TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Nhiếp Thiên Thu phiền muộn mà nhìn Hạ Tinh Hàng: “Cho tôi năm phút, tôi xóa sạch giọng nói của Trương đạo trưởng ở trong đầu đã.”

Hạ Tinh Hàng cảm thấy chua xót: “Khó khăn lắm mới được hẹn hò một mình với anh, không ngờ người tính không bằng trời tính……”

Nhiếp Thiên Thu cũng thở dài thật sao, dựa sát vào lồng nguc hắn, đề nghị: “Không thì cậu kể cho tôi nghe mấy câu chuyện cười đi.”

Hạ Tinh Hàng không chắc chắn lắm: “Kể chuyện cười có tác dụng không?”

Nhiếp Thiên Thu buông tay: “Thử xem mới biết được.”

Nhưng mà Hạ Tinh Hàng cũng không biết kể chuyện cười. Hắn chỉ có thể lâm thời ôm chân Phật, lấy di động ra tra mấy câu chuyện cười hàng đầu. Đọc từng cái cho Nhiếp Thiên Thu nghe.

Đọc đến cái thứ năm, Nhiếp Thiên Thu cắt ngang lời hắn: “Được rồi. Giọng nói của cậu đã thành công thay thế được giọng nói của Trương đạo trưởng.”

Hạ Tinh Hàng kinh ngạc: “Buồn cười như vậy sao?”

“Không phải.” Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết, “Là quá không buồn cười. Tôi nghĩ cả đời này sẽ không thể quên được chuyện cười khó nghe như vậy đâu.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Hạ Tinh Hàng: Ủy khuất!

“Vẫn nên làm một chút chuyện khác thì tốt hơn.” Nhiếp Thiên Thu nói, vươn tay câu lấy cổ Hạ Tinh Hàng, đầu tiến sát lại, môi hai người chạm vào nhau.

Ban đầu Hạ Tinh Hàng sửng sốt một chút nhưng hắn nhanh chóng chuyển khác thành chủ, ôm lấy lưng của Nhiếp Thiên Thu, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.

Núi cao hùng vĩ, mặt trời dần dần lặn xuống, cảnh sắc đẹp nhất thế gian cũng chỉ đến như vậy thôi.

……

Hai người nắm tay đạp lên ánh chiều tà cuối cùng cùng nhau xuống núi. Hạ Tinh Hàng nhéo nhéo lòng bàn tay của Nhiếp Thiên Thu, trưng cầu ý kiến của cậu: “Thầy ơi, đêm nay em có thể ngủ ở phòng anh không?”

Nhiếp Thiên Thu trưng ra vẻ nhìn thấy tâm tư của hắn: “Hai ta đã quen thuộc đến như vậy, cậu cũng không cần lại làm bộ cậu còn có khả năng có thể ngủ một mình như thế.”

Hạ Tinh Hàng làm bộ ngắm khung cảnh xung quanh.

Nhiếp Thiên Thu like một cái cho sự thông minh của mình: “May là tôi đã đoán trước được, chọn một căn phòng có giường lớn.”

Trong lòng Hạ Tinh Hàng một trận kích động, lại có chút bất mãn, nói: “Nếu như bộ phim này có thể nhanh kết thúc thì tốt rồi.”

Trong lúc Nhiếp Thiên Thu đóng phim đều vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không được đảm bảo, Hạ Tinh Hàng căn bản không dám đưa ra yêu cầu tốn thể lực nào với cậu.

Nhiếp Thiên Thu nghe ra ẩn ý của hắn, ý vị thâm trường mà cười một chút: “Chờ khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ xin công ky một kỳ nghỉ dài. Chúng ta ra nước ngoài nghỉ phép.”

Hạ Tinh Hàng kích động mà nắm chặt tay cậu: “Để em lên kế hoạch.”

Nhiếp Thiên Thu cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình hơi run lên, là loại cảm xúc trân trọng vô cùng. Cậu cũng càng thêm kiên định mà nắm trở lại.

Tới khách sạn, nhân viên công tác trong đoàn phim đã sắp xếp hai phòng cạnh nhau cho bọn họ, đồng thời cũng để hành lý của họ vào trong phòng. Nhiếp Thiên Thu trực tiếp đến quầy lễ tân cầm lấy khóa phòng của mình cùng Hạ Tinh Hàng cùng nhau trở về trong phòng.

Hai người lăn lộn triền miên một hồi, Hạ Tinh Hàng sợ chính mình sẽ nhịn không được mà lau súng cướp cò, ôm một hồi liền thở hồng hộc chủ động thả ra: “Thầy ơi, anh đi tắm rửa trước đi, em đi lấy quần áo cho anh thay.”

Nhiếp Thiên Thu ghé vào trên giường nhìn Hạ Tinh Hàng thuần thục mà mở rương hành lý của cậu ra lấy đồ, vô cùng cảm khái: “Thật săn sóc, nếu là đồ đệ của tôi thì tốt rồi.”

Hạ Tinh Hàng đã có thể tùy tời ứng đối với khúc mắc này của Nhiếp Thiên Thu, nghe vậy thuận thế nói: “Vậy thì, về sau lúc chúng ta làm cái gì đó, em cũng có thể gọi thầy.”

Nhiếp Thiên Thu cân nhắc một chút: “Hay đấy, vậy cậu nên học một ít tiếng nhật đi.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Cảm giá mình không có cách nào bình tĩnh lại được, muốn học tiếng nhật ngay lâp tức!

Nhưng mà có một chuyện khác nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của hắn. Hắn nghi hoặc mà nhìn rương hành lý của Nhiếp Thiên Thu, giọng nói trầm xuống: “Thầy ơi, hình như hành lý của anh bị người khác động vào.”

“Không phải chứ?” Nhiếp Thiên Thu nhảy dựng lên, vội vàng qua nhìn. Cậu thấy hành lý của mình vẫn được sắp xếp gọn gọn gàng gàng như trước mà, không hề có chút dấu hiệu từng bị người khác động vào, “Không có mà, vẫn là bộ dáng cũ.”

Hạ Tinh Hàng chỉ vào một vị trí trong đó: “Anh nhớ xem, anh có thói quen để mấy đồ nhỏ lặt vặt ở chỗ này, nhưng lần này nó lại chuyển sang vị trí bên cạnh.”

Nhiếp Thiên Thu cẩn thận nghĩ lại cũng thấy đúng. Cậu thường xuyên đi khắp nơi hoạt động, bất tri bất giác cũng dưỡng thành một ít thói quen sắp xếp hành lý. Nhưng mà những cái này cũng chỉ là quán tính thôi, bình thường cậu cũng không có cẩn thận để ý đến.

Nếu như không có Hạ Tinh Hàng nhắc nhở, cậu căn bản sẽ không phát hiện ra sự khác biệt.

Nhiếp Thiên Thu lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nói: “Tại sao cậu còn quen thuộc rương hành lý của tôi hơn cả tôi vậy?”

Hạ Tinh Hàng ngẩng đầu nhìn cậu: “Thầy ơi, anh quên rồi sao? Mấy lần trước lúc chúng ta ra ngoài cùng nhau trở về, đều là em thu dọn hành lý giúp anh mà. Khi đó em đã phát hiện ra điều này rồi.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… À, nhớ rồi.” Bởi vì công việc bận rộn nên lúc chuẩn bị quay trở về cậu thường bị lười, bình thường Hạ Tinh Hàng đều kè kè bên người cậu, chỉ cần có cơ hội đều sẽ giúp cậu thu dọn hành lý.

Hơn nữa bởi vì tổng tài bá đạo thường xuyên phải đi công tác nên cậu ta thu thập hành lý còn rất không tồi.

Không ngờ tới, thế mà còn có thể chú ý tới một ít thói quen nhỏ mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.

Nhiếp Thiên Thu vỗ tay một cái, tỏ vẻ vô cùng cảm động: “Cái này hẳn là dùng tình yêu chân thành để thu thập hành lý mà.”

Hạ Tinh Hàng còn có thể nói gì nữa, đương nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Nhưng mà ai lại trộm đồ của tôi chứ?” Nhiếp Thiên Thu nhíu mày, “Chẳng lẽ là fan đời tư?”

Hạ Tinh Hàng lắc đầu: “Rương hành lý của anh có mật mã, hơn nữa cũng không có dấu vết bị mạnh mẽ mở ra. Dù fan đời tư có thể trộm vào phòng anh nhưng khẳng định không thể mở hành lý của anh được.”

Nhiếp Thiên Thu lập tức có manh mối: “Nếu như có thể mở hành lý của tôi một cách bình thường, vậy có khả năng lớn là người của đoàn phim.”

Lúc cậu ở đoàn phim thường xuyên mở rương hành lý ra lấy đồ trước mặt mọi người, nếu như có người để ý trộm ghi nhớ mật mã thì cũng không phải không làm được.

Cậu kiểm tra lại hành lý một lần: “Không có mất gì cả.”

Hạ Tinh Hàng mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Không phải vì trộm đồ, vậy thì còn mục đích gì nữa?”

Nhiếp Thiên Thu sờ cằm: “Liệu có phải là do chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi không? Nói không chừng chỉ là do lần này lúc tôi thu thập hành lý vừa vặn không để chỗ kia mà thôi……”

Hạ Tinh Hàng gật gật đầu: “Cũng có khả năng, nhưng là……”

Hắn nghiêm túc nói: “Dù chỉ là một chút khả năng thì em cũng sẽ không để cho bất kỳ uy hiếp nào làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh đâu.”

“Oa, my Tinh, bạn trai của tôi thật là ngầu.” Nhiếp Thiên Thu ôm lấy eo hắn, trấn an: “Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là không có người nào có thể uy hiếp được tôi mới đúng.”

Hạ Tinh Hàng: “…… Đúng.”

Tuy rằng Hạ Tinh Hàng không thể không thừa nhận khả năng có người có thể uy hiếp đến Nhiếp Thiên Thu cực kỳ bé nhỏ, nhưng thân là bạn trai vô cùng có trách nhiệm, hắn vẫn không thể yên lòng được. Cuối cùng, hai người quyết định đi tìm quản lý khách sạn xem camera theo dõi hành lang.

Vốn dĩ khách sạn không thể tùy tiện để cho người ngoài xem camera theo dõi, nhưng độ nổi tiếng của Nhiếp Thiên Thu ở đó, khách sạn cũng không muốn làm cậu khó xử, tìm video giám sát cho hai người.

Vừa nhìn, bọn họ liền phát hiện quả nhiên có nhân viên trong đoàn phim trộm vào phòng của Nhiếp Thiên Thu.

Người nọ không phải là ai khác mà chính là người trước kia từng va chạm với Gia Cát Vong Cơ, chỉ đạo võ thuật Phương Chí Giảo.

Sau khi khiêu khích Gia Cát Vong Cơ không thành công, ngược lại còn làm cho cậu ta vững vàng đứng vững gót chân ở đoàn phim, địa vị của Phương Chí Giảo ở trong đoàn phim cũng như nước sông không ngừng chảy đi, hiện giờ đã sắp cận kề đến rìa ngoài rồi.

Nhiếp Thiên Thu vừa thấy người trộm tiến vào phòng mình là Phương Chí Giảo thì cũng không tiện nói thêm gì trước người của khách sạn, chỉ qua loa bảo đồng nghiệp vào phòng cậu tìm đồ vật để cho qua chuyện.

Bên phía khách sạn sợ nhất chính là mấy tin đồn liên quan đến phương diện bảo an của khách sạn, nghe vậy cũng hiểu được đây là mâu thuẫn nội bộ trong đoàn phim, ý tứ của Nhiếp Thiên Thu là muốn tự mình giải quyết, bọn họ cũng mững rỡ làm bộ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chờ đến khi ra khỏi phòng bảo vệ, Nhiếp Thiên Thu mới hít vào một hơi thật sâu, vô cùng không phục: “Phương Chí Giảo này đầu óc có vấn đề hả? Người từng có mâu thuẫn với ông ta rõ ràng là Cát Vong Cơ, ông ta không tìm anh ta trả thù, chạy đến phòng tôi làm gì?”

Hạ Tinh Hàng cũng đã được nghe chuyện xảy ra ở đoàn phim, nhưng hắn lại không cảm thấy hai chuyện này có liên quan gì đến nhau: “Em cảm thấy chuyện này không đơn giản.”

“Ừm, chỉ sợ không phải vì trả thù, mà là có mục đích khác.” Nhiếp Thiên Thu cân nhắc một chút, “ Âm thầm vào phòng tôi tìm đồ, lại không lấy bất kỳ cái gì khác, vậy chứng tỏ đồ ông ta muốn tìm không có ở trong hành lý của tôi.”

Hạ Tinh Hàng hỏi cậu: “Anh muốn báo nguy không?”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút: “Cảnh sát thì vẫn phải báo, nhưng mà dù báo nguy thì chưa chắc ông ta đã nói sự thật.”

Hạ Tinh Hàng nhìn cậu: “Cho nên?”

Nhiếp Thiên Thu hướng về phía hắn chớp chớp mắt: “Chúng ta cũng đi dạo một vòng trong phòng ông ta.”

Hai người bọn họ muốn đi dạo trong phòng Phương Chí Giảo đương nhiên không phải trực tiếp tiến vào từ cửa chính. Bây giờ Hạ Tinh Hàng cũng đã là một cao thủ, vì vậy hai người liền trực tiếp nhảy từ ngoài cửa sổ vào, dựa vào bóng đêm, vận dụng khinh công, dán sát vào tường bên ngoài khách sạn lên xuống vài lần, lẳng lặng mà đứng ở ngoài cửa sổ phòng Phương Chí Giảo, vịn bệ cửa sổ nhòm vào bên trong.

Lúc này trời đã về khuya, Phương Chí Giảo lại chưa ngủ, trong phòng chỉ bật hai cái đèn nhỏ mờ nhạt, hiệu quả chiếu sáng cũng không quá rõ ràng.

Chỉ thấy Phương Chí Giảo không ngừng đi lại trong phòng, dưới ánh đèn tối tăm, cả người ông ta có vẻ có chút không rõ ràng, thường thường ôm lấy đầu mình cào tóc không ngừng. Bộ dáng của ông ta khiến cho người khác có cảm giác như đang nôn nóng, tựa hồ đang nhẫn nhịn cái gì đó.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng dường đã nhịn đến cực hạn, giống như là cuối cùng đã hạ quyết tâm, ông ta vọt tới bên cạnh bàn, cầm lấy một cái lọ màu trắng được đặt ở trên bàn. Loại lọ này giống như mấy chai lọ đựng vitamin bình thường ở trên thị trường.

Nhưng thứ Phương Chí Giảo đổ ra lại không phải là vitamin mà là mấy viên kẹo rực rỡ sắc màu.

Phương Chí Giảo mở to đôi mắt, hốc mắt hơi hõm lại, có vẻ đặc biệt không có sinh khí. Ông đếm từng viên từng viên kẹo ở trên tay, đếm tới đếm lui mới xác nhận được số lượng, sau đó cầm một viên lên, giống như là luyến tiếc, chậm rãi bỏ vào trong miệng. Thế nhưng ngay khi viên kẹo kia được cho vào miệng, ông ta giống như bị cái gì k1ch thích, lập tức lại đổ ra một viên kẹo khác từ trong bình, nhanh chóng nhét vào miệng, điên cuồng nhai nuốt.

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng liếc nhau.

Mẹ kiếp, tại sao lại thêm một người hít m4 túy?

Đầu tiên là Nghê Đăng bị bắt, tiếp theo là Phương Chí Giảo?

Chỉ đạo võ thuật trong đoàn phim bọn họ liệu còn người nào không?

Nhiếp Thiên Thu nháy mắt ra hiệu với Hạ Tinh Hàng, hai người cùng nhảy lên, cùng nhau lật cửa sổ, vào phòng của Phương Chí Giảo.

Phương Chí Giảo đang chuẩn bị nghênh đón cảm giác khoái lạc do m4 túy mang lại thì bị hai người đột nhiên tiến vào dọa sợ. Ông ta khẩn trương khiến cho viên kẹo vừa cho vào miệng bị sặc một chút, bắt đầu điên cuồng mà ho khan, kẹo vào trong miệng cũng phun đầy ra đất.

Ông ta khụ đến nước mắt nước mũi giàn giụa vậy mà còn không ngừng bò xuống đất nhặt những viên kẹo rực rỡ sắc màu đó, vừa nhặt vừa kinh hoàng kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì?”

Nhiếp Thiên Thu đã văng mấy viên kẹo đang lăn đến chân mình ra: “Tôi muốn báo nguy.”

Phương Chí Giảo vẫn không ngừng động tác nhặt kẹo lại, đôi mắt đảo quanh nhìn tới nhìn lui. Đột nhiên ông ta lộ ra một nụ cười nịnh nọt: “Ngày thường tôi cũng chưa từng đắc tội ngài, ngài buông tha tôi được không?”

“Không được.” Nhiếp Thiên Thu cười lạnh một tiếng, “Ngay lúc ông vào phòng tôi trộm đồ đã đắc tội với tôi rồi.”

Phương Chí Giảo cả kinh: “Cậu… Sao cậu biết được?”

“Không cần biết sao tôi biết được.” Nhiếp Thiên Thu tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Nói đi, lục lọi đồ vật của tôi làm gì?”

Ánh mắt Phương Chí Giảo lập loè, lấy lòng mà cười nói: “Nếu như tôi nói cho cậu, cậu có thể không báo nguy được không?”

Nhiếp Thiên Thu sảng khoái gật đầu: “Có thể.”

Phương Chí Giảo thật cẩn thận mà nói: “Tôi, tôi chỉ là muốn trộm một ít đồ……”

Hăn còn chưa dứt lười thì Nhiếp Thiên Thu đã lấy di động ra, vừa ấn số vừa đọc to: ”1, 1, 0…”

Phương Chí Giảo:!!!

Phương Chí Giảo đột nhiên bò lên phía trước hai bước muốn ôm lấy đùi của Nhiếp Thiên Thu, đáng tiếc còn chưa sờ đến ống quần cậu thì đã bị một cái chân khác đá thẳng vào trán, cả người ông lập tức bay ra ngoài.

Hạ Tinh Hàng vẫn luôn đứng cạnh nhìn lạnh lùng mở miệng: “Ông còn dám chạm vào thầy Nhiếp nữa thì chạm cái nào đánh cái đấy.”

Phương Chí Giảo: “……”

Rõ ràng là tay chạm mà sao lại đánh đầu mình!

Không đúng, này không phải trọng điểm.

Phương Chí Giảo đáng thương vô cùng mà nhìn Nhiếp Thiên Thu, trên mặt đều là nước mắt nước mũi: “Thầy, thầy Nhiếp, không phải cậu đã đồng ý với tôi là không báo nguy sao? Tại sao cậu lại lấy điện thoại thế?”

Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn hắn một cái: “Ông nói thật sao?”

Phương Chí Giảo im tiếng.

Nhiếp Thiên Thu tiếp tục nói: “Nếu ông không thể chứng minh những lời ông nói là thật, đêm nay ông phải vào phòng giam rồi.”

Cuối cùng Phương Chí Giảo cũng hiểu được, bản thân mình không thể lừa gạt Nhiếp Thiên Thu được. Ông ta vừa đem kẹo chín màu nhét vào miệng vừa nói: “Chờ tôi ăn cái này……”

Lại là một chân, lần này đem ông ta trực tiếp đá đến cạnh giường.

Nhiếp Thiên Thu nói: “Nếu không nói thật thì cũng đừng nghĩ ăn bất kỳ cái gì cả.”

Phương Chí Giảo khóc lóc nói: “Thầy Nhiếp, tôi chỉ là làm việc thay người khác thôi. Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, thật sự……”

Ông ta vừa nói vừa bò đến mép giường, cầm lấy di động của mình: “Thầy Nhiếp, tôi cũng là người bị hại, cầu xin cậu thả cho tôi một con ngựa đi……”

Hóa ra Phương Chí Giảo cũng không phải hít m4 túy cùng chỉ đạo võ thuật đã sớm được đoàn phim quyết định là Nghê Đăng, ông ta là do gặp chuyện không thuận lợi ở đoàn phim nên mới tới quán bar giải trí, không ngờ lại bị người lạ mặt hướng dẫn mời ăn kẹo chín màu.

Bời vì nhóm buôn lậu kẹo chín màu đã bị bắt, các tỉnh khác cũng kiểm tra nghiêm ngặt nên bây giờ số lượng kẹo chín mà lưu thông trên thị trường rất ít, giá cả tăng đến chóng mặt. Sau khi Phương Chí Giảo bị nghiện m4 túy chỉ có thể tìm người đặt mua riêng.

Theo như lời của ông ta, người cung cấp m4 túy cho ông ta chỉ liên lạc thông qua internet, định kỳ chuyển phát nhanh kẹo cho ông, cũng không cần ông bỏ tiền, yêu cầu duy nhất chính là muốn ông nghĩ cách tìm kiếm một tấm da dê trong đống đồ vật của Nhiếp Thiên Thu.

Còn tấm da dê đó là gì, Phương Chí Giảo cũng không rõ ràng lắm.

Vì chứng minh, Phương Chí Giảo đã đem toàn bộ lịch sử trò chuyện của mình cùng kẻ thần bí kia đưa cho Nhiếp Thiên Thu xem.

Hạ Tinh Hàng lấy di động của Phương Chí Giảo, copy toàn bộ lịch sử trò chuyện của ông ta vào điện thoại của mình.

Nhiếp Thiên Thu lập tức liên hệ Hà Phương Ngại, giải thích tình huống với hắn, cũng đem bản sao những dữ liệu liên quan đến ứng dụng cùng tài khoản trên mạng xã hội của Phương Chí Giảo đưa cho hắn.

Sau đó, Hạ Tinh Hàng nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu, thấp giọng nói: “Thầy ơi, anh có biết kẻ đó tìm tấm da dê nào không?”

Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu: “Tôi nghĩ là đối phương sẽ không chỉ tìm ở một chỗ.”

Cậu nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Bùi Thanh, muốn hắn hỗ trợ đến nhà mình ở Dương Xuyên, kiểm tra tủ trữ đồ của mình một lượt.

Sau khi làm xong những thứ này, Hạ Tinh Hàng dứt khoát lưu loát mà báo cảnh sát, nhưng mà không phải là gọi 110 mà là trực tiếp liên hệ với đội rưởng đội phòng chống m4 túy của Điệp Thành, Dung Thi Mặc.

Phương Chí Giảo khóc lóc bù lu bù loa mà nhào về phía hắn: “Không phải mấy người đã đồng ý không báo nguy sao?”

Nhiếp Thiên Thu nhấc chân đá bay ông ta: “Tôi không báo nguy.”

Hạ Tinh Hàng càng thêm không có gánh nặng tâm lý: “Tôi không đồng ý với ông.”

Phương Chí Giảo:!!!

Đờ mờ, hai người này không phải là nhân vật chính diện sao? Vì sao lại nói những lời kịch thường nói của vai ác vậy?

……

Dung Thi Mặc xuất phát cả đêm, rạng sáng đã chạy đến khu vực trực thuộc núi Võ Đang khu, bí mật túm Phương Chí Giảo đi.

Schlundt làm người phụ trách đoàn phim nên cũng ở đây, Nhiếp Thiên Thu thương lượng với ông một chút, quyết định ngày mai sẽ nói với người bên phía đoàn phim rằng Phương Chí Giảo có chút việc gấp, đã từ chức rồi rời đi trong đêm rồi.

Dung Thi Mặc như thường lệ mà tìm hiểu tình huống cụ thể từ chỗ Nhiếp Thiên Thu, biết Phương Chí Giảo bị để lộ dấu vết vì một chút việc nhỏ không thể tưởng được liền khó tin mà nói: “Tinh Hàng thế mà lại có thể nhạn ra được một chút biến hóa trong rương hành lý của thầy Nhiếp, trực giác quá ghê gớm. Nếu như trong đội cảnh sát có người tài như vậy thì tốt rồi.”

Hạ Tinh Hàng khiêm tốn nói: “A, này không phải trực giác lợi hại, chỉ là thân là bạn trai phải làm tròn nghĩa vụ của mình mà thôi.”

Dung Thi Mặc: “????”

Nhiếp Thiên Thu hàm súc cười: “Đây là yêu.”

Dung Thi Mặc: “!!!!”

Mịa kiếp, tại sao đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một miệng cớm chó vậy?!!

Schlundt đứng ở một bên, vô cùng vui sướng khi người gặp họa.

Chính mình không phải là người bị hại duy nhất, thật khiến người ta vui mừng!

~ Hết chương 78~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi