TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Mắt thấy Nhiếp Thiên Thu cùng phái Côn Luân ôn chuyện đã gần xong, Hạ Tinh Hàng đề nghị nói: “Thầy ơi, em nghe nói bên phía quảng trường có tổ chức lễ hội, chúng ta đi xem đi.”

Nhiếp Thiên Thu liếc hắn một chút: “Cậu vẫn còn trẻ con sao.”

Hạ Tinh Hàng đúng lý hợp tình: “Hiếm lắm mới tới một lần, đương nhiên phải đi dạo nhiều một chút rồi.” Quan trọng nhất chính là, nhanh chóng ném một đám bóng đèn này đi.

Nhiếp Thiên Thu cười cười: “Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của anh bạn nhỏ.”

Cậu chào tạm biệt người khác, cùng Hạ Tinh Hàng hướng về phía quảng trường.

Quảng trường nhỏ cạnh phố chợ đêm tạm thời được trưng dụng làm nơi tổ chức tiết văn hóa, ở giữa dựng một cái sân khấu nhỏ, cứ đến một thời gian nhất định sẽ biểu diễn một ít tiết mục nghệ thuật tuyên truyền văn hóa địa phương, ngẫu nhiên còn có một ít ban nhạc không biết tên thừa dịp sân khấu trống đi lên đàn hát một bài. Bốn phía của quảng trường được quy hoạch thành nơi tổ chức hoạt động vui chơi giải trí, mấy quầy hàng được quy hoạch chỉnh tề chủ yếu là mấy trò chơi phổ biến, trừ bỏ mấy trò truyền thống như bắn bóng bay, ném bóng, gắp thú, vớt cá vàng, còn có rất nhiều trò chơi công nghệ cao như trải nghiệm VR, kính 3D, hấp dẫn không ít gia đình có trẻ nhỏ cùng các cặp tình nhân.

Hai người đi quanh quảng trường, mỗi khi đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, Hạ Tinh Hàng đều dò hỏi ý kiến của Nhiếp Thiên Thu.

“Thầy ơi, anh muốn vớt cá vàng không?”

“Thôi bỏ đi, tôi vừa ra tay, cá vàng còn không phải đều bị tôi vớt hết sao. Để lại cho người khác đổi vận đi.”

“Thầy ơi, anh muốn chơi ném vòng không?”

“Tôi sợ không cẩn thận liền lấy hết quà tặng…”

……

Một đường đi xuống, Hạ Tinh Hàng có điểm chua xót. Mấy lễ hội kiểu này vốn là thánh địa phát triển tình cảm của các cặp tình nhân, kết quả đến Nhiếp Thiên Thu cả người đều là bug lại không phát huy chút tác dụng nào. Muốn dẫn cậu đi cảm nhận một chút vui sướng bình thường cũng khó khăn như vậy, cảm giác cậu chính là tồn tại để đả kích người khác.

Hạ Tinh Hàng còn đang cân nhắc xem làm thế nào mới có thể có được những kỷ niệm đẹp với Nhiếp Thiên Thu thì nghe thấy Nhiếp Thiên Thu thốt lên: “Oa, nơi đó sao lại có nhiều người vậy?”

Hắn nhìn theo tầm mắt của Nhiếp Thiên Thu, chỉ thấy trước sạp hàng bắn súng đầy người vây quanh, thỉnh thoảng còn truyền ra từng trận reo hò.

Hạ Tinh Hàng ỷ vào thân cao hơn người, nhón mũi chân nhìn một chút, nói: “Hình như có mấy người nước ngoài?”

Nhiếp Thiên Thu cũng nhìn một chút: “A, anh trai Đường Môn cũng ở đó.”

Hạ Tinh Hàng vừa thấy, trong chỗ đám người vây quanh còn có một người thanh niên toàn thân đồ đen, còn không phải là Đường Phi Linh sao.

Hạ Tinh Hàng không ngừng học tập một đống biện pháp “Làm thế nào để lợi dụng lễ hội để tán gái” đã tìm được ở trên Baidu, kết quả một cái cũng chưa dùng tới, chỉ còn lại là xem náo nhiệt.

Vì thế hai người nhìn nhau một chút, ăn ý mà đi qua đám người kia. Ỷ vào việc đã từng học võ, hai người nhanh chóng chen vào trung tâm liền thây bốn người nước ngoài thân hình cao lớn dị thường đang đứng trước sạp hàng. Bốn người kia đều mặc áo khoác thun giống nhau, một thân cơ bắp, chỉ cần đứng chung một chỗ cũng khiến cho những người xung quanh cảm thấy áp lực vô hình.

Hạ Tinh Hàng nhìn lướt qua, nói khẽ với Nhiếp Thiên Thu: “Mấy người kia hẳn là lính đánh thuê.”

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy lính đánh thuê ngoài đời thật, tức khắc hứng thú dạt dào lên.

Bên cạnh mấy tên lính đánh thuê hư hư thực thực còn đứng một người phụ nữ thoạt nhìn đã có chút tuổi, đầu bạc mắt xanh. Khác với mấy người thoạt nhìn không dễ chọc kia, người phụ nữ này dù là quần áo trang điểm hay từng hành động cử chỉ đều lộ ra một nét ưu nhã khí chất.

Hạ Tinh Hàng nói: “Em đoán, mấy người kia đều là bảo tiêu mà người phụ nữ kia thuê.”

Mà lúc này, một người đàn ông cao lớn trong đó giơ súng hơi nhắm vào quả bóng bay ở trên sạp hàng. Tay của hắn rất vững, liên tục bắn năm phát, theo sau năm tiếng “Phanh phanh phanh bang bang”, một loạt bóng bay treo trên sạp hàng lập tức nổ tung.

Chiêu thức ấy, dứt khoát lưu loát, không trật phát nào.

Bốn phía lại lần nữa vang lên tiếng hò reo nhiệt liệt.

Nhiếp Thiên Thu như là có chút không thể lý giải được điều mình đang nhìn thấy: “…… Tôi không nhìn nhầm chứ? Lính đánh thuê chơi bắn bóng bay ở lễ hội sao?”

Trong mấy bộ phim điện ảnh cậu hay xem, lính đánh thuê không phải lúc nào cũng vào sinh ra tử, đánh đánh giết giết cường địch hay sao?

Đột nhiên nhìn thấy một mặt ngây thơ chất phác của lính đánh thuê như vậy đã khiến cho ấn tượng của cậu với quần thể này trở nên phức tạp hơn.

Hạ Tinh Hàng cũng mang theo biểu tình tiếc nuối: “Giới đánh thuê này càng ngày càng không được!”

Hắn mới vừa nói xong đã thấy biểu tình của Nhiếp Thiên Thu có chút run rẩy: “Không chỉ là giới đánh thuê không được, tôi thấy võ lâm cũng không ổn rồi.”

Hạ Tinh Hàng lại nhìn qua liền thấy Đường Phi Linh đứng bên cạnh cũng nâng một cây súng hơi, tiếp nhận vị trí của người nước ngoài kia, nhìn dáng vẻ như là muốn phân cao thấp với người đàn ông nước ngoài kia.

Hạ Tinh Hàng: “……”

Hạ Tinh Hàng bình tĩnh mà nói: “Anh Phi Linh…… Đây là bệnh cũ.”

Nhiếp Thiên Thu: “????”

Cậu đang muốn hỏi bệnh cũ gì liền nghe thấy ông chủ sạp bắn súng kia kêu thảm thiết: “Đường đại gia, xin ngài thương xót, buông tha quán nhỏ này của tôi đi.”

Đường Phi Linh mặt vô biểu tình, không dao động: “Sạp hàng này của ông hôm nay đã định trước khó giữ được, không cho tôi chơi thì bọn họ cũng sẽ bắn hết số bóng của ông thôi. Phần thưởng cho bọn họ còn không bằng cho tôi.”

“Bọn họ” này, đương nhiên là nói đám lính đánh thuê kia.

Nhưng hiển nhiên ông chủ sạp hàng kia lại không nghĩ như vậy, ông ta hít sâu một hơi rồi nói, “Báo cáo, chỗ sạp ném vòng của lão Thôi mới nhập thêm một đợt hàng hóa, có Đại Hùng, Tiểu Hùng, còn có cả heo Peppa*, ngài nhanh chóng đến chỗ ông ta đi.”

*Nhân vật trong phim hoạt hình Boonie bears của Trung Quốc

** Heo Peppa

Ông chủ cửa hàng vừa dứt lời, trong đám người liền vang lên tiếng gầm giận dữ: “Lão Dương tôi XX cả nhà ông.”

Sau đó là một giọng nói lấy lòng với Đường Phi Linh: “Đường đại gia, ngài đừng nghe ông ta nói bậy, sạp của tôi chưa nhập bất kỳ món đồ chơi nào, chỉ có mấy con cá vàng không lông thôi, thật sự.”

Đường Phi Linh lại chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn ông chủ quán gọi là lão Thôi kia: “A, chờ tí nữa tôi lấy xong phần thưởng bên này thì sẽ qua chỗ ông nhìn xem.”

Lão Thôi: “……”

Vì vậy lão Thôi lại lải nhải mắng lão Dương.

Quần chúng xung quanh tựa hồ cũng không có gì bất ngờ với một màn này, vô cùng bình tĩnh nhìn hai chủ quán thay phiên mổ nhau.

Vẻ mặt Hạ Tinh Hàng không nỡ nhìn thẳng Nhiếp Thiên Thu phổ cập khoa học cho cậu: “Anh Phi Linh, bị vào sổ đen của cả con phố này của Cái Bang, mỗi khi bên này tổ chức lễ họi đều sẽ cập nhật tình hình hiện tại của anh ấy ở trong nhóm chat, nhắc nhở mọi người đề phòng anh ấy.”

Thấy bộ dáng Nhiếp Thiên Thu không phải thực hiểu, Hạ Tinh Hàng đành phải nói càng trực tiếp hơn chút, “Anh ấy thường xuyên đến gây họa những sạp hàng bắn súng ở lễ hội, độ chính xác của ám khí Đường Môn được xưng là đệ nhất võ lâm, vì vậy anh ấy thường xuyên thắng được toàn bộ giải thưởng của các sạp hàng…”

Nhiếp Thiên Thu khiếp sợ: “Thật là không biết xấu hổ!”

Hạ Tinh Hàng tiếp tục bổ sung: “Không chỉ là bắn súng, còn có ném vòng, chỉ cần phần thưởng là mấy đồ chơi có lông đều bị anh ấy càn quét một vòng, có thể nói giống như…”

Nhiếp Thiên Thu tổng kết: “Ý cậu muốn nói đạo tặc vào thôn hả.”

Hạ Tinh Hàng yên lặng gật đầu: “Anh dùng từ này tương đối thích hợp, dù sao mặt ngoài em với anh ấy vẫn là bạn bè.”

Nhiếp Thiên Thu muốn nói tình bạn này của mấy người không cần dùng cũng được.

Khi nói chuyện, Đường Phi Linh đã giơ lên súng hơi, thậm chí hắn còn không thèm ngắm bắn đã bóp cò, súng hơi vang lên mười tiếng liên tiếp, hai hàng bóng bay còn sót lại trên quầy hàng lập tức nổ tung.

Quần chúng vây xem không ngừng khen hay, nhưng mà cũng có người biểu tình lãnh đạo, bộ dáng như đã sớm đoán được, ngay cả vỗ tay cũng thiếu nhiệt tình.

Nhiếp Thiên Thu nhìn một chút, phỏng chừng đều là người của Cái Bang.

Mấy tên lính đánh thuê kia cũng mặt đầy tán thưởng mà vỗ tay, dựng ngón cái dùng khẩu âm quái dị nói bằng tiếng Trung: “Trâu bò! Quá trâu bò!”

Nhiếp Thiên Thu muốn nói, mấy tên lính đánh thuê này học tiếng Trung thật là bình dân.

Lại thấy biểu tình của Đường Phi Linh vẫn nhàn nhạt như cũ, nói với mấy tên lính đánh thuê này, “Những phần thưởng anh vừa mới thắng được, đều phải đưa cho tôi.”

Hình như tiếng Trung của tên lính đánh thuê kia không tốt lắm, hắn mờ mịt nhìn thoáng qua người phụ nữ nước ngoài kia.

Người phụ kia hơi hơi mỉm cười, đem lời của Đường Phi Linh phiên dịch lại một lần cho tên lính đánh thuê kia nghe. Người kia suy nghĩ một chút, lại nói thêm một tràng.

Tiếng anh của Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu đều không tồi, lập tức nghe hiểu rõ. Tên lính đánh thuê kia lại muốn luận bàn với Đường Phi Linh một phen.

Quả nhiên thấy người phụ nữ kia dùng tiếng Trung lưu loát nói với Đường Phi Linh: “Bruch cảm thấy cậu rất lợi hại, muốn cùng cậu so thêm một lần nữa.”

Bộ dáng của Đường Phi Linh vẫn thiếu hứng thú như trước: “Phần thưởng của anh ta đều thuộc về tôi, muốn lấy cái gì so?”

Người phụ nữ nước ngoài sửng sốt một chút, giống như không thể tưởng tượng được hắn lại chỉ để ý đến phần thưởng, nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Bruch chưa từng gặp người nào có thể ganh đua cao thấp với cậu ta ở phương diện bắn súng, cậu ta vô cùng muốn so với cậu một hồi, đây là vinh dự.”

Đường Phi Linh liếc mắt nhìn bọn họ mấy cái, như là nhớ tới cái gì, nói: “Cũng được, vậy mấy người thắng hết phần thưởng của sạp hàng này, chờ đến khi tôi thắng thì những phần thưởng này đều thuộc về tôi.”

Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn một loạt hành động của Đường Phi Linh, nhưng mà nếu cậu ta đã đồng ý tiếp tục so tài thì cũng không có gì để nói nữa, quay đầu phiên dịch cho Bruch.

Chủ quán tên lão Dương kia lại kêu lên: “Đường đại gia, ngài không thể làm như vậy!!!”

Đường Phi Linh lạnh nhạt nói: “Ông đừng oan uổng tôi, người thắng được đồ vật của ông là mấy người nước ngoài kia, oan có đầu nợ có chủ, đến lúc đó ông đừng có đến trước mặt Hạ Thù cáo trạng tôi.”

Lão Dương khóc không ra nước mắt, tay chỉ vào Đường Phi Linh run lên nửa ngày nhưng vẫn không dám mắng tiếng nào.

Không thể trêu vào a không thể trêu vào.

……

Dưới cái nhìn cường đại của bốn tên lính đánh thuê, lão Dương bi thảm mà treo mấy quả bóng lên.

Bruch dùng tiếng Anh nói: “Lần này, chúng ta đứng xa một chút.”

Đường Phi Linh không sao cả mà nhún nhún vai.

Vì thế Bruch lùi lại phía sau, tới khi khoảng cách xa gấp ba khoảng cách khi bắn của người bình thường mới ngừng lại, sau đó giơ súng lên, ngắm bắn về phía mấy quả bóng. Đường Phi Linh đột nhiên nói: “Từ từ.”

Trên mặt Bruch lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đường Phi Linh nói: “Bộ dáng này so đến ngày mai cũng không ra được kết quả.”

Hắn đi đến trước sạp của lão Dương: “Có bút đánh dấu sao?”

Lão Dương vừa trợn trắng mắt vừa tâm không cam tình không nguyện móc ra một cái bút đánh dấu, Đường Phi Linh nhận lấy bút đi đến ven tường, ở trên quả bóng vẽ loạn một hồi.

Chờ hắn vội xong, tất cả quả bóng đều bị vẽ một vòng tròn nhỏ vào đỏ.

Đường Phi Linh nói: “Liền ở khoảng cách kia của anh, tất cả đều đánh trúng vòng này đi.”

Bộ dáng Bruch vốn tràn đầy tự tin giờ khựng lại một chút.

Người phụ nữ kia nói, “Nhưng mà bắn vỡ bóng bay, cũng không thể nhìn thấy có bắn trúng vòng hay không mà?”

Đường Phi Linh nhìn Bruch, cười như không cười: “Không, tôi nhìn được, anh ta cũng nhìn ra được.”

Người phụ nữ nhìn về phía Bruch, cả người Bruch hơi căng chặt, nói: “Đúng vậy, tôi có thể.”

Tuy rằng đã đồng ý, nhưng khi Bruch giơ súng lên, tư thái đã không còn thoải mái như trước đó nữa, toàn bộ biểu tình lập tức nghiêm túc lên.

Hắn giơ súng hơi vững vàng mà ngắm bắn, một con mắt hơi cong lại.

Một lúc sau, năm tiếng vang lên, mặt tường bên kia, năm quả bóng bay đều liên tiếp nổ tung, lại trúng không trật phát nào.

Trong đám người kia lại lần nữa phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, người phụ nữ người nước ngoài kia cũng lộ ra nụ cười hài lòng, phải biết rằng khoảng cách này gấp ba lần lúc trước.

Nhưng chính bản thân Bruch cùng ba tên lính đánh thuê khác lại không hề biểu lộ ra biểu tình vui vẻ nào.

Hạ Tinh Hàng nói: “Cái thứ tư cùng thứ năm không bắn trúng vào vòng tròn.”

Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu.

Bruch nhìn về phía Đường Phi Linh, Đường Phi Linh lời ít mà ý nhiều: “Bốn, năm.”

Bruch vừa nghe liền biết hắn không thể lừa gạt người trước mặt này liền dứt khoát thừa nhận, đưa súng hơi cho Đường Phi Linh.

Đường Phi Linh tiếp nhận súng hơi, tư thế cũng không bày, vẫn tùy ý như trước mà vung súng hơi, mười phát súng vang lên, mười quả bóng đều nổ tung.

Cái này, đám lính đánh thuê kia cùng người phụ nữ chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn.

Đặc biệt là Bruch, nếu như hắn không nhìn nhầm thì mười súng kia đều vững vàng bắn trúng vào vòng tròn.

“Tay súng thiện xạ!!” Bruch kích động mà kêu to, đầu tiên là huyên thuyên một đống với Đường Phi Linh, lại thấy vẻ mặt hắn không hề dao động thì cho rằng hắn không hiểu tiếng Anh, lại lặp lại với người phụ nữ kia một lần nữa.

Hạ Tinh Hàng khinh bỉ nói với Nhiếp Thiên Thu: “ Anh Phi Linh cố ý, anh ấy nghe hiểu tiếng Anh.”

Người phụ nữ nước ngoài kia liền nói với Đường Phi Linh: “Bruch muốn biết, trừ bỏ bắn súng, cậu còn biết công phu khác không?”

Đường Phi Linh một lòng chỉ muốn kiểm kê “Chiến lợi phẩm” của mình, có chút không kiên nhẫn mà nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ nói: “Chúng tôi đều là những người yêu thích công phu Trung Quốc, kỹ thuật bắn súng của cậu lợi hại như vậy, nếu như biết công phu khác, chúng tôi vô cùng hy vọng có thể giao lưu một chút.”

Đường Phi Linh bế lên một con gấu cao nửa thước, không chút do dự cự tuyệt: “Không cần.”

Bruch thấy thế liền đi lên đoạt lấy con gấu trong nguc hắn, dùng tiếng Trung gập ghềnh nói: “Cậu, tôi, so…… Giao lưu……”

Đường Phi Linh thất bại trong việc dịch tiếng Trung nước ngoài của hắn, chỉ thấy mình bị hắn đoạt mất con gấu kia: “Trả lại cho tôi.”

Bruch nhìn nhìn con gấu mình đang cầm, lại nhìn bộ dáng của Đường Phi Linh, tự thấy mình đã nắm được nhược điểm của Đường Phi Linh, nói: “Không, cậu, cùng tôi….”

Đường Phi Linh chưa cho hắn cơ hội nói xong, bước qua, duỗi tay đoạt lấy con gấu.

Bruch cả kinh, theo bản năng trốn tránh.

Ngay sau đó, một người đoạt, một người trốn, hai người không thể hiểu được liền bắt đầu đánh nhau.

Thân hình Bruch to con khác thường, hắn vừa động liền giống như một con nghé con, quần chúng vây xem xung quanh nhanh chóng tránh ra.

Người phụ nữ kia cũng tự giác lui sang một bên, vừa vặn đến bên cạnh hai người Nhiếp Thiên Thu.

Bà nhìn hai người đột nhiên vung tay đánh nhau, biểu tình vô cùng khẩn trương, nói với ba tên lính đánh thuê khác, “Mấy người nhanh chóng ngăn cản Bruch, đừng để cậu ta đả thương người khác, đừng có gây phiền toái ở Trung Quốc!”

Bà còn chưa dứt lời liền nghe thấy một tiếng “Phanh ——” vang lên, một bóng người cao to bay lại đây, cùng với âm thanh hoảng sợ của Bruch “oh, god——”

Thân ảnh kia xông thẳng về hướng người phụ nữ nước ngoài, khí thế như thái sơn áp đỉnh.

Đôi mắt xanh thẳm của người phụ nữ trứng lớn, đầu trống rỗng, ngay cả động tác né tránh cũng đã quên.

Trong chớp nhoáng, trước mắt bà hiện lên một bóng người. Người nọ mang mặt nạ lông chim màu trắng, trên lông chim còn điểm xuyết mấy giọt nước thủy tinh hơi lóe sáng. Cậu ta dùng bước chân quỷ dị vọt đến trước người mình, sau đó nhẹ nhàng giơ tay nâng người, gần như có thể nói là nhẹ nhàng bâng quơ mà ngăn lại Bruch đang bay thẳng tới.

Bruch cường tráng như một con nghé con lại “Phanh ——” một tiếng, ngừng ở ngay trước mặt mình, cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.

Người phụ nữ người nước ngoài: “????”

~ Hết chương 58~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi