TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Không biết có phải là do chột dạ hay không mà sau khi nói chuyện cùng Lam Hồng Cẩm, Nhiếp Thiên Thu từ trước đến nay dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không biến đổi sắc mặt lại bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút vi diệu.

Mà nguyên nhân khiến cho tâm tình của cậu như vậy, cũng không phải là do Lam Hồng Cẩm nói cậu sẽ giảo cơ, mà sau khi nghe Lam Hồng Cẩm nói xong, người đầu tiên cậu nhớ đến lại là Hạ Tinh Hàng. hơn nữa phản ứng của cậu cũng không phải là ghê tởm, không phải cự tuyệt, cũng không phải nổi cả da gà.

Ý niệm lúc đó của cậu thế mà lại là: Nếu đối tượng giảo cơ đẹp trai, vậy cũng không có gì to tát cả.

Lúc ấy Nhiếp Thiên Thu bị chính bản thân mình dọa sợ một chút. Nhưng sau đó cậu lại kiên cường mà nghĩ, Thần Toán Môn đã nghèo túng đến như vậy, Lam Hồng Cẩm nói không thể tin được.

Tuy rằng tự mình an ủi bản thân như vậy, nhưng hạt giống hoài nghi một khi đã được gieo xuống làm sao có thể dễ dàng xóa bỏ được. Cũng may cậu không rối rắm bao lâu, 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》bản điện ảnh cử hành nghi thức khởi động máy, Nhiếp Thiên Thu mang theo trợ lý suốt đêm bay qua, bắt đầu bận rộn lên.

Nghi thới khởi động máy có đạo diễn Schlundt tọa trấn, đoàn đội chủ chốt đều trình diện, hiện trường tinh quang rạng rỡ, truyền thông phóng viên chen chúc tới, có thể nói vô cùng long trọng.

Sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, nhân viên trong đoàn đội chủ chốt từng người tan cuộc, Nhiếp Thiên Thu cũng chuẩn bị quay về xe bảo mẫu lại nghe thấy Tưởng Diệc sắm vai nữ chính Kỳ Mộng Hồi bỗng dưng hô lên: “Thầy Nhiếp ơi, xin đợi một chút.”

Tưởng Diệc là tiểu hoa đán phái thực lực đang nổi, xuất đạo nhiều năm, tác phẩm không nhiều lắm nhưng danh tiếng đều không tồi, hơn nữa lớn lên vô cùng thanh tú xinh đẹp, còn là một loại xinh đẹp không có tính công kích, cho người ta một loại cảm giác tự nhiên thoải mái.

Nhiếp Thiên Thu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tưởng Diệc đột nhiên không kịp phòng bị lấy ra một tấm ảnh chụp cùng một cái bút đánh dấu: “Muốn xin anh ký tên cho em.”

Nhiếp Thiên Thu không nghĩ tới cô lại có yêu cầu này. Mọi người đều cùng tham gia một đoàn làm phim, sau này còn phải diễn cặp tình nhân, thật sự không cần nói chuyện trịnh trọng như vậy.

Cậu cười tiếp nhận ảnh chụp: “Là người quen của em muốn hả? Nếu em nói sớm thì anh đã mang một chồng đến rồi, không cần phải phiền toái như vậy……”

“Không không không, là chính bản thân em muốn.” Tưởng Diệc nhẹ nhàng nhảy một chút, “Em chính là fans trung thành của anh. Lúc anh phát sóng trực tiếp em còn dùng acc nhỏ tặng rất nhiều quà cho anh đấy!”

Nhiếp Thiên Thu trêu chọc: “Anh nói trước nhé, anh sẽ không trả lại quà tặng đâu.”

“Sao có thể a.” Tưởng Diệc để sát vào nói, “Em còn hận không thể tặng thêm đấy.”

Nhiếp Thiên Thu im hơi lặng tiếng kéo ra một chút khoảng cách: “Hiện tại cũng cũng không muộn, em chuẩn bị tặng thêm bao nhiêu? Nếu như mà tặng nhiều thì anh có thể phát sóng trực tiếp ngay bây giờ.”

Bình thường nói đến mức này hơn phân nửa đối phương đã cạn lời với Nhiếp Thiên Thu, nhưng mà Tưởng Diệc thoạt nhìn đúng là fan thật, vẻ mặt mê muội, thật đúng là phối hợp với cậu: “Tặng cho anh một trăm dứa lớn có đủ không?”

Nhiếp Thiên Thu bày ra bộ dáng tâm động: “Fans của anh nếu như có giác ngộ này giống em, anh đều không cần đóng phim, cả ngày nằm trong nhà phát sóng trực tiếp đếm tiền là được.”

Tưởng Diệc lập tức nói: “Khó mà làm được, thân là fan, tâm nguyện lớn nhất chính là nhìn thấy tác phẩm mới của anh.”

Trong bất tri bất giác, quan hệ của hai người đã gần hơn không ít. Nhiếp Thiên Thu đưa lại ảnh đã ký tên cho Tưởng Diệc, Tưởng Diệc nhân cơ hội lại bỏ thêm WeChat của cậu, nói: “Thầy Nhiếp ơi, võ công của anh thật sự quá ngầu, lần này đóng phim hẳn anh sẽ tự mình lên sân khấu đúng không?”

Nhiếp Thiên Thu im lặng một chút: “Chẳng lẽ đoàn phim không có thế thân sao?”

Tưởng Diệc tỏ vẻ đương nhiên: “Anh lợi hại như vậy, còn cần thế thân sao?”

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu: Sơ ý!

Tưởng Diệc không chú ý đến biểu tình của Nhiếp Thiên Thu, có chút ngượng ngùng hỏi: “Kỳ thật, em còn muốn hỏi, liệu em có thể học võ công được hay không?”

Nhiếp Thiên Thu có chút kinh ngạc mà nhìn cô: “Em muốn học võ?”

Tưởng Diệc gật đầu: “Thời điểm anh phát sóng trực tiếp ở Cái Bang Quảng Thành rất ngầu, sau khi xem xong em liền tìm mua bí tịch Như Lai Thần Chưởng cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng ở trên taobao.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… A.”

Tưởng Diệc cười tủm tỉm nói: “Em biết cái đó chỉ là giả, nhưng mà em nghĩ, nếu như anh nguyện ý dạy em một chút là được rồi……”

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Em có thể tặng cho anh một ngàn dứa lớn.”

Tưởng Diệc đã nghĩ kỹ, cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác. Người ta vừa ra tay đã là một ngàn dứa lớn, xem như thành ý mười phần.

Nhiếp Thiên Thu lúc này mưới đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới một lần, nghiêm túc nói: “Học võ cần phải bắt đầu từ nhỏ, ở độ tuổi này, em rất khó học được.”

Tưởng Diệc có chút ảm đạm nói: “Không có biện pháp, là do biết đến thầy Nhiếp quá muộn. Nếu như có thể quen biết từ nhỏ, nói không chừng bây giờ em đã thành cao thủ võ lâm rồi.”

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu yên lặng nói: Nếu như hiện tại em ở trong võ lâm, không biết còn thê lương đến mức nào đâu.

Bang chúng võ lâm kia cả ngày còn đang khóc lóc muốn cậu dẫn vào giới giải trí đây này.

Thật là không chiếm được mới là đẹp nhất.

Nhiếp Thiên Thu ngẫm lại, nói: “Nếu như em thật sự muốn học, sau này anh có thể giới thiệu sư phụ cho em.”

Tưởng Diệc bĩu môi: “Không thể để anh dạy sao? Thần tượng ra ngựa, làm ít công to.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn cô: “Em gái à, em tốt xấu gì cũng là tiểu hoa đán đang nổi, không biết minh tinh đang hot chúng ta bận rộn đến mức nào sao?’

Tưởng Diệc thở dài một tiếng: “Em này không phải muốn làm bộ không biết, xem có thể lừa được anh không hay sao.”

….

Thật vất vả mới đuổi được Tưởng Diệc, Nhiếp Thiên Thu xoay người đi về phía xe bảo mẫu, lại thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm một bó hoa to.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu buông lỏng, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng mà chính bản thân mình cũng không phát hiện ra, đi lên trước nói: “Tôi biết là cậu sẽ đến mà.”

Không có gì ngoài ý muốn, lại vẫn như cũ cảm thấy vui vẻ, này cơ hồ đã thành ăn ý không cần nói ra giữa hai người.

Hạ Tinh Hàng đưa bó hoa trên tay cho cậu: “Thầy ơi, chúc bộ phim mới của anh thuận lợi.”

Nhiếp Thiên Thu tiếp nhận hoa, cười nói: “Nhận lời hay của cậu.”

Hạ Tinh Hàng vừa đi vừa làm bộ lơ đãng hỏi: “Người vừa nãy là nữ chính của phim đúng không?”

Nếu ngày thường hắn hỏi như vậy, Nhiếp Thiên Thu căn bản sẽ không để trong lòng.

Nhưng sau khi bị Lam Hồng Cẩm tai họa, chính cậu cũng không dám khẳng định mình thẳng hay cong, đối với lời nói của Hạ Tinh Hàng không khỏi suy nghĩ nhiều lên.

Cậu ma xui quỷ khiến mà gật đầu nói: “Người thật rất xinh đẹp đúng không? Hơn nữa mặt của cô ấy cũng không chỉnh sửa chút nào, rất hiếm thấy.”

Hạ Tinh Hàng có chút bực mình: “Phải không? Em không chú ý.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… A, đúng là ánh mắt của thẳng nam.”

Hạ Tinh Hàng thần sắc rối rắm, môi giật giật, phun ra một câu: “Em… Hẳn cũng không tính là thẳng đi.’

Nhiếp Thiên Thu:!!!!

Đều do Lam Hồng Cẩm khiến cho bây giờ cậu nghe lời nào cũng cảm thấy có tầng nghĩa khác.

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy tâm tình lúc này của mình thật là vi diệu, chỉ có thể nói Thần Toán Môn này thật là hại người.

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cậu làm bộ nhìn vào mắt Hạ Tinh Hàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tinh Hàng không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy cả người căng chặt lên.

Đôi mắt của Nhiếp Thiên Thu lăng lăng nhìn thẳng vào mắt phượng của Hạ Tinh Hàng, thẳng đến tận khi hô hấp của Hạ Tinh Hàng như muốn dừng lại mới thong thả ung dung thối lui nói: “Xác nhận xem qua, thẳng.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Ngay sau đó, Nhiếp Thiên Thu duỗi ra cánh tay quàng lấy vai Hạ Tinh Hàng: “Là chính trực thẳng.”

Lúc này Hạ Tinh Hàng mới phản ứng lại, Nhiếp Thiên Thu là cố ý chọc mình mà.

Sau đó hắn còn nghe cậu nói thêm: “Tưởng Diệc tuy rằng thật xinh đẹp, đáng tiếc không phải gu của tôi. Tôi thực sự lo lắng đến khi quay phim không thể tạo ra được tia lửa nào.”

Lời này của cậu như đang nói cho chính mình nghe, lại giống như nói cho người khác nghe.

Hạ Tinh Hàng có chút không hiểu ý tứ của cậu, nhưng mà trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác vui sướng.

Hai người tới gần xe bảo mẫu, vừa lúc Schlundt cũng cùng trợ lý đi qua bên này, hai đám người chạm mặt, Schlundt thần sắc biến đổi: “Tinh Hàng, sao cháu lại tới đây?”

Hạ Tinh Hàng nhanh chóng lộ ra một nụ cười thương nghiệp tiêu chuẩn: “Đương nhiên là tới cổ vũ cho phim mới của chú.”

Schlundt không tin bất kỳ câu nào của hắn. Làm gì có ai tới cổ vũ mà lại không nói cho người được cổ vũ một tiếng chứ?

Ánh mắt của Schlundt bay tới trên người Nhiếp Thiên Thu, tức khắc hiểu rõ, sắc mặt lập tức có chút chua: “Từ trước đến giờ cháu chưa từng tới cổ vũ cho phim mới của chú.”

Hạ Tinh Hàng mặt không đổi sắc: “Cho nên lúc này mới tới bổ xung.”

Schlundt hừ lạnh một tiếng: “Chú thấy chú chỉ là tiện thể thôi?”

Hạ Tinh Hàng vẻ mặt nghiêm túc: “Tại sao chú có thể nói bản thân mình như vậy chứ?”

Schlundt tức giận đến xoa nguc: “Chú không có người cháu như này.”

Hạ Tinh Hàng căn bản mặc kệ ông nói cái gì, tiến lên nói: “Đúng rồi, chú Schlundt, cháu có chuyện muốn thương lượng với chú một chút.”

Schlundt rất có kinh nghiệm mà cười lạnh: “Là thương lượng hay là thông báo?”

Hạ Tinh Hàng nhún nhún vai: “Dù sao chú cũng hiểu mà.”

Schlundt:…… Ừm, là thông báo.

Hạ Tinh Hàng nói: “Thời gian sắp tới cháu sẽ thường xuyên tới tình Trung Thự công tác, đến lúc đó thuận tiện sẽ tới thăm ban đoàn phim của chú.”

Schlundt nhìn hắn: “Tinh Trần không có mối làm ăn nào ở Trung Thự đúng không?”

Hạ Tinh Hàng vẫn là bộ dáng tinh anh cần cù: “Cho nên, cháu mới tới bên này chuẩn bị khai phá thị trường mới.”

Schlundt từ bỏ giãy giụa: “Cháu vui vẻ là được.”

Hạ Tinh Hàng: “Thực vui vẻ.”

Schlundt thần sắc phức tạp mà nhìn hắn: “Đừng nói chú không nhắc trước, tháng sau mẹ cháu sẽ về nước đúng không?”

Hạ Tinh Hàng không hiểu mà nhìn ông: “Đúng vậy, có chuyện gì vậy?”

Schlundt: “……”

Schlundt: “Chính cháu ngẫm lại cho kỹ đi!”

Đứa cháu này, là chưa ý thức được mình cong sao? Hay là không ý thức được việc bản thân cong có ảnh hưởng tới cha mẹ thế nào?

Tuy rằng là sư đệ của mẹ hắn, nhưng rốt cuộc Schlundt vẫn là một người ngoài, cũng không tiện nói trắng ra.

Nhưng mà nghĩ đến sư tỷ cả mình, Schlundt nhịn không được rùng mình một cái.

Chuyện nhà bọn họ, vẫn là nên trốn được bao xa thì trốn mới tốt.

……

Hai người Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng lên xe bảo mẫu, trợ lý đối với việc vị thiếu gia Tinh Trần này như hình như bóng với minh tinh nhà mình đã sớm thấy nhiều không trách, nhưng đến khi nhìn thấy bó hoa trên tay của Nhiếp Thiên Thu khóe mắt vẫn không nhịn được mà giật giật một chút. Hai người đều thành như vậy mà còn không công khai, không thấy có lỗi với bó hoa trên tay kia sao?

Trợ lý làm tốt an bài sau đó của Nhiếp Thiên Thu rồi ngồi lại chỗ cũ xem di động. Hạ Tinh hàng nhịn không được liền tiến sát đến bên người Nhiếp Thiên Thu nói chuyện.

Nhiếp Thiên Thu còn đang cân nhắc đến ánh mắt của Hạ Tinh Hàng, có chút thất thần, bỗng nhiên nghe thấy trợ lý cả kinh nói: “Oa, tin nóng, Thiên Vương Tẩu nửa đêm xuất hiện ở nhà Chu Hoán Khôn bị chụp được!”

Hạ Tinh Hàng hơi hơi chau mày: “Không quen biết.”

Nhiếp Thiên Thu lại nheo mắt, lấy di động của trợ lý nhìn một chút. Quả nhiên trên mấy trang báo đều đưa về tin đồn tình ái gây shock trong giới giải trí này.

Tiểu trợ lý tri kỷ mà phổ cập khoa học về lý lịch của Chu Hoán Khôn cho Hạ Tinh Hàng nghe, còn không quên lời bình: “Cậu ta đúng là tìm đường chết, mới vừa đỏ lên đã dám ngủ Thiên Vương Tẩu……”

Tin tức lần này được tuôn ra từ giải trí Tinh hành, nghe nói Chu Hoán Khôn cùng Thiên Vương tẩu đã sớm thông đồng với nhau. Chu Hoán Khôn cũng thông qua Thiên Vương Tẩu tìm được quan hệ, bắt được vai diễn nam hai trong bộ phim kia làm cho danh tiếng của hắn ta cũng bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Tuy nhiên sau khi hắn trở nên nổi tiếng, Chu Hoán Khôn liền muốn qua cầu rút ván, muốn quăng Thiên Vương Tẩu, hai người cũng vì thế mà nổ ra tranh cãi.

Lần này tin đồn được tung ra, tiêu đề chính là Thiên Vương Tẩu xuất hiện ở nhà Chu Hoán Khôn lúc nửa đêm, nhưng kỳ thật là buổi tối hôm đó Thiên Vương tẩu đến nhà Chu Hoán Khôn đối chất, kết quả không chỉ không hợp lại, hai người còn nháo đến tận ngoài cửa, bị giải trí Tinh Hành đã ngồi chờ ngoài cửa từ lâu chụp được.

Tin tức vừa ra, giới giải trí đồng loạt ồ lên. Chuyện này đặt ở vòng nào cũng là điều cố kỵ, có không ít siêu sao nổi tiếng một khi dính phải dèm pha ngủ với người khác này đều ngã xuống không đứng dậy được, huống hồ Chu Hoán Khôn vừa mới nổi lên, căn cơ cửa ổn, tiền đồ trên cơ bản đã xong đời.

Ảnh hưởng của tin đồn này rất lớn, tin đồn tình yêu này đối với đương sự mà nói chính là đả kích trí mạng, nhưng đối với truyền thông giải trí cùng quần chúng ăn dưa mà nói, vĩnh viễn là đề tài câu chuyện tốt nhất.

Trong nháy mắt, Weibo xuất hiện mấy tiêu đề “Hot”.

Tiểu trợ lý cũng cầm lòng không được mà bát quái nói: “Chu Hoán Khôn thật là một trận xuân phong, mang đến một lmảnh xanh lục cho giới giải trí…”

Hạ Tinh Hàng bị hình dung của tiểu trợ lý làm cho nghẹn hòng, lại quay sang nhìn Nhiếp Thiên Thu, thấy biểu tình của cậu cũng có chút không đúng, bộ dáng tâm sự nặng nề.

Hạ Tinh Hàng quan tâm hỏi: “Thầy ơi, anh làm sao vậy?”

Chẳng lẽ anh ấy có giao tình đặc biệt với Chu Hoán Khôn hoặc Thiên Vương Tẩu sao?

Không ngờ Nhiếp Thiên Thu lại ngẩng đầu, hỏi hắn một câu hỏi không liên gì đến vấn đề mọi người đang nói đến: “Cái Thần Toán Môn kia, tính chuẩn sao?”

Hạ Tinh Hàng cảm thấy vấn đề này thật khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Thần Toán Môn trăm năm không ngã, đúng là có chút bản lĩnh.”

Nhiếp Thiên Thu run bần bật: “Thật là khiến người sợ hãi.”

Kỳ có Nhiếp Thiên thu tham gia của《 Nghệ nhân kỳ lạ 》vẫn còn chưa được chiếu cho nên mọi người vẫn còn chưa biết tiên đoán của Lam Hồng Cẩm về sự nghiệp sau này của Chu Hoán Khôn.

Mà làm một trong những khách mời ngày hôm đó, Nhiếp Thiên Thu có ấn tượng rất sâu với việc Lam Hồng Cẩm đoán đâu trúng đó.

Hiện tại mắt thấy Chu Hoán Khôn quả nhiên như Lam Hồng Cẩm nói gặp phải “Đào hoa kiếp”, Nhiếp Thiên Thu tự nhiên cũng nhớ tới những lời nói hôm đó của Lam Hồng Cẩm.

Hồng loan tinh động, chân mệnh thiên tử, con nối dõi không thịnh.

Đều đi giảo cơ, đương nhiên con nối dõi không thịnh rồi. Lam Hồng Cẩm này đoán mệnh tính đến cũng vô cùng có logic.

Lúc này trong lòng Nhiếp Thiên Thu chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó, trời muốn mình cong mà!

……

Còn chưa đợi Nhiếp Thiên Thu bình tĩnh lại từ sự thật bản thân mình có khả năng sẽ cong, bên đoàn làm phim đã xảy ra chuyện trước.

Đoàn đội chế tác bỏ một số tiền lớn mời chỉ đạo võ thuật kim bài là Nghê Đăng bị cử báo sử dụng m4 túy, cảnh sát lục soát được kẹo chín màu ở chỗ ở của hắn ở Điệp Thành, kiểm tra nước tiểu dương tính, vì vậy còn chưa tới thành điện ảnh đã trực tiếp tiến vào cục cảnh sát, bị cưỡng chế đến tại cai nghiện.

《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 chính là một bộ phim thể loại võ hiệp, trong kịch bản có một lượng lớn cảnh đánh nhau. Chỉ đạo võ thuẩ bị bắt đã gây ảnh hưởng không thể tưởng tượng được với bản điện ảnh. Đoàn đội chế tác mở họp suốt đêm, hy vọng nhanh chóng tìm được chỉ đạo võ thuật mới.

Nhưng mà gần mười mấy năm nay phim võ hiệp xuống dốc, nhân tài trong vòng võ thuật đang trong thời kỳ giáp hạt, nhiều người thế hệ trước đã về hưu, nhân tài mới vốn dĩ đã ít, mấy năm nay đặc hiệu hoành hành, diễn viên lưu lượng chỉ lộ mặt không cần động tay động chân, trong vòng có mấy chỉ đạo võ thuật có danh tiếng, một bàn tay cũng có thể đếm được.

Cố tình Schlundt lại nổi danh có yêu cầu nghiêm khắc với các động tác võ thuật, cực kỳ coi trọng chỉ đạo võ thuật. Về điểm này những người khác không rõ ràng lắm, nhưng Nhiếp Thiên Thu lại hiểu rõ một ít nội tình trong này. Schlundt xuất thân võ lâm, bản thân lại có cơ sở học võ, đương nhiên là không thể chịu đựng được việc người ngoài nghề khoa tay múa chân lung tung.

Bên phía đoàn đội chế tác liên tiếp đề nghị mấy người đều bị Schlundt một phiếu phủ định, hiện giờ trong toàn bộ vòng chỉ đạo võ thuật này, trừ bỏ Nghê Đăng, Schlundt chỉ nhìn trúng được một người, đáng tiếc chính là, thời gian trước người đó đã bị đoàn đội 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》bản truyền hình dùng giá cao mời mất.

Chi phí của bản điện ảnh cực cao, hành trình nghiêm ngặt, thấy phần đánh võ đã bắt đầu chuẩn bị quay đến, Schlundt lại vẫn như cũ kén cá chọn canh, đoàn đội chế tác cũng có chút tức giận. Người đứng đầu đoàn đội chế tác trong lúc mở họp đã không nhịn được mà chụp bàn nói với Schlundt: “Giới giải trí đã tìm không thấy người ông vừa lòng, nếu không ông tự đứng ra chỉ đạo đi.”

Sắc mặt Schlundt xanh mét. Thật ra ông cũng muốn tự mình đứng ra chỉ đạo, nhưng bản thân là tổng đạo diễn, đề xuất ý kiến còn được, làm gì còn sức lực dư thừa hoàn toàn phụ trách bộ phận võ thuật chứ?

Một người khác thấy không khí nghiêm trọng, sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt, liền cười gượng vui đùa: “Sao có thể để đạo diễn Schlundt đứng ra chỉ đạo võ thuật chứ, nếu làm thì cũng nên để cho Nhiếp Thiên Thu làm.”

Hiện giờ Nhiếp Thiên Thu chính là cao thủ đệ nhất giới giải trí đã được hiệp hội võ thuật toàn quốc chứng nhận, người nọ tự thấy trò cười của mình nói không sai.

Người bên đoàn đội chế tác lại không thấy vui, hắn đập bàn nói: “Nhiếp Thiên Thu đi làm chỉ đạo võ thuật, cậu diễn Cố Hồn Quy sao?”

Người nọ:…… Ủy khuất!

Nhưng mà Schlundt vừa nãy còn xanh mặt lại hơi buông lỏng. Người nọ vừa lên tiếng đã cho ông một gợi ý.

Giới giải trí tìm không thấy chỉ đạo võ thuật có thực lực, vậy giới võ lâm thì sao?

Hiện giờ nam chính của ông chính là cao thủ võ lâm hàng thật giá thật, nếu như có người xuất thân võ lâm chân chính đến chỉ đạo võ thuật, vậy thì một ít đọng tác võ thuật có yêu cầu cao tưởng chừng như không thể thực hiện được kia, bọn họ có thể thực hiện được!

Schlundt càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, cả người lập tức kích động hẳn lên. Ông lập tức đứng lên, đạp bàn hào khí nói: “Để tôi.”

~ Hết chương 64~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi