Ngô Quán Quân: "..."
Bối Ni: "..."
Vào khoảnh khắc khi giọng nói kia truyền vào tai, Ngô Quán Quân và Bối Ni đều có chút không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ mình có phải nghe nhầm hay không. Nếu không tạo sao mà Diệp Phù Dư lại kiêu ngạo đến mức này chứ?
Mặc dù Ngô Quán Quân không đẹp trai, nhân phẩm cũng kém, nhưng lại làm đạo diễn. Nhiều năm như vậy, hắn ta đều được phụ nữ dỗ dành, bỗng nhiên nhảy ra một người không để cho hắn mặt mũi như Diệp Phù Dư, thiếu chút nữa bị tức chết, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác không giống như vậy.
Đại khái chính là người quanh năm ăn cứt bỗng nhiên được ăn một bữa cơm tươm tất nên cảm thấy mới mẻ.
Tay Ngô Quán Quân vỗ nhẹ hai cái vào eo của Bối Ni, cau mày nhìn chằm chằm Diệp Phù Dư một lúc lâu: "Tiểu Diệp, cô có thành kiến gì với tôi phải không? Con người của tôi ấy à, tuy không được người gặp người thích như nhân dân tệ, nhưng mà cái thái độ này của cô có phải hơi quá đáng không hả? Dù sao thì tôi cũng là đạo diễn, cô có thể được đóng bộ phim này đều là do tôi cho cô chút thể diện đấy."
Vẻ mặt của Ngô Quán Quân không được tốt lắm.
Nhưng Diệp Phù Dư không hoảng sợ chút nào, cô gái nhỏ dựa lưng vào thang máy, ánh mắt liếc qua con số màu đỏ đã chuyển về số 1. Khóe miệng cô chậm rãi nâng lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đạo diễn, làm người thì phải biết tự giác, anh chọn tôi vì cái gì thì trong lòng anh tự biết rõ."
Ngay khi nói xong, cửa thang máy mở ra, Diệp Phù Dư cùng Vu Lam bước ra ngoài, không ở trong thang máy nhiều thêm một phút.
Vu Lam hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Phù Dư, vẻ mặt tiểu hồ ly nhà bọn họ có vẻ không ổn lắm. Nghĩ đến những gì công ty đã làm với Diệp Phù Dư lúc trước, Vu Lam không khỏi thở dài trong lòng.
Nếu đổi thành cô ấy, cô cũng sẽ tức giận.
Năm đó Diệp Phù Dư thực sự rất ngây thơ, nghĩ rằng con người cũng thân thiện như yêu quá ở Minh sơn, lại không ngờ rằng bản chất con người so với bản tính động vật còn đáng sợ hơn.
Quả thật hố cô ấy đến chết.
Nếu không phải vì kiêng kị phải trả cái giá trên trời khi vi phạm hợp đồng, Vu Lam cảm thấy Diệp Phù Dư nhất định đã sớm bỏ chạy lấy người.
Tất nhiên là bọn họ có thể vay tiền, nhưng theo tính cách của Diệp Phù Dư chắc chắn không muốn chắp tay đưa không nhiều tiền như thế cho đám quỷ hút máu của công ty.
Vu Lam đuổi kịp tới, kéo nhẹ cánh tay của Diệp Phù Dư, nói nhỏ: "Chị đừng tức giận, không cần chấp nhặt với loại người như thế."
Thật ra Diệp Phù Dư cũng không tức giận lắm, chỉ nghĩ đến lúc trước mình quá ngu ngốc, không nói được gì.
Cô đưa tay xoa cắm, thở phào nhẹ nhõm: "Chị không tức giận, em yên tâm."
Hai người giải quyết bữa tối trong nhà ăn của khách sạn, vữa ăn xong đã thấy Bối Ni lôi kéo Ngô Quán Quân đi ra ngoài. Cô ta tóc hơi rối, đôi môi đỏ mọng, vừa nhìn liền có thể đoán được trong nửa giờ qua hai người họ đã làm gì.
Tiểu bạch thỏ Vu Lam chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng, con thỏ tinh cầm củ cà rốt cảm khái: "Con người a, thật sự là một loài động vật thần kỳ, nhưng lại giống như dã thú vậy, lúc nào cũng có thể động dục được."
Diệp Phù Dư sờ cằm, không thể phủ nhận lời nói của Vu Lam được.
Tuy rằng những người này chỉ chiếm một bộ phận nhỏ con người.
Cô chạm vào lỗ tai nhỏ của Vu Lam, giọng điệu u ám: "Họ gọi đấy là không thể nhịn được."
"Tình khó kiểm soát."
"Không sai biệt lắm" Diệp Phù Dư gật gật đầu.
"Xí." Vu Lam cong miệng nhỏ, rời ánh mắt khỏi hai người Ngô Quán Quân, kéo Diệp Phù Dư đi vào thang máy: "Đáng ghét, đến một con thỏ tinh như em cũng biết không thể làm ở nơi cộng cộng."