Chương 51
Ngày thứ năm mươi mốt xem tiền như rác
Sở Tích nghe xong thì có chút ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn anh tiến đến.
Cố Minh Cảnh chậm rãi chồm người qua, Sở Tích không tự chủ được mà ngả người ra sau.
Cô không nói được cũng không nói là không được, chỉ là ngồi ở đó, mắt thấy người đàn ông ngày càng ép đến gần, nghe được âm thanh hít thở của anh.
Cố Minh Cảnh đã nhắm mắt.
Ngay lúc sắp hôn đến nơi, Sở Tích đột nhiên hừ một tiếng, duỗi tay đẩy anh ra: “Không được.”
Sau đó cô lập tức xoay người đẩy cửa xe muốn chạy, lại phát hiện cửa xe này dù đẩy cỡ nào cũng không mở được.
Sở Tích không ngừng đẩy cửa xe, vẫn không nhúc nhích.
Vì thế cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Minh Cảnh một cách sâu sắc.
Không biết người đàn ông này đã khóa cửa xe lúc nào nữa.
Cố Minh Cảnh cười như không cười, nhẹ nhàng tiến qua.
Sở Tích: Ha! Thất sách.
*******
Sở Tích không dám cho Phó Bạch biết chuyện giữa cô và Cố Minh Cảnh, trước mắt chuyện này cũng chỉ có hai đương sự là cô và Cố Minh Cảnh cộng thêm một trợ lý Cao biết.
Bởi vì thật sự chột dạ, ngay cả Cố Minh Cảnh cũng bị cô phát lệnh cưỡng chế cấm không được công khai nói linh tinh cái gì là fans bạn trai, càng không cho phép giống như trước đây bỏ ra hai mươi vạn mua băng vệ sinh, nhìn vừa ngốc vừa phách lối. Dù yêu đương nhưng vẫn không được ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, càng không cho phép anh nhúng tay vào sự nghiệp của cô, không cho phép oán giận, không cho phép bất mãn, anh từ một fans bạn trai biến thành bạn trai ngầm thì còn muốn gì nữa.
Tuy nói bản thân chỉ có thể làm ngầm, không thể ra ánh sáng đúng là có chút bất mãn, nhưng Cố Minh Cảnh dưới sự áp bách bởi dâm uy của Sở Tích đành phải đồng ý.
Bởi vì không thể giống như trước kia trắng trợn táo bạo theo đuổi thần tượng nên không biết từ khi nào trên phố bắt đầu lưu truyền lời đồn:
Cố Minh Cảnh…
Không phải là thoát fans rồi đó chứ?!
Chắc chắn là thoát fans rồi, lần trước có người đã tag tổng giám đốc Cố vào tin đồn giữa Sở Tích và Nghiêm Chuẩn, có thể lý giải vì tổng giám đốc Cố là fans bạn trai nên đau lòng không ra mặt, nhưng mà sau đó Sở Tích đã làm sáng tỏ tin đồn, nói ảnh ngược chỉ là người đại diện của cô. Trong lúc Gạch của Sở Tích đăng Weibo bày tỏ tin tưởng cô thì người làm fans bạn trai đáng tin như tổng giám đốc Cố lại không ra mặt bày tỏ chúc mừng, nói một câu tin tưởng Sở Tích.
Cho nên chỉ có một khả năng, lúc Cố Minh Cảnh biết tin đồn giữa Sở Tích và Nghiêm Chuẩn có lẽ cũng đã yên lặng thoát fans.
Cũng đúng, làm sáng tỏ thì sao, ai biết được bọn họ thanh minh là thật hay giả, tuy đa số mọi người tin tưởng đã làm sáng tỏ nhưng vẫn có rất nhiều người ngay lúc tin đồn xuất hiện đã lập tức thoát fans, làm fans, đặc biệt là "fans bạn trai" với sức chiến đấu và lòng chiếm hữu mạnh nhất, bọn họ không thể chịu đựng được việc idol mà bản thân cực khổ theo đuổi lại có quan hệ cùng người đàn ông khác, cho dù sau đó nói tin đồn là giả cũng không được, nếu không có lửa thì làm sao có khói, fans bạn trai cũng sẽ một đi không trở lại.
Phó Bạch không hề có hứng thú với chuyện Cố Minh Cảnh thoát fans hay không thoát fans, anh chỉ cần nghe được phòng làm việc của mình không bị Cố Minh Cảnh đổi thành trại chăn nuôi hay chỗ massage chân là yên tâm rồi, sau đó trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo nói với Sở Tích rằng anh đã giúp cô giật được một tài nguyên thời trang rất tốt.
《 Duyệt Tú 》, tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, tiên phong xu hướng và phong cách thời trang.
《 Duyệt Tú 》 là tạp chí lớn quốc tế, người mẫu chính trong tạp chí phải là siêu mẫu quốc tế hoặc là ảnh hậu, người bình thường không thể lên, cho nên ngay cả vị trí phụ bản mỗi kỳ cũng bị các tiểu hoa mới tiến quân vào giới thời trang dòm ngó.
Giới thời trang xa hoa nhiều màu sắc đi đôi với thế lực và danh tiếng, liên quan chặt chẽ đến tiền đồ cũng như đại ngôn của nhóm nghệ sĩ nữ. Nghệ sĩ nữ có tên tuổi trong giới thời trang tự nhiên sẽ nhận được sự ưu ái từ các thương hiệu lớn, dù không lấy được đại ngôn thì làm bạn thân với thương hiệu cũng tốt, đến lúc tham dự hoạt động mượn vài bộ váy cao cấp cũng không phải việc gì khó, cho nên nơi này gần như là vùng giao tranh của mọi nhà.
Trùng hợp là tuy rằng phòng làm việc của Phó Bạch thiếu tài nguyên điện ảnh nhưng anh có ký hợp đồng với vài người mẫu, cho nên tài nguyên thời trang cũng không ít, ở trong một đám người cạnh tranh cuối cùng cũng giành được.
Trước kia Sở Tích cũng từng xuất hiện trên trang bìa của một trong bốn tạp chí thời trang lớn, lần đó là sau khi cô vừa ký hợp đồng với đoàn đội Cố Minh Cảnh, là bọn họ kiên quyết đẩy cô lên, kết quả, sau khi tạp chí được phát hành người ngoài ồ lên một trận, không nói đến chuyện chỉ bằng cô là một diễn viên tuyến mười tám không danh không tiếng dựa vào cái gì mà được lên trang bìa, phẩm hạnh không xứng với vị trí, nói đến gương mặt cứng ngắc trên trang bìa của cô, cách truyền đạt phong cách thời trang kém cỏi, ảnh chụp giống như ở dưới quê, giơ tay nhấc chân đều không phóng khoáng, không thanh lịch, bị chế nhạo một thời gian dài. Sau đó doanh thu của tạp chí kỳ đó đạt kỷ lục thấp nhất kể từ khi xuất bản số đầu tiên.
Sau này Sở Tích cũng không lên tạp chí nữa, cho dù mỗi lần công chiếu phim, đoàn đội muốn cô lên một kỳ tạp chí để thuận tiện tuyên truyền cô cũng từ chối. Chuyện lớn cô không thể từ chối nhưng chuyện nhỏ như việc chụp tạp chí này cô từ chối cũng không thành vấn đề, Cố Minh Cảnh cũng không quản.
Sở Tích nhớ lại lần đầu tiên chụp bìa cho tạp chí đó. Khi đó cô mới ra mắt, ngay cả giày cao gót cũng không quen mang, đi vài bước là khụy chân, ở studio thay liên tục những bộ quần áo không vừa người cũng không biết giá trị là bao nhiêu, đứng trước đèn flash và phông màn tạo kiểu.
Cô không thích chụp ảnh, ngay cả hình selfie trong điện thoại cũng không được vài tấm, nhiếp ảnh gia dùng bàn tay hoa lan(*) không ngừng chỉ cô làm dáng này làm dáng kia, đây là lần đầu tiên Sở Tích đứng trước ống kính bị nhiều người nhìn như vậy, cô cảm giác bản thân giống như trong ngoài đều bị lột sạch, cả người cứng đờ mà tạo dáng theo lời nhiếp ảnh gia, hai chữ căng thẳng viết to trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoại trừ sợ hãi và căng thẳng thì cũng không còn biểu cảm nào khác.
(*) Bàn tay hoa lan:
Cô dựa theo hướng dẫn mà điều chỉnh lại tay chân nhưng cả người vẫn là tư thế hài hước vừa cứng nhắc vừa kỳ lạ, cô thấy sắc mặt nhân viên trong đoàn đội kinh tế của mình đều vô cảm còn nhân viên công tác bên tạp chí thì mỉm cười mỉa mai, nhiếp ảnh gia cau mày, tay vẫn luôn bấm hoa lan lắc lắc đầu.
Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân chụp xong bằng cách nào, chỉ biết ngày đó sau khi chụp xong cô liền trốn đi khóc, buổi tối Cố Minh Cảnh thấy khóe mắt cô đỏ thì thuận miệng hỏi thăm cô bị làm sao, có ai ăn hiếp cô thì nói với anh.
Lời nói kiểu này từ lúc cha cô qua đời thì cũng không ai nói với cô, Sở Tích nghe xong thì trái tim như nghẹn lại, hận không thể trực tiếp nhào vào lòng Cố Minh Cảnh khóc một trận, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Không ai khi dễ tôi, là anh khi dễ tôi, vì sao lại muốn cho tôi chụp tạp chí.
Lần này lại phải lên tạp chí, Phó Bạch khó khăn lắm mới giật được tài nguyên, có khó khăn mấy cô cũng phải làm cho được.
Sáng sớm hôm chụp hình, Phó Bạch lái xe chở Sở Tích đến studio《 Duyệt Tú 》.
Phó Bạch đi trước bàn bạc cùng người bên tạp chí, nhiếp ảnh gia còn chưa đến, Sở Tích đã bị đưa đến phòng hóa trang, vừa mới trang điểm không được bao lâu thì nghe được âm thanh giống như tranh chấp bên kia.
Là giọng nói Phó Bạch.
Sở Tích nhíu mày.
Chuyện gì vậy?
Cô vừa định mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì thì Phó Bạch đã chạy đến, tay chống nạnh, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Anh nói chuyên viên trang điểm dừng một chút, sau đó lôi kéo Sở Tích chỉ mới đánh nền vào một góc.
Sở Tích linh tính không được tốt lắm: “Phát sinh chuyện gì sao?”
“Đệch!” Phó Bạch mắng một tiếng, “Vốn dĩ chủ đề bộ sưu tập và nhiếp ảnh gia hôm nay của em đều đã sắp xếp hết rồi, kết quả đến phút chót lại kêu ông đây tạm dừng lại.”
Chủ đề bộ sưu tập và nhiếp ảnh gia hôm nay của Sở Tích đều rất tốt, vốn dĩ đã cùng bên tạp chí sắp xếp xong hết rồi, nào ngờ hôm nay đến phút chót lại nhận được thông báo kế hoạch đột nhiên thay đổi.
Nguyên nhân là vì chủ đề và nhiếp ảnh gia trước đó của Sở Tích bị một nữ diễn viên tên Cẩu Mỹ Như đột nhiên coi trọng, cô ta cũng muốn chụp bộ ảnh kia. Lần này Cẩu Mỹ Như được lên bản chính tạp chí, cô ta thành danh từ rất sớm, năm đó có tham gia bộ phim điện ảnh nổi tiếng, cũng lấy được một số giải thưởng không lớn không nhỏ, lại có tư bản phía sau nên tài nguyên điện ảnh so với đa số nghệ sĩ nữ cùng tuổi trong nước nhiều hơn rất nhiều, dù cho mấy năm nay tuổi tác tăng lên, nhân khí cũng không cao bằng trước kia nhưng đoàn đội quản lý vẫn giữ được các mối quan hệ cùng địa vị như trước.
Chủ đề《 Duyệt Tú 》sắp xếp cho Sở Tích chụp kỳ này là “Thỏ Ngọc”, hình mẫu huyền ảo, tiên khí dày đặc, không biết vì sao lại bị Cẩu Mỹ Như coi trọng, cô ta nhất định phải chụp cho bằng được. Đoàn đội Cẩu Mỹ Như ngày thường rất phô trương, lần này nếu như là Sở Tích trước kia vừa xuất hiện đã lên mặt bìa thì nói không chừng đoàn đội Cẩu Mỹ Như còn kiêng kị một chút, nhưng hiện tại Sở Tích lại ký với một phòng làm việc nghèo như vậy, đóng phim cũng chỉ diễn vai nữ hai, cho dù có fans bạn trai là tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Cảnh thì sao, dù sao cũng chỉ là fans mà thôi, nếu người đàn ông đó thật sự để ý đến cô thì đã cho cô lên bản chính chứ không phải là phụ bản như vậy.
Huống hồ gần đây trên phố đang truyền tai nhau vị fans bạn trai này đã thoát fans rồi.
Bên tạp chí bị kẹp vào thế khó xử, nếu thời gian hai người chụp không khác nhau lắm thì vẫn có thể làm việc cùng Sở Tích, để hai người đổi chủ đề cho nhau cũng không phải là không thể, nhưng thời gian chụp của Cẩu Mỹ Như là vào tuần sau, chủ đề ban đầu của cô ta vẫn chưa lên kế hoạch đầy đủ, căn bản không thể đổi với Sở Tích.
Bên tạp chí đành phải lấy phần kế hoạch quay chụp còn tồn đọng trước đó ra, kế hoạch này chuẩn bị cũng rất tỉ mỉ, hỏi xem Phó Bạch có đồng ý đổi hay không, hòa khí sinh tài(*), không cần nhiều lời với Cẩu Mỹ Như.
(*)Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng để thu hút khách hàng đến với mình.
Phó Bạch vừa thấy ảnh mẫu trong kế hoạch thì nhíu mày lại, hỏi bên tạp chí: “Cái này đổi thế nào?”
“Cậu thấy nghệ sĩ nhà tôi thích hợp không?”
Sở Tích nghe được có thể đổi thì có chút tò mò, hỏi: “Đổi cho em cái gì?”
Phó Bạch vừa nghe liền nổi giận: “Em biết thần thoại Hy Lạp không? Là hải yêu Siren.”
Hải yêu Siren trong thần thoại Hy Lạp là một nữ yêu nửa người nửa cá, diện mạo cực kỳ diễm lệ. Truyền thuyết kể rằng cô sống trên một hòn đảo giữa biển, mỗi ngày ngồi trên mỏm đá ngầm ca hát, dùng giọng hát tuyệt vời thu hút các thủy thủ lui tới, mê hoặc nhân tâm, nhân lúc thủy thủ thất thần nghe hát thì tàu va phải đá ngầm chìm xuống, thế nên trên hải đảo của Siren chất đầy xương cốt nhân loại.
Vì nhân vật này là hải yêu, mỗi ngày ngồi trên hòn đảo chất đầy xương trắng nên phong cách quay chụp trong kế hoạch cực kỳ u ám, hơn nữa vì bối cảnh của nhân vật là hải yêu cho nên quy mô quay chụp cũng không quá nhỏ.
Trước đó cũng có vài nghệ sĩ cân nhắc kế hoạch quay chụp này nhưng đến cuối cùng vẫn là từ chối, cho nên mới bị gác lại đến giờ.
Phó Bạch: “Chúng ta chụp của chúng ta, dựa vào cái gì cô ta muốn cướp là cướp? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn chụp ảnh cổ tích, nghiện Mary Sue như vậy sao?”
Anh nói xong liền tức giận chống nạnh.
Tuy nói rất hay nhưng trên thực tế nói lại dễ hơn làm nhiều.
Loại chuyện giật tài nguyên này trong giới giải trí nhìn nhiều cũng quen mắt, chuyện vốn dĩ đã xác định xong nhưng trước lúc bắt đầu một giây bị người khác giật đi thì chỗ nào cũng có, tư bản làm chủ thế giới, người bị giật muốn khóc cũng không đủ chỗ để khóc.
Bên tạp chí có ý hy vọng Sở Tích có thể lùi một bước, cho bọn họ một ân tình, sau này cũng có thể tiếp tục hợp tác.
Sở Tích không nói chuyện, suy nghĩ một hồi, cầm kế hoạch quay chụp “Hải yêu Siren” kia xem một chút.
Cô nhớ lần trước lúc thử vai《 Đào Hoa Nặc 》, đạo diễn Trần đã đổi cho cô một nhân vật khác.
Tạo hình yêu phi Lưu Ly sau khi công bố cũng được hưởng ứng không tồi.
Mỗi người không thể bị giới hạn bởi ngoại hình của mình, có khi bạn cho rằng đó là phong cách thích hợp nhất với ngoại hình của bạn nhưng thực tế lại không phải.
Cô từng mặc qua nhiều kiểu váy tiên tử như vậy nhưng để lại ấn tượng sâu nhất cho người khác lại là váy dây ôm sát người màu đen ở giải Kim Vũ lần trước.
Nếu lần này cô một hai đòi chụp “Thỏ Ngọc”, cùng Cẩu Mỹ Như giành qua giành lại, nhưng một khi cô giành được, bên ngoài nhìn vào có lẽ cảm thấy không có gì, nhưng thật ra bên trong đã vô tình đắc tội tạp chí.
Phó Bạch giật cho cô cơ hội chụp ảnh này thật sự không dễ dàng, trước mắt《 Duyệt Tú 》là tạp chí hàng đầu trong nước.
Sở Tích nhớ lại bộ phim nổi tiếng nhất của Cẩu Mỹ Như, lúc đó cô chỉ mới học lớp hai tiểu học, có thể nói là nhìn cô ta diễn phim lớn lên.
Cô đột nhiên cười một tiếng, nói với Phó Bạch: “Cẩu Mỹ Như muốn chụp “Thỏ ngọc” thì cho chị ta chụp đi, không sao.”
Phó Bạch: “Vậy em…”
Sở Tích: “Chúng ta chụp hải yêu.”