TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 109. Ngoại truyện 1.

Ngày công bố điểm thi đại học cũng là ngày mà Sở Thao và Giang Thiệp kết thúc chuyến du lịch, đang ở cùng nhau trong khách sạn.

Bọn họ cũng không quá khẩn trương, họ đã từng nghĩ vận mệnh có thể quyết định thi cử, nhưng hiện tại lại cảm thấy mọi thứ đều đã qua đi. Sở Thao mở trang web, kiểm tra thành tích của mình, nhìn thấy bảng xếp hạng toàn tỉnh kia, cậu biết mình có thể thẳng tiến vào ngành top của trường. Còn xếp hạng của Giang Thiệp tuy rằng không cao bằng cậu nhưng theo điểm chuẩn của năm trước, y vẫn có thể đỗ vào đại học T.

Bọn họ đã phát huy tốt hơn so với những lần thi bình thường, trong phòng thi đại học, tâm lý đã đóng góp một phần không nhỏ vào kết quả đạt được.

Sở Thao duỗi người, đặt máy tính sang một bên, đi tới giường, nằm lăn ra, thở dài một cái, trên mặt không nhịn được mà lộ ra ý cười.

"Thật tốt, tất cả nguyện vọng của em đều đã thực hiện được rồi."

Giang Thiệp bò tới, đè lên chống hai bên sườn mặt cậu, chế nhạo nói:

"Anh phát huy tốt như vậy, không có khen thưởng gì sao?"

Sở Thao hơi hơi chống chân, ánh mắt trượt xuống, bụng nhỏ nhẹ nhàng phập phồng.

"Trong khoảng thời gian này khen thưởng còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Giang Thiệp duỗi tay tới eo cậu, vén lên góc áo cậu, trượt vào:

"Không đủ."

Bàn tay y đụng vào làn da cậu, ngón tay khô ráo nhẹ nhàng cọ xát và nó, nhiệt độ dần dần tăng lên. Hầu kết của Sở Thao nhẹ lăn, biểu tình cũng bắt đầu nghiêm túc, cậu giơ tay nắm lấy khuỷu tay Giang Thiệp.

Đại chiến chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Nhưng ngay lúc này di động của Sở Thao và Giang Thiệp đồng thời vang lên. Bầu không khí nóng bỏng bị đánh vỡ một cách cực kỳ tàn ác, Giang Thiệp nghiến răng buồn bực. Nhưng y cũng biết, hôm nay không nhận cú điện thoại này hẳn là không yên.

Sở Thao vỗ vỗ y, nói: "Ngồi dậy, nhận điện thoại đi."

Giang Thiệp lẩm bẩm nói:

"Bọn họ không phải đều biết số báo danh của chúng ta hay sao, tự mình tra không phải được rồi à."

Nhưng y vẫn bò xuống khỏi người Sở Thao, chạy tới phòng vệ sinh nhận điện thoại. Sở Thao vuốt vuốt lại mái tóc hỗn độn, cầm di động lên, không ngoài ý muốn là bà Tống Miên gọi tới, cậu vừa mới ấn nhận cuộc gọi tiếng nói của bà Tống đã truyền ra.

"Con được lắm Sở Thao, ngày công bố kết quả thi mà con cũng không thèm về nhà sao!"

Sở Thao nhíu mày vì thanh âm gào thét của bà Tống, cậu không khỏi kéo điện thoại ra xa, bất đắc dĩ nói:

"Ba mẹ không phải đã thấy thành tích của con rồi hay sao?"

Bà Tống nhất định đã tra thành tích của hai anh em cậu trước rồi, cậu rất hiểu bà mà.

Bà Tống hít sâu một hơi. Bà cũng không phải đang trách mắng cậu mà thực tế là thành tích của cậu tốt quá mức làm bà cực kỳ kinh hỉ.

"Con cũng chơi quá điên rồi, đã bao lâu rồi còn không về nhà."

Sở Thao khom người, chống tay lên ban công, nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài cửa sổ:

"Ngày mai con về."

Thật ra đêm nay hai người bọn cậu đã về tới thành phố Hoài Nam, nhưng cả hai đều không vội vàng trở về nhà, vì vậy quyết định ở khách sạn thêm một đêm.

Bà Tống vẫn lải nhải:

"Ngành con chọn chắc hẳn là không thành vấn đề, nếu thật sự không vào được công nghệ sinh vật - y học thì nhất định có thể vào được viện khoa học sinh vật rồi."

Sở Thao gật đầu nói: "Để xem đã mẹ, ngành nào cũng được."

Nhưng mà cậu vẫn hy vọng mình có thể vào được khoa y học, để có thể cùng với thấy giáo làm nghiên cứu. Hy vọng bức thư đề cử của thầy có tác dụng nhất định.

Bà Tống dừng một chút rồi hạ giọng nói:

"Người kia thi thế nào?"

Sở Thao hơi nhướng mày: "Mẹ hỏi Giang Thiệp sao?"

Bà Tống "ừ" một tiếng có lệ.

Nếu thật sự không phải không nhịn được, bà thật sự không muốn biểu hiện mình quan tâm tới thành tích của Giang Thiệp. Thật ra quan tâm Giang Thiệp cũng là quan tâm Sở Thao. Bà sợ nếu Giang Thiệp có thi rớt, mấy trường học hay học viện ở đế đô y không vào được, vậy Sở Thao nhất định sẽ thương tâm như thế nào.

Sở Thao cười nói:

"Cậu ấy thi cũng được, vừa đủ điểm vào trường đại học T, còn vào ngành nào thì có khả năng phải chờ điểm chuẩn, chưa biết được, mỗi năm tình huống lại khác nhau mà."

Cuối cùng bà Tống thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy anh thì sao ạ?" Sở Thao tất nhiên muốn hỏi về Sở Tinh Ninh, cậu có chút hổ thẹn. Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp, người nhà cậu đã lên kế hoạch cùng nhau đi du lịch, nhưng bởi vì cậu và Giang Thiệp đã hẹn trước, vì vậy mà nhà cậu phải hủy bỏ kế hoạch này, dẫn tới 3 người nhà cậu cũng chưa đi du lịch ở đâu cả.

Bà Tống do dự một chút, loẹt quẹt dép lê đi vào trong buồng. Sở Thao nghe thấy tiếng dép lê cọ sát trên mặt sàn, còn có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Vào trong buồng, bà Tống thở dài nói.

"Thành tích của anh con không cao như con, trường T mà nó muốn học chắc không vào được."

Sở Thao giật mình: "Anh ấy ..... phát huy không tốt hay sao ạ?"

Bà Tống có chút ủ rũ:

"Không biết có phải là do quá khẩn trương hay không mà môn ngữ văn của nó điểm rất thấp, những câu đáp đề thì không có vấn đề gì, nhưng tới bài làm văn, phỏng chừng bị lạc đề. Mẹ hỏi nó có muốn học lại rồi thi lại một năm không, nó nói thôi."

Sở Thao toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Cậu nhớ rõ, đề bài viết văn năm nay là về "Tín nhiệm". Tuy rằng anh cậu biểu hiện ra ngoài không sao cả nhưng nhất định vẫn bị Bùi Giáng làm ảnh hưởng.

Sở Thao hung hăng nắm chặt bàn tay lại, khớp xương vang lên răng rắc.

Nói không tức giận thì là giả. Anh cậu đã nỗ lực nhiều năm như vậy, vẫn luôn khát vọng thi được vào nơi mơ ước kia, vốn dĩ trình độ của anh ấy thừa sức có khả năng vào.

Nhưng cuối cùng lại vì một lý do buồn cười như vậy mà thất bại.

Bà Tống nhanh chóng nói:

"Con cũng đừng vội vàng, tuy rằng Tinh Ninh không phát huy tốt, nhưng xếp hạng cũng không tồi, dù cho không vào được đại học T thì còn có thể vào khoa pháp luật của đại học F, nó cũng thích vào đó."

Sở Thao lẩm bẩm: "Nhưng đại học F lại không ở Đế đô."

Bà Tống: "Đúng vậy, nhưng mà mẹ cũng nghĩ kỹ rồi, nếu chúng ta tỏ vẻ tiếc nuối thì anh con nhất định càng thấy khó chịu. Việc đã qua thì cho qua đi, giống như lời con nói đó, mọi người vui vẻ là tốt rồi, con có thể thi đỗ vào trường con mong muốn là mẹ đã thấy thỏa mãn rồi."

Thời khắc bà Tống nhìn thấy thành tích của Sở Tinh Ninh, tâm thái của bà đã có sự biến hóa rất lớn.

Toàn bộ sự oán giận, bực tức, không thể tin được hay nghi hoặc đều nghẹn lại trong lòng, một chữ bà cũng không thể nói lên lời. Bởi vì bà có thể cảm giác được, tuy rằng đứa nhỏ của bà rất bình tĩnh, nhưng thân thể gầy yếu kia tựa như một tòa cao ốc lung lay sắp đổ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi là sẽ sụp đổ mất.

Bà Tống nói tiếp: "Có khả năng anh con đã có dự cảm, lúc điền nguyện vọng, nó đã từng tra xét suy nghĩ về đại học F rất lâu, cuối cùng mới chọn khoa pháp luật."

Sở Thao gượng cười, nói:

"Vâng, đại học F cũng là danh giáo trăm năm, dù sao tương lai anh cũng ra nước ngoài du học, đại học F hay đại học T đều cực tốt, chờ con về, nhà chúng ta cùng đi ra ngoài chơi vài ngày nhé."

Bà Tống nhanh chóng gật đầu:

"Được, anh con có chuyện gì cũng không nói với ba mẹ, nhưng có khả năng nó sẽ nói với con đó."

Nhưng chờ tới khi Sở Thao về nhà, Sở Tinh Ninh cũng không hề nói gì với cậu hết. Anh giống như hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc mơ hồ trước đó. Bây giờ, anh đang hỗ trợ cùng lập kế hoạch đi du lịch, đặt khách sạn, còn dùng thời gian nhàn hạ ghi âm mấy bài tự hát rồi phát trên mạng.

Tuy rằng Sở Thao cảm thấy anh hát không tồi, nhưng vì Sở Tinh Ninh không lộ mặt cho nên trong biển internet mênh mang, không được chú ý nhiều. Sở Tinh Ninh cũng không để bụng, dù sao đó chỉ là thú vui tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi mà thôi.

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, khai giảng đại học bắt đầu.

Giang Thiệp vào khoa tiếng Đức, còn Sở Thao thuận lợi vào khoa y học.

Vào ngày tới trường báo danh, Sở Thao mang Giang Thiệp tới chào vị thầy giáo kia.

Thầy gầy gò hơn năm đó rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn cực kỳ tốt, quá trình trị liệu thống khổ vẫn chưa tạo ảnh hưởng quá lớn với ông. Ông đã một lần nữa đầu nhập tất cả vào công việc, bắt tay làm việc với những nghiên cứu sinh.

Thầy vừa thấy Sở Thao thì rất cao hứng nói:

"Cuối cùng thì em cũng tới rồi! Năm đó thầy đi rất nhiều trường diễn thuyết nhưng chỉ có em là thu hoạch duy nhất của thầy!"

Sở Thao cong cong đôi mắt, trong lòng có một loại cảm kích không nói lên lời:

"Em cảm ơn thầy, những lúc em thấy khó khăn nhất, thầy vẫn luôn cổ vũ em, làm em tìm được phương hướng cho tương lai."

Thầy võ vỗ bả vai cậu nói:

"Sở Thao, em cũng không cần khách khí với thầy, hãy coi thầy như người bạn vong niên, nói thật, tuyến thể tâm...."

"Khụ khụ!" Sở Thao che miệng, ho khan vài tiếng.

Thầy lập tức dừng lời, theo bản năng nhìn liếc mắt qua Giang Thiệp một cái.

Sở Thao giới thiệu:

"Thưa thầy, đây là bạn trai em, tên là Giang Thiệp."

Thầy giáo bừng tỉnh: "Ồ, ồ, hai người có phải học cùng trường hay không, năm đó lúc thầy diễn thuyết có phải cậu ấy cũng ở đó không?"

Thầy giáo thông minh chuyển dời đề tài. Ánh mắt của Giang Thiệp lưu luyến một chút giữa hai người rồi cười nói:

"Đúng vậy ạ, đáng tiếc năm đó em không nghiêm túc nghe mà ngủ gật mất."

Thầy giáo cười ha ha nói:

"Haizzzz, người không muốn nghe giảng rất nhiều, nếu không phải thầy đây gắn mác đại học T thì phỏng chừng không có trường cao trung nào muốn thầy tới giảng dạy đâu."

Sở Thanh nhanh chóng nói: "Thầy giảng rất hay mà."

Thầy xua xua tay:

"Không được rồi, mấy năm nay hơi thở không tốt, nói chuyện cũng hữu khí vô lực, lúc thầy đi dạy còn phải mang loa khuếch đại thanh âm đấy."

Dứt lời ông mím môi, xoay tay lại tìm cốc trà của mình. Kết quả vừa mở nắp ra thì thấy bên trong không có nước.

Ông lại xoay mặt nhìn về máy lọc nước bên cạnh sô pha nhưng bên trong cũng đã trống không. Hôm nay lại là cuối tuần, mấy người lao công đổi nước cũng đã nghỉ.

Sở Thao thấy vậy lập tức muốn nhận lấy cái cốc kia nói:

"Thầy à, để em đi lấy nước giúp thầy nhé."

Thầy do dự một chút rồi giao cốc nước không cho cậu nói:

"Vậy em phải cẩn thận không nóng đấy."

Sở Thao gật đầu, cầm cái cốc đi ra ngoài. Lúc này, thầy giáo bắt đầu đánh giá Giang Thiệp, rồi chậm rãi nói:

"Sở Thao là một đứa trẻ ngoan, em ấy rất thích em, vì vậy em nên đối đãi với em ấy tốt một chút nhé."

Những lời dư thừa khác ông không tiện nói ra, ông chỉ sợ sẽ có một ngày Sở thao bước vào vết xe đổ của mình, cái loại thống khổ ấy, ông không đành lòng để Sở Thao phải thừa nhận.

Giang Thiệp lười nhác, kéo kéo khóe môi nhẹ giọng nói:

"Tuyến thể tâm linh phải không ạ."

Thầy giáo ngẩn ra: "Hả?"

Giang Thiệp nâng mắt lên, nghiêm túc nói:

"Sở Thao có thứ đó phải không ạ?"

Thầy giáo nhíu mày, kinh ngạc nói:

"Làm sao mà em biết được?"

Giang Thiệp chớp mắt, y nghe thấy được tiếng bước chân của người kia càng lúc càng ở gần ngoài cửa.

Y vừa nhanh chóng vừa ngắn gọn nói:

"Bởi vì em cũng thật sự thích em ấy."

------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi