TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Thời điểm Phương Chí Giảo nghe được Gia Cát Vong Cơ nói liền sửng sốt một chút. Hắn không ngờ thằng nhóc tóc xám này lại nói khoác mà không thấy ngượng như vậy, sau đó trong lòng lập tức vui vẻ. Gia Cát Vong Cơ sẽ không khờ dại cho rằng chính mình chỉ nói mồm không với thằng nhóc, nghĩ lầm có thể tùy tiện lừa gạt cho qua đấy chứ?

Trong lòng Phương Chí Giảo đã bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo sẽ nhục nhã đối phương thế nào, tiện thể lấy lại vị trí của bản thân, trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì cậu làm cho chúng tôi xem, để cho chúng tôi được mở mang tầm mắt một chút.”

Phương Chí Giảo vừa nói vừa dọn xong tư thái, chuẩn bị tiếp thu Gia Cát Vong Cơ cúi đầu nhận thua.

Nhưng hắn lại thấy Gia Cát Vong Cơ nghiêng đầu một chút: “Được.”

Phương Chí Giảo:???

Hắn còn chưa phản ứng lại đã thấy Gia Cát Vong Cơ chậm rãi tiến lại chỗ bối cảnh chuẩn bị cho cảnh diễn lần này.

Bởi vì Phương Chí Giảo cố tình, hai người tranh chấp đã hấp dẫn không ít người nhìn xem. Lúc này thấy có trò hay, mọi người đều sôi nổi đi theo bước chân của Gia Cát Vong Cơ đi qua.

……

Hôm nay tác giả nguyên tác 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》là Tạ Bồi Giai vừa lúc có mặt ở đoàn phim tham ban. Tạ Bồi Giai có địa vị cực cao trong lòng fans nguyên tác, bởi vậy tuy rằng hắn không tham dự biên kịch nhưng lúc đạo diễn cùng biên kịch tiến hành cải biên cốt truyện cũng đều sẽ thảm khảo ý kiến của hắn một chút. Schlundt cũng thừa dịp hôm nay hắn đến đây liền ngừng công việc trên tay, cùng hắn vào trong thảo luận một ít ý tưởng mới.

Hai người đang nói hăng say thì thấy mấy nhân công tác vội vàng chạy về phía bối cảnh phim, Schlundt lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn, vội vàng ngăn một người lại hỏi: “Vội vội vàng vàng, xảy ra chuyện gì?”

Người kia bị đạo diễn túm được, có chút chột dạ: “Nghe nói chỉ đạo võ thuật mới tới cùng chỉ đạo Phương ầm ỹ, bây giờ ngài Cát muốn đích thân làm mẫu động tác……”

Hắn thấy Schlundt sắc mặt càng ngày càng trầm nên cũng không dám nói tiếp.

Schlundt buông người nọ ra, sắc mặt lại trầm đến lợi hại. Gia Cát Vong Cơ là người mới trong ngành sản xuất này, ông cũng đoán được sẽ có không ít người không phục cậu ta, nhưng không ngờ lại tranh chấp đến mức này.

Có thể hấp dẫn mọi người đặc biệt chạy đến xem náo nhiệt, Schlundt đương nhiên sẽ không khờ dại cho rằng cái kia chỉ là “Làm mẫu động tác” bình thường.

Tạ Bồi Giai cũng nghe ra một chút manh mối, thấy sắc mặt của Schlundt không tốt, liền mở miệng kiến nghị: “Không bằng chúng ta cũng đi xem?”

Schlundt gật gật đầu, nếu hai chỉ đạo võ thuật thật sự làm rung chuyển đến đoàn phim, hắn làm đạo diễn, chỉ có thể mạnh mẽ trấn áp.

Hai người Schlundt cùng Tạ Bồi Giai vừa ra bên ngoài liền nghe mấy tiếng kinh hô không ngừng truyền đến từ phía bối cảnh mới.

Hai người đi theo tiếng người hô lại gần, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn thấy một đoạn tường ngói phủ lưu li xanh, phía sau tường viện còn có mấy bông hoa đào lấp ló. Hoa đào hồng hồng cùng ngói lưu li xanh tô điểm cho nhau, tạo thành một bức họa yên tĩnh mà sâu sắc. Đây chính là một phần trong bối cảnh mới.

Trong tiếng kinh hô của người vây xem, một thanh niên tóc xám trắng giương hai tay như đại bàng giương cánh, từ trên ngói xanh nhẹ đạp mà qua. Thân hình hắn cực nhẹ, lên xuống như chim tước, thoạt nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Đợi đến khi hắn chạy đến đầu tường viện bên kia, tư thái lanh lợi kia đột nhiên cứng lại, mà bước chân của hắn cùng theo động tác này mà đạp tới một miếng lưu li bóng loáng, rồi đột nhiên trượt chân, cả người nháy mắt ngã xuống dưới chân tường.

Tạ Bồi Giai thấy thế không tự chủ được mà kêu sợ hãi: “Cẩn thận — —”

Cùng kinh hô với hắn còn có những người khác vây quanh tường viện.

Tường viện này cao chừng một trượng, nếu như ngã xuống thì cũng không phải là nói giỡn.

Nhưng tiếng kinh hô của đám người còn chưa dứt, trong quá trình ngã xuống thanh niên kia đã mạnh mẽ đảo lộn thân thể một chút, đồng thời cánh tay phải vươn ra, bắt lấy mái ngói bên cạnh. Thân thể hắn mượn lực hướng lên trên, cả người xoay tròn. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người nọ đã một lần nữa đứng vững trên mái ngói, nhanh nhẹn lưu loát.

Tiếng kêu sợ hãi của mọi người đột nhiên im bặt, một lát sau mới ý thức được đây chính là động tác ngoài ý muốn được đặc biệt thiết kế ra.

Từ lúc hắn bay lên trên, trượt chân, rơi xuống, trảo ngói, xoay người, trở về phía trên tường viện, một chuỗi động tác hoa mắt này đều được tái hiện trước mặt mọi người. Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, hoàn toàn không có nửa phần do dự, quả nhiên là xuất sắc vô cùng.

Sau một lúc im lặng, đám người bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng kêu: “Ngầu quá ngầu quá ——”

“Quá đẹp!!”

“Cho người anh em Cát một quả quýt!!”

Tạ Bồi Giai kinh ngạc mà mở to hai mắt: “Đây là chỉ đạo võ thuật của đoàn phim sao?”

Làm tác giả nguyên tác, có đôi khi hắn sẽ đến đoàn phim tham ban. Chỉ đạo võ thuật trước đó là người có kinh nghiệm nhất trong giới này, ngay cả người ngoài nghề như Tạ Bồi Giai cũng đã từng nghe qua thanh danh của hắn.

Mà sau khi chỉ đạo võ thuật đã được sớm định ra của bản điện ảnh là Nghê Đăng bị bắt, nghe nói chỉ đạo võ thuật mới là một người mới không biết từ đâu chui ra khiến cho Tạ Bồi Giai vô cùng lo lắng với thiết kế võ thuật của bản điện ảnh.

Mà hiện tại, lo lắng này của Tạ Bồi Giai đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại một mảnh thán phục.

Sắc mặt có chút âm trầm của Schlundt hơi giảm bớt, gật gật đầu: “Là cao thủ chúng tôi đặc biệt mời đến.”

Tạ Bồi Giai hưng phấn đến duỗi dài cổ, ánh mắt nhìn về phía Schlundt có thể nói nóng bỏng: “Có thể mang tôi qua làm quen một chút được không?”

Schlundt đương nhiên không có khả năng từ chối chút yêu cầu nhỏ này của hắn, hai người liền hướng về phía đám người đi đến.

Lúc đến gần còn có thể nghe được thanh âm của Gia Cát Vong Cơ: “Động tác này cũng không phải rất khó, tôi có thể làm mẫu cho ông xem.”

……

Schlundt nặng nề mà hừ lạnh một tiếng. Ông ở đoàn phim cực kỳ có uy nghiêm, một tiếng hừ lạnh này khiến cho đám người run lẩy bẩy một cái, nháy mắt tự động nhường ra một đường đi nhỏ.

Schlundt cùng Tạ Bồi Giai đi qua liền thấy Gia Cát Vong Cơ cùng Phương Chí Giảo cùng mấy chỉ đạo võ thuật khác đều ở, ngay cả nam chính là Nhiếp Thiên Thu cùng mặc trang phục trong phim, hai tay khoanh trước nguc đứng một bên xem náo nhiệt.

Schlundt hỏi: “Sao lại thế này?”

Lúc này Phương Chí Giảo làm gì còn vênh váo tự đắc như lúc ban đầu. Dù hắn nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Gia Cát Vong Cơ thật sự có thể làm được những động tác mà thằng nhóc đấy thiết kế ra.

Tại sao lại như vậy?

Nếu là như thế, hắn không những khiêu khích không thành, ngược lại có khả năng vì vậy mà chọc tức Schlundt.

Nhưng mà Phương Chí Giảo là bánh quẩy già đã ở trong nghề từ lâu, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, thực nhanh liền trấn định lại. Dù cho Gia Cát Vong Cơ có thể làm ra những động tác này thì sao chứ?

Hắn lấy lại bình tĩnh, tiến lên một bước nói: “Đạo diễn Schlundt, chỉ đạo Cát thiết kế ra một bộ động tác, tôi cảm thấy thiết kế này không quá hợp lý. Bộ động tác này vừa phức tạp lại nguy hiểm, quả thực là trêu đùa với tính mạng của diễn viên mà.”

Gia Cát Vong Cơ lặng lẽ mắt trợn trắng.

Schlundt nói: “Động tác thế nào? Để tôi xem một chút.”

Gia Cát Vong Cơ đem bản vẽ đưa cho ông, lại giảng giải cho một lần nữa: “…… Trong nguyên tác, trận chiến ở Đào Nguyên Sơn Trang chính là một tình tiết quan trọng làm bại lộ dã tâm của Cố Hồn Quy, tôi cho rằng, động tác võ thuật thiết kế cho đoạn này phải càng sắc bén, càng bá đạo, chính là loại có thể khiến cho người xem sinh ra loại cảm giác áp bách…”

Phương Chí Giảo thấy Schlundt nghe đến nhập thần, không cam lòng mà lên tiếng ngắt lời: “Cậu nói thì đơn giản, những động tác đó diễn viên của chúng ta có thể làm được sao?”

Schlundt lạnh giọng quát: “Đừng nói chen vào.”

Phương Chí Giảo: “……”

Gia Cát Vong Cơ nhanh chóng nói xong ý tưởng của mình, sau đó hắn không lên tiếng nữa, đem quyền quyết định hoàn toàn giao cho Schlundt.

Schlundt nhìn một đống người diêm trên bản vẽ, khả năng hội họa của Gia Cát Vong Cơ không được, huấn luyện khẩn cấp mấy ngày cũng chỉ có miễn cưỡng dùng người diêm để thể hiện, cũng may chỉ là động tác hành động, cũng không quá khó để hiểu.

Tạ Bồi Giai ở bên cạnh cũng nghe say sưa, lúc này đầy mặt kích động như gặp được tri kỷ: “Đúng là như vậy, không sai. Cố Hồn Quy ở trận chiến Đào Nguyên Sơn Trang đã chính thức bại lộ thực lực của bản thân, hoàn toàn xé xuống mặt nạ công tử nhẹ nhàng của mình, kiếm đãng giang hồ, cường thế quật khởi. Tại trong trận chiến này, dù là tâm thái của hắn hay cách thức ra chiêu cũng đều cực kỳ cường thế, bởi vì hắn phải dùng một trận chiến này làm kinh sợ giang hồ….”

Từ khi《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 xuất bản đến nay đã có mười năm, trong thời gian này đã có không biết bao nhiêu người tiến hành phân tích lý giải các tình tiết ở trong truyện, đặc biệt là trận chiến ở Đào Nguyên Sơn Trang là bước chuyển biến quan trọng đến cốt truyện, càng có vô số người chú giải nhất cử nhất động của Cố Hồn Quy trong cảnh này. Nhưng làm tác giả nguyên tác, từ trước tới nay Tạ Bồi Giai vẫn không có bất kỳ ý kiến nào đối với những phát biểu này.

Đây chính là lần đầu tiên, trước mặt mọi người hắn công khai nói ra ý kiến chủa mình.

Schlundt dời mắt khỏi tờ giấy, nói: “Nếu như bộ động tác này có thể thực hiện được, xung đột của đoạn cốt truyện này sẽ càng thêm mãnh liệt, sức dãn cũng sẽ càng mạnh…”

Phương Chí Giảo vội la lên: “Sao có thể được? Đạo diễn Schlundt, ông nhìn những động tác đó đi, diễn viên của chúng ta sao có thể làm ra được chứ?”

Lúc này, Nhiếp Thiên Thu đứng ở bên cạnh ăn dưa nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng, “Tôi có thể mà.”

Phương Chí Giảo:!!! Không cẩn thận đã quên mất tool hình người là Nhiếp Thiên Thu này.

Gia Cát Vong Cơ thuận thế bổ đao: “Tôi cũng có thể.”

Tạ Bồi Giai không có thèm để ý đến sóng ngầm mãnh liệt trong đoàn phim này, cả người phấn chấn khó nhịn, “Tôi đã gấp không chờ được rồi.”

Schlundt lại không kích động như hắn, ông trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nếu không hai người các cậu thử làm bộ động tác này một lần xem.”

Gia Cát Vong Cơ thiết kế đoạn võ thuật này quá mức phức tạp, đoạn vượt nóc băng tường hắn vừa mới thể hiện chỉ là một bộ phận nhỏ, vở kịch lớn còn ở phía sau.

Người của tổ đạo cụ vừa nghe nói vậy liền tiến lên nói, “Cái này cần cầu dây thép đúng không, để tôi đi chuẩn bị.”

Gia Cát Vong Cơ xua tay: “Tôi không cần dây thép.”

Nhiếp Thiên Thu: “Tôi cũng không cần.”

Người phụ trách tổ đạo cụ kinh hãi: “Không cần dây thép thì bay thế nào?”

Người xem cũng là ồ lên.

Trong tiếng kinh hô, Nhiếp Thiên Thu cùng Gia Cát Vong Cơ đã lấy xong đạo kiếm, nhảy lên đầu tường.

Quần chúng vây xem nháy mắt sôi trào: “Thầy Nhiếp ra tay!!!”

“Thế mà tui có thể trực tiếp nhìn thấy Thu Thu thể hiện!!! Xích gà!!!”

“Tui yêu đoàn phim!”

……

Trong tay Nhiếp Thiên Thu cầm trường kiếm, mà Gia Cát Vong Cơ lại cầm một đôi đoản đao uyên ương.

Trong sự chú mục của mọi người, Nhiếp Thiên Thu nhảy dựng lên một khoảng cách chừng hai trượng, cậu mặc một thân trang phục diễn màu trắng, dáng người như luyện, trường kiếm như hồng hoa phá trường không, lôi cuốn bức người hướng về phía Gia Cát Vong Cơ.

Gia Cát Vong Cơ ở đầu tường liên tục lui về phía sau, hai chân không ngừng đạp trên mái ngói lưu ly tạo thành âm thanh dồn dập như mưa rào, thân thể hơi hơi ngả về phía sau, tựa hồ không dám chính diện ngênh đón một kiếm này của Nhiếp Thiên Thu.

“Đinh ——” một tiếng giòn vang, trường kiếm nghênh diện chặt bỏ, lại không thể trực tiếp lấy được đầu của đối thủ. Trong nháy mắt Gia Cát Vong Cơ đã đem đoản đao cầm trong tay phải giơ ngang trước mặt, ngăn lại một kích cường thế này. Đồng thời, đoản đao ở tay trái của hắn chém ra, thẳng về trước nguc Nhiếp Thiên Thu.

Phản ứng của Nhiếp Thiên Thu nhanh như điện, lúc đao kiếm chạm nhau đã nghiêng người một cái, trường kiếm trong tay thuận thế biến đổi, ngăn cản đao của đối phương.

Gia Cát Vong Cơ đạt được cơ hội th0 dốc, chạy thoát khỏi cường thế của đối phương, song đao nắm chặt, bắt đầu phản công lại.

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu.

Mọi người chỉ thấy trên mái ngói lưu li xanh không lớn kia, hai đạo thân ảnh đánh nhau mãnh liệt, chiêu thức giống như mưa rền gió dữ, mạnh mẽ bá đạo, càng thêm mơ hồ khó lường. Tếng đao kiếm va chạm không ngừng bên tai khiến cho người xem dưới chân tường gần như quên cả hô hấp.

Mà ánh mắt của Tạ Bồi Giai càng thêm nóng bỏng, quả thực giống như muốn bắn r4 lửa.

Theo một tiếng kim loại va chạm mãnh liệt đập vào lỗ tai mọi người, uyên ương đao trong tay Gia Cát Vong Cơ văng ra ngoài, mà Gia Cát Vong Cơ cũng theo đó ngã xuống đầu tường. Thế nhưng hắn không để cho chính mình thật sự chật vật rơi xuống đất mà xoay người tại chỗ một lần, thuận thế đứng lên.

Lại nhìn lên tường, thanh niên dáng người như lan như ngọc, như liễu như tùng đang đứng đó, một thân áo lụa màu trắng nhẹ nhàng phiêu động, mái ngói xanh càng thêm thẫm màu, mà phía sau cậu, những bông hoa đào vẫn đang lay động không ngừng. Lúc này, những người vây xem xung quanh vẫn còn chưa hồi thần lại từ trận chiến kịch liệt lúc nãy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc có người hồi phục lại tinh thần, không tự chủ được mà vỗ tay. Tiếng vo tay cũng đánh thức những người xung quanh, vì vậy âm thanh càng ngày càng lớn, dần dần có xu hướng ồn ào náo nhiệt.

“Quá xuất sắc! Quá xuất sắc!” Tạ Bồi Giai có chút thất thố mà hô hai câu, “Đây mới là trận chiến nên có ở Đào Nguyên Sơn Trang, đây mới là chân chính kiếm đãng giang hồ, danh chấn võ lâm!”

Hắn chuyển hướng Schlundt, đầy mặt là vẻ kinh hỉ không thể giấu được: “Đạo diễn Schlundt, trận chiến cuối cùng ở Phong Vũ Lâu, tôi có một ý tưởng mới……”

Trận chiến cuối cùng trong nguyên tác, quyết chiến ở Phong Vũ Lâu, Cố Hồn Quy dựa vào sức mạnh của bản thân đối kháng với tất cả môn phái trong võ lâm, trảm hồn kiếm phá thiên liệt địa, Phong Vũ Lâu sụp, những kẻ thù ngày xưa đều bị trảm dưới kiếm của hắn.

Một đoạn này, trong lòng những người mê truyện, là kinh điển, nhưng cũng là một đoạn đầy tính tranh luận. Độc giả không ngừng thảo luận liệu có phải là thiết trí giá trị vũ lực của Cố Hồn Quy có bug hay không. Tuy rằng trong suốt bộ tiểu thuyết này đã miêu tả Cố Hồn Quy có một thân võ công tuyệt thế, nhưng trong trận chiến ở Phong Vũ Lâu, một người có thể đối phó với hàng trăm tinh anh trong võ lâm bao vây tiễu trừ khiến cho võ công của hắn có chút quá mức bá đạo. Mà trong hàng trăm hiệp khách cao thủ tham dự trận chiến đó có không ít nhân vật phụ được người đọc yêu thích, vậy mà trong trận chiến cuối cùng này lại không có quá nhiều cơ hội biểu hiện, khiến cho người đọc tiếc nuối không thôi.

Kỳ thực trong lòng Tạ Bồi Giai cũng không thật sự vừa lòng với đoạn này, nhưng vào năm đó, đây chính là kết cục tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra được. Trong vòng mười năm nay, quyển sách này đã được tái bản nhiều lần, những bug trong truyện cũng đã được tu sửa tám, chín phần, chỉ có mỗi trận chiến cuối cùng này, hắn vẫn luôn không có ý tưởng nào tốt hơn.

Mà hiện tại, màn đánh nhau xuất sắc của Nhiếp Thiên Thu cùng Gia Cát Vong Cơ đã tình cờ phá tan gông cùm xiềng xích trong đầu hắn, xuất hiện vô số linh cảm.

Tâm tình Tạ Bồi Giai tình khó có thể khống chế, chỉ kém điều nhào qua.

Ngược lại Schlundt lại có vẻ cực kỳ khắc chế, nhìn Nhiếp Thiên Thu đứng trên tường viện, mở miệng nói: “Nếu như có thể đánh ra được đoạn này, nhất định sẽ trở thành cảnh kinh điển.”

Những lời này của ông không có chút khiêm tốn nào, nhưng vào giờ khắc này lại không có bất kỳ người nào nghi ngờ với viễn cảnh trong lời nói của ông.

Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Hình như ngài cảm thấy không thể đánh được đoạn này sao?”

Trong mắt Schlundt có nhàn nhạt tiếc nuối: “Thực đáng tiếc, trong những diễn viên của chúng ta, chỉ có một mình cậu có thể hoàn thành bộ động tác này.”

Schlundt nói ra đã khiến cho những người vẫn còn đang kích động không thôi kia bị dội một chậu nước lạnh.

Lúc này mọi người mới chậm chạp phản ứng lại: Còn không phải như vậy sao? Trừ bỏ Nhiếp Thiên Thu, làm gì còn người nào có thể thực hiện được những động tác võ thuật có yêu cầu cao như vậy nữa?

Hơn nữa chỗ xuất sắc của bộ động tác này chính là ở chỗ hai người chính diện quyết đấu. Nếu như dùng thế thân, hiệu quả sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Tạ Bồi Giai đang sôi trào cũng lập tức lạnh xuống dưới, “A” một tiếng, nói: “Chẳng lẽ phải từ bỏ đoạn thiết kế này sao?”

Không thể chứ, một đoạn xuất sắc như vậy, đây mới chính là tái hiện lại trận giang hồ quyết chiến trong lòng hắn. Nếu như không thể đánh ra được, thật là tiếc nuối đến nhường nào.

Nhiếp Thiên Thu lại không bi quan như Schlundt, ngược lại kiến nghị nói: “Cũng không nhất định phải dùng diễn viên chính quy mà.”

Trong lòng Schlundt lập tức lay động.

Nhiếp Thiên Thu tiếp tục nói: “Thời điểm tôi quay Hoa Hạ Tam Thiên, đoàn phim cũng tìm không ít đệ tử phái Côn Luân đến diễn.”

Ánh mắt của Schlundt lập tức chuyển đến trên người Schlundt.

Gia Cát Vong Cơ lập tức đọc hiểu ý định trong ánh mắt của ông, cũng không có sự kích động khi được người khác thưởng thức, chỉ “A” một tiếng: “Tôi đã tính một quẻ cho môn phái của mình, truy rằng có chút duyên phận với giới giải trí, nhưng mà không có mệnh làm minh tinh mà!”

Nhiếp Thiên Thu dùng một loại ánh mắt “Ngài nghĩ nhiều quá rồi” liếc hắn: “Chỉ là để ngài làm khách mời một chút thôi, ngài liền bắt đầu nghĩ đến chuyện nổi tiếng sao?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng là Gia Cát Vong Cơ cũng không có biểu hiện sự kháng cự quá lớn với kiến nghị của Nhiếp Thiên Thu cùng Schlundt.

Đối với cái này, hắn phi thường cao thâm khó đoán mà tỏ vẻ, tôi là người nhìn trộm thiên cơ, có rất nhiều thời điểm chỉ có thể thuận thế mà làm, còn cuối cùng sự việc sẽ phát triển như thế nào, sức mạnh của con người không thể thay đổi được.

Nhiếp Thiên Thu lên WeChat bát quái chuyện này với Hạ Tinh Hàng một chút, cũng để lại lời bình với hành động tỏ vẻ của Gia Cát Vong Cơ: Thần côn.

Hạ Tinh Hàng trả lười có vẻ đặc biệt kích động: Anh ta chính là kẻ lừa đảo, thầy ơi, ngàn vạn lần đừng tin lời anh ta nói!

Nhiếp Thiên Thu không thể hiểu nổi, rõ ràng trước đó Hạ Tinh Hàng còn nói Thần Toán Môn có thực học……

……

Đóng phim điện ảnh không giống như phim truyền hình, Schlundt không dám trực tiếp để cho Gia Cát Vong Cơ đóng vai nhân vật quan trọng, cuối cùng thương lượng với Tạ Bồi Giai cùng biên kịch, đem cốt truyện ở Đào Nguyên Sơn Trang thay đổi một chút.

Trong nguyên tác, một đoạn đại chiến này xảy ra giữa Cố Hồn Quy cùng môn chủ Thần Đao Môn. Môn chủ Thần Đao Môn không địch lại Cố Hồn Quy, bởi vậy gây ra một đoạn ân oán giữa Thần Đao Môn cùng Cố Hồn Quy.

Mà cốt truyện sau khi cải biên biến thành đại chiến giữa Cố Hồn Quy cùng thiếu chủ Lư Ngâm của Thần Đao Môn, cuối cùng Lư Ngâm trọng thương mà chết, từ đây Thần Đao Môn cùng Cố Hồn Quy kết thành huyết hải thâm thù. Cuối cùng, môn chủ Thần Đao Môn thống lĩnh môn chúng Thần Đao Môn tới Phong Vũ Lâu bao vây tiêu diệt Cố Hồn Quy.

Sau khi cải biên, nhân vật Lư Ngâm này do khách mời Gia Cát Vong Cơ đảm nhận. Cơ hội lộ diện của hắn rất ít, chủ yếu là để hoàn thành trận đại chiến Đào Nguyên Sơn Trang này, lúc sau liền công thành lui thân, cảnh yêu cầu hắn bày ra kỹ thuật diễn không nhiều lắm.

Trong trong cốt truyện, bản điện ảnh không giống như phim truyền hình có thể dùng thời gian dài đi trải chăn ân oán, lần sửa đổi này như ents bút thần, đem một đoạn xung đột này trở nên càng thêm chặt chẽ kịch liệt.

Sau khi sửa xong cốt truyện, đoàn phim lại bắt đầu nhanh chóng quay chụp.

Tạ Bồi Giai giống như tiêm máu gà trở về bế quan, một lần nữa viết lại đại kết cục của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》.

Cũng từ lúc này, Gia Cát Vong Cơ ngồi vững trên vị trí tổng chỉ đạo võ thuật. Xưng hô của mọi người cũng chuyển từ “Ngài Cát” đầy khách khí biến thành “Thầy Cát” tràn ngập kính ý. Hơn nữa ngoại hình của hắn cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt, nhân duyên ở đoàn phim mắt thường cũng có thể thấy được mà bắt đầu tốt lên.

Ngay cả người vội đến mức không có thời gian chú ý đến những chuyện khác như Nhiếp Thiên Thu ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy nhân viên công tác thảo luận về hắn, chẳng qua, lúc mọi người nhắc tới hắn thì ngữ khí lại có chút không thích hợp, không giống như đối với một đồng liêu, mà là tràn ngập một loại kính ý thần bí khác.

Nhiếp Thiên Thu có chút không thể hiểu nổi. Nếu như nói Gia Cát Vong Cơ triển lãm thân thủ đã nhận được kính ý của mọi người trong đoàn phim, nhưng cũng không đến mức như thế này chứ, tựa hồ còn mang theo một loại mê tín kỳ quái.

Thẳng đến một hôm cậu đối diễn cùng Tưởng Diệc xong, Tưởng Diệc thần thần bí bí hỏi cậu: “Thầy Nhiếp này, có phải anh rất thân thiết với thầy Cát đúng không?”

“Cũng được.” Nhiếp Thiên Thu nói, “Làm sao vậy?”

Tưởng Diệc nói: “Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, anh có thể nhờ thầy Cát tính mệnh cho em không?”

Nhiếp Thiên Thu: “Gì?”

Tưởng Diệc: “Em nghe nói bên tổ đạo cụ có một người tên là Tiểu Trần, đặc biệt xui xẻo. Có lần thầy Cát khuyên cậu ta đừng đi về phía đông, cậu ta nghe lời thầy Cát nói, ngày đó đổi một con đường khác đi làm. Kết quả con đường trước kia thường đi ngày hôm đó đúng lúc xảy ra tai nạn xe độ. Anh nói xem có thần bí hay không?’

“Hiện tại có rất nhiều người tìm thầy Cát đoán mệnh coi vận thế, đáng tiếc không phải ai anh ấy cũng nhìn. Em nhờ anh ấy mấy lần cũng chưa được. Anh quen biết với anh ấy, anh có thể nhờ anh ấy tính cho em được không?”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Tại sao cậu lại quên mất, nếu như muốn nói nơi mê tín nhất bây giờ, trừ bỏ những lĩnh vực liên quan đến tôn giáo, giới giải trí đứng hàng đầu chứ.

~ Hết chương 66~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi