TOÀN GIANG HỒ ĐỀU LÀ CAO THỦ

Chương 2: Sư môn bần hàn

7.

Tuy ngữ khí của hắn bình thường nhưng lời nói lại quá sức kiêu ngạo, Mai Lăng An không khỏi lộ ra chút mất lòng nói:

"Người trẻ tuổi, cậu chớ quá kiêu ngạo."

"Đệ tử của ông võ công kém cỏi." Lục Chiêu Minh tra kiếm vào vỏ, "Lại đến trách ta sao."

Sắc mặt Mai Lăng An trầm xuống nhưng thực sự không tiện nổi giận.

Ông ta hiểu bản thân có bao nhiêu phân lượng, đồng thời cảm thấy mình dù sao cũng là tiền bối giang hồ, so đo với một tiểu bối như vậy thật sự hơi mất mặt.

Ông chỉ có thể hừ một tiếng cho thấy không hài lòng rồi quay đầu gọi người đỡ đại đệ tử vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất dậy.

Trương Tiểu Nguyên vẻ mặt thương cảm, một cước kia của Lục Chiêu Minh không nhẹ chút nào, cái mông bị sút nhất định là ngã rất đau.

Y đang nghĩ như thế thì trố mắt nhìn thấy trên đầu đại đệ tử Tán Hoa Cung nhảy ra mấy chữ.

"Ấm ức, khổ tâm, đau mông."

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên không hề muốn biết chuyện này, y đang định quay đầu đi thì hàng chữ kia thay đổi.

"Mới tối hôm qua còn gọi người ta là tâm can bảo bối, thế mà hôm nay sư phụ chẳng đau lòng chút nào."

"Ta đây cứ nằm thêm một lúc vậy."

Trương Tiểu Nguyên:...

8.

Mai Lăng An không chỉ là tiểu tình nhân của sư phụ ông ta, thậm chí còn có một chân với đại đồ đệ của mình nữa.

...Quý phái thật loạn.

Trương Cao Lệnh đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, ông chỉ nhìn chằm chằm Lục Chiêu Minh trên đài Luận Kiếm, hơi hơi cau mày, thấp giọng nói:

"Kiếm của cậu ta..."

Trương Tiểu Nguyên kéo tay áo Trương Cao Lệnh, thì thầm hỏi:

"Cha, cha biết anh ta à?"

Trương Cao Lệnh lắc đầu, nhìn Lục Chiêu Minh nhảy xuống đài, liền tạm biệt Mai Lăng An, lôi Trương Tiểu Nguyên đi về phía hồi nãy Lục Chiêu Minh bỏ đi.

Lòng Trương Tiểu Nguyên tràn ngập tò mò, y ngoan ngoãn đi theo Trương Cao Lệnh vòng qua đám đông, xa xa thấy Lục Chiêu Minh đứng sau một nhóm người, trước mặt là một người đàn ông trung niên, dường như đang bị giáo huấn.

"Trước khi ra cửa ta đã dặn dò con rồi." Nhìn ông ấy vô cùng bực mình rồi lại không nhẫn tâm xuống tay đánh, chỉ cong ngón trỏ gõ gõ nón của Lục Chiêu Minh, nói đi nói lại một lời, "Ôn hoà với mọi người, ôn hoà với mọi người. Con ra tay nặng như vậy làm gì hả?"

Lục Chiêu Minh đứng im không nhúc nhích, nón trúc ăn mấy cái cốc lệch cả đi hắn cũng không biết đưa tay chỉnh. Cuối cùng vẫn là người đàn ông trung niên nhìn thấy không vừa mắt, giúp hắn đội ngay ngắn lại, cằn nhằn nói:

"Vi sư đầu đau tâm thương quá!"

Trương Cao Lệnh bước nhanh về phía hai người, còn cách một quãng ông đã không kìm được ý cười trên mặt, ôm quyền chào người đàn ông trung niên kia:

"Hạc Niên huynh! Thật là huynh rồi!"

Trương Tiểu Nguyên nhìn lên đầu ông ấy.

"Vương Hạc Niên, hiệp sĩ ẩn cư, làm người chính trực, phẩm tính cao khiết, từng đánh bại đệ nhất giang hồ Bùi Vô Loạn."

Đệ nhất giang hồ Bùi Vô Loạn? Đó không phải là Võ Lâm Minh Chủ sao?

Nhưng Trương Tiểu Nguyên chưa nghe thấy tên của Vương Hạc Niên bao giờ. Nếu ai đó đánh bại được Võ Lâm Minh Chủ thì sao có thể không có tiếng tăm trên giang hồ được? Y đang cảm thấy có gì đó kì quái thì Trương Cao Lệnh kéo y ra giới thiệu về người trung niên nọ:

"Hạc Niên huynh, chúng ta đã bao năm rồi chưa gặp gỡ. Không biết lần này Hạc Niên huynh quay lại giang hồ là vì chuyện gì?"

Vương Hạc Niên nhìn thấy ông, nhất thời cũng rất vui mừng, sau khi hàn huyên khách sáo liền nói:

"Đương nhiên là vì muốn nêu cao tên tuổi của chúng ta trong giới võ học, thuận tiện cho việc quảng nạp môn đồ rồi."

Trương Tiểu Nguyên không khỏi liếc Lục Chiêu Minh, thầm nghĩ đồ đệ ông cũng đã đạp đệ tử Tán Hoa Cung nhà người ta lộn cổ xuống đài rồi mà vẫn phải buồn vì không có ai tới bái sư ư?

Vương Hạc Niên lại hỏi Trương Cao Lệnh:

"Vậy không biết Cao Lệnh huynh lần này quay lại giang hồ cũng là có chuyện gì?"

Sau khi Trương Cao Lệnh rửa tay chậu vàng chuyển sang kinh thương, đã rất lâu rồi không xen vào việc chốn giang hồ. Ông cũng cười với Vương Hạc Niên nói:

"Ta tới Luận Kiếm đài lần này là để thay khuyển tử tìm một sư phụ thích hợp."

Ông còn chưa nói hết câu, Trương Tiểu Nguyên đã thấy đôi mắt Vương Hạc Niên tách một cái phát sáng:

"Cao Lệnh huynh!" Vương Hạc Niên nắm tay Trương Cao Lệnh, tha thiết nói, "Huynh thấy ta thế nào?"

Trương Cao Lệnh: "Chuyện này..."

Dù sao người bái sư cũng là Trương Tiểu Nguyên, Trương Cao Lệnh cảm thấy mình hẳn nên tham khảo ý kiến của con trai một chút.

Mà Trương Tiểu Nguyên thì đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Vương Hạc Niên mong có thêm tin tức gì đó.

"Làm người không ham danh lợi, cương trực công bằng, âm thầm tỉ thí đánh bại Bùi Vô Loạn nhưng chưa bao giờ dương danh với bên ngoài."

"Mong ước bình sinh chỉ có một: học trò đầy cửa."

...

Trương Tiểu Nguyên nhìn hồi lâu cũng không thấy trên đầu Vương Hạc Niên xuất hiện thông tin tà môn gì.

Y cảm thấy đây đúng là người tốt nhất gặp được trong mấy ngày qua. Bên cạnh sự tương phản với Lâm Dịch và Mai Lăng An, người sư phụ này quả thực là lấp lánh sáng ngời, hào quang diệu nhân.

Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu:

"Con nghe cha cả."

Vương Hạc Niên nhân phẩm đoan chính, võ công lại cao, tuy nói không có danh tiếng gì nhưng Trương Tiểu Nguyên cũng không để ý đến cái gọi là danh tiếng ấy. Năm xưa Trương Cao Lệnh và Vương Hạc Niên còn là bạn bè thâm giao, gửi gắm con trai cho Vương Hạc Niên ông rất yên tâm.

Vương Hạc Niên cười đến không thấy mắt đâu, Trương Tiểu Nguyên khom lưng với ông, vừa gọi một tiếng sư phụ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh ting ting ting.

Trương Tiểu Nguyên ngẩng lên nhìn đỉnh đầu Vương Hạc Niên.

"Không giỏi làm kinh tế, sư môn bần hàn nên chẳng ai muốn gia nhập."

"Trò có hai người, nhà tranh hai gian, lương thực còn ba đấu, có lẽ chống đỡ được qua tháng này."

"Ngân quỹ còn tồn trước mắt của sư môn: 50 văn."

Trương Tiểu Nguyên:...

9.

Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Vương Hạc Niên một bộ đạo cốt tiên phong cười tủm tỉm đưa tay vuốt râu, ống tay áo ngoài to rộng làm lộ ra áo trong và hai cái mụn vá siêu to khổng lồ trên áo trong. Y lại cúi đầu, nhìn về phía giày của Lục Chiêu Minh. Mũi giày dường như đã há ra không biết bao nhiêu lần rồi, may vá sửa lại khá khéo, cách xa nhìn không kĩ còn hơi giống giày mới.

Vương Hạc Niên nắm tay Trương Tiểu Nguyên lại kéo Lục Chiêu Minh đến bên người nói:

"Tiểu Nguyên à, đây là đại sư huynh của con nè ~"

Lục Chiêu Minh mặt không cảm xúc, hơi hơi gật đầu xem như đã chào hỏi.

Trương Tiểu Nguyên:...

Thiếu gia nhà giàu Trương Tiểu Nguyên rất muốn thu lại câu nói vừa rồi kia.

50 văn?

Tiền tiêu vặt một ngày của y còn hơn xa 50 văn đấy!

Trương Tiểu Nguyên quay đầu, đáng thương nhìn cha mình, điên cuồng ám chỉ hy vọng cha con đồng tâm, Trương Cao Lệnh có thể nhìn hiểu sự hối hận trong lòng y lúc này.

Y tủi thân nước mắt lưng tròng, Trương Cao Lệnh cũng không nhịn được lôi khăn từ ống tay áo ra lau lau hai mắt mình.

"Tiểu Nguyên à, cha biết con lưu luyến." Trương Cao Lệnh nghẹn ngào khôn xiết, "Nhưng con cái lớn rồi cũng phải rời khỏi nhà thôi."

Trương Tiểu Nguyên:...

...

Trương Tiểu Nguyên bị Trương Cao Lệnh ấn đầu hành đại lễ, danh phận thầy trò trở thành chuyện đã rồi, y muốn hối hận cũng không kịp.

Trong nhà còn có việc buôn bán phải trông nom, Trương Cao Lệnh không tiễn con xa được. Ông giao Trương Tiểu Nguyên trăm ngàn không tình nguyện cho Vương Hạc Niên, trước khi rời đi kéo Trương Tiểu Nguyên sang một bên, kiên nhẫn dặn dò con.

"Con phải nghe lời sư phụ, chăm chỉ tập võ, không cần ngóng trông nhà mình." Trương Cao Lệnh nói, "Yên tâm đi, mẹ con có ta chăm sóc rồi."

Trương Tiểu Nguyên hơi khó xử, do dự mở miệng, nhỏ giọng nói:

"Cha, con không nghĩ..."

Vành mắt Trương Cao Lệnh đỏ lên, đột ngột ôm chặt Trương Tiểu Nguyên:

"Cha cũng không muốn rời xa con trai đâu!"

Trương Tiểu Nguyên:...

Không, y không phải có ý đó.

(*Từ 'muốn' và 'nghĩ' trong tiếng Trung đều là - xiang3)

"Cha và mẹ sẽ viết thư cho con." Trương Cao Lệnh xoa đầu Trương Tiểu Nguyên, nước mắt lưng tròng, "Thiếu tiền thì nói với nhà, cha gửi cho con!"

Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến 1 lượng 3 đồng tiền quỹ đen của Trương Cao Lệnh, nhỏ giọng nói:

"... Thôi cũng không cần."

Trương Tiểu Nguyên không có sở thích tiêu tiền nào, nhiều nhất là mua mấy đồ ăn vặt đồ chơi linh tinh. Lần này ra khỏi nhà, Vệ Vân nhét cho y hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, miếng ngọc bội y mua mấy hôm trước cũng cầm được. Cho dù theo Vương Hạc Niên hẳn là cũng có thể chống đỡ được đến ngày về nhà ăn Tết.

Trương Cao Lệnh lại đã lấy bạc từ túi tiền ra, nhét vào tay Trương Tiểu Nguyên:

"Cha chỉ mang theo người có nhiêu đây. Con cất đi, cha về đến nơi sẽ gửi thêm cho."

Trương Tiểu Nguyên giật mình.

Bạc trong tay vừa đúng 11 lượng 3 đồng.

Y ngẩng lên, quả nhiên thấy chữ viết trên đỉnh đầu Trương Cao Lệnh thay đổi.

"Quỹ đen: 0."

"Cha không mong con nổi tiếng giang hồ, cũng không cần con làm danh hiệp nghĩa sĩ gì cả." Trương Cao Lệnh vẫn còn dài dòng dặn dò tiếp, "Con cứ chăm chỉ tập võ, rèn luyện thân thể cho khỏe mạnh đã. Nếu có tâm nhàn sức dư thì hãy đi xem giang hồ."

Khi ông nói đến hai chữ 'giang hồ', thần thái phi dương, thậm chí còn khoa tay múa chân đi một đường kiếm chỉ. Ông đã sớm phát tướng vì tuổi xế chiều, cái bụng tướng quân rung rung, ăn diện kiểu thương nhân gấm vóc xanh đỏ tục khí, nhưng Trương Tiểu Nguyên lại thấy được Phất Tuyết kiếm chủ năm xưa - như đi qua đao quang kiếm ảnh thuở nào, gặp gỡ người hiệp khách trẻ tuổi khoái ý ân cừu.

"Cha rất thích giang hồ này." Trương Cao Lệnh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Tiểu Nguyên, "Nên cha cũng muốn cho con được nhìn ngắm nó."

...

10.

Trương Tiểu Nguyên không nói thêm gì nữa.

Y bái biệt Trương Cao Lệnh, đeo tay nải vải hoa mà tỷ tỷ đã thu xếp gọn gàng cho mình trước khi xuất phát, đi theo Vương Hạc Niên và Lục Chiêu Minh cùng lên đường về sư môn.

Vương Hạc Niên biết việc Trương Tiểu Nguyên đầu năm nay từng ốm nặng một hồi từ chỗ Trương Cao Lệnh, vì thế cẩn thận nhắc nhở Lục Chiêu Minh để hắn chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ còn yếu người.

Lục Chiêu Minh luôn ít nói ít cười, Trương Tiểu Nguyên lại không biết ý nghĩ trong lòng hắn, ước gì được cách xa hắn một chút. Cả đường hai người chẳng nói với nhau mấy câu.

Còn Vương Hạc Niên thật ra rất săn sóc Trương Tiểu Nguyên. Sư môn cách hội Luận Kiếm không quá xa, họ ngụ trong núi, một đường non xanh nước biếc rất đẹp, chỉ là Trương Tiểu Nguyên đi đến đau chân. Cứ thế mấy ngày, rốt cuộc bọn họ cũng tới nơi. Y thấy trước mắt là hai gian nhà tranh rách nát, mấy khoảnh đất ruộng trồng lương thực lưa thưa, ngoài cửa viện còn buộc một con lừa hói nửa đầu. Thoạt nhìn đâu có giống môn phái giang hồ gì, rõ ràng là một hộ nhà nông.

Trương Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn nóc nhà tranh thủng một hố to, thầm nghĩ.

Còn là loại hộ khá nghèo.

Vương Hạc Niên cũng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không khỏi nhíu mày nói:

"Sao nóc nhà lại bị phá ra thế kia. Chiêu Minh, lát nữa con và Tiệm Vũ cùng nhau sửa đi."

Trương Tiểu Nguyên quay đầu lại, thấy Lục Chiêu Minh đang nhẹ nhàng vuốt đầu con lừa già kia, một tay còn cầm quả lê dại hắn vặt được ven đường đã bị con lừa trộm gặm hơn nửa, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu nói:

"Vâng."

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy vị sư huynh này của mình không chỉ làm người lạnh nhạt hình như còn... hơi ngốc.

Lúc này vừa đến giờ cơm, Vương Hạc Niên hít sâu một hơi, lại nói:

"Con đưa Tiểu Nguyên đi gặp sư thúc cái đã. Cơm nước xong xuôi rồi sửa nóc nhà sau."

12.

Trương Tiểu Nguyên đi theo Lục Chiêu Minh cùng ngồi vào bàn cơm.

Bàn ăn này bé thực sự, bốn người ngồi đã có vẻ chật chội, lại có năm người ăn cơm.

Trương Tiểu Nguyên nghĩ mình là tiểu đồ đệ, làm đồ đệ đương nhiên phải biết chịu khổ, thiếu chỗ ngồi vậy y qua bên cạnh chờ một chút, đợi lát nữa ăn sau cũng được.

Nhưng Lục Chiêu Minh kéo tay y, ấn y ngồi lên ghế, người có gương mặt xa lạ duy nhất trong phòng mang cái ghế gấp và bê bát ăn cơm ra bậc cửa ngồi, đầy mặt tò mò quan sát Trương Tiểu Nguyên, hỏi:

"Sư huynh, đây là tiểu sư đệ mọi người đưa về lần này à?"

Lục Chiêu Minh đáp: "Phải."

Vương Hạc Niên nắm tay Trương Tiểu Nguyên giới thiệu cho y:

"Đây là nhị sư huynh con."

Trương Tiểu Nguyên đúng lúc thấy trên đầu người đó nhảy ra một hàng chữ.

"Tưởng Tiệm Vũ, đồ đệ của Vương Hạc Niên, học kiếm được mười ba năm, xếp hạng 147 giang hồ."

Ồ, võ công này... lợi hại hơn tỷ tỷ nhiều.

Trương Tiểu Nguyên đang định đứng dậy chắp tay thi lễ bỗng thấy một người bưng đồ ăn vừa bước vào vừa nói:

"Các ngươi đi rõ lâu, Chiêu Minh đói đến gầy người kìa."

Lục Chiêu Minh:...

Vương Hạc Niên lên tiếng giới thiệu:

"Tiểu Nguyên, con nên gọi sư thúc."

"Xa Thư Ý, sư đệ đồng môn của Vương Hạc Niên, người trong giang hồ xưng Phượng Minh Kiếm, xếp hạng 41 giang hồ."

Trương Tiểu Nguyên vội hành lễ:

"Sư thúc, nhị sư huynh."

Xa Thư Ý cười nói:

"Người một nhà cần gì phải khách khí như vậy. Đi đường dài chắc đói bụng cả rồi phải không? Ngồi xuống ăn cơm đã."

Ngữ điệu của y luôn mang theo ý cười, như gió xuân dịu dàng, khiến lòng người sinh ấm áp. Trương Tiểu Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn hai đĩa đồ ăn Xa Thư Ý vừa mới đặt lên bàn - rau xanh đậu trắng và một cái đĩa bày mấy con cá chỉ to bằng ngón tay cái.

Nói một cách chính xác, là bốn con.

Hiển nhiên Xa Thư Ý không biết lần này Vương Hạc Niên thực sự sẽ mang một đồ đệ trở về. Vốn y chỉ chuẩn bị đồ ăn cho bốn người. Cơm xê xoa thì có thể nhiều ra một bát, nhưng đồ ăn thì...

Mắt Trương Tiểu Nguyên nhìn thẳng để tránh làm cho Xa Thư ý cảm thấy ngượng ngùng. Y và một ngụm cơm, chất gạo khô sạn vào miệng đương nhiên không so được với cơm canh y vẫn ăn nhưng y không nói gì, ngẩng đầu lên vừa lúc Vương Hạc Niên gắp một con cá nhỏ để vào bát y, ho khan một tiếng nói:

"Cá sông rất tanh, vi sư không quen ăn."

Trương Tiểu Nguyên ngẩn người, lời cảm tạ còn chưa ra khỏi miệng thì Xa Thư Ý cũng gắp một con cá nhỏ vào bát y, tủm tỉm cười nói:

"Còn phải cao thêm, ăn nhiều một chút."

Tưởng Tiệm Vũ ngồi trên ghế gấp nhỏ ở xa xa nói vọng vào:

"Cá gây nhiệt, thịt gây đờm, rau xanh cải trắng an toàn thực phẩm. Ta đột ngột phong hàn, không ăn cá, sư đệ à, đệ ăn giúp ta đi."

Y nói xong câu đó còn vờ vịt ho hai tiếng, quay lại gắp một đũa cải trắng đi, híp mắt cười với Trương Tiểu Nguyên.

Lục Chiêu Minh vẫn luôn mặt không cảm xúc, trực tiếp gạt hết cá trên đĩa vào bát Trương Tiểu Nguyên nói:

"Ăn."

Trương Tiểu Nguyên:...

Y cảm động đến không nói nên lời. Đối với y, đây là cơm canh đạm bạc đến khó nuốt nhưng giờ phút này cho dù sơn trân hải vị đặt trước mặt có lẽ cũng không sánh bằng bữa cơm làm y nghẹn ngào đây.

Y nghiêm túc gật đầu, đang định hạ đũa...

Ting.

Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác ngẩng lên, trong lúc không kịp đề phòng thấy trên đầu sư thúc và nhị sư huynh nhiều thêm mấy chữ.

"Xa Thư Ý, em trai út của Xa Thư Từ nhà giàu số một kinh thành, thiếu đương gia của Bảo Trang Tiền Long, eo giắt bạc triệu, phú khả địch quốc."

"Tưởng Tiệm Vũ, trưởng tử của tiên Đế, lưu lạc dân gian từ nhỏ, huynh trưởng duy nhất của đương kim Thánh Thượng, huyết mạch Thiên Tử chính thống."

Trương Tiểu Nguyên:...

Khoan khoan.

Mấy người các ngươi sao lại như thế!!!

Cùng giả nghèo chơi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi