TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN



Cùng lúc đó, tại nhà họ Triệu.

Tạ Thu Lam, cũng chính là mẹ kế của Triệu Hân Nhiên kéo Tiết Gia Lệ vào phòng khách, đóng cửa lại nói nhỏ: "Tôi nghe Hân Nhiên nói hình như gần đây A Hạm có bạn gái đúng không?"
Sự kinh ngạc chợt lóe qua trên mặt Tiết Gia Lệ, nghiêm mặt nói: "Con bé nó không còn nhỏ nữa, yêu đương cũng là chuyện bình thường, chúng ta làm cha mẹ thì không nên can thiệp."
"Bạn gái con bé làm gì, bà có gặp qua chưa?" Tạ Thu Lam nhiều chuyện.

Tiết Gia Lệ hiểu là đối phương đang thăm dò nên im lặng, đẩy vấn đề về lại: "Chuyện này Hân Nhiên không nói với bà à?"
Tạ Thu Lam quản lý biểu cảm rất khá, cười nói: "Con bé chỉ nói bạn gái A Hạm là một diễn viên nhỏ, hình như năm trước mới tốt nghiệp thì phải? Chưa có tiếng tăm, trong nhà cũng không có bối cảnh gì.

Tôi chỉ lấy là lạ, sao A Hạm lại có quan hệ với người như thế."
Tiết Gia Lệ năm đó cũng là không có tiêng tăm, không có bối cảnh gì mà một thân mình tới Bắc thị, nhưng cố tình lúc ấy tổng tài tuổi trẻ Mạc Húc Khôn của tập đoàn nhà họ Mạc lại coi trọng bà.

Bà cảm thấy lời này của Tạ Thu Lam cứ như là chỉ thẳng vào mặt mình, có chút không vui mà nói: "Hai đứa ở chung một đoàn phim nên cứ tự nhiên mà quen nhau thôi, tôi không thấy có gì kỳ lạ hết."
Tạ Thu Lam vẫn còn không biết là bản thân đã đạp trúng bãi mình, nói: "Tôi nghe nói cái giới này cũng mấy ngươi hơi lộn xộn, có vài người vì muốn nổi bật mà không từ thủ đoạn ôm đùi người khác.

Nhà họ Mạc dù sao cũng là hào môn thế gia, A Hạm lại là hòn ngọc quý trên tay của mấy người, hẳn là nên tìm một người môn đăng hộ đối chứ, thấy thế nào thì cũng không đến lượt một diễn viên tôm tép này? Đương nhiên ý tôi không phải là diễn viên không tốt, tôi chỉ là sợ A Hạm bị thiệt thòi thôi."
Tiết Gia Lệ và Mạc Húc Khôn cũng không môn đăng hộ đối, nhưng không phải vẫn là vợ chồng đó sao?
May bà tu dưỡng rất tốt, bằng không thì đã sớm nổi giận rồi, bà đẩy tay Tạ Thu Lam ra, giọng điệu hơi lạnh lùng mà nói: "Nhà của chúng tôi không có để ý gì tới môn đăng hộ đối hết, chỉ cần thiện lương, đơn thuần, không có tâm cơ thì đừng nói chỉ là diễn viên nhỏ, cho dù con bé không là gì cả nhưng chỉ cần A Hạm thích con bé, con bé cũng thật tình đối với A Hạm thì chúng tôi cũng sẽ không phản đối."
"Vậy nếu là......"
Điện thoại của Tiết Gia Lệ vang lên, nhìn thấy hiển thị tên người gọi là Triệu Hân Nhiên thì bà nhíu mày ấn nghe máy: "Hân Nhiên à?"
"Dì Tiết, không biết A Hạm bị làm sao nữa, kêu hoài mà không tỉnh, dì mau tới đây xem thử đi." Triệu Hân Nhiên nói.

Tiết Gia Lệ căng thẳng, nói: "Được được được, dì lập tức qua đó ngay."
Triệu Hân Nhiên lại nói: "Bọn con không ở biệt thử, đang ở chỗ của con."
Tiết Gia Lệ dừng bước, nghi ngờ: "Không phải A Hạm nghỉ trong phòng khách của nhà con sao? Sao lại tới chỗ của con rồi?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài......!Dì Tiết dì mau tới đây đi!" Giọng Triệu Hân Nhiên mang theo tiếng khóc nức nở.

Tiết Gia Lệ nào dám chậm trễ? Vội hỏi cô ta địa chỉ.


"Mẹ con biết, dì bảo mẹ con dẫn dì lại đây."
Kết thúc trò chuyện, Tiết Gia Lệ bắt lấy tay Tạ Thu Lam, nói: "A Hạm hình như đã xảy ra chuyện rồi, Hân Nhiên bảo bà dẫn tôi đến chỗ con bé."
Đôi mắt Tạ Thu Lam lóe lóe, nói: "Được rồi, bà đừng có gấp, tôi lập tức dẫn bà đi."
Triệu Hân Nhiên lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, hài lòng cúp điện thoại.

Cô ta chống cằm nhìn Mạc Hạm vẫn đang hôn mê, khóe miệng giương lên, lẩm bẩm: "Trò hay sắp diễn ra rồi, rất nhanh thì chị sẽ là của em rồi."
Tuy mẹ kế của cô ta chưa từng học biểu diễn, nhưng vì để lấy cô ta thì khẳng định sẽ phối hợp với cô ta mà diễn trò này.

Việc cô ta cần làm bây giờ là chờ đợi.

Chờ mọi người đến đông đủ, cô ta phải tự tay xé rách gương mặt dối trá của ả tiện nhân Quý Thiển Ngưng kia, để cho Mạc Hạm, còn để cho Tiết Gia Lệ nhìn cho kỹ là con ả đó mưu mô cỡ nào.

Mà cô ta, mới là người toàn tâm toàn ý đối tốt với Mạc Hạm.

Trợ lý nhìn thấy tất cả: Điên rồi, nhất định là điên rồi.

Mười lăm phút sau.

Hai người Quý Thiển Ngưng tới tiểu khu mà Triệu Hân Nhiên gửi định vị.

Trong tiểu khu này nhiều nhà như vậy, Quý Thiển Ngưng không biết nên đi như thế nào.

Lúc cô chuẩn bị gọi điện thoại để hỏi thì Triệu Hân Nhiên lại dùng WeChat Mạc Hạm nhắn số tầng và số nhà cụ thể cho cô.

Quý Thiển Ngưng nhanh nhẹn tháo đai an toàn.

"Thiển Ngưng!" Lục Thanh Hoan giữ chặt cô đang vội vội vàng muống xuống se, trên mặt tràn ngập lo lắng, "Có cần chị lên đó cùng em không?"
Lục Thanh Hoan cứ thấy sau khi nghe xong cú điện thoại đó thì cử chỉ và lời nói Quý Thiển Ngưng trở nên rất khác thường.

Quý Thiển Ngưng biết rõ Triệu Hân Nhiên, đi đến địa bàn của Triệu Hân Nhiên thì cô liền hoàn toàn không có quyền tự chủ.

Cô đơn thương độc mã đi lên đó có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu Triệu Hân Nhiên thật sự làm gì đó với Mạc Hạm thì......!
Không, sẽ không.

Cô lại phủ nhận chính mình.

Mạc Hạm là người rất để ý thể diện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không tốt thì tuyệt đối không hy vọng bị người khác nhìn thấy.

Quý Thiển Ngưng tự hỏi hai giây, ra vẻ thoải mái mà nói: "Tự em đi lên được mà.

Cảm ơn chị đã đưa em nha, chị về trước đi."
Không đợi Lục Thanh Hoan đáp lại thì cô đã xoay người tìm tầng nhà, tìm thật lâu mới tìm được, mắt thấy sắp vượt qua hai mươi phút, trong lòng cô càng sốt ruột.

Cô không chắc là Triệu Hân Nhiên có dám làm ra loại chuyện đó không, nơi này lộ ra quỷ dị, nhưng cô quản không được nhiều như vậy, cô tới dưới lầu thì ấn số tầng.

Có người ở trên lầu giúp cô mở cửa chặn.

Quý Thiển Ngưng dũng cảm đi lên, vào trong thang máy, vào phòng mà Triệu Hân Nhiên đã nói từ trước, gõ cửa.

Trợ lý của Triệu Hân Nhiên mở cửa cho cô.

Quý Thiển Ngưng chạy tới mức đầu tóc rối bời, cô liêm đôi môi hơi khô nứt, thở hồng hộc hỏi: "Triệu Hân Nhiên đâu?"
Trợ lý nhìn cô đầy do dự, ngón tay một so, nói: "Phòng ngủ chính."
Cô tiến lên, đẩy cửa phòng ra.


Trong phòng tràn ngập tiếng hát, Triệu Hân Nhiên ngồi ở mép giường, vươn một tay về phía Mạc Hạm đang nằm ở trên giường.

Quý Thiển Ngưng buột miệng: "Đừng có chạm vào chị ấy!"
Triệu Hân Nhiên xoay người nhìn qua, nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên lắm.

Cô ta nháy mắt với cô trợ lý vừa mới vào phòng, chậm rãi đứng lên, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm cô.

Quý Thiển Ngưng liếc về giường lớn phía sau cô ta, nhíu mày thật sâu: "Cô đã làm gì chị ấy?"
Triệu Hân Nhiên nhếch miệng, nói: "Sao, cô sợ tôi ngủ với chị ấy à?"
Mặt Mạc Hạm bị Triệu Hân Nhiên chặn lại, Quý Thiển Ngưng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể bị chăn che khuất, không biết phía dưới chăn là khung cảnh gì.

Cô khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Nếu cô dám làm gì chị ấy, tôi......"
"Cô làm gì tôi?" Triệu Hân Nhiên hất cằm lên.

Quý Thiển Ngưng nghẹn lời.

Cô không có tư cách gì, đúng là không thể làm gì cả.

Nhưng cô tuyệt đối không hể chịu đựng việc Mạc Hạm ở trong tình huống không tỉnh táo lại bị người khác vấy bẩn!
Cô muốn qua đó để nhìn cho rõ.

Triệu Hân Nhiên lại ngăn cô lại, còn đẩy cô ra một cách bạo lực.

Quý Thiển Ngưng bị đẩy lùi về phía sau một bước, không cẩn thận mà dẫm phải cột đèn ngã dười sàn, lúc tẻ ngã cô theo bản năng mà dùng tay đỡ một chút.

"Shhh ——" Những mảnh vỡ pha lê của chụp đèn đâm vào lòng bàn tay cô, đau đến mức khiến cô toát cả mồ hôi ra.

Trợ lý không đành lòng, muốn tới đỡ cô thì lại bị Triệu Hân Nhiên trừng mắt một cái, đành phải thu tay lại.

Quý Thiển Ngưng nhịn đau đứng lên, lần này cũng không vội vàng đi tới.

Khi mảnh pha lê đâm vào tay thì cô đã tỉnh táo.

Cô lạnh lùng nhìn Triệu Hân Nhiên: "Nói đi, vì sao lại gọi tôi tới đây?"
Nếu Triệu Hân Nhiên thiết kế Mạc Hạm là để làm tình, sau đó muốn Mạc Hạm chịu trách nhiệm thì cũng không cần phải gọi cô tới đây.

Nếu đã gọi cô tới đấy thì tuyệt đối có mục đích khác.

Ở trong phòng hát hò đã rất kỳ quái, chẳng lẽ Triệu Hân Nhiên đã làm xong nên muốn chúc mừng một chút?
Hay là hát vì muốn tán tỉnh?
Mấy vấn đề này Quý Thiển Ngưng tạm thời không nghĩ ra, cô chỉ có dự cảm là Triệu Hân Nhiên không có làm gì Mạc Hạm cả.

Triệu Hân Nhiên ôm cánh tay bễ nghễ nàng, nói: "Không vì gì cả, chỉ là muốn nhìn thử xem cô có mấy phần thật lòng với A Hạm mà thôi."
Chỉ như thế? Quý Thiển Ngưng nửa tin nửa ngờ, không có lên tiếng.

"Leng keng ——"
Không biết là điện thoại ai đổ chuông, nhưng bị âm nhạc ở ngoài át tiếng nên không có vẻ đột ngột.

Triệu Hân Nhiên làm bộ lơ đãng liếc mắt về điện thoại đặt ở tủ đầu giường, ánh mắt chuyển hướng nhìn cô, không âm không dương cười một chút, nói: "Không nghĩ tới cô đúng là dám đến đây thật."
Cô ta đột nhiên tới gần, mặt lộ vẻ hung tướng, nói: "Tôi rất ghét khuôn mặt này, bây giờ tôi hận không thể dùng dao mà rạch nát khuôn mặt này của cô!"
Quý Thiển Ngưng vẫn chưa có phản ứng gì, thì trợ lý nhát gan đã hô to một tiếng: "Đừng bốc đồng mà Hân Nhiên!"
"Câm miệng!" Triệu Hân Nhiên ném một ánh mắt hình viên đạn qua đó, bắt gặp một bóng đen ở ngoài khe cười, cô ta bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt Quý Thiển Ngưng, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bằng vẻ ghét bỏ, "Nếu không có gương mặt này thì A Hạm sẽ còn thích cô sao?"
"......" Quý Thiển Ngưng không biết cô ta muốn giở trò gì nên chỉ án binh bất động.

"Nhưng cũng không có cái gọi là nếu như." Triệu Hân Nhiên có tố chất tâm thần mà cười rộ lên, nói: "Dù cho có thích bao nhiêu thì A Hạm cũng sẽ không kết hôn với cô."
"......"

"Đừng cho là tôi không biết cô đang lợi dụng A Hạm, cô muốn hot nên lợi dụng A Hạm giúp cô giới thiệu tài nguyên.

Chơi trò "lạt mềm buộc chặt" với chị, khiến chị ấy si mê cô, cô muốn được gả vào nhà họ Mạc, muốn gả vào hào môn, từ đây không lo cơm áo.

Cô nằm mơ!"
Triệu Hân Nhiên nói đầy gay gắt: "Loại phụ nữ xuất thân đê tiện như cô căn bản không xứng với A Hạm, Mạc gia cũng sẽ không cho phép A Hạm kết hôn cùng loại người như cô!"
Từ lúc trùng sinh tới này thì Quý Thiển Ngưng vẫn luôn cảm thấy Triệu Hân Nhiên vụng về ngốc nghếch, nhưng mà không thể không nói, người phụ nữ này lại năm lần bảy lượt phá vỡ điểm mấu chốt của cô, khiến cô khó thể duy trì vẻ bình tĩnh ở bên ngoài.

"Đê tiện", "Không xứng", "Nhà họ Mạc", mấy chữ này như là châm độc đâm thẳng vào tim cô.

Có vẻ như cô đã rõ mục đích của Triệu Hân Nhiên rồi, đơn giản là một nơi vắng người rồi tận tình nhục nhã cô, làm cô không thể đánh trả được.

Mơ tưởng!
Cho nơi này là địa bàn của Triệu Hân Nhiên, cô hoàn toàn không có ưu thế thì cũng không thể để người khác bắt nạt được.

Quý Thiển Ngưng nắm chặt nắm tay, chạm phải mảnh pha lê trong lòng bàn tay cô.

Đau đến tận tim, cô lại khôi phục sự nhanh mồm dẻo miệng, nói năng đầy cay độc "Gia đình của tôi không có bối cảnh như cô thì sao? Mạc Hạm chị ấy vẫn cứ thích tôi, cho dù bị tôi lợi dụng thì chị ấy cũng cam tâm tình nguyện, đuổi cũng đuổi không được.

Tôi trước giờ chưa hề nghĩ tới việc trèo lên nhà học Mạc, nhưng nếu như cô đã nói thế thì tôi có thể thử xem sao đó."
"Nhà họ Mạc khó vào sao? Tôi không tin.

Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ càng nói nhiều lời ngon ngọt với Mạc Hạm hơn, giữ chặt chị ấy, chờ chị ấy cầu xin tôi kết hôn với chị ấy."
"Dù tôi không thích chị ấy thì chị ấy vẫn cứ thích tôi, quấn lấy tôi.

Cô si tình cỡ nào, thì chị ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô nhiều thêm một cái."
Quý Thiển Ngưng càng nói càng vui, cô nhìn ngũ quan Triệu Hân Nhiên chậm rãi trở nên dữ tợn, biết đối phương đã bị mình chọc giận thành công.

Cô muốn tìm thứ gì đó để tự vệ nhưng vẫn chưa tìm được, thì đã nghe một tiếng "Rầm".

Hai vị phu nhân trang điểm vọt vào trong.

Trợ lý bị dọa nhảy dựng, vọt qua một bên.

Phút giây nhìn thấy Tiết Gia Lệ, Quý Thiển Ngưng liền đơ người tại chỗ.

Hình như cô đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà đã chậm.

"Chị Gia Lệ nghe hết rồi chứ? Cô gái này thật là đáng sợ, cô ta đã không thích A Hạm mà lại còn lợi dụng A Hạm, cô ta làm gì thiện lương chứ!" Tạ thu lam tức giận bất bình mà nói.

Đáy mắt Tiết Gia Lệ chứa đầy lửa giận, bi ai phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Quý Thiển Ngưng, nói: "A Hạm vẫn luôn làm tôi tin tưởng cô, nói cô là một cô bé tốt.

Nếu không phải hôm nay chính tai tôi nghe được thì tôi cũng không biết hóa ra cô lại là một kẻ mưu mô đến thế.

Cô......!Cô đi ngay cho tôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi