TOÀN GIANG HỒ ĐỀU LÀ CAO THỦ

Chương 4: Thời cơ phất lên

17.

Trương Tiểu Nguyên lại khoác tay nải vải hoa của mình lên, đi theo sư phụ và sư thúc cùng xuống núi.

Dưới chân núi là nơi huyện thành, lúc này sắc trời đã tối, trên đường, ngoài phu mõ đếm canh ra đã không còn ai đi lại. Xa Thư Ý tìm được một nhà trọ, trong nhà trọ chỉ còn ba gian phòng cho khách, bọn họ liền bắt đầu phân chia chỗ ở. Sư phụ nói muốn chơi cờ với sư thúc, sẽ ở chung một phòng cùng sư thúc, còn lại ba người họ tự tiến hành chia lãnh thổ.

Trương Tiểu Nguyên nghĩ, dựa theo thứ tự lớn nhỏ, y nên ở cùng với nhị sư huynh, để căn phòng còn lại kia cho Lục Chiêu Minh.

Nhưng Lục Chiêu Minh giành trước một bước kéo tay y nói:

"Ta ngủ với đệ."

Tưởng Tiệm Vũ cười he he, gật gù bày ra cái bộ mặt 'đệ biết ngay mà'.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy trong này nhất định có bí mật rất đen tối nào đó không thể để ai biết.

Tuy y và đại sư huynh quen biết nhau lâu hơn, nhưng Lục Chiêu Minh đeo cái mặt vô cảm vĩnh cửu, nếu phải ở cùng, y thấy hơi rén. So sánh qua lại vẫn là nhị sư huynh vừa nói vừa cười dễ chịu hơn.

Tưởng Tiệm Vũ lại đẩy đẩy y, nói:

"Ta ngủ ngáy, nếu đệ muốn được nghỉ ngơi đàng hoàng thì nên ngủ cùng đại sư huynh đi."

Trương Tiểu Nguyên quay đầu nhìn Lục Chiêu Minh muốn xác nhận lại, Lục Chiêu Minh khẽ gật đầu tiếp lời:

"Ầm ầm hơn sấm nổ."

Trương Tiểu Nguyên không nhịn được hỏi:

"Vậy bình thường mọi người..."

Trên núi chỉ có hai gian phòng, một gian bếp một gian nằm. Nếu Tưởng Tiệm Vũ cứ ngáy đến vang trời thì mọi người phải làm thế nào?

"Tiểu sư đệ, đệ chưa biết." Tưởng Tiệm Vũ thở dài, tủi thân nói, "Bình thường ta ngủ... trên băng ghế trong phòng bếp."

Trương Tiểu Nguyên:...

Huyết mạch hoàng thất, huynh trưởng của hoàng đế, thế nhưng phải ngủ trên băng ghế.

Thật thảm thương.

...

Trương Tiểu Nguyên ngoan ngoãn theo Lục Chiêu Minh lên lầu hai, phòng ở ngay chỗ ngoặt lầu hai. Y đi đường bao nhiêu ngày nay, buồn ngủ đến đôi mắt sắp không mở ra nổi nữa rồi. Có điều dọc đường gió bụi mệt mỏi, y cảm thấy người mình bẩn dã man bèn đi gọi tiểu nhị mang nước ấm lên tắm gội qua loa.

Không lâu sau tiểu nhị lại đưa cơm canh vào, Lục Chiêu Minh đứng ngoài bình phong gọi y. Trương Tiểu Nguyên mặc quần áo chạy ra, còn chưa kịp vươn tay lấy đũa đã thấy Lục Chiêu Minh hơi nhíu mày.

Biểu tình trên mặt Lục Chiêu Minh không quá rõ ràng nhưng đủ để Trương Tiểu Nguyên kinh hoàng rụt tay lại. Một mặt thầm ảo não vì hành động vừa rồi của mình.

Sao y lại có thể quên mất thứ bậc trên dưới cơ chứ!

Lục Chiêu Minh là đại sư huynh, lúc ăn cơm cũng nên đợi hắn động đũa trước.

Nghĩ như thế, y càng cảm thấy hỏng bét.

Y... tranh tắm trước Lục Chiêu Minh, có khi nào đại sư huynh sẽ phật lòng không?

Nhưng Lục Chiêu Minh chỉ vươn tay, nhón một lọn tóc trên vai y lên, vân vê nhíu mày nói:

"Ướt."

Trương Tiểu Nguyên: "A?"

Y vừa mới tắm xong, đương nhiên là ướt.

Y đang định đáp lời thì Lục Chiêu Minh đã xoay người, kéo cái khăn trắng hồi nãy Trương Tiểu Nguyên lau qua xong vắt trên bình phong xuống, ném lên đầu Trương Tiểu Nguyên, quá trình nhanh chóng làm Trương Tiểu Nguyên sợ sảng.

"Sư phụ bảo mấy ngày trước đệ mới ốm dậy." Lục Chiêu Minh mặt vô cảm, "Cẩn thận không lại cảm lạnh."

Biểu tình của hắn lạnh nhạt, nhưng lời nói ra miệng vạn phần quan tâm. Trương Tiểu Nguyên cứ ngẩn ngơ nhìn hắn, vẫn chưa nhúc nhích, hắn liền chủ động vươn tay lau tóc cho Trương Tiểu Nguyên, sau đó mắt rũ xuống thấy cổ áo Trương Tiểu Nguyên lỏng lẻo, không khỏi khẽ nhíu mày, nghiêm túc kéo chặt lại:

"Sư phụ để ta chăm sóc đệ, bản thân đệ cũng phải tự chú ý một chút."

Nửa buổi sau Trương Tiểu Nguyên mới hồi thần, ngốc nghếch gật đầu, không hiểu sao mặt đỏ tai nóng, vội vàng nhận khăn tự lau đầu, một bên nói:

"Cảm... cảm ơn đại sư huynh!"

Lớn bằng này rồi, ngoài mẹ ra còn chưa có ai khác làm thế với y.

Y lại trộm nhìn Lục Chiêu Minh.

Vẻ mặt Lục Chiêu Minh lãnh đạm, thấy Trương Tiểu Nguyên đã nghe khuyên bảo thì không nói gì thêm nữa. Hắn ngồi xuống bên bàn, ăn cơm một lúc lại buông đũa, giương mắt nhìn Trương Tiểu Nguyên hỏi:

"Đệ không ăn?"

Trương Tiểu Nguyên còn đội tấm khăn trắng hơi ướt, vội vàng bê bát cơm lên gật đầu lia lịa:

"Ăn! Đệ ăn ngay bây giờ đây!"

Trên Luận Kiếm đài thoáng nhìn, rồi sau đó lại vì sự lạnh nhạt của Lục Chiêu Minh mà không dám nhìn kĩ, y chưa từng phát hiện ra đại sư huynh của mình lại có dung mạo đẹp đến thế. Không tràn ngập mị khí như Mai Lăng An, mày kiếm mắt sáng kia, vừa nhìn đã thấy khí phách của một hiệp khách mang kiếm.

Y không nhịn được nhìn Lục Chiêu Minh thêm một cái, không ngờ lại bị Lục Chiêu Minh bắt gặp, hai người mắt đối mắt, mặt mũi Lục Chiêu Minh lạnh như băng, Trương Tiểu Nguyên sợ tới mức rụt cổ lại, chuyên tâm nhìn chằm chằm cơm trong bát, không dám láo liên nữa.

18.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Trương Tiểu Nguyên nhìn cái giường hẹp, nghiêm túc tự hỏi vấn đề ngủ nghỉ đêm nay.

Cho dù tuổi y còn nhỏ nhưng chỉ lùn hơn Lục Chiêu Minh có nửa cái đầu, tốt xấu gì cũng là hai thằng cao to, chen nhau trên một cái giường nhỏ như thế này ư? Thật sự ngủ đủ chứ?

Trương Tiểu Nguyên còn chưa đưa ra kết luận gì, Lục Chiêu Minh đã ghép chồng bàn ghế phía sau vào, miễn cưỡng vừa nửa người hắn. Hắn trải áo ngoài trên bàn, trực tiếp nhảy lên, ngẩng đầu thấy Trương Tiểu Nguyên nhìn mình, nói:

"Ngủ."

Trương Tiểu Nguyên chần chừ hỏi:

"Đại sư huynh, huynh... lên đây nằm?"

"Ngủ không nói." Lục Chiêu Minh đã vê tắt ánh nến, lạnh nhạt đáp, "Ngủ."

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên bò vào giường, quấn chăn nằm đó, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Vừa lăn lộn trong do dự được một chốc thì tiếng ngáy rung trời từ phòng bên cạnh bắt đầu vang lên.

Nhị sư huynh không hổ là huyết mạch chân long, đến tiếng ngáy cũng như rồng ngâm vậy.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy đêm nay mình đừng mong ngủ được.

Y nhắm mắt tĩnh tâm một lát, vẫn tỉnh chong chong nhìn đỉnh màn bèn dứt khoát xoay người dậy một tay chống má, còn dám nhìn trộm Lục Chiêu Minh.

Lục Chiêu Minh đưa lưng về phía y, y không biết Lục Chiêu Minh đã ngủ chưa nữa. Nếu là người khác, có lẽ y còn có thể vần người ta dậy ngẫu hứng kể chuyện đêm khuya. Nhưng người này là Lục Chiêu Minh, y thậm chí không dám hỏi Lục Chiêu Minh đang mơ hay vẫn tỉnh. Y lại lật người về, vẩn vơ nhìn chăn chiếu, giữa tiếng ngáy đều đều mơ màng chuẩn bị ngủ...

Ting.

Trương Tiểu Nguyên sợ tới mức mở bừng mắt, kinh hoàng hoang mang nhìn về phía những chữ cái kì quặc lơ lửng trong không trung. Hàng chữ đó không phải trên đầu Lục Chiêu Minh mà là trên bậc cửa sổ khép hờ của nhà trọ. Trương Tiểu Nguyên trợn tròn mắt, đọc những con chữ lọt qua khung cửa sổ mở một cánh.

"Hoa Lưu Tước. Đạo tặc hái hoa đang lẩn trốn sự truy bắt của các châu phủ, mang vô số nợ phong lưu. Võ công cao cường, xếp hạng 196 giang hồ, riêng khinh công xếp trong 5 hạng đầu."

Khoan khoan, chữ này còn có thể xuyên tường ư?!

Trương Tiểu Nguyên hơi hồi hộp, nghiêm túc vểnh tai lắng nghe, quả thực thấy ngoài cửa có tiếng động rất khẽ.

Y biết bản thân mình tuyệt đối không phải đối thủ của tay Hoa Lưu Tước này. Xếp hạng 196 đã thuộc vào hàng cao thủ, thậm chí y còn không biết liệu Lục Chiêu Minh có đối phó được không nữa. Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ mình nên đợi kẻ đó đi qua rồi đánh thức Xa Thư Ý và Vương Hạc Niên ở gian phòng đầu kia hành lang...

Ting.

Y lại thấy hàng chữ trên cửa sổ thay đổi.

"Tổng tiền thưởng của các châu phủ: một trăm lượng vàng."

Trương Tiểu Nguyên:...

19.

Trương Tiểu Nguyên nhanh chóng làm một bài toán trong đầu.

Một trăm lượng vàng!

Tính ra bằng nửa ngàn lượng bạc! Bằng gạo đủ cho năm người họ ăn trong vài thế kỉ! Bằng mấy đại viện có nhà cao sân rộng, gạch xanh ngói đỏ đó!

Cần gì mạng nữa! Hăng hái lên!!!

Trương Tiểu Nguyên kích động quay ra đang định lay tỉnh Lục Chiêu Minh thì phát hiện Lục Chiêu Minh đã tỉnh lâu rồi.

Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ kia, tay nắm chặt kiếm, thấy Trương Tiểu Nguyên nhìn mình, có lẽ sợ Trương Tiểu Nguyên không hiểu còn làm một thủ thế im lặng với sư đệ, nhắc Trương Tiểu Nguyên đừng nói gì cả.

Tâm tình Trương Tiểu Nguyên hưng phấn, không biết làm thế nào để cho hắn biết thân phận của kẻ bên ngoài, sợ nói ra đánh động Hoa Lưu Tước, đành phải dùng ngôn ngữ cơ thể với Lục Chiêu Minh.

Y dùng tay làm động tác đếm ngân phiếu, rồi lại xoè bàn tay ra chỉ năm ngón của mình, ý nói cho Lục Chiêu Minh biết kẻ đi qua ngoài kia không phải tiểu nhân vô sỉ đầu trộm đuôi cướp gì đâu, đó rõ ràng là túi bạc trắng loá mắt biết chạy!

Hình như Lục Chiêu Minh nhìn không hiểu.

Hoa Lưu Tước chỉ lướt qua cửa sổ phòng họ, khi tiếng bước chân đã xa hơn một chút, Lục Chiêu Minh lập tức nhảy đến bên cửa sổ, từ đó nhìn ra ngoài.

Thân hình hắn uyển chuyển, động tác mạnh như vậy nhưng không gây một tiếng động nào, Hoa Lưu Tước hoàn toàn không phát hiện ra. Trương Tiểu Nguyên lo Lục Chiêu Minh sẽ cứ như thế buông tha Hoa Lưu Tước mất, bèn càng thêm ra sức khoa tay múa chân với Lục Chiêu Minh. Nhưng y vừa mới nâng tay lên - Lục Chiêu Minh đã như con mèo nhảy ra ngoài qua đường cửa sổ, đâm cho cánh cửa kêu rầm một cái. Trương Tiểu Nguyên hoảng hốt, vội cầm kiếm đặt trên đầu giường đuổi theo, một bên hét lớn:

"Đại sư huynh! Đó là bạc biết chạy..."

Y đến bên cửa sổ, nhìn thấy một gã mặc y phục dạ hành kinh hoàng bật lên, ý đồ dùng khinh công ôm cột hành lang leo lên mái hiên, lúc này mới bỗng nhiên ý thức được bản thân nói nhầm lời rồi.

Khinh công của Lục Chiêu Minh hơi không bằng Hoa Lưu Tước, nếu để Hoa Lưu Tước nhảy được lên nóc thì tất sẽ dễ dàng chạy thoát. Không thể vuột mất một trăm lượng vàng được! Trương Tiểu Nguyên cực kì căng thẳng, gần như vô thức gào lên:

"Gã là Hoa Lưu Tước! Quan phủ thưởng tiền một trăm lượng!"

Thân hình Lục Chiêu Minh chậm hơn Hoa Lưu Tước một bước, theo lẽ thường mà nói hắn sẽ không bắt được Hoa Lưu Tước, nhưng lời của Trương Tiểu Nguyên còn chưa dứt, hắn đã không chút do dự dùng thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ hung hăng đập một phát lên cẳng chân Hoa Lưu Tước.

Đêm khuya tĩnh mịch, Trương Tiểu Nguyên nghe thấy rất rõ tiếng răng rắc xương đùi phát ra khi bị gãy và tiếng thét chói tai cực kì thảm thiết của Hoa Lưu Tước, quanh quẩn mãi trong không trung đen kịt.

Y trợn mắt nhìn Hoa Lưu Tước ôm chân ngã từ mái nhà xuống, kiếm của Lục Chiêu Minh đập vào đùi Hoa Lưu Tước rồi văng ra thật xa, vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, bùm một cái rơi vào giếng nước trong sân nhà trọ.

Trương Tiểu Nguyên trợn mắt há mồm.

Đó là kiếm sư phụ truyền cho đại sư huynh đi!

Đại sư huynh thực sự không đau lòng một chút nào sao!!!

Lục Chiêu Minh hạ xuống bên người Hoa Lưu Tước, cúi đầu nhìn gã. Đến lúc này hắn mới liên hệ được với câu nói vừa nãy của Trương Tiểu Nguyên, nhíu mày hỏi:

"Hoa Lưu Tước là ai?"

Trương Tiểu Nguyên:...

Đại sư huynh hoàn toàn chưa biết Hoa Lưu Tước là ai đã đánh gãy một chân của gã?!

Trương Tiểu Nguyên không khỏi nhớ đến trận chiến giữa Lục Chiêu Minh và đại đệ từ Tán Hoa Cung trên đài Luận Kiếm.

Khi Lục Chiêu Minh đá đại đệ tử Tán Hoa Cung bay khỏi đài từng nói đó là điểm dừng của mình.

Lúc ấy Trương Tiểu Nguyên còn không tin Lục Chiêu Minh, bây giờ xem ra...

Chân thành xin lỗi đại sư huynh vì đã hiểu lầm huynh!

Hoá ra huynh thực sự chỉ biết nói thật!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi