu đây là sân nhà, tôi nghĩ cậu ta không dễ bước xuống vậy đâu, không biết nói cũng bị túm lại nói.”
Hiệp hai mặc dù ngắn, nhưng cũng đã kết thúc. Bên quảng cáo và bên nhà đài thầm bực bội, tất nhiên fan và khán giả không cần phải biết. Những người mua vé xem thi đấu trực tiếp cũng vì tình huống này mà được bù đắp một khoản. Nhưng đấy cũng không phải vấn đề quan trọng hiện nay.
Truyền hình đã bắt đầu chiếu video về hành trình tân quán quân giành chức vô địch. Từ vòng đấu loại, vòng tứ kết, rồi đến trận chung kết, tất cả các hình ảnh đều được cắt ghép biên tập đặc sắc. Những thứ này tất nhiên đều được chuẩn bị từ trước, có của Luân Hồi và cả Lam Vũ. Chỉ là giờ Luân Hồi vô địch, nên trailer xuất hiện trước mắt người xem tất nhiên là của Luân Hồi rồi.
“Trong trận cá nhân, Luân Hồi thắng Lam Vũ đến 3-0, tôi nghĩ nhiều người chắc chắn không nghĩ đến kết quả này trước đây.” Nhiệm vụ của MC và khách mời vẫn chưa kết thúc. Từng trận đấu cá nhân của hiệp hai đã hoàn thành, nhưng thời lượng phát sóng vẫn còn dư dả. Lúc này đành phải tìm đủ chuyện để bù vào, chờ nội dung tiếp đó được lên kịch bản đầy đủ. Đài truyền hình không còn lạ gì những trường hợp giống vậy, nhưng thời gian trống còn quá nhiều, thật sự quá nguy hiểm.
“Vâng, trận thắng này, tất nhiên là nhờ các tuyển thủ Luân Hồi phát huy xuất sắc, nhưng mọi người cũng phải nhớ rằng, điểm mấu chốt quyết định thắng thua ở hiệp hai chính là sự bài binh của chiến đội Luân Hồi…” Lý Nghệ Bác đã muốn nói như vậy từ khi có kết quả quán quân, nhưng lúc ấy làm sao có thời gian để gã xen vào màn phân tích trận đấu được. Làm Lý Nghệ Bác nhịn cả buổi, rốt cục giờ cũng có cơ hội phô bày quan điểm uyên bác của mình.
“Anh nói rất đúng, tôi tin rằng chiến đội Lam Vũ cũng không ngờ Luân Hồi lại mạnh về mặt này như vậy, sự thể hiện ở trận cá nhân quả hết sức mạnh mẽ.” MC hùa theo.
“Hơn nữa, sự thiếu người của Lam Vũ cũng gây ảnh hưởng đến cả phần đấu đơn lẫn tổ đội lôi đài.” Lý Nghệ Bác nói.
“À…” MC hơi khó hiểu, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, vội tiếp lời: “Như anh nói, đội trưởng chiến đội Lam Vũ với cấp bậc ngôi sao – Dụ Văn Châu, bậc thầy chiến thuật Vinh Quang, bình thường sẽ không tham gia thi đấu cá nhân. Nhưng chúng ta rất rõ, chủ lực của một chiến đội sẽ tham gia thi đấu đoàn đội sáu người, tương tự nghề trị liệu sẽ không tham gia thi đấu cá nhân. Còn chiến đội Lam Vũ, tính cả đội trưởng của họ, đã có hai vị chủ lực trong thi đấu đoàn đội không nên xuất hiện trong trận đấu cá nhân.”
“Vậy mới nói, Lam Vũ cũng có rắc rối của họ. Bọn họ không có thêm được một tuyển thủ đủ mạnh để đảm bảo cả hai phần thi đấu đều có người ra trận. Nhưng tôi nghĩ, trong Liên minh, bất cứ tuyển thủ mạnh nào cũng không muốn lên sàn đấu cá nhân.” Lý Nghệ Bác nói.
“Không sai. Nhưng vị tuyển thủ này mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không thay thế được vị trí của Dụ Văn Châu hay mục sư Từ Cảnh Hi.”
“Nói cho cùng, Lam Vũ hơi thiệt thòi vì thể chế thi đấu.” Lý Nghệ Bác nói.
“Xem ra Lam Vũ cần thay đổi rồi, phải nghĩ ra biện pháp chu toàn.” MC nói.
“Cần sao?” Lý Nghệ Bác cười nói.
“Không cần sao?” MC buồn bực, chuyện này không phải ông khởi xướng hả? Chẳng lẽ không phải ý này. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tươi cười quen mắt kia của Lý Nghệ Bác, MC đột nhiên ngộ ra: “À, nghe nói mùa giải sau, từ vòng tứ kết sẽ bắt đầu thay đổi thể chế thi đấu.”
“Ừm, tuy hiện giờ còn chưa rõ quy định thế nào, nhưng với thời gian một năm, tôi nghĩ Liên minh sẽ tạo ra một quy định có thể kéo dài được thời hạn trận đấu lẫn sự cạnh tranh.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng các quy định trong vòng đấu loại vẫn giữ như cũ chứ?” MC nói.
“Ha ha, Lam Vũ thừa sức ứng phó với vòng đấu loại, biểu hiện của họ ở vòng đấu loại là minh chứng rõ ràng nhất.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đúng vậy, mùa này Lam Vũ vẫn luôn dẫn đầu trong thi đấu vòng tròn, còn ôm danh hiệu quán quân vòng đấu loại bước vào tứ kết.”
“Ha ha, dù trận chung kết lần này hơi ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy nó xứng đáng được gọi là kinh điển.” Lý Nghệ Bác nói.
“Vâng, dù sao đây cũng là trận chung kết đầu tiên kết thúc trước thời hạn trong lịch sử Liên minh mà.” MC nói, “Hơn nữa vì những thay đổi trong mùa giải sau, mà nó cũng có thể là lần duy nhất.”
“Hơn nữa loại hình thi đấu này đòi hỏi sự bày binh bố trận phải phát huy đến cực hạn. Luân Hồi đã dựa vào dũng khí lẫn sự sáng tạo của mình trong việc bày binh, cuối cùng đánh bại Lam Vũ. Tôi muốn gọi nó là ‘Kỷ niệm hoàn mỹ cuối cùng dành cho quy định thi đấu sắp bị loại bỏ khỏi lịch sử Vinh Quang’.” Lý Nghệ Bác nói.
“Anh nói chỉ có chuẩn.”
Không thể không nói, Lý Nghệ Bác là một người giàu kinh nghiệm dẫn chương trình và bình luận. Một trận chung kết kết thúc trước thời gian, một trận chung kết giày vò những kẻ trông chờ vào lợi ích đến khốn khổ, một trận chung kết khiến vô số người cảm thấy không thỏa mãn, vẫn cứ bị gã xoắn thành một trận chung kết kinh điển đến hoàn mỹ. Mà đau nhất là dưới góc độ phân tích của gã lại nghe chừng vô cùng hợp lí.
“Trận chung kết lần này, tin rằng sẽ khắc sâu ấn tượng cho toàn bộ khán giả. Đặc biệt là người chơi quan tâm đến Liên minh Chuyên nghiệp trong tám năm qua, đúng là một kỷ niệm kinh điển.” MC tóm lược lại. Mà bây giờ, sau khi hai đội kết thúc trận đấu nghỉ ngơi xong, cũng đã bắt đầu họp báo. Tiếp sóng trực tiếp liền chuyển về hiện trường họp báo.
Tuy chiến đội Luân Hồi đánh đấm vô cùng hung hãn, nhưng sau trận đấu, hũ nút Chu Trạch Khải lại ngơ ngác đứng một chỗ như thường lệ, thật khó khiến người ta thù hận gì cậu. Huống chi chiến đội Lam Vũ cũng sẽ không thất lễ như vậy. Chiến đội Lam Vũ là bên thua cuộc, đội trưởng Dụ Văn Châu nhận hết trách nhiệm. Anh chưa từng che đậy thiếu sót của bản thân, từ trước đến nay luôn nhìn nhận khuyết điểm của mình đã mang đến phiền phức cho chiến đội. Phân tích của Lý Nghệ Bác rất có lý, Dụ Văn Châu cũng nói nhiều tới vấn đề này.
Tuyển thủ át chủ bài Hoàng Thiếu Thiên không có cơ hội ra sân trong hiệp này, tâm tình sa sút thấy rõ. Khi phóng viên hỏi hắn hiện tại có muốn nói gì không, hắn khẽ đảo mắt, nói một câu vô cùng hiếm thấy khiến mọi người ngờ vực nó có phải thốt ra từ mồm tên này hay không.
“Tôi không có gì muốn nói cả.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Đợi mãi mới có