TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Cuối cùng《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh lấy thành tích doanh thu phòng bán vé trong nước siêu cao gần đạt 5 tỷ, liên tục đổi mới kỷ lục phòng bán vé, gần như trở thành một tượng đài khó có thể vượt qua được.

Không chỉ như vậy, 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》gần như đã quét ngang gần như toàn bộ giải thưởng điện ảnh trong năm đó, thế cho nên về sau Nhiếp Thiên Thu cũng gần như không còn tham dự bất kỳ lễ trao giải danh tiếng hơi kém nào nữa, toàn bộ đều là Bùi Thanh thay mặt nhận thưởng. Cũng không phải là do cậu kiêu ngạo, mà là lịch trình thực sự quá dày đặc.

Nhưng đây cũng không phải là toàn bộ thành tựu của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, không lâu sau giải thưởng Kim Miêu, phía nước ngoài cũng có tin tức truyền lại, khu vực Bắc Mỹ cũng lấy được thành tích không tồi, tuy rằng vẫn kém hơn những bộ phim bom tấn của Hollywood, nhugn cũng đổi mới kỷ lục phòng bán vé của phim trong nước ở thị trường Bắc Mỹ. Cùng lúc đó, bên phía Châu u cũng được đề cử, hơn nữa cũng đã thông qua phê duyệt, đại biểu điện ảnh trong nước tham gia liên hoan phim ở Châu u.

Có thể nói, 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 đã nâng cao trình độ sản xuất điện ảnh lên một tầm cao mới.

Sau Hồn Mộng, trong nước nổi lên một làn sóng võ hiệp, tài chính đầu tư phim võ hiệp cũng tăng mạnh, hơn nữa rất nhiều đạo diễn đều thích tìm nhân sĩ võ lâm đến làm khách mời, trở thành con đường kiếm tiền mới cho giới võ lâm.

Theo như lời của nhà phê bình điện ảnh Lâm Siêu Mỹ mà nói, bộ điện ảnh này đã trực tiếp thay đổi thị trường điện ảnh trong nước.

Nhiếp Thiên Thu làm diễn viên chính rốt cuộc cũng trở thành tiểu thiên vương của thế hệ mới, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu minh tinh có giá trị thương mại cao nhất giới giải trí.



Tin chiến thắng của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 liên tiếp báo về, Nhiếp Thiên Thu quả thực 24 giờ đều sinh hoạt dưới ánh đèn. Nhưng dù như vậy, cậu cũng mạnh mẽ rút ra một đoạn thời gian, dùng khả năng hóa trang thần thánh cùng khinh công bỏ rơi paparazzi, chuẩn bị cùng Hạ Tinh Hàng đi gặp ba hắn.

Tuy rằng cậu cùng Hạ Tinh Hàng quen nhau đã được Thương Tuyết Ý tán thành, hơn nữa có Thương Tuyết Ý đảm bảo, chỉ cần bà đồng ý, ba của Hạ Tinh Hàng không dám có ý kiến, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Nhiếp Thiên Thu vẫn muốn biểu hiện tương đối trịnh trọng một chút.

Nhwung mà thoạt nhìn Hạ Tinh Hàng còn khẩn trương hơn cả cậu, thỉnh thoảng lại chỉnh chỉnh cổ áo cho mình, rồi lại vuốt tóc, sau khi xác định trên người mình không có bất kỳ tì vết nào mới lại khẩn trương nhìn qua, mở miệng nói: “Thầy ơi, anh khẩn trương không?”

Nhiếp Thiên Thu nói: “Còn ổn.”

Dù sao mẹ vợ bưu hãn kia cũng đều đã qua cửa, hẳn là cửa của ba Hạ sẽ không khó mới đúng?

Ánh mắt của Hạ Tinh Hàng có điểm đáng thương: “Nhưng mà em có chút khẩn trương.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Đã nhìn ra.”

Ban đầu cậu còn cảm thấy kỳ quái, đi gặp chính là ba ba của Hạ Tinh Hàng, dù là khẩn trương thì cũng nên là cậu mới đúng, bạn trai gặp ba ruột mình lại khẩn trương đến thế là sao hả?

Chẳng lẽ ba Hạ đã để lộ ý tứ, không hài lòng với đoạn tình cảm này sao?

Nghĩ đến chuyện này, Nhiếp Thiên Thu cũng không thể không nghiêm túc hơn, hỏi: “Như thế nào, chẳng lẽ ba cậu có ý kiến?”

Hạ Tinh Hàng im lặng một chút, rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: “Hình như là có chút…”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Thế mà lại thật sự có ý kiến?!!!! Vậy vạn nhất to tiếng lên, mình nên nhịn hay là động tay đây? Dù sao cũng là bậc cha chú, động tay có vẻ không tốt…

Không thì uy hiếp nếu như ông ta dám có ý kiến thì không làm đại ngôn cho Tinh Trần nữa, dựa theo hình thức trước mắt, nếu như mình không làm đại ngôn cho Tinh Trần nữa, giá cổ phiếu của Tinh Trần khẳng định rơi khỏi đỉnh.

Không ngờ chuyện xưa lại phát triển đến mức minh tinh dùng thế lực uy hiếp hào môn không được can thiệp đến chuyện tình yêu của mình thế này…

Trong đầu Nhiếp Thiên Thu bắt đầu luyện tập những lời kịch có thể xảy ra, tỷ như:

“Nếu như không muốn Tinh Trần phá sản, ngoan ngoãn đưa con trai ông lên giường tôi.”

“Chỗ này có chi phiếu một trăm triệu, chuyện của tôi và con trai ông ông không cần nhúng tay.”

……

Những lời này dều là lời kịch trong mấy bộ phim thần tượng trước đó cậu đã từng diễn, nhưng mà thông thường đều là câu thoại của phía hào môn, cho nên lúc cậu sử dụng có cảm giác quái quái.

Nhiếp Thiên Thu quyết định lại cân nhắc biện pháp ứng phó phù hợp hơn, liền nghe thấy Hạ Tinh Hàng tiếp tục nói: “Ba của em có chút lo lắng em không xứng với anh……”

Đầu Nhiếp Thiên Thu mắc kẹt một chút: “Hả????”

Hạ Tinh Hàng ủy khuất buông tay: “Ông ấy cảm thấy thành tích quản lý Tinh Trần mấy năm nay của em còn không bằng giá trị tăng lên sau khi anh làm đại ngôn…”

Nhiếp Thiên Thu lập tức vì bạn trai bênh vực kẻ yếu: “Không thể nói như vậy được, có thể lựa chọn tôi làm người phát ngôn cũng là bản lĩnh của cậu mà!”

Hạ Tinh Hàng thở dài: “Dạo gần đây ba em đang xem Hồn Mộng Đào Nguyên, thuận tiện cũng xem lại các tác phẩm trước kia của anh, hiện tại là fan điện ảnh của anh, cảm thấy em có thế nào cũng không xứng với anh……”

Nhiếp Thiên Thu đồng tình nói: “Cái này thì không có biện pháp, thấu kính của fans quá dày thực sự ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của người bình thường.”

Giọng nói của Hạ Tinh Hàng mang theo vẻ phức tạp: “Nhưng thực ra em cũng có thể hiểu được, bởi vì thấu kính của em còn dày hơn……”

Nhiếp Thiên Thu cười hì hì ôm lấy cánh tay hắn: “Không quan trọng, cậu trong mắt tôi cũng có thấu kính, chính là cái loại dày 10 mét!”

Hạ Tinh Hàng “A” một tiếng: “Vậy lúc hai ta nhìn nhau chẳng phải ở giữa có thấu kính dày 30 mét sao…”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Tim của cậu □□ rơi ra!”



Địa điểm gặp phụ huynh là một căn biệt thự tư nhân của nhà họ Hạ, công tác bảo vệ riêng tư cũng rất tốt, không sợ bị paparazzi chụp trộm.

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng vừa mới lái xe vào biệt thự liền nhận được tin ba Hạ cùng Thương Tuyết Ý cũng ra đón.

Ngũ quan ba Hạ ngay ngắn, không tính là anh tuấn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thân thiện, tạo thành tương phản vi diệu với khí thế sắc bén của Thương Tuyết Ý.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu câm nín, khó trách Thương Tuyết Ý nói chỉ cần bà đồng ý thì ba Hạ không dám có ý kiến, vừa nhìn liền biết trong nhà ai mới là người làm chủ rồi.

Chờ đến khi họ xuống xe, ba Hạ th4n thiết tiến lên nắm tay Nhiếp Thiên Thu: “Thầy Nhiếp, chào cậu.”

Tuy rằng xưng hô của ông có chút quái quái, tư thế cũng rất giống gặp lãnh đạo, nhưng mong chờ cùng nhiệt tình trong mắt không phải làm bộ, tâm tình Nhiếp Thiên Thu t lập tức thả lỏng xuống, lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng: “Cháu chào bác.”

Ba Hạ lắc lắc tay cậu, cười đến không khép miệng được: “Bác gì mà bác, gọi là anh Hạ là được.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Thương Tuyết Ý: “……”

Hạ Tinh Hàng không thể nhịn được nữa: “Ba, anh ấy gọi ba là anh, vậy con thì sao?”

Ba Hạ quay đầu liếc nhìn con trai một cái, bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, lại quay đầu: “Chỉ nhớ là thần tượng của ba, quên mất cũng là đối tượng của con.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Sau khi nhớ ra Nhiếp Thiên Thu là bạn trai của con trai mình, ba Hạ càng thêm vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ chua xót của con trai, lấy di động ra đưa cho nó: “Chụp một kiểu cho ba cùng Thiên Thu đi.”

Thương Tuyết Ý nhìn không được mà mà ho nhẹ một tiếng.

Vì vậy ba Hạ lại ôm bà qua: “Vợ ơi, cùng nhau chụp đi.”

Ông cùng Thương Tuyết Ý gắt gao đứng chung một chỗ, làm Nhiếp Thiên Thu đứng ở bên kia mình, nói với Hạ Tinh Hàng: “Được rồi, con chụp đi.”

Hạ Tinh Hàng nhìn tư thế của bọn họ như một nhà ba người, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ba, ba còn nhớ con là con trai của người không?”

“Nhớ rõ chứ.” Ba Hạ vẫy vẫy tay, “Lớn chừng này rồi còn làm nũng, nhanh chụp đi.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Sau khi chụp xong, ba Hạ cùng Thương Tuyết Ý đi trước dẫn bọn họ vào nhà, Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu theo ở phía sau, Hạ Tinh Hàng nhịn không được lo lắng sốt ruột mà thấp giọng nói: “Thầy ơi, hiện tại em có chút lo lắng, chờ sau khi chúng ta kết hôn, khả năng ở nhà này em không có địa vị gì.”

Nhiếp Thiên Thu ôm hắn một cái: “Đừng lo lắng, tôi sẽ che chở cậu.”

Hạ Tinh Hàng như suy tư gì: “Lại nói tiếp, nhiều năm qua nhà em vẫn luôn là mẹ em che chở ba em.”

Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn hắn: “Cậu đang ám chỉ cái gì?”

Hạ Tinh Hàng trộm gặm tai cậu một chút: “Xem ra sau này trong nhà chúng ta sẽ do anh làm chủ.”

Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ: “Nể tình cậu biết điều như vậy, về sau mỗi tháng phát cho cậu 500 vạn tiền tiêu vặt.”

Tâm tình Hạ Tinh Hàng trở nên sảng khoái: “Thầy thật tốt, mỗi tháng mẹ em chỉ cho ba em 100 vạn.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Bởi vì gần đây ba Hạ vừa xem xong toàn bộ tác phẩm của Nhiếp Thiên Thuy nên tuy rằng lần đầy gặp mặt nhưng không khí cũng không xấu hổ, chỉ nguyên việc phát biểu cảm nhận của ông sau khi xem phim xong cũng đủ để cho ba Hạ mở một cuộc hội đàm.

Nhưng Nhiếp Thiên Thu bị bắt nhớ lại mấy tình tiết não tàn trong mấy bộ phim thần tượng trước kia mình từng đóng lại khó tránh khỏi cảm giác thẹn thùng bị công khai xử tội.

Chờ sau khi quen rồi, Nhiếp Thiên Thu mới biết được tại sao ba Hạ lại thưởng thức mình như thế. Hóa ra ông cũng là một người đam mê võ hiệp, năm đó bị Thương Tuyết Ý bạo lực chinh phục, điên cuồng theo đuổi một thời gian mới lấy được người về, xem ra từ nhỏ Hạ Tinh Hàng đã si mê võ học cũng có một phần là do gien di truyền từ ba Hạ.

Nói tới cuối cùng, ba Hạ không nhịn được cảm khái một phen: “Đáng tiếc sư phụ cháu tuổi xuân chết sớm, bằng không bác thật hy vọng có thể gặp mặt vị anh hùng trong truyền thuyết này.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Hạ Tinh Hàng nhịn không được trộm nhìn mẹ mình một cái, liền thấy Thương Tuyết Ý vẫn bình tĩnh là rót thêm trà cho ba Hạ: “Sẽ cái gì sẽ, anh không sợ em cùng ông ta nối lại tình xưa sao?”

Ba Hạ tràn đầy tự tin: “Đều là chuyện từ thế kỉ trước, anh không tin em còn nhớ, hơn nữa dựa vào cá tính của em, nếu như còn nhớ căn bản không có khả năng gả cho anh.”

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau khiến cho Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng nghe mà sửng sốt một hồi.

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng hai mặt nhìn nhau, lúc này mới hiểu được, hóa ra ba Hạ vẫn luôn biết chuyện trước đó của Thương Tuyết Ý cùng Nhiếp Thải, hơn nữa chuyện này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, giữa hai người bọn họ có một loại tín nhiệm mà người khác không thể xen vào được.

Này trong nháy mắt, Nhiếp Thiên Thu kỳ diệu mà cảm nhận được bên trong bề ngoài hiền từ của ba Hạ là phong độ cùng sự tự tin không giống người thường của một người đứng đùa một tập đoàn lớn.

Mà Hạ Tinh Hàng cũng là lần đầu tiên phát hiện, ba mình thoạt nhìn có chút sợ vợ, hóa ra trong lòng mẹ hắn địa vị của ông không ai có thể thay thế được.

Thật là kiêm điệp tình thâm, khiến người động lòng.

Liền thấy Thương Tuyết Ý giơ tay nắm chặt lấy vai ba Hạ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ai cho anh dùng từ ‘ thế kỷ trước ’ để nói về chuyện của em?”

Sắc mặt ba Hạ trắng bệch, năng lực cầu sinh khiến cho ông bắt đầu nói hươu nói vượn: “A, nhớ lầm, là lúc em mới sinh ra…”

Hai người khác: “……”

……

Buổi tối, ba Hạ bày một bừa tiệc nước BBQ đơn giản ở trong hoa viên biệt thự, còn miws mấy người bạn thân lại đây, nhưng mà không trực tiếp công khai quan hệ của Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng, mọi người đều cho rằng Nhiếp Thiên Thu cũng là một trong những người được mời đến, dù sao cũng là phúc tinh nổi tiếng của Tinh Trần.

Trừ bỏ Lâm Đạt Dương.

Lâm Đạt Dương vốn cho rằng chỉ là cuộc liên hoa giữa những người bạn bình thường, sau khi tới rồi mới phát hiện hóa ra Nhiếp Thiên Thu cũng ở.

Lâm Đạt Dương: “…… Nhà mấy người tổ chức thành đoàn tới tú ân ái sao?”

Hạ Tinh Hàng không muốn cãi nhau với hắn, nhưng thái độ cũng không phải thật tốt: “Quên nhắc ba tôi không cần mời cậu tới.”

Lâm Đạt Dương theo bản năng muốn đpá trả một hồi liền thấy Nhiếp Thiên Thu cầm một con dao nhỏ xoay xoay, trực tiếp cắt một cái xương bò thành hai nửa.

Lâm Đạt Dương chấn động, phi thường thức thời mà nói: “Lần sau tôi sẽ chủ động nhắc nhở bác trai.” Dứt lời bưng đĩa nhanh chóng chạy đi.

……

Buổi tối Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng đương nhiên ở lại qua đêm ở biệt thự, từ sau 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 công chiếu, hai người đã lâu không có thời gian thả lỏng như vậy.

Hai người đứng ở trên sân thượng, nhìn bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập thỏa mãn.

Hạ Tinh Hàng ôm lấy Nhiếp Thiên Thu từ phía sau, nói: “Thầy ơi, em có món quà muốn tặng cho anh.”

Nhiếp Thiên Thu thuận thế đem đầu ngửa ra sau, dựa vào trên vai hắn: “Hử?”

Hạ Tinh Hàng lấy một tập tài liệu từ phía sau, nói: “Máy bay tư nhân.”

Nhiếp Thiên Thu xoay người, hai người đối diện, Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ trong mắt người đối diện, cậu cười cười: “Hóa ra, mỗi một câu nói của tôi, cậu đều không quên.”

~ Hết chương 105~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi