TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 80. Chương 80.

Bát cháo bát bảo ngọt ngào mềm mại vừa vào miệng là tan, ấm áp trôi xuống dạ dày lép kẹp, cuối cùng Sở Thao cũng cảm thấy thỏa mãn một chút. Sau khi cơm nước xong, Giang Thiệp đi rửa chén, còn Sở Thao đi đun nước nóng. Trong tủ lạnh nhà Giang Thiệp có nước khoáng Sở Thao lấy ra hâm nóng rồi uống hai cốc lớn.

Bổ sung lượng nước cùng lấy đầy bụng, Sở Thao đã khôi phục một chút sức lực.

"Chúng ta về trường học đi."

Sở Thao đỡ bàn đứng dậy, huyệt thái dương vẫn ẩn ẩn đau, nhưng không khó chịu như lúc sáng nữa.

Giang Thiệp thấy thần sắc của cậu vẫn không tốt lắm thì không đành lòng nói:

"Nếu không em đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi đi."

Sở Thao lắc đầu:

"Như vậy sao được, tôi không thể cả ngày không đi học được."

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả việc đi muộn cơ hồ còn chưa có đừng nói việc trốn học một ngày.

"Dù sao hiện tại chỉ có ôn tập thôi, một ngày không tới cũng không ảnh hưởng gì tới thành tích của em cả, mọi việc đều có lần đầu tiên, huống chi nghe giảng với em hiện giờ không có hiệu quả tốt."

Đối với Giang Thiệp, việc trốn học là quá bình thường.

Sở Thao lại hỏi: "Vậy cậu thì sao?"

Giang Thiệp dừng một chút. Theo lý thuyết thì Sở Thao đã đỡ hơn, y cũng nên đi học. Nhưng mà y luyến tiếc.

Một buổi chiều đẹp trời như vậy, toàn bộ học sinh cao trung trong cả nước đang vùi đầu học tập, chỉ hai người bọn họ không cần, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.

"Để xem đã, ở nhà với em trong chốc lát."

Sở Thao ngưng mi, duỗi tay đẩy đẩy y:

"Cậu đi đi, hiện tại cậu không thể chậm trễ được, vạn nhất hôm nay giảng về đề thi thử đại học thì sao."

Giang Thiệp nắm lấy tay Sở Thao:

"Bài giảng hôm nay tôi đều biết rồi, thật sự không được thì không phải có thầy Sở giúp tôi hay sao."

Sở Thao bất đắc dĩ, cậu cảm thấy lý do Giang Thiệp trốn học có chút khác người.

Giang Thiệp ngược lại còn tự nhiên lôi kéo cậu vào phòng ngủ:

"Em ngủ tiếp đi, thấy khỏe hơn thì hãy ra ngoài bằng không không chừng trúng gió lại còn đau đầu nữa."

Sở Thao nhấc mắt thấy "cốc tự sướng" đã không còn để trên đầu giường nữa.

Cậu không nhịn được hỏi: "Cái kia đâu?"

Giang Thiệp không hiểu được, nhướng mày hỏi: "Cái gì?"

Sở Thao nhìn thẳng y một lát rồi thanh thanh giọng, hơi giương cằm nói:

"Thứ để trên đầu giường ấy."

Giang Thiệp liếm liếm môi khẽ cười:

"Muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"

Sở Thao sửng sốt: "Đương nhiên là nói thật."

"Hiện tại thứ đồ kia không thỏa mãn được tôi nữa rồi, dùng nó không tưởng tượng được ra bộ dạng của em, làn da của em trắng hơn cái kia ít nhất vài độ."

Sở Thao nín thở, cảm thấy mình đang tự chuốc lấy cực khổ. Cậu nghiêm trang rũ mắt xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Ồ" một tiếng, rồi đi tới mép giường, cậu ngồi lên chiếc chăn mềm xốp.

"Không còn gì muốn hỏi sao?"

Giang Thiệp đi theo, đứng giữa hai chân cậu, từ trên cao nhìn xuống. Sở Thao ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề, hắc bạch phân minh, tơ máu trong đáy mắt đã biến mất.

"Hỏi gì?"

"Hỏi tôi không cần thứ kia thì giải quyết như thế nào." Giang Thiệp cố ý dùng đề tài này để câu dẫn cậu.

Sở Thao cũng không ngốc, nghe vậy thì dời mắt đi, cọ cọ vào giường, ngả người nằm xuống mép giường:

"Không cần, tôi không muốn biết."

Giang Thiệp bĩu môi, lẩm bẩm nói:

"Đồ không lương tâm, dịch vào trong một chút, đừng nằm ở mép ngoài như vậy, giường của tôi đâu có nhỏ."

Tuy rằng Sở Thao tới nhà Giang Thiệp rất nhiều lần nhưng hầu hết đều đến học bù ngồi ở phòng khách, học xong ngồi trên sô pha nị oai một lát. Từ trước tới giờ cậu chưa từng chạm vào giường của Giang Thiệp.

Giường là đồ cá nhân đặc biệt, là cậu, cậu cũng không thích người khác động vào giường của mình, đặc biệt là quần áo mặc trên người.

Sở Thao gối lên chăn, lắc đầu:

"Không được, tôi còn mặc áo ngoài đó, dơ lắm."

Giang Thiệp cười nhạt: "Tôi đâu có chê em."

"Vậy cũng không được, tôi quen rồi."

Sở Thao chỉ hơi nghiêng người ghé vào mép giường.

Giang Thiệp nhìn chằm chằm cậu một lát, hài hước nói:

"Mặc áo ngoài không lên giường vậy, cởi ra đi."

Cơ bắp trên người Sở Thao khẽ căng lên, cậu chớp chớp mắt. Nửa người trên cậu còn mặc chiếc áo đồng phục ngắn tay ở bên trong, còn phía dưới ngoài chiếc quần đồng phục ra thì không còn thứ gì.

Phía trên có thể cởi áo khoác ngoài còn phía dưới thì sao, không có khả năng chỉ mặc quần lót ngủ trên giường của Giang Thiệp đi.

Sở Thao nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn, rầu rĩ nói:

"Không cần."

"Chậc." Giang Thiệp nhìn chằm chằm cậu vài giây, thấy Sở Thao không động đậy, y dứt khoát khom người, giam cậu giữa hai tay mình.

"Em không cởi đúng không, để tôi giúp em nhé?"

Sở Thao hoảng sợ, lập tức mở hai mắt ra, hai tay túm lấy khóa kéo:

"Giang Thiệp!"

Nhưng sức lực của cậu không lớn bằng Giang Thiệp, đặc biệt vào thời điểm này khi vừa mới hạ sốt, Giang Thiệp còn không phun thuốc ức chế, vốn dĩ hương vị tin tức tố đã ảnh hưởng tới cậu.

Sở Thao chỉ giãy giụa được vài cái đã bị Giang Thiệp nắm lấy cổ tay nâng lên, kéo khóa áo ra.

Ngay lập tức áo khoác của cậu rời rạc, trải trên giường, áo ngắn tay bên trong thì rộng thùng thình bị cuộn lên lúc cậu giãy giụa, lộ ra cơ bụng trắng bóng.

Thân thể của Sở Thao bị Giang Thiệp lăn hai vòng trên giường áo khoác ngoài của cậu bị cởi ra, lập ức Sở Thao dùng hai tay bắt lấy ống quần của mình, cong người lại, co người thành một vòng tròn.

Giang Thiệp không biết nên khóc hay nên cười, y giúp cậu kéo lại góc áo, che khuất đi phần eo đang lộ ra:

"Không trêu em nữa, ngủ đi, nhanh lên."

Y nửa dỗ dành nửa cường ngạnh, kéo tay Sở Thao ra, giúp cậu cởi bỏ quần ngoài.

Một giây kia, nói không có tư tâm thì là giả.

Sở Thao rất trắng, vóc dáng lại không thấp, thân hình tinh tế, hai chân thon dài, cơ bắp cân xứng, không chút yếu nhược mà cực kỳ đẹp.

Giang Thiệp túm lấy mắt cá chân cậu, hầu kết của y không nhịn được nhẹ lăn, lực đạo trên tay mạnh dần.

Áo đồng phục dài rộng, rũ xuống vừa vặn che hết gốc đùi, phong cảnh đẹp phía dưới như ẩn như hiện, nếu y cầm thú một chút, thì sẽ không dừng lại ở thời điểm này.

Hôm nay, thật là đủ tra tấn mà.

Sở Thao bị y lăn lộn, tức giận đá y một cái, tuy rằng không dùng sức lực nhưng tốt xấu gì thì cũng làm cho Giang Thiệp lùi lại, buông tay ra.

Sở Thao linh hoạt lăn một cái chui vào trong chăn, bọc mình kín mít.

Trên khuôn mặt trắng nõn như mạ lên một tầng hồng nhạt, là một cường A cậu chưa từng cởi quần áo trước mắt người khác, tình cảnh này có chút xấu hổ.

"Giang Thiệp, chờ tôi khôi phục thể lực đi." Sở Thao quấn chặt chăn, thở ồ ồ nói.

Giang Thiệp có chút tiếc nuối khi đôi chân trắng bóng của người kia biến mất trước mặt mình. Nhưng ai bảo Sở Thao đang bị bệnh đâu.

Giang Thiệp mỉm cười từ tận đáy mắt, y kéo kéo góc chăn nói:

"Khôi phục thể lực thì em muốn làm gì bây giờ, lột sạch tôi sao? Vậy không cần chờ đâu, hiện tại có thể lên nha."

Sở Thao trùm kín chăn, hô hấp có chút không thuận, đành phải lộ đầu ra nói thầm:

"Giang Thiệp, có người nào nói cậu mặt quá dày hay chưa?"

Giang Thiệp tùy tiện nằm xuống một bên, trọng lượng một người ép xuống, giường đệm có chút lùng bùng.

"Em hàm súc như vậy nếu da mặt tôi mà không dày thì 'hai ta có thể xuất gia cùng nhau' rồi."

Sở Thao cãi lại: "Cũng đúng, hiện tại chùa Thanh Tuyền ở Đế Đô phải có bằng chính quy trở lên mới được xuất gia, đến lúc đó, vẩy nước quét nhà hay đoán mệnh, ăn chay niệm phật ở trong phòng mấy chục mét vuông, không cần chịu áp lực nào hết còn có thế lĩnh lương tháng."

Giang Thiệp duỗi tay, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng ngực.

"Tôi có tiền như vậy thì dứt khoát em làm hòa thượng đi, tôi làm thí chủ, chỉ nuôi một mình em, ban ngày em ra ngoài đoán mệnh cho người ta, đầu tóc cạo trọc mặc áo trường bào, là một đại sư nghiêm trang, tối đến tôi sẽ khóa em trong thiện phòng, bắt em niệm kinh phong lưu cho tôi."

Sở Thao bị Giang Thiệp ôm chặt lấy, tấm chăn bên ngoài tự như dây thừng vây khốn cậu lại không cho cậu động đậy.

Trong chăn có hương vị tin tức tố của Giang Thiệp, rất đạm nhưng cam thuần mát lạnh, làm người an tâm.

Khuôn mặt Giang Thiệp cách khuôn mặt cậu rất gần, chỉ khoảng hai bàn tay, thậm chí cậu còn có thể thấy rõ ràng mỗi sợi lông mi trên mí mắt của Giang Thiệp, cậu còn nhìn rõ được một nốt ruồi rất nhạt, rất nhạt ở khóe mắt người kia.

"Nói bậy gì đó, cậu có biết kính sợ thần minh là gì không hả."

Giang Thiệp thì ngược lại càng thấy mới mẻ, y không nhịn được mổ một cái lên môi cậu.

"Học sinh giỏi có khác, đầu óc toàn thứ mới lại, tôi đây còn chưa nghĩ ra được trò xuất sắc như vậy đâu."

Sở Thao khó thở, vặn vẹo thân mình, hận không thể gạt tay Giang Thiệp ra:

"Ai nói, rõ ràng là cậu tưởng tượng ra!"

Cậu chỉ tùy tiện nói một chút vậy mà kẻ này lại có thể bẻ cong thành như vậy....

Giang Thiệp cách tấm chăn xoa nhẹ vài cái sau lưng Sở Thao:

"Em mà còn lộn xộn nữa thì tôi không thể đợi tới lúc em xuất gia sau khi tốt nghiệp đại học đâu."

"Ai muốn xuất gia!" Sở thao duỗi cổ cắn lấy ngón tay Giang Thiệp.

Hàm răng trắng đều, đầu lười mềm mại, lực đạo không lớn.

"Sở Thao, mỗi khi tới kỳ xao động em sẽ như này sao?"

"Ừm .... Không biết."

Sở Thao giống như một chú chó nhỏ, cắn cắn day day nhưng không nỡ dùng lực, nhoi nhói như kim đâm, cảm xúc cực kỳ mẫn cảm. Giang Thiệp cảm thấy, thêm vài lần như này cũng khá tốt.

----------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi