TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 73. Chương 73

Sở Thao hoàn toàn không ngờ rằng tư duy của Giang Thiệp đã chạy tới đây, cho nên không thể tránh khỏi có chút kinh ngạc. Việc tuyến thể tâm linh chỉ có cậu biết, Giang Thiệp lại không biết, theo bản năng trong suy nghĩ cũng như lời nói của mình, cậu coi việc nằm dưới là đương nhiên.

Sở Thao khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sau đó có chút mất tự nhiên chuyển mắt:

"Vậy xem ai đánh thắng được ai."

Trên thực tế, cậu không thể đánh thắng được Giang Thiệp.

Động tác khi đánh nhau của cậu tương đối có trật tự và bài bản, đều là những động tác Taekwondo đã được học, những chiêu thức này được khắc sâu vào cơ bắp, bảo cậu tự do phát huy thì ngược lại có chút bó tay bó chân.

Giang Thiệp thì khác, từ nhỏ đến lớn được mài giũa từ thực tiễn, hơn nữa có người mẹ là cảnh sát, từ khi còn nhỏ đã bị kéo tới huấn luyện ở cục, động tác khi đánh nhau càng linh hoạt làm đối phương không kịp phản ứng.

Lại còn, về phương diện chiều cao, Sở Thao không chiếm ưu thế, cho nên thật ra Sở Thao nói câu kia cũng cam chịu mình không muốn ở mặt trên.

Giang Thiệp nhăn mày vừa đi vừa nghĩ, cùng Sở Thao xách nước về lớp.

Lớp 3 đã bắt đầu hành động, âm thanh chói tai của bàn ghế ma sát với mặt sàn khiến cho lỗ tai người nghe ê ẩm, ngay cả mặt sàn cũng nhẹ nhàng run lên.

Cửa sổ phòng học được mở rộng, những trang vở còn đang mở trên bàn bị gió lùa phát ra thanh âm sàn sạt, bồn hoa bên cửa sổ mới vừa được tưới tắm bị làn gió nhẹ thổi mang theo hương vị ẩm ướt tươi mát lan khắp căn phòng.

Phòng học sáng hơn rất nhiều, dưới mặt đất còn rơi rớt vài trang giấy bỏ hay giấy ăn đã dùng.

Giang Thiệp xách xô nước vào trong phòng học, đặt trên bục giảng:

"Giặt giẻ lau đi, cây lau nhà thì đừng có mà chạm nào chỗ nước này."

Từ Viên vung vẩy giẻ lau tới gần, nhẹ buông tay ra, chiếc giẻ trắng bóc rơi vào xô nước, trong một khoảnh khắc bị nước tẩm ướt, chậm rì rì trầm xuống.

"A Thiệp tại sao quần áo anh lại ướt như vậy?"

Từ Viên liếc mắt qua, hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn biết đáp án, rốt cuộc thì xách một xô nước đầy như vậy, bị ướt một chút cũng là bình thường.

Giang Thiệp cong khóe môi lên, vừa bất đắc dĩ lại có chút khoe ra nói:

"Do người nào đó quá nghịch ngợm thôi."

Cả người Từ Viên run lên:

"... Anh, em nổi một thân da gà, anh có tin không?"

Vô luận thế nào, hắn cũng không có biện pháp liên hệ hình ảnh nghịch ngợm với lớp trưởng nha.

Ý cười của Giang Thiệp càng sâu hơn:

"Tao tin, tao chỉ có chút buồn bực là, đầu óc mày bị chó ăn hay sao, hiện tại mới nhìn ra được hai chúng ta có việc?"

Từ Viên không cam lòng, phản bác:

"Anh và Phương Thịnh liên thủ gạt em, thật không biết xấu hổ còn nói ra? Nếu không phải tư duy của em nhanh nhẹn, nháy mắt mình ra được âm mưu của các người thì các người còn định giấu bao lâu nữa!"

Giang Thiệp hừ lạnh một tiếng:

"Vô nghĩa, ai thèm giấu, ông đây cả ngày gian khổ học tập như 'cẩu', mày cho rằng tao nhàn rỗi hay sao? Không đúng, hiện tại còn không bằng 'cẩu' nữa, 'cẩu' đâu cần thi đại học chứ."

Từ Viên vừa định phát tác, nhưng vẫn cố hạ giọng, sợ người khác nghe thấy:

"Ai có thể nghĩ tới, anh lại thích Alpha, đại ca anh thật quá hoang dại????"

Giang Thiệp khinh miệt nói:

"Mày biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình không?"

Từ Viên yên lặng mà trợn trắng mắt, vớt giẻ lau từ trong xô nước lên, bọt nước vấy đầy ra đất, còn bắn tung tóe lên giày của hắn.

Từ Viên không thèm để ý, túm lấy chiếc giẻ đầy nước, nói:

"Tạm biệt."

Người phụ trách quét nhà thét to:

"Từ Viên! Mày làm ướt hết mặt sàn thế này thì chúng tao quét kiểu gì!"

Mấy tờ giấy bỏ dưới sàn bị dính nước tới nỗi có thể nhìn xuyên được chữ viết ở mặt dưới, chúng bám chặt lấy mặt sàn.

Từ Viên cất bước chạy.

Sở Thao đang ngồi xổm lau mặt tường, thấy Từ Viên lỗ mãng lao ra từ trong phòng học, trong tay còn vung vẩy cái giẻ ướt đẫm.

Cậu vừa định mở miệng gọi hắn thì Giang Thiệp chậm rì rì đi từ phòng học ra.

Sở Thao ngẩng đầu hỏi:

"Cậu lại chọc cậu ta à?"

Giang Thiệp nhún nhún vai, vô tội nói:

"Tại sao lại là tôi, tôi không đáng để tín nhiệm như vậy sao?"

Sở Thao lười cãi cọ với y, cậu nhúng giẻ lau vào xô nước bên cạnh, dùng tay cẩn thận vò vò, trong nháy mắt bụi bẩn bùn đất hòa vào trong nước, tức khắc xô nước đã chuyển màu.

Tuy rằng thời tiết hiện tại khá nóng, nhưng nước máy ở trường trực tiếp được hút lên từ dưới ngầm, sau đó được lọc sơ qua, cho nên nước vẫn còn khá lạnh, Sở Thao ngâm cả đôi tay trong nước, lòng bàn tay cậu nhanh chóng bị lạnh tới đỏ lên.

Giang Thiệp nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cậu đang dùng sức vắt lấy chiếc giẻ lau rồi lòng bàn tay đỏ rực còn trống trên mặt tường mà không khỏi đau lòng.

Đôi tay Sở Thao cực kỳ sạch sẽ trắng trắng nộn nộn, chỉ có khớp xương ngón giữa bàn tay phải là có vết chai do dùng bút quá nhiều, ngoài ra không có chút dấu vết nào.

Giang Thiệp thường xuyên xoa bóp lòng bàn tay Sở Thao, lòng bàn tay cậu rất mềm mại, vân tay nhiều hơn y rất nhiều.

"Đừng lau nữa, để tôi."

Giang Thiệp ngồi xổm xuống bên người Sở Thao, duỗi tay đè lại tay cậu, tay y lớn hơn tay cậu một chút, vừa vặn có thể bao lấy bàn tay cậu.

Lòng bàn tay y rất ấm áp, ngược lại mu bàn tay cậu lại rất lạnh.

Sở Thao cười nhìn y:

"Không cần, cậu lau bên kia đi, tôi lau bên này, cùng làm mới nhanh được."

"Chút này tôi làm một thoáng là xong, cậu giúp tôi đi mua chai nước uống đi."

Giang Thiệp rút chiếc giẻ lau từ tay Sở Thao ra, tùy ý nắm trong tay, y cau mày nhìn chiếc giẻ đã chuyển thành màu bùn đất.

Từ trước tới nay y chưa từng làm việc này, nhìn mặt tường đen sì sì, không biết dính thứ gì ở trên mặt. Bà Thẩm và ông Giang tuy rằng chẳng quan tâm gì tới y, nhưng về vật chất thì chưa từng bạc đãi hắn, nhà luôn có dì giúp việc dọn dẹp, hơn nữa bản thân Giang Thiệp cũng có chút khiết phích cho nên cơ hồ tay y chưa từng dính thứ gì dơ bẩn cả.

Lau vài cái, Giang Thiệp ném giẻ lau vào trong xô nước, tức khắc màu trong xô nước kia càng đậm.

Giang Thiệp nhìn xuống lòng bàn tay mình, dính vài mảnh sơn tường bị chóc ra.

Y cắn răng, cố nén ghê tởm, nhúng tay vào xô nước rửa rửa.

Sở Thao nhìn có chút buồn cười, ngăn đón Giang Thiệp:

"Đừng .... thôi .... để tôi, cậu không phải có chút khiết phích hay sao, tôi không cảm thấy khó chịu khi làm việc này, cậu lau ở phía trên là được rồi, phía dưới để tôi."

Giang Thiệp trầm mặc, không đành lòng:

"Tôi đau lòng á, tay cậu mềm như vậy."

Trái tim nhỏ của Sở Thao lỡ mất một nhịp.

Chẳng sợ cậu biết Giang Thiệp thích mình như thế nào, quan tâm cậu nhiều như thế nào, rõ ràng cũng không phải ngày đầu tiên phát hiện tâm ý của Giang Thiệp đối với cậu, nhưng Sở Thao vẫn rất cảm động vì lời nói này.

Bởi vì loại quan tâm, chăm sóc này từ trước tới giờ cậu chưa từng được hưởng, cho nên vẫn luôn luôn quý trọng, mỗi một lần, mỗi một chút đều cẩn thận cất chứa vào đáy lòng, yên lặng ghi nhớ Giang Thiệp tốt như thế nào.

Từ trước đến giờ những lời cậu nghe đều là -------

Đừng để anh con lau bảng, nó sẽ bị cảm lạnh mất.

Đi đưa dù cho ba con đi, mẹ bảo Tinh Ninh đi tắm trước, anh con lại đang khúc khắc ho kìa.

Thao Thao, con ở lại giúp bà nội bẻ ngô đi, anh con không thể bẻ nữa, tay bị xước hết rồi, mẹ đưa anh con đi phòng khám tiêu độc.

......

Vì thế cậu đã có thói quen, càng trở nên kiên cường hơn, càng nhẫn nại hơn, càng câu nệ tiểu tiết hơn.

Nhưng hiện tại, Giang Thiệp đã giúp cậu hình thành một thói quen mới.

Sở Thao đứng lên, vẩy vẩy nước trên tay, cũng không kiên trì nữa:

"Thôi được rồi, tôi đi mua hai chai nước trái cây, cậu lau trước đi nhé."

Giang Thiệp ngẩng đầu lên, xoa xoa ngón tay lạnh băng của cậu:

"Tôi muốn vị cam."

"Ừ."

Lông mi của Sở Thao run rẩy, buông tay Giang Thiệp ra. Cậu vào trong phòng học lấy tiền, rồi nhanh chóng chạy xuống tầng.

Giang Thiệp nhìn bóng dáng của Sở Thao, đột nhiên cảm thấy công việc lau dọn này cũng không khó để tiếp nhận. Dù sao cũng đều là lau dọn, dù dơ thế nào chỉ cần lau mấy lần là được rồi.

Y làm việc không quá tỉ mỉ, nhưng mặt tường thật sự quá bẩn, lau một chút càng thêm đối lập rõ ràng, Giang Thiệp khó có lúc nào hăng hái làm việc như này, cảm thấy thật có thành tựu.

Nước trong xô đã cực kỳ vẩn đục, có nhúng tay vào y cũng cảm thấy ghê tởm, cho nên Giang Thiệp lại xách xô đi đổi nước.

Vừa xách xô nước mới về, y lại phát hiện Tô Cảnh Đồng cầm theo hộp bánh kem nhìn đông ngó tây ở cửa lớp 3.

Tuy rằng hiện tại tất cả các lớp đều đang tổng vệ sinh, nhưng luôn có người lười biếng, dùng mánh lới, trốn việc, người người qua lại hỗn tạp.

Giang Thiệp cau mày đánh giá Tô Cảnh Đồng.

Người này vẫn theo phong cách cũ, bộ dạng nùng trang diễm mạt, còn bôi không ít phấn lên mặt, hương vị nước hoa nồng nặc cả hành lang làm cho không ít Alpha của lớp 3 đang vừa dọn dẹp vừa nhìn hắn.

Dù sao thì cũng là một Omega, tin tức tố tràn ra, là A thì cũng không thể khống chế được mà nhìn một cái.

Nhưng bọn hắn cũng biết, vị này đã từng là người được Giang Thiệp che chở, tuy rằng về sau 'chia tay', nhưng không chỉ một lần chạy tới cầu xin 'nối lại' tình cảm.

Lần này chắc hẳn cũng như vậy, không nghĩ tới ngừng nghỉ được vài tháng, di tình biệt luyến ở bên Lương Nhất Thiên, giờ Tô Cảnh Đồng lại chạy tới tìm Giang Thiệp để khóc lóc kể lể.

Mọi người đang háo hức xem náo nhiệt đây, vừa ngửi mùi nước hoa trên người Tô Cảnh Đồng vừa không nhịn được xem trò hay.

Giang Thiệp không có kiên nhẫn, y cảm thấy khó chịu khi ngửi mùi nước hoa nồng đậm như vậy. Y đã nói rất rõ ràng với Tô Cảnh Đồng rồi, y không thích, cũng không muốn thích, người này sao còn tới dây dưa không rõ vậy.

Giang Thiệp đặt mạnh chiếc xô xuống mặt đất, nước trong thùng bị sóng sánh, lay động, bắn không ít ra ngoài.

Nghe tiếng vang Tô Cảnh Đồng mới nhìn thấy Giang Thiệp, biểu tình không tránh khỏi có chút khẩn trương:

"Giang Thiệp."

"Này, này, này, cậu ta thật sự tới tìm Thiệp ca!"

"Mày nhìn sắc mặt Thiệp ca đi, khó coi chết đi được, Tô Cảnh Đồng thật không thức thời gì cả."

"Chẹp, Tô Cảnh Đồng này, dù sao cũng coi như thuộc TOP nhan sắc của trường chúng ta, cậu ta tới tìm tao thì còn có khả năng chứ tìm Thiệp ca thì, yêu cầu quá cao rồi."

"Cũng không phải thuộc TOP gì, tao cảm thấy không đẹp bằng lớp trưởng."

"Này, sao mày lại có thể đi so sánh như vậy với lớp trưởng được, lớp trưởng chính là em trai của Sở Tinh Ninh, còn là sinh đôi."

"Tỉnh đi, tỉnh lại đi, quan trọng là lớp trưởng A nhé, biết không?"

Giang Thiệp đánh giá Tô Cảnh Đồng một chút, rồi ánh mắt chuyển qua hàng chữ trên hành lang, ngữ khí lãnh đạm nói:

"Đang bận việc, không rảnh."

Y dứt lời, lại cầm chiếc giẻ lau đã giặt qua, vắt khô, ngồi xổm trên mặt đất, lau tường.

Tô Cảnh Đồng liếm liếm đôi môi đỏ tươi, không nôn nóng hay uất ức giống trước kia, hắn nhéo nhéo ngón tay, thấp giọng nói:

"Hôm qua tôi tròn 18 tuổi, và đã lên mạng tra xét độ xứng đôi của tin tức tố."

Ngón tay Giang Thiệp hơi khựng lại, sau đó lại không thèm để ý tiếp tục lau tường:

"Ồ, vậy thì có quan hệ gì tới tôi."

Y mới không thèm để bụng cái thứ gọi là độ xứng đôi của tin tức tố, thứ này khẳng định là vô duyên với y, vì người y thích là một Alpha mà.

Ánh mắt Tô Cảnh Đồng khẽ run rẩy, hắn thở dài một hơi, nói:

"Đại khái, tôi biết vì sao mình lại thích cậu như vậy, còn cậu vì sao lại đồng ý để tôi ở bên người, vì độ xứng đôi tin tức tố của chúng ta cao tới 99%, cậu có biết không?"

Tin tức tố ảnh hưởng tới tiềm thức, có lẽ Giang Thiệp thật sự không thích hắn, nhưng bởi vì sự hấp dẫn lẫn nhau của tin tức tố cho nên, người này vẫn cam chịu để hắn đi theo.

"Đừng nói lung tung, chẳng qua tôi nhàn không có việc gì mà thôi."

Giang Thiệp sợ nhất là nghe lải nhải về mấy thứ này, bởi vì ý chí của y rất mạnh, căn bản không muốn chịu sự khống chế của tin tức tố, y cũng chưa từng vạch ra giới hạn, tương lai phải tìm một Omega có độ xứng đôi cao.

Cho nên, chẳng sợ ông Giang đã từng nói, có thể kiểm tra trước độ xứng đôi, y cũng chưa từng có ý này.

Alpha muốn tìm Omega có độ xứng đôi cao, về bản chất cũng là do dục vọng khống chế quấy phá, kỳ vọng Omega kia không rời khỏi mình, kỳ vọng có thể đạt độ thăng hoa trong xác thịt.

Nhưng hiện thực chính là, từ khi có thể kiểm tra được độ xứng đôi của tin tức tố, mọi người có thể tìm được đối tượng xứng đôi với mình, nhưng tỷ suất ly hôn còn dần tăng cao hơn.

Độ xứng đôi chỉ là một nhân tố ảnh hưởng tới cảm tình, cả đời người có thể gặp không biết bao nhiêu đối tượng có độ xứng đôi cao với mình.

Quan trọng là người chứ không phải nhân tố kích thích kia.

Tô Cảnh Đồng thấy Giang Thiệp quyết tuyệt như vậy cũng có chút thất vọng. Nhưng hắn lại nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

"Mặc kệ như thế nào thì hiện tại tôi cũng đã không thích cậu nữa, tôi phát hiện, Alpha có độ xứng đôi cao với tôi không chỉ có một người, người này cũng không kém hơn cậu."

"Ồ, vậy cố lên."

Giang Thiệp nhẹ ồ một tiếng, lại lau sạch một mảng lớn mặt tường.

Điều này căn bản không làm y cảm thấy khó chịu, vì dù sao Tô Cảnh Đồng cũng không kém, đại khái kẻ kia hẳn là một gã đại ca đánh đấm không tệ lắm của lớp nào đó.

"Người đó rất tốt với tôi, lúc tôi bất lực nhất đã trợ giúp tôi, còn đưa tôi xuống bệnh xá, tôi chuẩn bị theo đuổi người đó, cậu cũng không cần hối hận." Tô Cảnh Đồng quyết tâm nói.

Người trong lòng hắn không hề kém so với Giang Thiệp, ngược lại còn rất ôn nhu, càng làm cho người ta cảm thấy an toàn.

Hiện tại hắn đã thành thục hơn so với trước kia, không còn theo đuổi mấy lão đại ít nói lại đánh đấm tàn nhẫn nữa. Người học hành giỏi giang mới có nội hàm, lại càng văn nhã, ở bên cạnh mới càng sủng nịnh hắn.

Giang Thiệp tự nhủ, hối hận cái rắm, y còn ước gì kẻ này nhanh chóng di tình biệt luyến đi, thích ai thì thích

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi