TOÀN THẾ GIỚI ĐỒNG THỜI PHÂN HOÁ

Chương 38: Dừng tay, các cậu dừng tay lại!

Mấy ngày gần đây, thời tiết Đàm Thành cuối cùng cũng dấu hiệu ấm trở lại. Nhóm ba người【 Hoang dã chi tức 】 đã đến Đàm Thành gần ba tháng, một loạt chính sách đã thi hành cũng đạt được bước đầu hiệu quả. Bộ Thuần Trai nói hắn rất nhớ cảm giác mặc áo ngắn tay ở Tuệ Thành. Nhớ bánh cuốn ở nhà ăn viện nghiên cứu, nhớ quán trà sữa và cà phê được thêm trà liên tục, thậm chí ngay cả cửa cảm ứng không nhận thấy sự tồn tại của hắn hắn cũng rất nhớ.

Triệu Dã Tức cũng hơi nhớ nhà, chủ yếu là Đàm Thành đã ngừng sưởi ấm, không còn ấm áp nữa rồi, anh lại cảm thấy phương Nam tốt hơn nhiều. "Yên tâm" anh nói với Bộ Thuần Trai, "Còn một tuần cuối cùng thôi."

Tuần cuối cùng, Triệu Dã Tức nhận được một nhiệm vụ khác ngày thường.

Vào kỳ nghỉ thanh minh dài hạn, Nhất Trung Đàm Thành tổ chức một buổi du xuân, đến núi Thiên Vương chơi hai ngày một đêm, học sinh tự nguyện ghi danh. Nhà trường muốn mời Triệu Dã Tức, Địch Trung Hải, và một cô giáo khác để làm giáo viên dẫn đội.

Địch Trung Hải bàn về kế hoạch chơi xuân trong nhóm wechat.

【 Không tồn tại: Núi Thiên Vương... Tên núi này có biểu thị cho cái gì không? 】

【 Địch ca: Xin rửa tai lắng nghe. 】

【 Không tồn tại: Thầy chưa từng nghe đến "Cuộc chiến trên núi Thiên Vương" sao. 】

【 Không tồn tại: Tôi có linh cảm là chuyến đi núi Thiên Vương lần này, nhất định có một trận chiến lớn. 】

【 Là mãnh nam nhá: Anh có phải là đồ ngốc không đấy. 】

Bộ Thuần Trai đang định kháng nghị thì chợt nhận được tin nhắn riêng của Triệu Dã Tức.

【 Là mãnh nam nhá: Anh hỏi giúp tôi xem Lục Hoang Chi có đi chơi xuân không. 】

【 Không tồn tại: Không phải Tiểu Lục ở trong nhóm à? 】

【 Là mãnh nam nhá: Tôi không thể nói chuyện với cậu ấy. 】

【 Không tồn tại: (lau mồ hôi) 】

Bộ Thuần Trai @Lục Hoang Chi trong nhóm, Lục Hoang Chi trả lời lại: 【 Đi. 】

Học sinh lớp 12 bình thường không có hứng thú với chơi xuân. Vất vả lắm mới có kì nghỉ dài hạn, ở nhà ngủ rồi chơi game không sướng sao, cũng đâu phải học sinh tiểu học, chơi cái gì mà xuân.

"Hai cậu không định ghi danh?" Em gái lớp trưởng hỏi Trình Hoài Hưng và Vương Văn Nhạc.

Vương Văn Nhạc nói: "Cái núi nhỏ Thiên Vương này ấy, không biết tôi đã leo bao nhiêu lần rồi."

Trình Hoài Hưng giễu cợt: "Ai đi chính là đồ ngốc."

Em gái lớp trưởng nói: "Kỳ Huyên lớp bên cạnh cũng muốn đi."

"Cậu ta vốn chính là tên ngốc."

"Giang Mặc Dư cũng ghi danh, người ta là hạng nhất khối."

Trình Hoài Hưng khinh thường: "Nhất khối và tên ngốc không liên quan với nhau."

Em gái lớp trưởng lắc đầu, không dám gật bừa. "Chẳng lẽ lớp chúng ta chỉ mình tôi muốn đi sao."

"Còn tôi."

Ba người nhìn sang chỗ ngồi Lục Hoang Chi. Em gái lớp trưởng ngạc nhiên: "Cậu muốn đi?"

Lục Hoang Chi "Ừ" một tiếng.

Em gái lớp trưởng hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại muốn đi chơi xuân vậy?" Từ khi Lục Hoang Chi chuyển đến lớp bọn họ, cậu chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, vậy mà lần này lại chủ động ghi danh đi chơi xuân, cô thật sự không ngờ.

Lục Hoang Chi dường như không nghe lơi cô nói, trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng học.

Em gái lớp trưởng hơi xấu hổ. Trình Hoài Hưng lạnh lùng nói: "Không có giáo dục."

"Lục Hoang Chi không có chuyện không có giáo dục đâu. Tuy cậu ấy kiệm lời, nhưng cậu ấy rất để ý đến người nói chuyện với cậu." Em gái lớp trưởng nói đỡ cho Lục Hoang Chi, "Có thể hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt."

Trình Hoài Hưng nói: "Thôi đi." Hắn trong tối ngoài sáng khiêu khích Lục Hoang Chi rất nhiều lần, Lục Hoang Chi chưa từng để ý đến hắn lần nào. Một lần để ý duy nhất chính là lần hắn cố ý không dùng thuốc ngăn mùi, dùng tin tức tố chèn ép Triệu Dã Tức.

Em gái lớp trưởng điền tên Lục Hoang Chi lên tờ ghi danh. "Được rồi, tôi đem danh sách giao cho thầy Triệu đây."

"Triệu Dã Tức?" Trình Hoài Hưng phát hiện trọng điểm, "Cậu đem danh sách ghi danh giao cho Triệu Dã Tức?"

"Đúng vậy, lần chơi xuân này là thầy Triệu dẫn đội."

"Thật ra thì tôi chưa leo núi Thiên Vương lần nào." Trình Hoài Hưng đột nhiên tràn đầy hứng thú, "Dù sao cũng rảnh muốn chết —— ghi danh cho tôi đi."

Vương Văn Nhạc: " Anh Hưng???"

Trình Hoài Hưng làm như không có gì xảy ra: "Tao đi hút điếu thuốc đây."

Mấy ngày gần đây Lục Hoang Chi hút thuốc còn nhiều hơn năm trước. Nhưng bất kể cậu hút bao nhiêu thuốc, cảm giác nôn nóng trong lòng vẫn chỉ có tăng chứ không giảm. Loại cảm giác này giống như có thứ gì đó sắp thoát khỏi sự khống chế của cậu, khiến cậu phiền muộn bất an, làm chuyện gì cũng không thể tĩnh tâm.

Có lẽ học trưởng nhỏ vẫn chưa biết, vào ngày thực nghiệm thứ ba, cậu đã liên hệ với Hùng Sơ Mạt.

"Đã có thể đưa ra kết luận." Cậu nói với Hùng Sơ Mạt, "Không có pheromone Triệu Dã Tức, tôi cũng giống như Alpha khác, cũng sẽ có kỳ mẫn cảm."

Hùng Sơ Mạt nói: "Cậu xác định tình huống của cậu là do kỳ mẫn cảm chứ không phải vì nhân tố tâm lý khác?"

Lục Hoang Chi hiểu rõ ý Hùng Sơ Mạt, cười nhẹ, nói: "Nếu như triệu chứng này không liên quan đến pheromone và kỳ mẫn cảm, vậy tôi phải yêu anh ấy bao nhiêu mới có thể chỉ ba ngày đã không chịu nổi."

Cậu thích học trưởng nhỏ, muốn dính bên cạnh học trưởng nhỏ mỗi ngày. Nhưng cậu không cho rằng bản thân sẽ không có tiền đồ đến mức chỉ mới ba ngày không nói chuyện với người mình thích đã khó chịu như thế.

Hùng Sơ Mạt nói: "Chờ thêm nữa đi. Triệu chứng trước mắt của cậu vẫn cách kỳ mẫn cảm một đoạn, tôi hy vọng cậu không nên kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Lục Hoang Chi ấn giữa mày, nói: "Còn phải chờ bao lâu?"

"Ít nhất một tuần."

Trường học cấm học sinh hút thuốc, Lục Hoang Chi muốn dùng nicotin để giảm bớt nôn nóng trong người, đến sân thượng không có ai.

Nhiệt độ không khí không thấp lắm, mặc áo đồng phục cũng không bị lạnh. Nhưng gió vẫn rất lớn, Lục Hoang Chi bật lửa ba lần, ngọn lửa đều bị gió thổi tan.

Cậu nhớ tới một đêm nọ học trưởng nhỏ đứng chắn gió giúp cậu. Trong chớp mắt ngọn lửa bùng sáng lên, đôi mắt học trưởng nhỏ cũng sáng chói khiến lòng người rung động.

Đm, rõ ràng lúc sáng mới nhìn thấy người ta ở đằng xa.

"Tôi nhìn thấy gì đây. Hạng nhì khối đứng trên sân thượng hút thuốc?"

"Còn mang khuyên tai!"

Lục Hoang Chi ngước mắt, nhìn thấy Trình Hoài Hưng cùng Vương Văn Nhạc đứng ở cửa cầu thang, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Trình Hoài Hưng lại bị làm ngơ, lửa nóng lập tức trỗi dậy. Vương Văn Nhạc nói nhỏ: "Ủa mà anh Hưng, không phải chúng ta cũng đến hút thuốc hả?"

"Cút sang bên đợi đi." Trình Hoài Hưng đi đến phía sau Lục Hoang Chi, ngoại trừ mùi khói thuốc, hắn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi bưởi nho. "Đây là pheromone của mày?" Trình Hoài Hưng khinh khỉnh, "Ẻo lả quá đi."

Lục Hoang Chi xoay người muốn đi, ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn. Trình Hoài Hưng không thể nhịn được nữa, nói: "Tao cũng muốn đi chơi xuân."

Quả nhiên Lục Hoang Chi dừng chân lại.

"Nếu không ở trong trường, Triệu Dã Tức không thể làm càng được nữa, đến lúc đó còn không phải bị pheromone của tao ép không thở nổi hay sao." Trình Hoài Hưng cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu này. Có thể là do hắn vô thức nhận ra, chỉ cần có Triệu Dã Tức là có thể khiến Lục Hoang Chi nghiêm túc lại, giống lần Lục Hoang Chi ra tay với hắn khi trước.

Lục Hoang Chi híp mắt lại, vẫn không có cảm xúc như trước.

"Sao nào, muốn đánh nhau hả? Được chứ, tao chiều nè."

Lục Hoang Chi ấn tàn thuốc lên vách tường, chầm chậm lên tiếng: "Có phải cậu nghĩ rằng khi học cấp ba tôi không đánh nhau?"

Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ toát ra khí thế khiến beta Vương Văn Nhạc không chịu nổi, lùi về sau một bước.

Lời nói Lục Hoang Chi nghe không đúng lắm, thế nhưng Trình Hoài Hưng không nghĩ nhiều, hắn chỉ nghe thấy hai chữ "đánh nhau", nhất thời có phần hưng phấn, pheromone hương coca cũng vì thế mà trở nên nồng hơn.

"Đến đây, tao nhìn mày không vừa mắt lâu rồi, muốn đánh một trận với mày." Trình Hoài Hưng cởϊ áσ khoác đồng phục ra, tiện tay ném cho Vương Văn Nhạc, "Nói trước nhé, trận đánh này là mày tình tao nguyện, ý là đánh mà tàn phế hay đánh vào bệnh viện thì cũng đừng tìm người còn lại chịu trách nhiệm."

Lục Hoang Chi nhàn nhạt hỏi: "Cậu trưởng thành chưa?"

"Tháng trước vừa mới tròn mười tám." Trình Hoài Hưng thong thả cởi nút tay áo sơ mi, không đoán trước được có đánh thắng hay không, động tác trước đấy phải làm cho thật ngầu cái đã. "Mày hỏi cái này làm gì."

Lục Hoang Chi nói: "Đang suy nghĩ xem cậu có đáng để ra tay không."

"Đm mày đừng có khua môi múa mép, có gan thì đến đây!"

Trình Hoài Hưng đấm một quyền về phía bụng Lục Hoang Chi, không ngờ đến còn chưa đấm trúng người ta thì mình đã bị nắm cổ áo. Lục Hoang Chi kéo cổ áo hắn, một tay túm hắn vào vách tường.

Vương Văn Nhạc lần đầu nhìn thấy Trình Hoài Hưng bị chèn ép thành dáng vẻ thế này: Vẻ mặt vặn vẹo, hai chân đạp loạn xạ, không hề có năng lực phản kháng.

Mà Lục Hoang Chi – cái tên học sinh chuyển trường thường ngày biếng nhác, miễn cưỡng nói chuyện khách sáo với bạn nữ, giờ lại mang trên người pheromone tàn bạo, ép hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Loảng xoảng một tiếng, Trình Hoài Hưng bị đập mạnh vào đống bàn ghế bị bỏ hoang, trên lưng đau rát. Trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi.

"Tôi nói lại lần nữa, trông cho tốt tuyến thể và pheromone của mình," Lục Hoang Chi nhìn hắn từ trên cao "Nhớ rõ chưa?"

Ba người không biết là, hành động của bọn họ sớm đã bị học sinh ở khu dạy học đối diện nhìn thấy. Cuộc đối đầu trên sân thượng của hotboy cũ và hotboy mới đã thu hút vô số người đứng ngoài hành lang theo dõi. Sau khi Triệu Dã Tức nhận được tin tức, nhanh chóng chạy đến hiện trường tội phạm.

"Dừng tay, các cậu dừng tay lại!" Triệu Dã Tức thở hồng hộc nhìn hai người, "Muốn đánh thì đến phòng tập võ mà đánh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi