TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 22. Chương 22.

Trận mưa ban chiều rất lớn, nhưng hiện tại đã tạnh ráo, bầu trời đêm đen đặc đã trở nên sạch sẽ trong suốt còn có vài ngôi sao điểm xuyết trên không trung.

Mùi tanh nồng đặc trưng của cơn mưa đã tan đi, nương theo đèn đường oánh bạch, mơ hồ có thể thấy một hai cánh chim nhỏ đang nơm nớp lo sợ chấp chới bay lượn.

Sở Thao che mũi lại, thấp thấp ho khan một tiếng, còn chảy ra một ít nước mắt sinh lý. Cậu hơi nghiêng người liếc mắt trộm nhìn về phía Giang Thiệp.

"Cậu.... không có việc gì chứ?"

Trời sinh Sở Thao có chút mẫn cảm, cảm xúc của Giang Thiệp được che giấu rất sâu, biến hóa cũng không lớn nhưng cậu có thể cảm thụ được.

Giang Thiệp cười khinh miệt một cái, y móc từ trong túi một bao thuốc lá lấy ra một điếu, đẩy nắp bật lửa, chắn gió, ngọn lửa lung lay trong gió vài cái rồi run rẩy đốt vào điếu thuốc. Điếu thuốc được châm lên, Giang Thiệp hút mạnh một hơi rồi thở ra mùi hương trái cây vốn thanh đạm mà giờ lại có chút cay độc.

Sở Thao không hút thuốc lá bao giờ nhưng cậu biết loại thuốc lá mà Giang Thiệp hút không giống với thuốc lá mà ba cậu hay hút. Không gay mũi khó ngửi như vậy, thậm chí nó còn mang theo hương hoa quả nồng đậm.

"Đi lấy quần về thôi."

"Hả?" Sở Thao sửng sốt.

Giang Thiệp nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn cậu một cái:

"Hả cái gì mà hả, tự dưng không đâu đi vào trụ sở cảnh sát một chuyến, bị mang tiếng mà chả làm gì không phải mất công sao?"

Sở Thao: "...."

Ngữ khí này, phảng phất như bọn họ thật sự chuẩn bị trộm cái gì đó vậy. Ngại với Giang thiếu gia đang làm ra vẻ không có việc gì nhưng lại đang buồn bực không có chỗ phát tiết cảm xúc nên Sở Thao đành phải đi cùng y, một lần nữa cạy khóa lấy ra cái quần dính Coca.

Bà chủ đã viết cái nhãn tên của Sở Thao và ngày nhận dán ở lưng quần, cái quần của Giang Thiệp mà viết tên của Sở Thao thoạt nhìn có chút cổ quái. Sở Thao cố tình xem nhẹ điểm cổ quái đó, chỉ gấp lại nó cho bằng phẳng.

Giang Thiệp kẹp đầu lọc của điếu thuốc trong tay, nhíu mày nói:

"Gấp làm gì, dù sao cũng phải giặt."

"Thói quen rồi." Sở Thao nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Từ khi còn nhỏ, bà Tống Miên đã yêu cầu hai anh em cậu tự thu dọn đồ vật của mình, bởi vì công việc của bà rất bận, tiền lương cũng không cao, vì vậy tính tình của bà rất nóng nảy, ngay cả ông Sở Giang Dân cũng không thể may mắn thoát khỏi việc bị trách mắng.

Sở Thao không muốn bị mắng cho nên đã hình thành thói quen việc của mình phải làm được tận thiện tận mỹ.

"Cậu thường xuyên tự mình gấp quần áo à?"

"Bằng không thì ai làm cho."

Giang đại thiếu gia khác hẳn với Sở Thao, tuy rằng y chưa từng thể hội qua bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ nhưng ông Giang Thích Phong và bà Thẩm Tình có rất nhiều tiền, đối với đứa con trai duy nhất là y đây cũng không tiếc thứ gì.

Nhà y chỉ tính người giúp việc cũng có 3-4 người, dọn dẹp gấp quần áo không phải tự mình động thủ cho nên Giang Thiệp cảm thấy Sở Thao rất hiền huệ.

"Thủ pháp không tồi nha, giống hệt người giúp việc nhà tôi."

Sở Thao hít sâu một hơi mắng:

"Mẹ nó, cậu thật biết dùng cách so sánh."

Gấp quần áo xong, Sở Thao lại cho vào túi nilon, sau đó khóa kỹ cửa hàng cho bà chủ, kiểm tra không còn sơ sót gì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Việc trong lòng buông xuống, cậu cảm thấy đầu óc mình căng ra, hai chân cũng có chút mềm.

Quần áo trên người đã tự khô, hàn ý nhập thể, cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Cậu treo túi nilon lên tay lái xe, vỗ vỗ yên xe vẫn còn đọng nước, rồi từ biệt với Giang Thiệp.

"Hôm nay thực sự cảm ơn cậu, cậu muốn cái gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn, đừng quá mức là được."

Cậu còn không quên phải báo đáp Giang Thiệp.

Dứt lời, Sở Thao đẩy chiếc xe đạp về phía đường cái lớn, đèn đường trước mắt bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, ánh đèn giống như những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi xuống đầy đất làm đầu óc cậu choáng váng.

Một tiếng còi chói tai vang lên, theo bản năng Sở Thao dừng bước.

Ngay sau đó một cỗ sức lực mạnh mẽ ngang ngược kéo cậu về phía sau, tay lái xe rời khỏi tay, phần eo cậu mềm xuống, lưng cậu đụng vào trong lồng ngực vững chắc của một người.

"Muốn chết à!"

Giang Thiệp kinh hồn chưa định, giơ tay hung hăng vỗ vào mu bàn tay của Sở Thao.

Tài xế hùng hổ chuyển tay lái, vòng qua xe đạp của Sở Thao rồi tăng tốc rời đi. Bánh xe lăn qua vũng nước bắn lên không ít nước bẩn suýt chút nữa vấy lên người cậu.

Sở Thao thở hổn hển, lúc này ý thức mới chợt thanh tỉnh, nhưng theo sau là hương vị tin tức tố của Giang Thiệp không kiêng nể gì đấu đá lung tung. Tin tức tố của y đan xen hỗn hợp với mùi thuốc lá hoa quả giống như một liều thuốc cường lực đâm vào làn da của Sở Thao.

Vì áo cậu ướt nên Giang Thiệp đã đem áo khoác ngoài cho cậu, bên trong y chỉ mặc áo ngắn tay còn dầm mưa hóng gió nên thuốc ức chế chỉ còn đọng lại chút ít, y cũng không phun thêm thuốc ức chế cho nên giờ phút này, hai người kề sát nhau như vậy, Sở Thao cảm giác được tin tức tố của Alpha đang đối nghịch nhau mà tất nhiên Giang Thiệp cũng có cảm giác.

Nhưng thể lực hiện tại của Sở Thao không đủ, lực công kích của tin tức tố cũng rất yếu, đối với Giang Thiệp mà nói giống như bị một bàn tay nhỏ đấm nhẹ vài cái dục cự hoàn nghênh vào lồng ngực. Mà trong nháy mắt Sở Thao cảm nhận được tin tức tố của Giang Thiệp, lỗ chân lông cả người cậu phảng phất như mở ra. Cậu muốn đẩy người kia ra nhưng lại không thể động đậy.

Một tay Giang Thiệp nắm chặt lấy cánh tay cậu, một tay đỡ lấy cậu, hai người bọn họ hơn kém nhau tận 10cm, Giang Thiệp cúi đầu cơ hồ để sát vào sau cổ cậu.

Nếu người không biết mà nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định sẽ nghĩ là vị Alpha kia đang định đánh dấu Omega của hắn.

Khi nghĩ tới đây, Sở Thao nhẹ nhàng run lên, cảm thấy làn da sau cổ kia phảng phất như đang hô hấp, nó nhạy bén tới cực điểm đối với nhất cử nhất động của Giang Thiệp.

Khuôn ngực của Giang Thiệp rất rắn chắc, làn da cũng rất ấm áp, nhiệt độ kia như có thể xuyên thấu qua đồng phục truyền vào trong lòng Sở Thao.

Cậu phát hiện mình có phản ứng.

Cậu là một Alpha, vậy mà có thể nổi lên phản ứng đối với tin tức tố của một Alpha khác ư!

Chính cậu cũng cảm thấy tam quan từ khi sinh ra tới giờ như sụp đổ, cậu hoảng sợ, cắn lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để kích thích thần trí của mình, làm tiêu giảm sự hưng phấn không biết đến từ đâu.

TMD.

TMD TMD TMD !

Nếu cậu mà là Omega thì hiện tại chỉ sợ cậu sẽ cầu xin Giang Thiệp đánh dấu mình.

May mắn Alpha không dễ dàng bị tin tức tố của Alpha khác chi phối như vậy, đau đớn phủ lên kích thích, tiểu Thao Thao ủy khuất cúi đầu.

Giang Thiệp không hề phát hiện:

"Cậu run cái gì, không phải cậu bị bệnh đó chứ?"

Sở Thao nuốt nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống, tiếng nói khàn khàn:

"Không có, thân thể tôi rất tốt, rất ít khi sinh bệnh."

Ngón tay Giang Thiệp cảm thụ phần eo của cậu một chút, ngón tay kia thiếu chút nữa thăm tiến vào bên trong quần áo của cậu.

"Cơ thể không chút ấm áp."

Sở Thao có vòng eo tinh tế lại mềm dẻo, cơ bắp cân xứng không chút mỡ thừa, vì còn chưa ăn tối, cho nên phần bụng còn lép kẹp, lại khẩn trương nên eo tuyến được phác họa cực kỳ rõ ràng, nho nhỏ, phảng phất như một bàn tay có thể ôm trọn. Vừa nhìn qua chính là một vòng eo có thể chịu được lăn lộn.

Mí mắt Giang Thiệp khẽ run lên, lực đạo trên tay không tự chủ mà mạnh hơn một chút.

Trong lòng Sở Thao run lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đè lại cổ tay Giang Thiệp:

"Cậu có thể buông tôi ra không?"

Hai người ôm nhau bên đường, xe cộ qua qua lại lại, mà còn ở gần trường học như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.

Giang Thiệp mất hứng thú, chậm rì rì buông tay ra:

"Đều là Alpha, cậu thẹn thùng cái gì."

Sở Thao cũng không giải thích, yên lặng kéo lại quần áo rồi nói:

"Quần và áo sau khi giặt xong tôi sẽ mang trả cho cậu, tôi đi trước đây bằng không mẹ tôi sẽ sốt ruột."

Cậu sải bước lên xe, thân thể hơi cúi xuống vì ngược gió, dùng sức đạp mạnh, cưỡi xe đi về phía bệnh viện.

Còn Giang Thiệp vẫn đứng tại chỗ, xoa xoa lòng bàn tay, phảng phất như còn lưu lại xúc cảm mượt mà của vòng eo người kia trên đó.

"Hừ, rất mềm mại."

Giang Thiệp tự mình lẩm bẩm nhắc mãi.

-------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi