TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG

Chương 45
Ngày thứ bốn mươi lăm xem tiền như rác
 
Các MC trước đó đều bị dọa đến mức hồn phi phách tán chạy trối chết, có người còn ngã thê thảm trên mặt đất.
 

Tổ đạo diễn cách màn hình nhìn đạo cụ bị Sở Tích dẫm trên mặt đất: “………………”
 
Không phải cô ấy nói mình nhát gan sao?
 
Hiện tại xem ra không chỉ nhát gan mà sức lực cũng không nhỏ đâu.
 
Sở Tích ngẩng đầu nhìn camera trong góc tường, vẻ mặt ủy khuất giống như đang thông qua màn hình nói xin lỗi với tổ chương trình, cô không cố ý.
 
Tổ đạo diễn cách màn hình thấy cô xong việc liền làm vẻ ủy khuất liền bị chọc cười.
 
Sở Tích mở cánh cửa cuối hành lang ra, bên trong là một căn phòng nhỏ không có cửa sổ nhưng lại rất sáng, bốn thành viên còn lại và vị khách mời đều đã đến, cô là người cuối cùng.
 
“Xin chào, xin chào!” Sở Tích bắt tay chào hỏi từng người, lúc đến chỗ Ngải Văn Văn thì cô ấy quan tâm hỏi: “Thế nào? Bị dọa sợ rồi, chúng tôi ở bên trong đều nghe thấy tiếng em thét chói tai.”
 
Sở Tích lập tức gật gật đầu: “Dạ, bị dọa sợ rồi.”

 
Ngải Văn Văn tỏ vẻ cô đã hiểu.
 
Tổ đạo diễn trong phòng điều khiển nghe đoạn đối thoại của hai người: ???
 
Sở Tích, cô nhìn xem đạo cụ bên ngoài đã bị cô dẫm thành dạng gì rồi? Đây là dáng vẻ của cô khi bị dọa sợ sao? Lương tâm của cô không cắn rứt sao?
 
Khách mời chào hỏi nhau xong thì tổ đạo diễn thông qua một chiếc loa nhỏ được đặt trong phòng thông báo nhiệm vụ cho mọi người.
 
Tiếp theo, sáu thành viên sẽ được chia thành hai đội, trong phòng có hai cánh cửa khác nhau tương ứng với nhiệm vụ khiêu chiến khác nhau, hai đội chọn cho đội mình một cánh cửa rồi tiến vào, đội nào tìm được manh mối và ra ngoài trước sẽ giành chiến thắng.
 

Ba người Sở Tích, Ngải Văn Văn và Nghiêm Chuẩn được sắp vào một đội. Triệu Vũ, Hứa Gia Phàm và khách mời tập này thành đội còn lại.
 
Sau khi chia đội thì mọi người đều thảo luận về vấn đề đặt tên cho đội mình.
 
Cũng không biết tổ chương trình có ý định gì, theo lý thuyết thì nên là mỗi đội có một thành viên nữ mới đúng, kết quả, hiện tại đội đối phương có hai thành viên cố định là nam, thêm khách mời nữa cũng là nam, đội Sở Tích thì một mình Nghiêm Chuẩn gánh hai cô gái, hơn nữa vừa rồi hai cô gái này nhìn thấy bàn tay dính đầy máu ngoài hành lang thì la thất thanh không ai thua ai.
 
“Đội chúng tôi tên “Chiến Thắng!” Đội đối phương đã chọn tên xong, ý chí chiến đấu sôi sục cùng nhau đập tay cổ vũ, niềm tin tràn đầy.
 
“Chúng ta đặt tên gì bây giờ?” Nghiêm Chuẩn nhìn về phía Ngải Văn Văn.
 
Ngải Văn Văn lại nhìn qua Sở Tích: “Sở Tích, em đặt đi?”
 
Sở Tích nhớ lại bản thân vừa rồi bị bàn tay kia dọa cho sợ đến chết khiếp, đây chỉ là mới bắt đầu thôi đã đáng sợ như vậy rồi, không biết hai cánh cửa sau còn có thứ gì đáng sợ nữa, Nghiêm Chuẩn cho dù lợi hại đi nữa nhưng mang theo hai người ăn hại như cô và Ngải Văn Văn thì đừng nói thắng, có thể bảo tồn mạng sống ra ngoài thì đã không tồi rồi.
 
Sở Tích yếu ớt đề nghị: “Đội bọn họ tên là “Chiến Thắng”, hay là đội chúng ta đặt là “Mạng Sống”, thế nào?”
 
Ba người nhìn nhau, ngoại trừ Nghiêm Chuẩn hơi do dự ra thì bọn họ nhanh chóng hiểu được ý nghĩa.
 
“Ok, gọi là đội “Mạng Sống”.”
 
Đội “Chiến Thắng” và đội “Mạng Sống” mỗi đội chọn một cánh cửa sau đó cùng nhau xuất phát.
 
Sau cánh cửa của đội Mạng Sống là một căn phòng khác, không giống với căn phòng sáng sủa vừa rồi, độ sáng của căn phòng này cực thấp, vật dụng xung quanh chỉ có một cái giường sắt và một cái tủ, sơn tường bong tróc, quỷ dị nhất chính là trên trần nhà quấn đầy dây đỏ, trên dây treo rất nhiều lục lạc nhỏ, đèn trên vách tường phát ra ánh sáng yếu ớt, hai người đứng gần nhau phải nhìn thật kỹ mới thấy rõ được dáng vẻ của đối phương.
 
Rõ ràng không có gì cả nhưng không khí âm u thế này vẫn làm cho người ta không rét mà run, Sở Tích và Ngải Văn Văn vừa vào cửa liền ôm chặt nhau, Nghiêm Chuẩn che trước hai người: “Không có chuyện gì đâu.”
 
Tổ đạo diễn nhìn thấy hình ảnh này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Đây chính là hiệu quả mà bọn họ muốn. Nhất định hành động của Sở Tích ở hành lang kia là ảo giác.
 
Phải tìm được manh mối mới có thể ra ngoài, Nghiêm Chuẩn dẫn hai cô gái đến góc tường sau đó mới bắt đầu nghiêm túc tìm manh mối một mình.
 
Vốn dĩ hôm nay Sở Tích và Ngải Văn Văn mới gặp mặt lần đầu, nhưng vì có cùng nỗi sợ hãi nên trở thành thân thuộc, hai người ôm nhau một lúc, Sở Tích phát hiện nhà này ngoài trừ ánh sáng âm u với tường nhà cũ kỹ thì hình như cũng không có thứ gì khác, so với bàn tay đột nhiên xuất hiện ở hành lang kia thì kém xa, vì thế run rẩy nói: “Hay là chúng ta cũng giúp Nghiêm Chuẩn tìm manh mối đi.”

 
Ngải Văn Văn nhìn xung quanh căn phòng, gật đầu nói: “Được.”
 
Hai người tay nắm tay, vừa đi vừa sờ xung quanh căn phòng, vừa nảy Nghiêm Chuẩn đã lục tìm ở cái tủ này rồi nhưng Sở Tích vẫn cảm thấy cái tủ này chắc chắn có vấn đề, hai người đứng trước tủ, run rẩy vươn tay, mỗi người một kéo một cánh, nhẹ nhàng đem cánh cửa đẩy ra.
 
Bên trong không xuất hiện thứ gì.
 
Thế là hai người chậm rãi mở toang cánh cửa ra, tuy rằng ánh sáng mờ nhưng cũng có thể nhìn ra bên trong trống rỗng không chứa vật gì.
 
Vậy thì để cái tủ lớn như vậy ở chỗ này làm gì chứ, Sở Tích nói thầm, cảm thấy bàn tay Ngải Văn Văn dường như hơi lạnh: “Văn Văn, sao tay chị lạnh quá vậy?”
 
Ngải Văn Văn: “Tay em cũng lạnh lắm đó.” Không chỉ lạnh mà còn có chút thô ráp.
 
Sở Tích nghĩ thầm tay cô rõ ràng là ấm như vậy, không lạnh chút nào, đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi nhìn xuống phía dưới.
 
Chỉ thấy một nam quỷ mặc đồ tù nhân từ dưới đất chui lên, nửa người trên mặt đất, nửa người dưới mặt đất, không biết bằng cách nào đã tách bàn tay Sở Tích và Ngải Văn Văn vẫn luôn nắm chặt trước đó, hắn ngẩng đầu, con mắt không có tròng đen mà chỉ có tròng trắng, bắt lấy bàn tay Sở Tích và Ngải Văn Văn, cái miệng màu đỏ tươi toẹt ra cười nhìn về phía hai người bọn họ.
 
Hắn cười, hai hàng máu trong mắt liền chảy ra ào ạt, cùng lúc đó, giống như đã kích hoạt công tắc nào đó, lục lạc trên trần nhà đều đồng loạt rung lên.
 
“A a a a a a ——”
 
“A a a a a a ——”
 
Nghiêm Chuẩn đang kiểm tra gầm giường bên kia, đột nhiên nghe được tiếng chuông gió khiến người ta sởn tóc gáy cùng với hai tiếng thét thê lương ở phía sau.
 
Tim anh ta run lên, biết chắc hai cô gái đã đụng phải thứ gì rồi, xoay người chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lại thấy được một màn khó lường.
 
Hai người vẫn liên tục la hét với âm lượng cao, chẳng qua Ngải Văn Văn vừa thét chói tai vừa trốn sau lưng Sở Tích, khom lưng co thành một đống, cả người phát run, mà Sở Tích chính là vừa thét chói tai, vừa lần mò kiếm gì đó, sau đó chỉ thấy cô cầm đèn tường, dáng vẻ giống như muốn cùng nam quỷ tù phục(*) từ dưới đất chui lên quyết một trận tử chiến.
 
(*)Tù phục: Đồng phục của tù nhân.
 

Nam quỷ tù phục đã từng gặp người bị hắn dọa sợ đến mức tè ra quần, cũng từng gặp qua người không hề sợ hãi ngồi xuống hỏi hắn ta làm thế để hóa trang như vậy, nhưng kiểu vừa bị hắn dọa cho sợ đến chết khiếp vừa muốn chộp vũ khí quyết một trận tử chiến là lần đầu tiên.
 
“Đờ mờ!” Nam quỷ tù phục thấy Sở Tích cầm theo đèn treo tường nhào đến muốn đánh thì lập tức sợ đến mức giống như chuột mà chui lại xuống đất.
 
Nam quỷ biến mất, Sở Tích cầm theo đèn tường bị cô tay không bẻ xuống há mồm thở dốc.
 
Trong phòng tạm thời yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng lục lạc trên đỉnh đầu.
 
“Không… không sao chứ?” Ngải Văn Văn vẫn luôn trốn sau lưng Sở Tích cẩn thận thò đầu ra gật một cái xem như trả lời, vừa rồi cô ấy bị nam quỷ dọa đến mức thiếu chút nữa là khóc thê thảm.
 
Vừa dứt lời, trong phòng liền tích lên một tiếng, tim ba người lại run lên, cho rằng lại là thứ đáng sợ gì đó nhưng không ngờ lại là thông báo của tổ chương trình.
 
“Sở Tích, không được phá hư đạo cụ! Sở Tích, không được phá hư đạo cụ! Sở Tích, không được phá hư đạo cụ!”
 
Tầm mắt Ngải Văn Văn và Nghiêm Chuẩn dừng lại ở đèn treo tường trong tay Sở Tích thì lé mắt.
 
Sở Tích “A” một tiếng, giống như muốn nói thứ này sao lại chạy vào tay cô, cô không biết gì cả, sau đó cười gượng hai tiếng, đem đèn treo tường trả lại vị trí cũ, nhưng chân đèn đã hỏng rồi.
 
Ngải Văn Văn nhìn đèn tường bị Sở Tích dùng tay không bẻ xuống, nuốt một ngụm nước miếng: “Sở Tích, em thật sự nhát gan sao?”
 
Sở Tích: “Lá gan của em siêu nhỏ!”
 
Nghiêm Chuẩn: “………………”
 
Gan nhỏ, sức chiến đấu cũng không nhỏ.
 
Ba người từ chỗ nam quỷ tù phục biến mất mới phát hiện căn phòng này có một cửa ra dưới lòng đất nhưng đã bị tủ quần áo che lại.
 
Ba người tựa sát vào nhau, đang định bò ra khỏi căn phòng này thì trần nhà lại đột nhiên xà xuống một nữ quỷ áo trắng, dù cho lá gan Nghiêm Chuẩn có lớn đi nữa thì cũng bị nữ quỷ đột nhiên xuất hiện này dọa cho lùi về phía sau một bước, Ngải Văn Văn lập tức nhũn chân ôm đầu ngồi xổm xuống đất, Sở Tích thì thét chói tai…
 
Nhắm mắt cho nữ quỷ một quyền.
 
Nữ quỷ che mặt: “Á!”
 
Tổ đạo diễn: Đệch!
 
Hành trình tiếp theo, tổ đạo diễn ngàn tính vạn tính đều không ngờ đội “Mạng Sống” của ba người bọn họ vốn dĩ nên là anh hùng cứu mỹ nhân, quá trình kịch tính một người gánh hai người, cuối cùng càng về sau càng thay đổi, biến thành Nghiêm Chuẩn dụ địch thâm nhập tìm manh mối, Sở Tích phụ trách phát vũ lực còn lại Ngải Văn Văn thì núp phía sau cổ vũ bọn họ.
 

Cái tên “Mạng Sống” này không phải chỉ ba người bọn họ muốn sống, mà là chỉ nhân viên công tác trong nhà kinh dị có thể tìm lại “mạng sống” dưới vũ lực của Sở Tích.
 
Tổ đạo diễn nhìn máy theo dõi, một bên là ba người đàn ông của đội “Chiến Thắng” bị dọa đến nỗi ôm đầu co rụt lại ở cạnh nhau kêu trời khóc đất gọi mẹ, một bên là đội “Mạng Sống” không biết vừa rồi Sở Tích đoạt lấy lang nha bổng(*) từ tay quỷ nào, thấy có quỷ liền vừa nhắm mắt thét chói tai vừa vung loạn tay, dẫn theo Nghiêm Chuẩn và Ngải Văn Văn đại sát tứ phương.
 
(*) Lang nha bổng:
 
Nhân viên công tác đeo mặt nạ quỷ bị dọa đến nỗi ôm đầu chạy trốn khắp nơi.
 
Nhóm biên đạo trong phòng điều khiển đã nằm liệt trên ghế, mặt xám như tro.
 
Kịch bản vô dụng.
 
Đây… chính là Sở Tích luôn miệng nói mình nhát gan, trước kia ở show giải trí chỉ thấy con gián thôi đã thét chói tai muốn văng nóc nhà sao?
 
Có lẽ thật sự thét chói tai, nhưng nhìn bộ dạng này của cô thì chắc chắn biên tập trước kia đã đem đoạn sau cắt đi, đoạn bị cắt chính là sau khi thét chói tai thì một chưởng đập chết con gián.
 
Không ngờ bề ngoài tiểu bạch hoa này nhu nhu nhược nhược nhưng che dấu bên trong chính là bộ mặt như vậy.
 
Ông đây bị cô lừa rồi!
 
Toàn bộ hành trình Sở Tích lo lắng đề phòng, gặp đối thủ liền điên cuồng đánh lung tung, sau lại phát hiện ba người đội “Mạng Sống” không biết bằng cách nào đã tìm được cửa ra, nơi đó phát ra một luồng ánh sáng.
 
Ba người chạy đến cửa ra, phát hiện bên ngoài đã có biên đạo và máy quay chờ sẵn.
 
“Làm tôi sợ muốn chết huhuhu…” Cuối cùng Ngải Văn Văn cũng thấy ngoại trừ quỷ ra vẫn còn người sống, vừa ra ngoài liền tới tìm biên đạo khóc lóc kể lể.
 
Sở Tích ở bên trong cũng sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đang muốn học Ngải Văn Văn bắt lấy biên đạo khóc lóc kể lể thì phát hiện trong tay cô vẫn còn cầm đồ vật, một cây lang nha bổng không biết bằng cách nào đã xuất hiện trong tay cô.
 
“À... đây, cái này là như thế nào…?” Tay Sở Tích run lên, lang nha bổng rơi trên mặt đất.
 
Cô nhớ lại thông báo vừa rồi của tổ đạo diễn, cuống quít xua tay giải thích nói: “Em, em không có phá hư đạo cụ.”
 
Biên đạo nhìn lang nha bổng rơi trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Sở Tích bày ra vẻ mặt không biết làm sao, vẫn luôn đem lang nha bổng đá ra phía sau.
 
Cười lạnh.
 
À há! Còn không muốn thừa nhận sao?
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi