Chương 21: Dùng xong rồi chạy?
Triệu Dã Tức tứ chi chạm đất, quỳ gối trên thảm bên mép giường, mặt mày tái mét, nếu anh sống ở thế giới giả tưởng, có lẽ bây giờ chỉ còn lại một bức phác thảo. Cánh cửa thế giới mới mở ra quá quá đột ngột, mặt anh cũng đã bị vả tên rần luôn rồi.
Tại sao, tại sao anh phải dùng đôi tay ti tiện này để tìm hiểu quan hệ nam nam? Cái chức năng kèm theo Omega này anh có thể trả hàng lại không?
Triệu Dã Tức không quá thích con gái, cũng không quá thích con trai. Anh cứ đinh ninh rằng mình chính là trai thẳng, sự hiểu biết với giới gay chủ yếu đến từ Đào Kiều Sanh cong tự nhiên. Tuy rằng Đào Kiều Sanh hay kêu gào inh ỏi, nhưng lại không thảo luận chuyện quá riêng tư với Triệu Dã Tức. Triệu Dã Tức chỉ biết bọn họ có hai loại người gọi là 1 và 0, kết giao với nhau không khác gì người yêu khác phái. Về phần giới hạn nam nam lên giường quan hệ, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến!
Nhưng khi nãy, mới khi nãy thôi, một vị cư dân mạng nặc danh nhiệt tình chia sẻ trải nghiệm với anh trên diễn đàn, tỉ mỉ phổ cập khoa học cho Triệu Dã Tức.
【 Dân mạng nhiệt tình: Tôi là thuần 0, nửa tháng trước xác định phân hoá thành Omega, bạn trai thì phân hoá thành Alpha. Chuyện này quả thực là sự kiện may mắn nhất hơn hai mươi năm của của tôi!
Tôi rất sợ đau, khi làʍ ŧìиɦ thường xuyên ngưng lại để thêm nước, thực sự rất mất hứng. Bạn trai cũng đau lòng cho tôi, lo lắng sẽ để lại di chứng gì đó, cho nên rất ít lần làʍ ŧìиɦ tới cùng.
Nhưng từ khi tôi phân hoá thành Omega, hết thảy các vấn đề này không còn tồn tại! Xe sẽ tự động thêm nước, kể cả chạy liên tục hay tăng gấp đôi sức lực thì tôi cũng không còn đau như trước nữa. Tần suất làʍ ŧìиɦ từ một tuần một lần trở thành mỗi ngày một lần hoặc nhiều hơn thế, thế mà tôi lại không có một tí gánh nặng gì! Cuối cùng tôi muốn nói: Giới tính thứ hai —— vĩnh viễn là thần! 】
Phân hóa giới tính thứ hai đánh vỡ giới hạn làʍ ŧìиɦ của đồng tính, chuyện này đối với những cặp đôi đồng tính là chuyện tốt, nhưng đối với phần lớn đồng bào trai thẳng gái thằng mà nói thì không công bằng lắm. Khó trách anh họ của anh nói nữ Alpha và nam Omega có nhiều vấn đề về tâm lý nhất. Thử nghĩ lại xem, nếu ngày nào đó anh nhìn thấy phía sau của mình ra nước, 80% anh sẽ hít thở không thông, qua đời tại chỗ.
Trời xanh ơi, hãy để con và Đào Kiều Sanh đổi vai cho nhau đi. Chức năng làm 0 hoàn mỹ như thế, cậu bé đó sắp tham chết rồi.
Lục Hoang Chi ườn ở nhà cả ngày, để phòng ngừa Triệu Dã Tức có cần gì nhưng không tìm thấy cậu. Hạ Ngôn Chiêu @ cậu trong nhóm wechat, nói hôm qua sinh nhật cậu mới qua hơn nửa thì cậu đã vội vàng bỏ đi rồi, hôm nay phải bổ sung thêm. Lục Hoang Chi trả lời: 【 Không rảnh, phải tăng ca. 】
Theo lý thuyết mà nói, chăm sóc kỳ dịch cảm của học trưởng nhỏ cũng là một loại tăng ca, còn là cái loại tâm trạng tình nguyện không cần tiền.
Sắp đến giờ cơm trưa, Lục Hoang Chi dự định đi qua đối diện xem tình trạng của Triệu Dã Tức, thuận tiện hỏi xem anh muốn ăn cái gì. Cậu mới vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nói ân cần của anh trai giao hàng: "Chào ngài, thức ăn của ngài tới rồi."
Lục Hoang Chi nhìn chữ "cháo" viết trên hộp thức ăn, thầm nghĩ học trưởng nhỏ không bớt lo như mình tưởng. Lúc này cửa đối diện mở ra, Triệu Dã Tức thò nửa người ra ngài, lộ ra áo ngủ bò sữa lông nhung, khuôn mặt đỏ bừng, hệt như học sinh cấp ba lén xem thứ gì đó không nên xem.
"Học trưởng?" Lục Hoang Chi đến gần anh, "Có phải anh..."
Triệu Dã Tức nhìn thấy cậu, sửng sốt một hồi, tiếp đó nhanh chóng nhận cháo trên tay anh trai giao hàng, đóng cửa lại cái rầm.
Lục Hoang Chi: "..."
Lục Hoang Chi chờ từ sáng tới chiều cũng không chờ được học trưởng nhỏ có yêu cầu gì, xem ra lần cắn trên xe kia có hiệu quả rất lâu.
Buổi tối trước khi ngủ, Lục Hoang Chi chỉnh tiếng chuông điện thoại đến mức lớn nhất. Kết quả nửa đêm cậu đột nhiên tỉnh dậy, điện thoại không có động tĩnh, nhưng chuông cửa lại vang lên.
Lục Hoang Chi bình thường có hơi khó chịu khi thức dậy, lúc mở cửa ra, hai mắt vẫn chưa kịp mở thì một "đồ vật" mềm mại nào đó chợt đâm vào trong lòng ngực cậu.
Lục Hoang Chi lập tức đứng hình.
Triệu Dã Tức vẫn mặc bộ áo ngủ bò sữa lúc sáng, ngay cả tóc cũng có mùi Chi Chi Đào Đào. Anh nắm lấy áo ngủ Lục Hoang Chi, hung hăng chất vấn: "Sao đến giờ cậu mới ra?"
Lục Hoang Chi lấy lại tỉnh táo, nhưng tim vẫn đập hơi nhanh. Học trưởng nhỏ trong lòng mềm mại hệt như một cục kẹo bông gòn, còn đang sắp trượt khỏi người cậu, bị cậu duỗi tay kéo vào trong lòng. "Anh đợi bao lâu rồi?"
"Một, một phút."
Lục Hoang Chi nở nụ cười, "Thật sự rất lâu, là tôi sai. Sao anh không gọi điện thoại?"
Triệu Dã Tức vội vàng ngửi mùi hương trên người Lục Hoang Chi, giọng điệu nói chuyện lại chẳng ra gì: "Cậu ở ngay đối diện, tôi gọi điện thoại cái đéo."
Lục Hoang Chi mang người vào chung cư, "Khó chịu lắm à?"
"Nhảm nhí." Triệu Dã Tức xoay người vịn lên cửa, phơi bày sau cổ của mình trước mặt Lục Hoang Chi, vội vã nói, "Mau, Lục Hoang Chi, mau cắn tôi một cái."
Ánh mắt Lục Hoang Chi dừng trên tuyến thể Triệu Dã Tức. Dấu răng lần trước cậu để lại vẫn nhìn thấy rõ ràng, tựa như một dấu vết mà cậu đánh dấu. Càng đến gần nơi đó, mùi pheromone Omega càng nồng thêm.
Lục Hoang Chi chợt nghĩ tới hai chữ【 đánh dấu 】, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm lại bất chợt xuất hiện, nhưng được cậu nhanh chóng đè xuống.
Triệu Dã Tức bị cơn sốt tra tấn khiến đầu óc choáng váng, không kiên nhẫn quay đầu thúc giục: "Cậu có thể nhanh lên không vậy, tôi thật sự khó chịu..."
Lục Hoang Chi lấy lại bình tĩnh, nói: "Đổi tư thế đi."
"?"
"Tôi sợ lát nữa chân anh mềm không đứng vững."
"Cậu mới mềm." Triệu Dã Tức phản kích theo bản năng, kỳ thật anh cũng biết rõ, thời điểm bị Lục Hoang Chi đánh dấu, anh sẽ không còn sức lực. Hơn nữa trong nháy mắt pheromone rót vào, anh sẽ còn xuất hiện choáng váng nhất thời. "Vậy lên sô pha?" Nói xong bèn đến ngồi lên sô pha.
Lục Hoang Chi cười nói: "Anh ngồi đoan chính như vậy thì sao tôi cắn được. Nằm xuống được không?"
Triệu Dã Tức lẩm bẩm: "Nói nhiều."
Triệu Dã Tức nằm dài trên sô pha, chôn đầu vào gối ôm, Lục Hoang Chi ngồi xuống bên cạnh anh, anh cảm giác như mình lại trở thành một chú heo con đang chờ làm thịt, lần này là heo sữa nướng.
"Bây giờ được chưa?"
Lục Hoang Chi "ừm" một tiếng, hai tay chống cạnh người Triệu Dã Tức, nửa người trên nhẹ nhàng đè lên anh, chậm rãi cúi đầu.
Tóc mái trên trán Lục Hoang Chi chạm vào trên cổ Triệu Dã Tức, ngứa quá. Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Khoan đã ——"
Lục Hoang Chi dừng một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Video," Triệu Dã Tức nói, "Chúng ta đã đồng ý phải quay video cho Hùng Sơ Mạt."
Lục Hoang Chi câm nín, "Anh thật sự muốn cho cô ấy xem?"
"Không thì?" Quay lại quá trình đánh dấu thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
Lục Hoang Chi hắng giọng: "Anh còn rất rộng lượng."
"Chuyện này liên quan gì đến rộng lượng, không phải giống hệt như bị chó trên đường cắn à."
Lục Hoang Chi bị mắng cũng không tức giận, chỉ nói: "Vẻ mặt sau khi anh bị tôi đánh dấu, anh khẳng định muốn cho người khác xem?"
Triệu Dã Tức cố gắng suy nghĩ, "Nếu không, cậu gắn sticker lên mặt tụi mình đi?"
"... Anh cứ im lặng đi."
Học trưởng nhỏ căn bản không ý thức được 【 đánh dấu 】có ý nghĩa là gì, tuy rằng bản thân cậu cũng rất mơ hồ với ý nghĩ của 【 đánh dấu 】.
Nhưng thực nghiệm thêm vài lần, chắc chắn cậu sẽ biết.
Đôi môi mang hương bưởi nho dừng lại trên tuyến thể Triệu Dã Tức. Không giống với lần trước, Lục Hoang Chi không sốt ruột cắn anh, đầu tiên là liếm lên vị trí dấu răng, cảm thấy người bên dưới đã thả lỏng, mới không nhanh không chậm cắn xuống, rót pheromone của mình vào trong cơ thể Triệu Dã Tức.
"Ưʍ..."
Pheromone hai người hòa quyện trong không khí. Thấm thoát, mùi Chi Chi Đào Đào phô mai sữa như được tưới thêm mật đào, lại như phủ thêm một lớp bưởi nho.
Lục Hoang Chi giống như bị bao vây trong hương sữa vừa ngọt ngào, vừa nghiện đeo bám người khác, cậu không vứt ra được, nhưng cũng không muốn vứt ra.
Sau khi hoàn thành đánh dấu, Triệu Dã Tức nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế ban đầu, Lục Hoang Chi đứng lên trước, "Tôi đi WC."
Lục Hoang Chi dùng nước lạnh rửa mặt, chờ phản ứng trên người biến mất mới trở lại phòng khách. Lúc này Triệu Dã Tức đã sắp đi.
Lục Hoang Chi nhìn Triệu Dã Tức mới bò khỏi sô pha, đưa ra kết luận: Thì ra cậu thật sự là công cụ.
Triệu Dã Tức dính đầy mùi bưởi nho, cảm thấy mỹ mãn leo lên giường ngủ. Kỳ dịch cảm của Omega thông thường phải qua ba ngày liên tiếp, có lẽ mỗi người mỗi khác. Lục Hoang Chi cắn anh một cái hẳn là có thể khiến anh không còn khó chịu vượt qua ngày mai, nếu may mắn, anh có thể đi làm vào ngày mốt.
Màn hình điện thoại đặt bên gối sáng lên, là tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi.
【 Hoang: Dùng xong rồi chạy? (mỉm cười) 】
【 Bạn chuyển khoản 30000 tệ cho Hoang 】
【 Là mãnh nam nhá: Đủ không? 】
【 Hoang: . 】
【 Hoang: Khá hơn chút nào không? 】
【 Là mãnh nam nhá: Ừ, nhưng ngày mai chắc phải xin nghỉ. 】
【 Hoang: Có phải tôi cũng nên xin không, miễn cho anh đến văn phòng tìm tôi đánh dấu. 】
【 Là mãnh nam nhá: Không cần, cậu đi làm cho ông nhờ. 】
Triệu Dã Tức nhớ rõ ngày mai có hội nghị tương đối quan trọng, thảo luận về phương án điều tra nghiên cứu của Lục Hoang Chi, Lục Hoang Chi không thể vắng họp.
【 Là mãnh nam nhá: Cậu có ở đây cũng không cho cậu cắn. 】
Lục Hoang Chi do dự một lát: 【 Tôi để lại chìa khóa cho anh, anh có thể đến nhà của tôi chờ. 】
【 Là mãnh nam nhá: ? 】
【 Hoang: Nơi này có mùi pheromone của tôi, có lẽ có thể khiến anh thoải mái hơn. 】
【 Là mãnh nam nhá:...... Ngủ. 】
Hôm sau lúc đi làm Lục Hoang Chi có hơi không tập trung. Nhưng tuy cậu như thế, biểu hiện trên hội nghị vẫn không thể bắt bẻ, Cung Câu Nhân lựa nửa ngày cũng không lựa ra khuyết điểm.
Sau khi tan họp, Cung Câu Nhân giả vờ lấy nước, đi ngang qua vị trí làm việc của Lục Hoang Chi: " Hôm nay Dã Tức xin nghỉ à."
Lục Hoang Chi không nhấc mí mắt, "Ừ."
"Là kỳ dịch cảm đúng không." Cung Câu Nhân nói, "May là hiện tại không bận, nếu kỳ dịch cảm gặp phải lúc bận rộn..."
"Anh ấy có năng lực tự hoàn thành công việc của mình. Cho dù không có, vẫn còn có tôi." Lục Hoang Chi lạnh lùng nói, "Có gì không?"
"Không có." Cung Câu Nhân rất phong độ, cười cười, "Hy vọng phương án của cậu có thể thành công mỹ mãn."
Lục Hoang Chi nhìn vị trí trống đối diện, thờ ơ xoay bút trong tay. Cậu vừa muốn gửi wechat cho Triệu Dã Tức, không nghĩ tới Triệu Dã Tức đã nhắn qua trước.
【 Là mãnh nam nhá: . 】
【 Hoang: ? 】
【 Là mãnh nam nhá: Tôi có thể chơi game của cậu không? 】
Lục Hoang Chi cong cong môi, trả lời: 【 Có thể. 】
【 Là mãnh nam nhá: Vậy đồ ăn vặt thì sao? Tôi có thể ăn đồ ăn vặt ở nhà cậu không? 】
【 Hoang: Đừng nên ăn nhiều quá. 】
Vừa đến 6 giờ, các đồng nghiệp khác vẫn chưa nhận ra rằng, vị trí làm việc của Lục Hoang Chi cũng đã trống không. Cậu đến nhà ăn đóng gói hai phần thức ăn, còn mua thêm hai ly Chi Chi Đào Đào. Từ viện nghiên cứu đến chung cư mất khoảng 15 phút đi đường, hôm nay cậu chỉ dùng 10 phút.
Trong chung cư Lục Hoang Chi, trên người Triệu Dã Tức vẫn mặc bộ quần áo bò sữa nọ, đội mũ liền áo lên đầu, ngồi xếp bằng trước TV, bên cạnh rải rác một đống đồ ăn vặt. Trong tay anh đang cầm bộ điều khiển game, trong miệng ngậm một lát khoai tây. Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác nhấm nuốt của anh tạm dừng một chút, bèn ngó về phía cửa, chợt đối diện với tầm mắt Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức tiếp tục ăn lát khoai của anh, bên má phồng lên, nói chuyện không rõ ràng: "Về rồi à."
Lục Hoang Chi cảm thấy thanh máu của mình hết sạch trong một giây.