TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN



Quý Thiển Ngưng tìm được mấy người Lục Thanh Hoan, nói: "Chúng ta đi thôi."
Lục Thanh Hoan không thấy nhận ra Tiết Gia Lệ do đeo khẩu trang, nhưng nghe giọng thì thấy rất quen tai, hỏi: "Người kia là chị Gia Lệ sao?"
Quý Thiển Ngưng gật đầu.

Lục Thanh Hoan ngạc nhiên: "Chị Gia Lệ là mẹ của Mạc Hạm?"
"Dạ."
"Khó trách Mạc Hạm không học biểu diễn thì diễn xuất cũng tốt như vậy, hóa ra là do di truyền." Lục Thanh Hoan cảm khái xong, vội hỏi cô: "Cô ấy tìm em nói gì vậy?"
"......!Không có gì." Quý Thiển Ngưng không muốn nói.

Lục Thanh Hoan cũng không miễn cưỡng, chỉ là ánh mắt của cô ấy mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Quý Thiển Ngưng cùng Cố Tâm Mỹ đi chung một chiếc xe, các cô và Lục Thanh Hoan đến ngã tư nào đó thì tách ra.

Tách ra không bao lâu thì cô nhận được tin nhắn Wechat từ Lục Thanh Hoan: " Có phải Mạc Hạm thích em không?"
Khi ra thang máy, hai câu nói giữa Tiết Gia Lê và Mạc Hạm rất dễ khiến người ta nghi ngờ, có lẽ Lục Thanh Hoan đã thấy sự mờ ám khi đó.

Quý Thiển Ngưng nói thật: "Đúng vậy."
Lục Thanh Hoan: "Vậy em thích cô ấy sao?"
Quý Thiển Ngưng: "Không."
Lục Thanh Hoan không hỏi nữa.

WeChat còn có mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn bộ là của Mạc Hạm gửi từ vài phút trước, nhưng Quý Thiển Ngưng không có mở ra.


Sau đó Mạc Hạm lại gọi điện cho cô, cô cũng không gnhe.

Hôm nay Cố Tâm Mỹ mới biết được Tiết Gia Lệ là mẹ Mạc Hạm, cô nàng cũng rất tò mò Tiết Gia Lệ tìm Quý Thiển Ngưng nói cái gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt u ám của Quý Thiển Ngưng thì lại không dám hỏi.

Đêm đó, Quý Thiển Ngưng gặp ác mộng: Mơ thấy cảnh lửa lớn kia, cô chìm sâu trong đó không nói được lời nào, Mạc Hạm muốn xông vào cứu cô nhưng lại bị Tiết Gia Lệ ngăn cản.

Cuối cùng cô bị thiêu thành tro tàn.

Nửa đêm bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Ngây ngốc nhìn trần nhà tối đen hồi lâu thì Quý Thiển Ngưng mới hoàn hồn, sờ điện thoại trên đầu giường, muốn nhìn xem mấy giờ thì thấy cách đó không lâu Lục Thanh Hoan gửi tin nhắn cho cô: "Nhà cửa dọn xong rồi, mai ghé chơi nha?"
Quý Thiển Ngưng dùng tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lau đi chất lỏng nơi khóe mắt, dùng ngón tay vẫn đang run rẩy chậm rãi gõ từng dòng: "Dạ được."
Lục Thanh Hoan vì trốn Chương Triều đã đổi chỗ ở, cách bài trí không khác chỗ cũ lắm, đều là hai phòng ở, bố trí rất ấm áp.

Mời cũng không nhiều người lắm, Quý Thiển Ngưng và Cố Tâm Mỹ, Lưu Vũ Tình cùng trợ lý Tiểu Ngải, Lương Ninh cùng Salsa, còn có Trương Tân Viễn cùng trợ lý của cậu ta.

Vài người bắt đầu nấu lẩu trên bàn, hâm nóng sẵn đỡ việc.

Trương Tân Viễn mang theo rượu vang đỏ tới dùng để chúc mừng, lúc khui rượu lại nói: "Không lái xe thì uống được, lái xe thì uống nước."
Tửu lượng Quý Thiển Ngưng thì kém, nhưng cô không cần phải lái xe nên cũng uống một chút mang tính tượng trưng.

Lục Thanh Hoan uống nhiều nhất, uống đến mức gần như là say, nói muốn đi toilet.

Quý Thiển Ngưng ngồi gần cô ấy nhất nên vội đỡ cô ấy, nhìn mặt cô ấy ửng hồng, vẻ say rượu mông lung, trêu chọc: "Chị Thanh Hoan, tửu lượng của chị cũng ngang em thôi à."
Lục Thanh Hoan cười mà không nói, không biết có phải là do uống say không mà ánh mắt so ngày thường lại có thêm vài phần dịu dàng.

Quý Thiển Ngưng đỡ cô ấy vào toilet, bảo cô ấy bám vào tường để khỏi ngã rồi muốn lui ra ngoài.

"Thiển Ngưng, em đừng đi." Lục Thanh Hoan gọi cô lại.

Quý Thiển Ngưng nghĩ là cô ấy khó chịu lên dừng bước, nhìn kỹ vẻ mặt cô ấy: "Buồn nôn sao?"
Lục Thanh Hoan lắc lắc đầu, bàn tay mềm mại không xương nắm lấy tay cô, cơ thể như sợi mì mềm tới gần cô, thổ khí như lan [1] mà nói: "Nói cho em một bí mật."
[1]: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

Lối miêu tả văn chương hoa mỹ
Ánh mắt Quý Thiển Ngưng sáng lên, vội ghét sát lỗ tai vào: "Bí mật gì?"
"Chị......" Hơi thở của Lục Thanh Hoan mang theo men say phà vào cổ cô, nhìn lỗ tai tinh tế trong suốt của cô, ôn hoà nhẹ giọng mà nói: "Chị cũng thích con gái."
Quý Thiển Ngưng sửng sốt, cơ thể thoáng lui về sau, có chút ngạc nhiên mà nhìn cô ấy.

Khó trách kiếp trước Lục Thanh Hoan hơn ba mươi tuổi mà vẫn không lấy chồng, trừ bỏ những scandal tai tiếng thì cô ấy cũng không công khai người bạn trai nào, hóa ra là cô ấy cũng có xu hương tính dục giống mình!
Nhưng mà đồng tính luyến ái trong thời đại này đã sớm được xã hội công nhận nên Quý Thiển Ngưng cũng không nghĩ đó là bí mật gì, chỉ cho là Lục Thanh Hoan uống say nên hồ ngôn loạn ngữ.

Quý Thiển Ngưng mới vừa tiêu hóa xong tin tức này thì lại nghe Lục Thanh Hoan nói: "Thiển Ngưng, chị thích em."
"Cái cái cái gì?!" Quý Thiển Ngưng lắp bắp, trợn trừng mắt.


Đôi mắt Lục Thanh Hoan lây dính men say nên nhìn cô đầy nhu hòa, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Từ lúc chúng ta cùng đóng phim tốt nghiệp thì chị đã thích em rồi.

Chỉ là, lúc ấy chị vẫn không biết em có đồng tính không, nên vẫn luôn không dám thổ lộ."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Có lẽ cô đã hiểu vì sao Lục Thanh Hoan lại uống nhiều rượu như vậy rồi, hóa ra là muốn mượn rượu tỏ tình.

Tỏ tình xong thì hai mắt Lục Thanh Hoan nhắm lại, thế mà lại ngã thẳng lên người cô.

Cơ thể Quý Thiển Ngưng cứng lại, thử gọi vài tiếng lại được đáp lại, cũng không biết phải làm sao.

Cô đột nhiên không dám chạm vào người Lục Thanh Hoan, đành cao giọng gọi Salsa vào giúp.

Chủ nhà uống say thì khách cũng nên tan.

Ai về nhà nấy.

Cố Tâm Mỹ cảm giác được tâm trạng Quý Thiển Ngưng có chút nặng nề, nghĩ là do cô uống vang đỏ nên khó chịu, bèn hỏi cô muốn mở cửa sổ cho thoáng khí không.

"Mở một chút đi." Quý Thiển Ngưng buông tiếng thở dài.

Đột nhiên lại được người ta thổ lộ nên cô hơi sốc.

Cơn gió lạnh buốt ập đến qua khe cửa sổ khiến Cố Tâm Mỹ rung mình một cái.

Cũng có thể là là do mới uống xong rượu nên nhiệt độ cơ thể Quý Thiển Ngưng hơi cao, gương mặt đỏ bừng, không có gì cảm giác với gió lạnh cả, cô dựa vào cửa sổ xe lâm vào trầm tư.

Mạc Hạm đã từng nhắc nhở cô rất nhiều lần, nói Lục Thanh Hoan thích cô.

Nhưng lần nào Quý Thiển Ngưng cũng thấy Mạc Hạm đều là là ở vô cớ gây rối, coi Lục Thanh Hoan như là tình địch giả tưởng, ăn giấm bậy bạ.

Trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới lời Mạc Hạm nói lại thành sự thật......!
Phải nói là EQ Mạc Hạm không cao nhưng mỗi lần nhìn tình địch thì lại nhìn rất chuẩn.

Lần trước với Dư Lượng là như thế, lần này với Lục Thanh Hoan cũng là y vậy.

Quý Thiển Ngưng lo âu nghĩ: Lục Thanh Hoan cũng khá say, có lẽ ngày mai tỉnh dậy sẽ quên hết chứ?
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn loạn của cô.

Cô ấy điện thoại ra xem, không hề bất ngờ, vẫn là "Mạc vênh váo", cô không do dự chút nào, lại tắt điện thoại lần nữa.

Từ lúc rời khỏi nhà Lục Thanh Hoan thì điện thoại của Quý Thiển Ngưng vang không ngừng, tất cả đều là Mạc Hạm gọi.

Cô cũng đoán được đại khái lý do mà Mạc Hạm tìm cô, trong lòng rối rắm nên không muốn nghe máy.

Khi nhìn thấy xe của Mạc Hạm ở dưới tiểu khu thì Quý Thiển Ngưng cũng không thấy kỳ lạ chút nào.

"Kia không phải là chị Hạm sao?" Nhưng Cố Tâm Mỹ lại rất vui mừng, còn sợ cô không thấy được nên còn nhắc cô.


Quý Thiển Ngưng im lặng không lên tiếng tháo dây an toàn ra.

Mạc Hạm gần như là xuống xe cùng lúc với cô, đứng cách khoảng mấy mét, nhìn cô không hề chớp mắt: "Hôm qua mẹ chị đổ bệnh."
Quý Thiển Ngưng không rõ vì sao chị lại nói với mình chuyện này, chớp chớp mắt, nói: "Bị tôi làm cho tức giận sinh sao?"
"......! Cơ thể bà ấy vốn không tốt, không liên quan gì tới em." Mạc Hạm chỉ là muốn nói với cô là Tiết Gia Lệ bị bệnh nên ngày hôm qua mình không có tới.

Nhưng thấy phản ứng lãnh đạm của Quý Thiển Ngưng thì hình như không để bụng chút nào.

Chị bước lên một bước, ghé sát vào thì ngửi được mùi cồn, "Em uống rượu?"
Quý Thiển Ngưng mím môi, không muốn trả lời.

"Chị Thanh Hoan chuyển nhà nên bọn em tới mừng tân gia, Thiển Ngưng chút vang đỏ, em thì không uống." Cái miệng nhỏ Cố Tâm Mỹ khai hết ra.

Nghe thấy tên của Lục Thanh Hoan tên thì khuôn mặt bình thản Mạc Hạm đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Tâm Mỹ, em về đi." Quý Thiển Ngưng bất lực nói.

Vết thương trên tay Quý Thiển Ngưng đã tốt hơn nên Cố Tâm Mỹ cũng không cần ở lại chăm sóc cô, sau khi vẫy tay với Mạc Hạm thì lái xe rời đi.

Mạc Hạm trước sau vẫn không nhìn Tâm Mỹ, ánh mắt như là dính chặt vào mặt Quý Thiển Ngưng, nói: "Lục Thanh Hoan là bạn em, chị cũng là bạn em.

Vì sao em đối xử thân thiết với cô ấy đến thế mà lại đối xử lạnh nhạt với chị như vậy? Chẳng lẽ thời gian chị quen em lại không bằng cô ấy sao?"
Quý Thiển Ngưng rất sợ lạnh, lại mới ra khỏi khoang xe áp thì bị gió bắc thổi qua, ngón tay run hết cả lên.

Cô cắn chặt răng, đối diện với ánh mắt tức giận của Mạc Hạm, bình tĩnh mà nói: "Nếu tính theo thời gian, thì đúng là thời gian tôi quen chị tương đối dài.

Nhưng mà Mạc Hạm này, chị là thật lòng muốn làm bạn với tôi sao?"
"Đương nhiên."
Quý Thiển Ngưng cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng giả vờ nữa."
"......!Giả vờ gì?" Trên khuôn mặt Mạc Hạm lộ vẻ hoang mang.

"Lúc trước tôi nói muốn làm bạn với chị, chỉ đơn giản là bạn bè, không pha tạp bất cứ loại tình cảm nào trừ tình bạn.

Có lẽ chúng ta sẽ vì quan hệ bất hòa mà tuyệt giao, có lẽ sẽ vì tình cảm đậm sâu mà trở thành bạn thân, nhưng vĩnh viễn sẽ không phát triển thành người yêu, càng không thể là ái nhân, chị hiểu không?"
Nói rõ đến thế rồi, chỉ có kẻ ngốc mới nghe không hiểu.

Mạc Hạm chưa bao giờ thỏa mãn về việc làm bạn với cô, cũng chưa bao giờ che giấu ý đồ của chị đối với cô, chị trầm ngâm một lát, hỏi: "Nếu chỉ là muốn đơn thuần, vậy vì sao em còn muốn lên giường cùng chị?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi