TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG

Chương 34
Ngày thứ ba mươi bốn xem tiền như rác
 
Tòa nhà Nguyên Cảnh, văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Cao cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Minh Cảnh đang ngồi trên ghế đen mặt xem điện thoại.
 

Cố Minh Cảnh trong giới rất kín tiếng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thái tử nhà họ Cố kiêm tổng giám đốc mới của Nguyên Cảnh ngay cả phóng viên viết bài phỏng vấn cũng từ chối mà nay lại lên trang nhất.
 
Thế nhưng lại không có bất kỳ một thân phận nào cả, thậm chí đáng thương đến mức ngay cả tên họ cũng không có, phóng viên giải trí đối với thân phận này chỉ xác định một câu —— Chó săn của Sở Tích.
 
Nhưng đây chưa phải là chỗ hài nhất, hài nhất chính cái câu sau câu chó săn kia —— làm nũng đòi hôn, lại còn bị từ chối ha ha ha ha ha ha ha.
 
Giới giải trí hiện tại đều là nhân tài như vậy sao hahahaha!
 
Không, là quỷ tài!
 
Trợ lý Cao nghĩ đến đây thiếu chút nữa là cười ra tiếng, nhưng liếc mắt thấy mặt Cố Minh Cảnh đen như đáy nồi thì làm một trợ lý chuyên nghiệp như anh cần phải ép bản thân nhịn lại.
 
Nhịn cười thật sự rất thống khổ aaaa!
 
Thật ra cũng không thể trách những phóng viên giải trí đó, nếu không phải anh biết chút chuyện yêu hận giữa tổng giám đốc Cố và cô Sở thì lúc nhìn thấy tin tức này cũng sẽ không đem người đàn ông đêm khuya chờ đợi hai tiếng dưới chung cư, cuối cùng còn bị cự tuyệt liên tưởng đến tổng giám đốc Cố cao quý lãnh diễm của anh.

 
Anh không liên tưởng hai người đó với nhau, những phóng viên chụp lén đó lại càng không thể liên tưởng đến.
 
Trước kia không phải không có phóng viên chụp được Cố Minh Cảnh và Sở Tích, có điều cuối cùng đều bị Cố Minh Cảnh mua lại, sau này những phóng viên đó mơ hồ biết được thân phận Cố Minh Cảnh, cảm thấy anh mua lại mấy tấm ảnh đó đã là khách khí rồi, không trực tiếp thu mua công ty bọn họ mở trại chăn nuôi đã là rất tốt.
 
Lần chụp lén này rõ ràng là có phóng viên mỗi ngày cắm cọc dưới lầu Sở Tích, ngồi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ được một người đàn ông. Buổi tối trời đen như mực, đèn đường lại không sáng nên không thể nhìn rõ người đàn ông trông như thế nào, chỉ biết thân hình rất tốt, ở dưới lầu chờ gần một tiếng mới chờ được Sở Tích chậm chạp bước ra.
 
Thật ra khi phóng viên nhìn thấy thân hình này không phải chưa từng hoài nghi người đàn ông này chính là kim chủ trước đó của Sở Tích, nhưng mà nghĩ lại thì… mẹ nó sao có thể chứ?
 
Trước kia khi Sở Tích và kim chủ bị chụp, nếu không phải kéo cánh tay như chim nhỏ nép vào người ta thì cũng là bộ dạng tình nhân khom lưng cúi đầu, kim chủ đi phía trước còn cô dẫm lên giày cao gót chạy chậm theo sau, sắc mặt kim chủ có hơi không tốt một chút thì Sở Tích lập tức sợ đến mức không dám thở mạnh, hiện tại người đàn ông đêm khuya chờ một tiếng dưới lầu sao có thể là vị kim chủ cao quý lãnh diễm trước đó được? Thật hài hước.

 
Chờ đến khi phóng viên chụp được hình ảnh hai người tương tác với nhau thì gần như càng khẳng định điều này.
 
Không chỉ có không có khả năng là kim chủ mà người đàn ông này ở trước mặt Sở Tích… nhìn thế nào cũng thấy giống như địa vị không quá cao.
 
Có lẽ là bạn trai không chừng, sau khi nói gì đó liền muốn hôn Sở Tích, ai ngờ lại bị người ta trực tiếp đẩy ra rồi giẫm lên chân, cuối cùng một mình khập khiễng yên lặng rời đi.
 
Sau khi Sở Tích bị kim chủ bỏ thì mọi người rất chú ý đến động thái của cô, hiện tại cô không có kim chủ, mắt thấy studio cô ký hợp đồng kia có vẻ nghèo nên chắc chắn cũng mua không nổi ảnh chụp, cho nên còn không bằng trực tiếp bước lên, kéo theo một đợt lưu lượng(*).
 
(*) Lưu lượng: giá trị thương nghiệp đối với nghệ sĩ.
 
Để có thể thu hút sự chú ý của người xem, phóng viên thường sẽ thêm thắt một chút đối với sự thật, cho nên một giờ sẽ biến thành “Hai giờ khổ sở”, bạn trai địa vị không quá cao lắc mình thành “Chó săn”, đến nỗi cái câu “Làm nũng đòi hôn bị từ chối” ngoại trừ “Làm nũng” có hơi khác với thực tế ra thì còn lại câu “Đòi hôn bị từ chối” kia chính là người thật việc thật.
 
Vì thế hôm nay Cố Minh Cảnh vừa đến công ty liền phát hiện hình như Sở Tích gặp chút tai tiếng, anh không vui, mở xem nội dung tin đồn cùng ảnh cô bị chụp lén.
 
“………………”
 
Tâm tình đột nhiên phức tạp.
 
****
 
Studio, Sở Tích cảm thấy rất đau đầu với tai tiếng đáng chết này.
 
Chụp lén thì chụp lén đi, nhưng mà cái tiêu đề này, haizzz, phóng viên bây giờ sao lại không có đạo đức nghề nghiệp như vậy chứ!
 
Còn nữa, một người đàn ông lớn như Cố Minh Cảnh trông giống chó săn chỗ nào?
 
Phó Bạch đem mấy tấm ảnh kia xem qua xem lại, chỉ thiếu mỗi bước cầm kính lúp lên so sánh, anh xác định người trong hình không phải nam người mẫu trong studio, có vẻ thật sự là Cố Minh Cảnh.
 
Sở Tích đẩy đẩy Phó Bạch, mặt ủ mày ê nói: “Làm sao bây giờ?”
 

Hiện tại bình luận phía dưới tin tức kia sắp không xem được nữa rồi.
 
Có người còn nói đây rõ ràng là sự ân ái giữa hai người yêu nhau, Sở Tích là đang yêu đương.
 
Cũng có người nói là do góc độ chụp ảnh của phóng viên, hắn ta làm cách nào để chứng minh người ta chờ hai giờ, hắn ta làm cách nào để chứng minh đó là làm nũng đòi hôn, lỡ như chỉ là bạn bè bình thường thì sao.
 
Thế nhưng đa số mọi người đều cảm thấy sau khi cô bị kim chủ béo mập đá liền tìm một tiểu chó săn đẹp trai để cân bằng tâm lý, tự an ủi tâm hồn bị tổn thương sau hai năm đi theo kim chủ hói đầu béo mập.
 
Về phần fans Gạch của Sở Tích thì phản ứng của bọn họ rất điềm tĩnh, nữ minh tinh yêu đương không gây ảnh hưởng lớn với fans như nam minh tinh. Trước kia Sở Tích chịu nhiều đau khổ như vậy, bọn họ chỉ hy vọng sau này cô có thể tìm được một người đàn ông đối tốt với cô là được, khí chất của người đàn ông trong ảnh chụp mang lại cảm giác không tồi, miễn cưỡng có thể xứng đôi với Sở Tích nhà bọn họ.
 
Phó Bạch: “Còn có thể làm gì nữa, cũng không phải là bạn trai thật, chỉ có thể không thừa nhận thôi.”
 
Sở Tích: “Không phản hồi lại được không?”
 
Phó Bạch gật đầu.
 
Giới giải trí có rất nhiều phương thức biểu đạt với công chúng, đôi khi trầm mặc cũng là một cách. Dù sao ảnh chụp cũng có rồi, tai tiếng cũng rất lớn, hiện tại nhảy ra phủ nhận thì chắc chắn là không thể, cách tốt nhất chính là lấy bất biến ứng vạn biến(*), không đáp lại, mọi người bàn tán hai ngày thì cũng hết ồn ào thôi, cùng lắm sau này nhắc đến Sở Tích thì sẽ nghĩ cô có một tiểu chó săn không công khai là được. Lại nói, hiện tại những tiểu hoa tuyến trên ai mà không có tin tức ngoài lề.
 
(*) Lấy bất biến ứng vạn biến: lấy cái không thay đổi ứng phó với cái luôn thay đổi.
 
Sở Tích bên này không đáp lại, như vậy Cố Minh Cảnh bên kia…
 
Càng không thể có động tĩnh gì.
 
Tai tiếng lần này ngoại trừ bị lộ bóng người ra bên ngoài thì có thể nói là không liên quan gì đến anh ta, người ngoài căn bản không hề liên tưởng đến anh ta, vậy nên muốn tổng giám đốc Cố cao quý lãnh diễm kín tiếng trong giới ra mặt thừa nhận điều gì? Thừa nhận là “Chó săn khổ sở chờ hai giờ”? hay là thừa nhận bản thân “Làm nũng đòi hôn lại bị từ chối”?
 
Có điều tuy là nói như vậy nhưng để bảo đảm thì Sở Tích vẫn gọi điện thoại cho Cố Minh Cảnh.
 
Đây cũng là lần đầu tiên cô gọi cho Cố Minh Cảnh sau khi bọn họ chia tay.
 

Sở Tích tự biết bản thân đuối lý, nói chuyện do dự một hồi nhưng ý chính vẫn rất rõ ràng, cô sẽ không đáp lại chuyện này nên làm phiền anh ta cũng không cần đáp lại, dù sao ảnh chụp cũng không nhìn rõ mặt anh ta, mọi người cũng không biết người đó là ai, cho dù biết người đó trông như thế nào thì phóng viên cũng không tin là anh ta, mọi người sẽ càng không tin anh ta chính là vị kim chủ trước kia. Hơn nữa… nếu bây giờ anh ta ra mặt thừa nhận thì chẳng khác nào thừa nhận bản thân chính là tiểu chó săn của cô, điều này chắc chắn là anh ta không muốn rồi.
 
Cố Minh Cảnh nghe xong liền hít một hơi.
 
Lần tai tiếng này, anh vậy mà ngay cả cái tên cũng không xứng có được.
 
****
 
Sở Tích không phản hồi, “tiểu chó săn làm nũng đòi hôn bị cự tuyệt” cũng chậm rãi lắng xuống.
 
Sở Tích tự nhốt mình trong nhà tìm lại các tư liệu điện ảnh lúc trước, cô viết rất nhiều ghi chú về nhân vật yêu phi Lưu Ly. Trước kia cô luôn là bị đẩy từ đoàn phim này sang đoàn phim kia, đây là lần đầu tiên cô có thời gian dừng lại để suy nghĩ, phân tích về nhân vật này.
 
Bởi vì cảnh quay của Sở Tích cũng không nhiều lắm, lúc cô đến thì《 Đào Hoa Nặc 》đã khai máy được vài ngày. Sở Tích gặp được nam nữ chính của bộ phim ở phim trường, nữ chính là Hạ Kiều, tiểu hoa đình đám gần đây. Hạ Kiều trong giới nổi tiếng là giàu có, nhà mở công ty, nếu không đóng phim thì cũng có thể về nhà thừa kế sản nghiệp. Nam chính là lưu lượng tiểu sinh Hạ Phong, chuyên đóng vai cổ trang, ngoài ra Sở Tích còn gặp được vai nam có nhiều cảnh quay nhất trong bộ phim chính là Lý Viễn Tân, thủ vai hôn quân Đại Chu. Hạ Phong vào vai nam 1 là vương gia, là anh em cùng cha khác mẹ với hôn quân, hôn quân chung tình với yêu phi Lưu Ly mà Sở Tích đóng, vì cô mà cả ngày không lo việc triều chính chỉ lo trầm mê với tửu sắc, bị yêu phi dắt mũi.
 
Nhưng sâu thẳm trong nội tâm yêu phi Lưu Ly lại thích đệ đệ của hoàng đế, cũng chính là nam 1 vương gia trong kịch bản, sau khi nhìn thấy vương gia và nữ chính bên nhau liền vì yêu mà sinh hận, dựa vào ta không vui thì các người cũng đừng mong được yên ổn, mượn quyền lực của hôn quân gây nhiều trở ngại cho hai người.
 
Ban đầu lúc Sở Tích nhận kịch bản, nhìn thấy mối quan hệ tam giác phức tạp này thì đầu cũng to ra, nhưng phim thần tượng chính là như vậy, cốt truyện càng cẩu huyết càng kích thích, khán giả cũng càng thích xem.
 
Sở Tích chào hỏi Lý Viễn Tân diễn vai hôn quân. Lý Viễn Tân đã hơn ba mươi tuổi, cũng đã kết hôn sinh con, cảm giác anh ta rất hiền lành, tiếp theo lại cầm kịch bản tìm Hạ Kiều trao đổi một chút về vai diễn.
 
Cảnh quay đầu tiên của Sở Tích chính là diễn cùng nữ chính Hạ Kiều. Theo kịch bản thì nữ chính là người hiện đại xuyên qua, cùng nam chính là vương gia bá đạo diễn cảnh yêu đương, bị yêu phi cũng thích vương gia xem là kẻ địch.
 
Trước kia Sở Tích thường được các bạn diễn luyện tập trước khi quay, lúc tìm được Hạ Kiều thì thấy cô ta đang cùng nam chính Hạ Phong ngồi chơi game, nghe thấy Sở Tích nói đến tìm cô ta để diễn thử liền ngẩng đầu nhìn cô một cái.
 
“Phụt.” Hạ Kiều đột nhiên bật cười.
 
Sở Tích không hiểu, nhưng nụ cười của cô ta làm cô cảm thấy không được thoải mái, Sở Tích cắn cắn môi, đành phải nói lại một lần nữa: “Hạ Kiều, chiều nay chúng ta diễn chung với nhau, nếu bây giờ cô không có việc gì thì chúng ta diễn thử đi.”
 
“Nhanh lên nhanh lên! Sắp thua rồi!” Hạ Phong bên cạnh thúc giục, trước đó hai người bọn họ đã hợp tác trong một bộ phim nên được xem là đối tác cũ, quan hệ rất tốt, lúc bắt đầu diễn cũng vô cùng ăn ý.
 
“Đến đến.” Hạ Kiều lập tức tiếp tục vùi đầu vào trò chơi, thấy Sở Tích còn đang đợi cô ta nên cũng không ngẩng đầu mà nói, “Hay là cô diễn thử với trợ lý của tôi đi, cô ấy giúp tôi diễn.”
 
Sở Tích: “Trợ... trợ lý?”
 
Trợ lý Hạ Kiều đứng lên nói: “Tôi diễn cùng cô nhé.”
 

“A?” Sở Tích sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn xuống hai người đang chơi game.
 
“Được rồi, không cần.” Sở Tích xoay người bỏ đi.
 
Cô mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia.
 
“Mẹ nó thì ra trước khi diễn cô ta còn phải diễn thử, em còn cho rằng cô ta chưa bao giờ diễn thử ha ha ha ha ha ha ha”
 
“Em diễn thử với cô ta cũng vô ích, lãng phí thời gian, tai họa nhiều như vậy, kim chủ trước kia thu hết tài nguyên của cô ta nên bây giờ lại đến gây họa cho đoàn phim chúng ta, trong đoàn vừa nhìn liền biết cô ta là diễn viên cản đường nhất, cũng không biết đạo diễn nghĩ gì.”
 
“Mấy ngày trước nghe nói còn nuôi một tiểu chó săn ha ha ha ha, làm tình nhân lâu rồi trong lòng nghẹn khuất nên nuôi một tiểu chó săn để cân bằng tâm lý ha ha ha”
 
“Aiya đừng nói nữa! Bên kia có người! Nhanh lên, anh sắp chết rồi!”
 
……
 
Hốc mắt Sở Tích ửng đỏ.
 
Cô ngơ ngác trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu không nói gì.
 
“Tích Tích, làm sao vậy?” Trợ lý Tiểu Nghiêm vừa đi lấy nước trở về, mới về liền thấy cảm xúc của Sở Tích không tốt.
 
Sở Tích gia nhập vào đoàn phim, Phó Bạch cũng không thể theo cùng cô vừa làm người đại diện vừa làm trợ lý, thế nên đã mời Tiểu Nghiêm đến làm trợ lý cho Sở Tích, cô bé làm việc rất tốt.
 
“Không có gì.” Sở Tích hít hít mũi, mở kịch bản ra.
 
Lý Viễn Tân diễn vai hôn quân thấy Sở Tích từ chỗ Hạ Kiều bên kia đã trở lại, tuy không biết hai người đã nói gì nhưng hẳn là liên quan đến việc tâm trạng Sở Tích không tốt.
 
Thật ra cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
 
Lý Viễn Tân thở dài. Giới giải trí rất tàn khốc, số người không xem ai ra gì nhiều không đếm xuể, anh ta đóng phim đã mười mấy năm, tuy vẫn luôn ôn hòa không nóng không lạnh nhưng loại người gì anh ta cũng từng hợp tác qua.
 
Trước kia trong đoàn phim mọi người đều hòa nhã tốt bụng, đều là người đi kiếm cơm cho nên rất tôn trọng nhau, mà người trẻ hiện tại thì đội trên đạp dưới nịnh nọt, ngày càng ngang ngược.
 
Lý Viễn Tân kéo ghế ngồi cạnh Sở Tích: “Chúng ta diễn thử nhé?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi