TOÀN TINH TẾ ĐỀU BIẾT TÔI LÀ TRA NAM CỦA HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ


Cũng không biết qua bao lâu, Trong lúc Cố Thâm ngủ mơ đột nhiên nghe được một trận tiếng khóc.
Tiếng gào khóc như trời sụp đất vỡ, thanh âm non nớt như trải qua một sự việc vô cùng thảm khốc, khóc đến thở hổn hển, thực sự thê lương.
Thanh âm có chút quen thuộc.
Giống ai nhỉ......
Cố Thâm trong lúc nửa tỉnh nửa mê thong thả vận chuyển đại não, ý đồ từ trong trí nhớ tìm ra chỗ quen thuộc.
Y có người bạn nào có tiếng nói non nớt như vầy sao?
Hình như không có.
Y có người bạn nào có sở thích biến thái, thích ngụy trang thành đứa nhỏ đi " câu cá" không nhỉ?
Hình như cũng không có.
Vậy chỉ có thể là y nghe nhầm.

Ừ, đúng rồi, nghe lầm.
Cố Thâm tự mình phụ họa chính mình, còn cảm thấy tư duy đặc biệt chính xác, dưới tiếng khóc của bạn nhỏ tiếp tục đi ngủ.
Năm giây sau.
Cố Thâm đột nhiên bừng tỉnh, tiếng khóc của bạn nhỏ càng ngày càng nghẹn ngào, y nhanh chóng biến lại thành hình người chạy tới.

Quả nhiên là bạn nhỏ Giang.
Bé ngồi ở vị trí lần trước phát hiện ra Cố Thâm, đầy mặt là nước mắt, đôi mắt đã sưng húp lại giống như hai hột đào lớn, vừa thấy y cái miệng nhỏ liền bẹp lại bắt đầu khóc: "Anh ơi......"
Cố Thâm tiến lên bế bé lên: "Sao lại thế này? Tại sao lại đứng khóc ở đây?"
Bạn nhỏ Giang ôm cổ y khóc càng lớn hơn: "Anh gạt em!"
"Sao lại nói thế, anh lừa gạt em khi nào?"
"Em nhắn, không trả lời!"
"Anh......" Cố Thâm ngủ say như chết, căn bản không chú ý tới quang não báo tin tức tới, bây giờ bị chất vấn liền không cách nào phản bác, chỉ có thể giả bộ ho nhẹ nói: "Xin lỗi, mấy ngày nay anh bận quá, lần sau mà nhận được chắc chắn anh sẽ trả lời ngay, anh thề!"
Bạn nhỏ Giang buồn bã nói: "32 ngày."
Không phải mấy ngày, mà là suốt một tháng, có bận cũng phải dùng Quang não chứ?!
Cố Thâm ngốc hai giây, bởi vì khiếp sợ mà theo bản năng lặp lại: "32 ngày?"
Bạn nhỏ không khống chế được khụt khịt hai cái, ủy khuất gật đầu.
Cố Thâm: "......"
Được rồi.
Trách không được bản nhỏ Giang có phản ứng lớn như vậy.
Cố Thâm lý giải, xoa nhẹ đầu đứa nhỏ, mắt nhìn quang não.
Ngủ lâu như vậy, sẽ không phải tầng áo choàng cuối cùng cũng mất đó chứ?
Hình như có khả năng.
Cố Thâm ôm bạn nhỏ Giang đi về nhà, thuận miệng hỏi: "Bọn họ đâu?"
Bạn nhỏ vừa khóc một tràng lớn xong, cả người liền uể oải, dựa vào lòng ngực y lim dim buồn ngủ mà lại không dám ngủ, miễn cưỡng trợn tròn mắt, hàm hồ nói: "Đi rồi."
Cố Thâm không nghe rõ, vỗ vỗ phía sau lưng dỗ bé ngủ, nói: "Ngủ đi."
Bạn nhỏ Giang quật cường: "Không!"
Cố Thâm: "Yên tâm, anh không đi liền đâu."
Bạn nhỏ Giang vẫn không hé răng, từ ánh mắt đến động tác đều thể hiện ra nồng đậm không tin.
Hết cách, Cố Thâm chỉ có thể ngồi ở mép giường chờ bé ngủ.
Lần này thật sự dọa bạn nhỏ rồi, nhắn cho y mấy trăm tin tức, bắt đầu từ tin nhắn bình thường đến tin nhắn thể hiện sự nghi hoặc cuối cùng là hoảng hốt và sợ hãi, giữa những hàng chữ trong tin nhắn đều có thể cảm nhận được bạn nhỏ thất vọng ra sao.
Cố Thâm xem từng tin nhắn một, đột nhiên phát hiện ông chủ chưa từng nhắn cho y bất kỳ tin nhắn nào.

Một cái cùng không.

(Zòi toi anh công zòi)
Đây là tự tin khi biết chân tướng rồi sao?
Cố Thâm càng muốn cùng hắn tâm sự.
Y nhìn sang bạn nhỏ, chờ hô hấp của đối phương vững vàng dần dần ngủ say, mới trộm túm ống tay áo ra đứng dậy rời đi.
Hiện tại đã gần chạng vạng, thường tầm này bọn họ sẽ về đến nhà, cùng nhau ngồi trong bếp ăn cơm.

Nhưng hôm nay lại không có một ai, người hầu Giang gia cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy y, sau đó lại đưa ra thêm một bộ đồ ăn, làm cho Cố Thâm đột nhiên có một dự cảm xấu.
Nếu y không nhìn lầm, lần đầu tiên người hầu soạn bàn chỉ đưa ra một bộ đồ ăn.

Hơn nữa là đồ của trẻ em.

Cố Thâm an tĩnh một lát, vẫn là hỏi câu: "Những người khác đâu?"
Người hầu ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi, đùn đẩy nhau một lúc lâu, cuối cùng có một lão nhân lớn tuổi đứng ra trả lời: "Bọn họ đã sớm rời đi rồi."

Cố Thâm ngây ngốc: "Rời đi?"
"Đúng vậy, đi rất nhanh, chúng tôi cũng là ngày hôm sau mới biết được, còn tưởng rằng ngài cũng đã đi cùng bọn họ."
"Nếu ngài không tin có thể hỏi tiểu thiếu gia, mãi đến giờ cậu ấy vẫn cứ rầu rĩ không vui, còn cho rằng chính mình lại bị vứt bở, vừa nhìn liền làm cho người ta đau lòng."
"Đúng vậy, quá đột nhiên.

Đừng nói là đứa nhỏ, đến tôi ngày hôm sau còn chuẩn bị nhiều phần bữa sáng, kết quả là hoàn toàn lãng phí."
"......"
Máy hát vừa mở ra, mọi người cũng mồm năm miệng mười bắt đầu hồi ức.
Cố Thâm ngơ ngác hồi lâu, mới chải chuốt xong một sự thật —— Ông chủ mang theo người của hắn rời đi rồi.

Nghĩa trên mặt chữ - rời đi.
Giống như lần đánh dấu thứ 3 này chỉ là ảo giác của y, Alpha căn bản không có cắn Omega là y, hắn đi vô cùng tự nhiên, tiêu sái hoàn toàn không cần cố kỵ.
Cho nên y bị quăng hay là bị chơi?
Có phải đối phương chỉ chờ đến ngày này để cố tình đánh mặt, trả thù y?
Cố Thâm tức đến bật cười, mọi chuyện điên rồ đến nỗi làm cho y nghĩ rằng mình đang sống ở trong mơ.

Khi Sài Dữ tìm thấy y liền ý thức được không thích hợp, cố ý chạy tới xem y: "Ngài không sao chứ?"
Cố Thâm lạnh mặt: "Không có việc gì."
Chỉ là Alpha mà thôi, khắp nơi đều có, ai thiếu hắn một cái alpha chứ!
Đi thì đi, ai quay lại trước chính là chó!
Sài Dữ: "......"
Cái bộ dạng này chính là có việc.

Nhưng đúng là bệ hạ đã rời đi, đến anh ta mãi đến ngày hôm sau mới biết được tin tức, cho nên cũng không có cách nào an ui, chỉ có thể im lặng không biết nói cái gì cho tốt.
Cố Thâm cũng không cần anh ta an ủi, nhanh chóng thu thập tốt cảm xúc, lãnh đạm nói: "Cậu còn có việc?"
"......!Không có." Sài Dữ chính là lo lắng y luẩn quẩn trong lòng.
"Không tiễn." Cố Thâm dừng một chút, lại nói: "Về sau cũng đừng tới tìm tôi."
Thái độ đoạn tuyệt quan hệ đặc biệt cường ngạnh.
Sài Dữ há miệng thở dốc, lại cảm thấy tiểu O nhà người ta thật vất vả mới hạ quyết tâm vứt bỏ đi tình cảm trong quá khứ, chính mình lại trộn lẫn vào liền giống như không biết điều, chỉ có thể an ủi hai câu, rồi yên lặng rời đi.
Cố Thâm lên lầu ngốc trong phòng, biến ra một cây gỗ nhỏ bắt đầu tước.

Lần trước vì động dục liền tước bốn cây, lần này Cố Thâm trực tiếp tước mười cây, thổi thổi gỗ vụn trên tay, cất đi.
Chờ đến ngày kế, cảm xúc của Cố Thâm đã khôi phục dĩ vãng, còn hỗ trợ dỗ bạn nhỏ Giang, bảo đảm nói: "Ngoan ngoãn đi học, trở về mang em đi ăn bữa tiệc lớn."
Bạn nhỏ Giang không hiểu chuyện của người lớn, chỉ là nhìn ra y không vui, hơn nữa còn là vừa mất mà tìm được cho nên càng đặc biết khẩn trương, càng bám y hơn trước, đến trường học cũng không muốn đi.
Cũng may bảo đảm của Cố Thâm phi thường hữu dụng, bạn nhỏ Giang luôn mãi cường điệu nhất định không được trộm rời đi, lúc này mới đeo cặp sách lên bị tài xế tiễn đi.
Cố Thâm cũng đi theo ra cửa, đem kế hoạch lúc trước lấy ra, đầu tiên là thoát khỏi theo dõi của quang não.
Bây giờ y đã hiểu rõ trình tự, đầu tiên là quang minh chính đại đến khu nhập cảnh yêu cầu xử lý lại thẻ thân phận, y vẫn dùng hai chữ Cố Thâm như trước —— tinh hệ lớn như vậy, người trùng tên không đến mấy vạn thì cũng 8000, lại nói cũng sẽ không có người để ý đến y.
Cố Thâm hoàn toàn dựa theo đúng sự thật, viết xuống tên của mình, đem tư liệu nghiêm túc điền xong.
Bên phía làm việc họ trả lời là đang xét duyệt vào kho dữ liệu yêu cầu ít nhất 15 ngày mới trả lời.

Trong lúc chờ đợi Cố Thâm lại bắt đầu nghiên cứu Quang não trên tay.
Y đem tiền chuyển ra.

Tiền trong tay y đều là chuyên môn hắc ăn hắc ở Vùng Xám, nghe nói rất khó truy tung, nhưng dù sao cũng xuất phát từ trong tay tra nam, Cố Thâm không yên tâm.
Bạn nhỏ Giang đã nhiều ngày vô cùng dính y, thấy Cố Thâm luôn nhìn chằm chằm vào Quang não, đột nhiên giơ tay bé nhỏ lên trước mặt y.
Cố Thâm hoàn hồn, quét mắt nói: "Đẹp."
Bạn nhỏ Giang lại biến thành em trai nhỏ tiếp tục đưa đến trước mặt y, mở miệng nói: "Em."
Lần này Cố Thâm phản ứng lại, cười nói: "Em biết anh định làm gì không mà dám đưa cho anh dùng?"
Bạn nhỏ Giang: "Tín nhiệm."
Ý tứ là, chỉ cần y biết rằng bé tín nhiệm y, như vậy là đủ rồi.
Cố Thâm bị một mũi xuyên tim, nhẹ nhàng xoa đầu bé: "Còn chưa phân hóa đã biết tán trai, như vậy là không được.

"
Bạn nhỏ Giang mờ mịt, bé rõ ràng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Cố Thâm lại nhịn không được niết khuôn mặt nhỏ của bé: "Không cần, chờ anh trai mua đường cho em ăn."
Câu này bạn nhỏ nghe hiểu, hai mắt tỏa ánh sáng: "Được!"
Kỳ thật từ khi Giang gia được chỉnh đốn, lại được bên chính quyền tiếp nhận giám sát, người Giang gia bao gồm cả người hầu lớn lơn bé bé đều vây quanh bạn nhỏ, bánh kẹo, đồ ăn vặt luôn luôn được xếp sẵn trên bàn trà, chỉ cần bọn họ ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm liền có thể nhìn thấy.
Nhưng là bạn nhỏ cũng không chạm vào.
Khi kiểm tra, bác sĩ tỏ vẻ: "Nhóc ý đối với đồ ăn chấp nhất như vậy chưa chắc là bởi vì trước kia đói bụng, còn có một khả năng là thích được người mà nhóc tin tưởng nhất cho ăn, trong quá trình đó nhóc ấy có thể cảm nhận được cảm giác an toàn."

Vừa nói vậy liền có thể hiểu rõ, kỳ thật chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Đại não bị tổn thương không phải trò đùa, đồng dạng vết thương nếu là người lớn bị cũng rất khó để có thể chịu đựng, càng đừng nói đến lúc ấy chỉ là một đứa trẻ chưa đến 5 tuổi.
Chuyện này đã trở thành bóng ma tâm lý của bạn nhỏ, làm nhóc khắc sâu ghi rõ nếu ăn đồ ăn người khác đưa có thể sẽ bị đau, cho nên mới càng thêm cảnh giác.
Đến nỗi vì cái gì mà người chỉ định là Cố Thâm......!Có khả năng trong tư duy của đứa nhỏ, bé ăn trái cây = tín nhiệm cây = tín nhiệm y.
Vậy là nói thông.
Vừa vặn gần đây Cố Thâm ra cửa nhiều, mỗi lần trở về đều sẽ mang chút đồ ăn vặt cho bạn nhỏ đỡ thèm, cũng sẽ không ảnh hưởng ăn cơm.
Cứ như vậy là bạn nhỏ đã thực vui vẻ, luôn giấu ở trong phòng mình mình ai cũng không cho.
Quả nhiên bé vẫn là không hy vọng anh trai rời đi.
Nhưng là quang não mới của Cố Thâm đã tới tay, y mua hai cài hắc quang não đem tiền chuyển thành từng nhóm rồi lại tiêu hủy, bây giờ có thể coi như đã hoàn toàn thoát khỏi theo dõi của quang não, đem cái cũ tắt máy ném ở phía cuối cùng của ba lô.
Y chuẩn bị rời đi.
Lần này y cố ý cùng bạn nhỏ Giang tạm biệt, nói cho bé: "Có chuyện liền có thể nhắn hoặc gọi video cho anh, khi nào có thời gian anh nhất định sẽ trở lại thăm em.."
Bạn nhỏ Giang khẩn trương hề hề: "Đừng gạt em."
Cố Thâm xoa đầu bế: "Đương nhiên sẽ không.

Bất quá tình huống có chút đặc thù, dù sao anh trai cũng là một Omega, trong thời kỳ phát tình có lẽ sẽ không thể chú ý đến em được, nếu gặp tình trạng 1 tháng không trả lời như lúc trước, cũng không cần phải vội biết không."
Bạn nhỏ Giang ngây thơ mờ mịt: "Vâng."
Cố Thâm do dự một hồi, vẫn móc ra hai quả trái cây đưa cho bé: "Ngàn vạn lần không được đưa cho cho người khác, tự mình ăn biết chưa."
Đây là lần trước khi y trở về nguyên hình rơi xuống.

Bạn nhỏ Giang quả thực rất quen thuộc với trái cây này, cho nên chỉ cần ôm trái cây liền phảng phất như cảm giác an toàn được phóng đại, cả khuôn mặt nhỏ đều sáng lên: "Cảm ơn anh trai!"
"Đừng để người khác phát hiện, bằng không sẽ bị khác cướp đi biết không?" Cố Thâm hù dọa bé.
"Dạ!" Bạn nhỏ dùng sức gật đầu, ôm càng chặt hơn.
Cố Thâm dặn dò một hồi thấy cũng kha khá, liền đứng dậy nói: "Anh đi đây."
Hốc mắt bạn nhỏ lại bắt đầu đỏ lên: "Dạ......"
Cố Thâm sờ sờ đầu bé lần cuối cùng, xoay người rời đi.
Y chuẩn bị đi thủ đô.
Tuy rằng nhân phẩm tra nam chẳng ra gì, nhưng là trong quá trình hắn diễn kịch nói rất nhiều đạo lý đều là rất đúng, lấy tình cảnh hiện tại của y cần thiết có năng lực bảo vệ mình.
Đương nhiên, Cố Thâm cũng không có hoàn toàn tín nhiệm hắn, sau khi đến thủ đô liền thuê một căn nhà để ở, chuẩn bị quan sát mấy ngày lại nói.
Cứu trợ tinh cầu rác rưởi rất nổi danh ở đây, có thể xem như là con đường cá chép hóa rồng của tầng dưới chóp, mỗi ngày đều có người đến người đi, tất cả đều là lòng mang mộng tưởng hoặc dùng thủ đoạn gian dối để leo lên người giàu, tình huống vô cùng hỗn tạp.
Cố Thâm đợi trong đám người hai ngày, nghe bọn họ từ đầy cõi lòng chờ mong đến thất vọng mà về, trăm người mới qua được một người, có thể thấy quá trình xét duyệt của trạm cứu trợ này vô cùng nghiêm khắc.

"Này." Người bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay chạm chạm Cố Thâm, nhìn chằm chằm cửa nói: "Nếu đến hắn cũng bị cự tuyệt, chúng ta có phải hay không càng không có khả năng?"
Người đứng ở phía sau Cố Thâm giận dữ hét lên: "Mày mẹ nó có thể nhìn tao rồi nói chuyện hay không!"
Người nọ quay đầu lại, cùng Cố Thâm đối diện một giây, lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, yên lặng lui về phía sau một bước đứng ở phía đồng bạn của gã, liền bị đánh vài quyền.
"Đừng đánh đừng đánh, nói chính sự, chúng ta đã không cơ hội, muốn đi chỗ khác nhìn xem hay không?"
"Mày thật cho rằng đâu đâu ở thủ đô cũng là hoàng kim hả, cho chúng ta cơ hội vốn dĩ cũng không nhiều lắm, mày nói xem còn có thể đi đâu được?"
"Trường quân đội nha, không phải nói trường quân đội chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn chỉ cần có bản lĩnh liền thu nhận sao?"
"Vậy thì cũng phải vượt qua được thử thách tố chất thân thể đã, bằng không mày chỉ có thể chết dưới khảo hạch của quan chỉ huy."
"Thật sự không được......!Thật sự không được liền làm đầu bếp ở trường quân đội QAQ."
"Mày còn có thể có tiền đồ thêm một chút hay không! Mau đi vào cho tao!!!"
Hai người cãi nhau ầm ĩ ồn ào đẩy đẩy tiến vào trạm cứu trợ, kết quả không tới mười phút liền đi ra, thần sắc tang thương.
"Chúng ta vẫn là đi xem thông báo tuyển dụng đầu bếp đi."
"Được."
Cố Thâm: "......"
Y nhịn không được nhìn mắt bọn họ, chủ động hỏi: "Rất khó sao?"
Hai người tức khắc tìm được người để buôn chuyện, trải nghiệm được bao nhiều liền toàn bộ nói ra hết: "Đặc biệt khó! Từ chỉ số thông minh đến tố chất thân thể, lại đến tích cách nhân phẩm khuyết điểm đều tra khảo hết, như thể hận không thể đào hết mồ mả gốc gác của người ta lên để nhìn cho rõ vậy!"
"Chủ yếu là bao nhiêu thí nghiệm khó anh ấy đều kiểm tra trước hết, đến lượt tôi liền tinh thần hoảng hốt không đến một hồi đã bị đào thải ô ô ô ô ô tôi oan quá mà!"
"Đừng giả bộ nữa, rõ ràng chỉ số thông minh của mày không làm được đề mới bị đánh rớt.

"
"Anh là bị em đánh ra tới đó thôi."
"Tốt xấu gì thì tao cũng qua được thí nhiệm chỉ số thông minh."
"Lăn!!!"
Hai người thẹn quá thành giận lại bắt đầu đánh nhau loạn xạ.
Cố Thâm lui về phía sau một bước tránh bị lan đến, hỏi bọn họ: "Về sau có tính toán gì không? Thật sự đi làm đầu bếp?"
"Tụi tôi muốn đi trường quân đội thử xem, nếu may mắn thì sẽ thành chiến sĩ, còn nếu không được thì cũng hết cách."

"Tôi muốn làm đầu bếp, an an ổn ổn khá tốt."
Hai người tính cách bất đồng, lựa chọn phương hướng tự nhiên cũng không giống nhau.
Cố Thâm nhìn bọn họ, đột nhiên nghe được một trận thanh âm náo nhiệt, quay đầu nhìn lại, phát hiện là có người thông qua, đang bị chúng tinh củng nguyệt vây quanh, mười phần phong cảnh.
Quá loá mắt.
Y trầm mặc một lát, đột nhiên quay lại đầu hỏi: "Tôi có thể cùng các cậu không?"
Hai người: "???"
Bọn họ nhìn khuôn mặt tinh xảo, thực rõ ràng là bị Omega làm cho chấn kinh rồi: "Trường trường trường quân đội cũng không phải là địa phương tốt, đâu đâu cũng đều là một đám xú Alpha, huấn luyện đặc biệt nhiều đặc biệt khiến người ta mệt mỏi."
"Đúng vậy, kỳ thực cậu có thể đi vào thử xem, trạm cứu trợ rất khoan dung với Omega, chẳng sợ không thông qua cũng sẽ giới thiệu cho cậu một công tác nhẹ nhàng hơn, còn sẽ giúp cậu liên hệ trạm cứu trợ của Omega cho nâng đỡ......"
Cố Thâm: "Nhưng trong lòng tôi có một mộng tưởng."
Hai người: "Làm chiến sĩ?"
Cố Thâm: "Không, làm đầu bếp."
Hai người: "............"
Đây là cái mộng tưởng quỷ gì vậy!!!
Cố tình Omega lại dùng vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói giỡn.

Hai người đau đầu nói: "Kỳ thật đầu bếp cũng không phải là chức nghiệp tốt gì, lại còn phải nầu cơm cho nhiều Alpha như vậy rất mệt......"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi da dày thịt béo thì thôi, cậu vẫn là thận trọng suy xét đi."
Cố Thâm bình tĩnh nói: "Không quan hệ, nếu thích ứng không được tôi lại trở về."
Hai người nghĩ lại hình như cũng được, vì thế thành công kết nhóm cùng nhau chạy tới trường quân đội.
Trên đường còn giới thiệu nhau, cái người tính tình nóng nảy kia gọi là Chúc Lãnh, người yên tĩnh thích an ổn là Chúc Ôn, bọn họ là anh em.
Chúc Lãnh còn nói vồn lúc đầu gã không gọi bằng tên này, nhưng sau khi em trai sinh ra tính cách của hai người lại cách biệt quá lớn, cha mẹ muốn cho tính cách hai người bổ sung cho nhau liền cố ý đi sửa.

Nói xong còn nhịn không được đánh cho em trai một cái: "Rốt cuộc thì tại sao lại sinh ra mày cơ chứ!!!"
Đệ đệ né tránh: "Liên quan gì tới em, em chỉ là một sản vật sau một hồi vui sướng của cha mẹ mà thôi!"
Cố Thâm: "......"
Cố Thâm khó được muốn cười, nắm tay để ở bên môi, ho nhẹ một tiếng ngăn chặn.
Có một đôi anh em như vậy bên người, liền giống như có một cái tivi luôn trình chiếu tiểu phẩm, làm người đi theo tâm tình cũng vui vẻ lên.
Mãi đến khi tới trường quân đội, mục tiêu của ba người bất đồng nên chỉ có thể tạm thời tách ra.

Em trai thì có chút an tĩnh, Cố Thâm cũng không phải người nói nhiều, hai người trầm mặc tiến vào nơi nhận lời mời, cùng nhau tiếp thu khảo hạch trù nghệ.
Kỳ thật chính là nấu cơm.
Chẳng qua phòng bếp của thời đại tinh tế cũng phi thường cao cấp, các loại thao tác, nút bấm nhiều đến nỗi bọn họ xem đến hoa mắt, suýt chút nữa muốn bỏ nghề đầu bếp luôn.

Cũng may những người khác cũng sẽ không biết làm.

Xuất thân của bọn họ đều từ tinh cầu rác rưởi, cho nên khảo quan bảo cố ý giảng giải một lần, rồi một lần nữa bắt đầu khảo hạch.
Cố Thâm hướng người em trai nhỏ giọng nói: "Trên đường tới tôi đã xem qua tư liệu, tôn chỉ đầu bếp của trường quân đội chính là hiệu suất cao, nhanh chóng cấp đồ ăn bổ sung năng lượng cho chiến sĩ , còn hương vị thì xếp thứ hai, lúc thi đấu cố gắng chú ý một chút."
Người em trai liên tục gật đầu, vẻ mặt thụ giáo.
Chờ đến phiên bọn họ, Cố Thâm cùng em trai không hẹn mà cùng lựa chọn nguyên liệu nấu ăn có nhiều năng lượng để tiến hành xử lý.
So với những người phía trước dùng trình độ tinh xảo, thì hai người bọn họ đại khái chỉ có thể dùng từ thô ráp tới hình dung, hơn nữa tốc độ phi thường mau.
Còn hương vị, em trai nói từ lúc ở tinh cầu rác rưởi vẫn luôn là gã nấu cơm, cho nên thực không tồi.

Cố Thâm càng không cần phải nói, trong đầu y nắm giữ thực đơn của mấy vạn năm, chẳng sợ có nhiều nguyên liệu đã bị thành di tích, vẫn như cũ có thể tùy tâm xử lý.
Người chấm điểm buông đũa xuống, trên mặt không hiện bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại rất hài lòng.

Quả nhiên kết quả cuối cùng người trúng tuyển chính là bọn họ.

Bởi vì Cố Thâm là Omega, nên được cố ý an bài bên phía nhà ăn của Omega.

Người thông báo cho bọn họ còn tinh tế liếc nhìn Cố Thâm, còn nói: "Kỳ thật cậu có thể tham......"
"Không!" Cố Thâm giành nói: "Mộng tưởng của tôi chính là làm đầu bếp!"
Đối phương: "......"
Được rồi.
Đối phương cũng không nói gì nữa, chỉ ghi nhớ phương thức liên hệ, rồi nói với y trường quân đội bao an bao ở, mỗi thang được phát 9000 tinh tệ, còn có thể tăng lương từ từ.
Cố Thâm ngoài ý muốn phát hiện cũng không tệ lắm, nhận chìa khóa rồi cùng người em trai đi ra ngoài.

Người em trai cũng rất thỏa mãn: "Một tháng 6000 còn bao ăn bao ở, còn có phúc lợi hàng năm, so với những công việc tìm được lúc trước còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
Cố Thâm: "?"
Y nói: "Tại sao của tôi lại 9000?"
Người em trai hâm mộ 2 giây, rồi buồn bã nói: "Cậu biết tại sao đầu bếp Omega khó tìm không?"
Cố Thâm: "......"
Thì ra là thế.
Khi hai người đến cửa trường quân đội, anh trai Chúc Lãnh đã ngồi đợi sẵn ở cầu thang, trên mặt mang theo sự tang thương, thấy bọn họ câu đầu tiên nói chính là: "Tôi thành công!"
"Em cũng thành công!" Người em trai cũng không cam lòng yếu thế, lại nhịn không được xem vết thương của anh trai, ngoài miệng nói: "So với anh còn nhẹ nhàng hơn."
Anh trai hừ lạnh một tiếng: "Về sau anh mày trở nên nổi bật, được miệng to ăn thịt lớn, lúc đó thằng em mày ngồi nhìn xương đi!"
Nói xong lại nghĩ tới Cố Thâm, vội vàng bổ sung: "Cậu đừng để ý, có mộng tưởng so với người khác còn lợi hại hơn."
Cố Thâm: "......"
Không cần an ủi đâu.

Thời gian không còn sớm, Cố Thâm tạm biệt hai anh em, trước khi về nhà còn tới trạm cứu trợ nhìn một chút.

Người xếp hàng ngoài cửa càng ngày càng ít, người còn lưu lại nơi này ngoài những người nhát gan ra, thì còn lại là những người đã bị đào thải nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.

Cố Thâm quét mắt, không phát hiện dị thường.
Chẳng lẽ là do y suy nghĩ nhiều?
Không thể nào.
Người kia đến tình cảm đều có thể lừa, nhắc đến trạm cứu trợ chắc chắn là có mục đích, nếu không xếp người theo dõi ở ngoài vậy thì hẳn là bên trong đã sắp xếp sẵn.
Cố Thâm bình tĩnh đi ngang qua, vừa về đến nhà lại bắt đầu tước gậy gỗ.
Y không thể rảnh rỗi, cho nên dẫn tới số lượng gậy gỗ nhỏ lại ngày càng nhiều, mãi đến khi tước xong 30 cây gậy gỗ mới coi như là hoàn thành.

Khi Cố Thâm tước gậy gỗ có cố ý lưu lại lá cây, sắp từng mảnh lá cây thành hàng, rồi sử dụng linh lực chậm rãi ghép lại với nhau, sau mấy lần, tất cả đã biến thành một thể, giống như một tấm vải màu xanh lá.

Nếu là trước kia Cố Thâm còn sẽ cố ý sửa lại màu sắc, nhưng hiện tại lại cảm thấy màu sắc này rất thích hợp với y, cho nên trước tiếp dán lên gậy gỗ mới tước được, chế thành một chiếc quạt xếp.
Quạt thử một lần.

Ừ, thực tốt, coi như không ném tay nghề.
Cố Thâm cất quạt xếp đi, quyết định về sau lúc nào cũng sẽ cầm cái quạt này trong tay, cố gắng nhìn cái nhan sắc này!
......
Trong cung điện, sau khi bệ hạ nghe báo cáo xong đột nhiên nghiêng đầu, rồi lại đột nhiên dừng lại.
Muốn hắt xì nhưng không thể nào hắt nổi.
Hắn sờ sờ chóp mũi, bởi vì không thoải mái cho nên sắc mặt càng kém hơn.
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, mọi người động tác nhất trí lui về phía sau ba bước, sợ chính mình lại phải thể nghiệm cảm giác bị tin tức tố chi phối.
Cũng may chỉ nóng lên có 2 độ, sau đó đã bị khống chế.

Sắc mặt Yến Hàn hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."
Sau lưng người báo cáo đang không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, gập ghềnh nói: "Viện nghiên cứu nói, đồ vật kia là được làm sẵn ở trong quang não, cũng chỉ có thể khởi động khi sử dụng quang não, muốn sửa đổi phải nghiên cứu lại một lần nữa....."
Nháy mắt Yến Hàn càng thêm u ám, nhìn chằm chằm người báo cáo.
Người báo cáo âm thầm kêu khổ, căng da đầu nói: "Yêu cầu của ngài bọn họ thật sự hữu tâm vô lực."
Nhiệt độ không khí ngày càng tăng, giống như một núi lửa đang chuẩn bị phun trào, phun ra từng mảng lớn dung nham rồi không kiêng nể gì rửa sạch không gian.
Người ở đây đều bị sợ hãi, nhanh chóng xoay người lao ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm rồi khóa lại, khởi động che chắn tin tức tố, rồi kêu bác sĩ, mọi việc liền mạch lưu loát, như thể đã làm rất nhiều lần.
Nếu không chạy, kẻ chịu tội chính là ngươi.
Vài người còn ngồi xuống trước của hội nghị tám nhảm: "Tin tức tố của Bệ hạ ngày càng hung dữ, lần sau khi chúng ta tới có lẽ phải mặc đồ tác chiến rồi mới tới quá."
"Cậu không sợ bệ hạ càng tức giận hơn sao?"
"Không vậy thì còn phải làm sao? Lại đến hai lần nữa tôi đều có thể chết ở chỗ này."
"Đừng nói hai lần, một lần là có thể thành huyết tràng."
"Giải Phồn đâu? Cư nhiên buổi tối hôm nay anh ta không ở đây, quá gà!"
"Nghe nói là đang huấn luyện quân đội, thật tốt nha, còn có cái lý do để chạy trốn."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, giọng nói của bọn họ còn chưa tiêu tan, Giải Phồn liền xuất hiện ở bậc thang, mặt mang ý cười hướng bọn họ gật đầu: "Buổi tối tốt lành."
"Không tốt." Mấy người động tác nhất trí lắc đầu: "Đừng đi vào, tin tức tố của bệ hạ lại bạo động."
Giải Phồn thu lại ý cười, theo chân bọn họ cùng nhau ngồi xổm bên ngoài, chờ bệ hạ thu hồi tin tức tố.
"Bệ hạ, Sài Dữ nói cậu ta từng gặp qua Cố tiên sinh, chỉ là đối phương cự tuyệt cùng cậu ta lui tới, sau đó liền tránh đi."
Sau vài giây an tĩnh, hệ thống phát ra âm thanh mở khóa.

Giải Phồn nghẹn khẩu khí, ở trong ánh mắt đồng tình của mọi người đi vào.
Tin tức tố đã bị rửa sạch hơn phân nửa, nhưng ngưỡng pheremore của Alpha trời sinh có tính áp chế, khi đi vào vẫn làm hai chân Giải Phồn nhũn ra, dựa gần cửa không dám đi qua.
Anh bay nhanh báo cáo: "Cố tiên sinh từng dò hỏi qua Sài Dữ, nhưng bởi vì lo lắng thân phận của ngài nên không dám nhiều lời, cho nên chỉ có thể nhìn đối phương tức giận, sau đó ngài ấy đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, về sau cũng không tới phòng huấn luyện."
"Tôi đã phân phó cho cậu ta tìm kiếm tin tức của Cố tiên sinh, nếu không có ở Giang gia sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm ở gần biên cảnh, bảo đảm sẽ không để Cố tiên sinh rời đế quốc đi liên minh."
Tin tức tố của Yến Hàn lại bắt đầu quay cuồng, giống như bị mà nhập bắt đầu lẩm bẩm: "Đoạn tuyệt lui tới......"
Thái độ này không phải hướng tới Sài Dư, mà là nhằm vào hắn.

Nghĩ lại cũng đúng, sau một hồi rối rắm thấm thỏm mới có thể chủ động một lần, kết quả đối phương biến mất vô tung vô ảnh, trực tiếp đem y vứt bỏ.

Loại tình huống này cả đời không qua lại với nhau đều là bình thường.
Chỉ cần ngẫm lại Yến Hàn liền cảm thấy đau lòng, hận không thể tìm thấy Omega, rồi ôm y vào lòng để giải thích cho thật tốt, nói cho y biết hết thảy mọi chuyện đều là hiểu lầm.

Đúng rồi!
Lý trí của Yến Hàn đột nhiên thượng tuyến nói: "Tìm ở Thủ đô đi, phái người nhìn chằm chằm trạm cứu trợ tinh cầu rác rươi, ở trường quân đội cũng đi nhìn xem......"
Hắn đang nhanh chóng đem những con đường mà y có thể tới nói một lần, rồi khẳng định nói: "Nếu em ấy không ở biên cảnh, chắc chắn sẽ tìm cơ hội đến thủ đô, cho người cần thận điều tra một chút."
Trước mắt Giải Phồn biến thành màu đen, đỡ của đáp ứng: "Vâng!"
Yến Hàn: "Kiểm tra từ khi chúng ta trở về đến bây giờ, kiểm tra luôn những người ưu tú ở thủ đô luôn!"
Giải Phồn: "......!Vâng."
Yến Hàn nhíu mày suy tư, còn chưa kịp nói tiếp, liền thấy Giải Phồn đang dựa vào cửa đột nhiên ngã xuống, hoàn toàn hôn mê.

Yến Hàn: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Bệ hạ: Trọng điểm kiểm tra những người ưu tú!
Cố Thâm: Không liên quan tới tôi, tôi chỉ là một đầu bếp nho nhỏ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi