TÓC CÔNG CHÚA


 
Đêm đó, cuối cùng Lý Quyết cũng không đến.
Anh dùng hành động thực tế để chứng minh với cô, những gì anh theo đuổi… cũng không chỉ là mỗi khoảnh khắc này.
Mấy tháng sau, Hứa Thiến thuận lợi thi đậu làm một nhân viên công vụ nhỏ ở Nam Khê, trở thành một giáo viên dạy âm nhạc cho tiểu học.
Công việc của cô thường rất nhàn, lúc có tiết thì dạy các bạn nhỏ ca hát, nhảy múa.
Lúc không có tiết, có thể tự do sắp xếp thời gian cho mình.
Công việc tuy ổn định nhưng tiền lương cũng không tính là cao, nhưng cũng không thấp.

Mặc dù không thể so sánh với mức lương trung bình ở thành phố Đông Hải, nhưng đây là quê hương, nhưng thu nhập cũng xem như là ổn định.
Một khi đã xác định được công việc thì các bà cô, bà thím trong nhà và các cô giáo lớn tuổi trong trường, cũng bắt đầu nhiệt tình giới thiệu đối tượng làm quen cho cô.
Hứa Thiến cũng không bài xích, đón ý nói hùa theo.

Tạm thời cứ đi từng bước tính từng bước vậy, cô hiểu nhất chính là chọn lựa.
Bởi vì Hứa Thiến trẻ tuổi xinh đẹp, lại làm giáo viên trong biên chế, cho nên đối tượng làm quen cũng có chất lượng cao hơn.
Nhưng mà chọn đến chọn đi, khoảng hai năm, cô vẫn mãi không tìm được đối tượng hợp với mình.
Có lẽ, là bởi vì trong lòng sớm đã có người, cho nên cô… không thấy đối phương có điều kiện tốt, rốt cuộc vẫn thấy không yên lòng.
Hạ Tang đã đến Anh hơn một năm, hai người cũng thường gọi video call xuyên lục địa để nói chuyện với nhau.
Đã là bạn bè thân thiết nhiều năm, nói chuyện cũng chẳng cần phải kiêng dè gì.
Hạ Tang nói thẳng với cô là do bản thân cô ra vẻ, rõ ràng trong lòng đã có người mình thích nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi đi xem mắt.
Công việc có thể chấp nhận được, cuộc sống có thể nói là ổn định, nhưng chỉ duy nhất việc tìm chồng là không thể có khả năng.
Tính tình Hứa Thiến rất mạnh bạo, đừng nói là hai năm, cho dù bốn, năm, sáu năm đi nữa, cũng không thể gặp người thích hợp với mình.
Hứa Thiến không tin chuyện này làm như đang tức giận, hẹn hò cũng thường xuyên hơn.
Gần đây cô có tiếp xúc với một đối tượng, tên là Dư Thần, là người kinh doanh, cũng có xe ô tô cũ, nhưng thật ra gia sản lên tới trăm vạn, điều kiện rất tốt.
Chỉ là lớn hơn Hứa Thiến năm tuổi.
Thật ra chuyện này cũng không tính là gì, dựa theo người giới thiệu nói, người đàn ông lớn tuổi, biết đau lòng cho người khác.
Nhưng Hứa Thiến lại nói, tham gia vào bên hiệp hội lâu như thế, cô đương nhiên vẫn là đi xem mắt.
Tuy là ngũ quan Dư Thần cũng coi như là đàng hoàng, mặt chữ điền, mắt hai mí, không xấu.


Nhưng so với người trong lòng của cô, vẫn là kém xa một chút.
Hơn nữa đối với mắt hai mí cô cũng không có cảm giác tốt, không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng thích loại mắt hai mí như Lý Quyết.
Nhìn gương mặt của Lý Quyết… lại nhìn sang gương mặt này của anh ta, cảm thấy môi anh ta rất dày, nhìn cũng không thấy còn trẻ nữa, quan trọng hơn là, còn chưa đến tuổi trung niên nhưng thân thể cũng bắt đầu mập ra rồi.
Nhưng những người lớn tuổi trong nhà của Hứa Thiến, đối với người tên Dư Thần đó tương đối hài lòng.
Không phải bởi vì anh ta có xe, có nhà, mà quan trọng hơn là… anh ta có thể lấy ra mười vạn lễ hỏi, cũng bằng lòng lấy thứ tiền này ra vì Hứa Thiến.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc với nhau, Hứa Thiến không thể nào thích được Dư Thần.
Nhưng Dư Thần lại đặc biệt có ấn tượng với Hứa Thiến, bởi vì giá trị nhan sắc của Hứa Thiến… thật sự là đã vượt qua sự mong muốn của anh ta.
Qua lại cũng đã lâu, anh ta cũng đã chọn lựa ba bốn chỗ, cảm thấy giá trị nhan sắc của nhà gái không đạt được đến yêu cầu của anh ta, không nghĩ thấy Hứa Thiến vừa mắt như thế nên vô cùng xem trọng.
Mà công việc của Hứa Thiến cũng rất có mặt mũi, làm giáo viên công việc thoải mái, sau này có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, chăm sóc con.
Vì thế anh ta điên cường theo đuổi Hứa Thiến, mời cô đi ăn cơm, xem phim, dạo phố, còn đưa ra lời muốn mua này kia cho cô, nhưng Hứa Thiến vẫn luôn từ chối, ăn cơm thì vẫn luôn chia AA.
Hứa Thiến luôn biết đúng mực, chỉ là trong giai đoạn tìm hiểu, cũng sẽ không phải người sẽ quen biết lâu dài, Hứa Thiến sẽ không tùy tiện để đối phương xuất tiền.
Lý Quyết vẫn là trường hợp ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian trước ở chung một chỗ với anh, thật ra cô cũng không quá khách sáo, mua cái gì… cũng đều do anh mua toàn bộ.
Hứa Thiến cũng từng ảo tưởng đến tương lai của anh và cô.
Đương nhiên, trong lòng Dư Thần cũng vô cùng nhỏ nhặt, các phương diện khác Hứa Thiến cũng không tệ, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng rất tốt, thật sự vượt quá sự mong đợi của anhta.
Nhưng cũng có một chỗ không tốt… Là cô học đại học ở thành phố Đông Hải phồn hoa như thế, dáng vẻ lại xinh đẹp như thế, không biết đã trải qua tình trường phong phú thế nào.
Lúc ăn cơm lần thứ hai, Dư Thần ngồi làm nền một lúc lâu, mới hỏi qua vấn để tình cảm của cô, hỏi qua trước kia cô đã quen dạng bạn trai thế nào… sau cũng, muốn hỏi thử Hứa Thiến xem cô có còn là trinh trắng không?
Quả thật vấn đề này làm cho Hứa Thiến vô cùng kinh tởm, cô cũng muốn trả thù anh ta một chút nói: Không phải.
Nhưng… sau một hồi suy nghĩ, vẫn trả lời chi tiết.
Đã không phải là cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi đầu nữa, giai đoạn hiện giờ của cô là phải cúi đầu trước người khác.
Ở thành phố Nam Khê này, cho dù có xem mắt bao nhiêu lần đi nữa, cũng rất khó để tìm được một người có điều kiện tốt như Dư Thần.
Hơn nữa người thân trong nhà đều luôn nói, lớn tuổi, con gái lớn tuổi sẽ không tìm được bạn đời có điều kiện tốt.
Dư Thần nhận được câu trả lời đúng như mong chờ, chớp mắt đã mang Hứa Thiến thành vật phẩm quý hiếm, vô cùng vui vẻ kéo cô đi dạo phố, thậm chí còn muốn mua cho cô túi xách hàng hiệu.
Lúc này, Hứa Thiến không từ chối nữa.
Đúng thế, cô đã không còn lựa chọn tốt hơn nữa.
Chọn đến chọn đi, ngược lại đã làm mình chậm trễ, có lẽ lúc này… nên thỏa hiệp.

Cửa hàng đồ đắt tiền bên cạnh, có một cửa hàng đồ hiệu thể thao thời trang dành cho người trẻ tuổi, quảng cáo chạy bên ngoài bảng quảng cáo bên ngoài.
Cách đây hai năm, cô lại lần nữa thấy người thanh niên đã cho cô giấc mộng đêm hè đấy.
Trên màn hình, mặc một bộ đồ thể thao, thành thạo chơi bóng trên phố, mũ thể thao che đậy mái tóc vàng của anh.
Phía dưới tóc mái, là cặp mắt một mí, nhỏ dài cong lên một nụ cười tự mãn, xoay người ném bóng, tự nhiên lại tùy tiện.
Giống như một trận đấu mùa hè, thổi vào trái tim khô khan của cô.
Nghĩ đến những phút giây ngắn ngủi, tốt đẹp đã qua, trong lòng Hứa Thiến quặn đau từng cơn.
Vẫn là như thế… cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dư Thần thấy ánh mắt Hứa Thiến nhìn chằm chằm vào cửa hàng đồ thể thao, anh ta nói: “Em muốn mua mấy kiểu quần áo này sai, đây là cửa hàng vận động mà, không phải đẳng cấp của chúng ta, chúng ta đi Gucci.”
Hứa Thiến lắc lắc đầu, chỉ vào chàng thanh niên trên màn hình nói: “Anh không phải là rất quan tâm đến bạn trai cũ của tôi sao, đây chính là bạn trai trước của tôi, anh ấy yêu tôi… rất nhiều.”
“Em… Em nói đùa cái gì đấy, cậu ta không phải gần đây mới đoạt giải ngôi sao bóng rổ sao?”
“Đúng thế, tôi đang nói đùa gì thế này?”  Hứa Thiến nở nụ cười đau thương, xoay người, cất bước rời đi.
Giống như ở lại thêm phút giây nữa, thì chàng thiếu niên từ trong màn hình kia sẽ nhảy ra, chỉ vào cô cười ha hả, cười vào dáng vẻ chật vật này của cô.
Sau khi hồi thần lại, Dư Thần nhìn thấy dáng vẻ của cô, không hiểu gì hỏi: “Muốn mua túi nữa không?”
“Không mua.” Hứa Thiến giơ tay lên, phóng khoáng rời đi.

Minh Tiêu gọi điện thoại cho Hứa Thiến, nói cho cô biết là lần này ở quán Bảy Đêm Tra Án chuẩn bị tổ chức một nghi lễ cầu hôn lãng mạn.
Hứa Thiến cũng đoán được, Hạ Tang sắp về, nhất định là Chu Cầm muốn cầu hôn với Hạ Tang.
Cô vui vẻ nhận lời, lúc cúp điện thoại, bỗng nhiên hỏi: “Chị Tiêu, Lý Quyết có về không?”
“À, vị ngôi sao lớn kia à, phí mời rất cao, quán tra án chúng ta không mời nổi cậu ta.”
Anh không ở đây là tốt rồi.
Hứa Thiến nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mác.
Ngày halloween nào đó, cô đúng giờ đến điểm hẹn, trước buổi chiều đã đến quán Bảy Đêm Tra Án.
Minh Tiêu kéo cô vào phòng trang điểm, cô chọn cho mình một bộ quần áo lolita, biến bản thân mình thành một búp bê suy sụp tinh thần.
Sau khi trang điểm xong, Hứa Thiến nhìn bản thân mình trong gương, giống như người nào đó bị giẫm đạp nhăn nhúm lại, tùy ý vứt bỏ búp bê vào trong góc, không có chút cơ hội sống nào.
Hai năm này, ánh mắt của cô đã chẳng còn chút ánh sáng nào nữa, không có thần thái, chỉ là một chiếc khăn trải giường được tô điểm bằng quần áo và đồ trang điểm.
Cuộc sống ở thành phố nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy đến tuổi già.

Hứa Thiến đi ra khỏi quán tham án, dựa vào lan can, nhìn ánh đèn neon rực rỡ nơi thành phố, cúi đầu nhìn thấy một người đàn ông đang hút thuốc.
Phía sau truyền đến tiếng gào khóc kỳ lạ, có người giả làm cương thi nhảy bổ ra, đứng bên đường rất dọa người.
Cương thi trang điểm vô cùng khoa trương, máu tràn quanh miệng, nhìn vô cùng đáng sợ làm người khác phải sợ hãi, sộ đến mức mấy cô gái trẻ xung quanh hét đến chói tai, cười đùa, lập tức giải tán.
Cương thi lại đi đến bên cạnh Hứa Thiến, hai tay cầm lấy hai vai cô, làm ra dáng vẻ phải ăn lấy cô.
Hứa Thiến chống khuỷu tay, đầu ngón tay dài nhỏ cầm theo điếu thuốc, lại vô cùng bình tĩnh, phun một ngụm khói lên người cương thi.
Cương thi bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị ho mấy cái, mắng: “Đm.”
Nghe giọng như thế, cả người Hứa Thiến rung lên, nhìn về phía cương thi bên kia.
Tuy mặt mũi đã hóa trang vô cùng lố lăng, nhưng ánh mắt vẫn rất quen thuộc.
Cô nhận ra anh.
Lý Quyết.
Lý Quyết ho khan mấy tiếng, lại mở rộng hai tay ra, Hứa Thiến cầm theo điếu thuốc đứng trước mặt anh.
Cương thị trực tiếp ôm cô vào lòng không muốn buông ra.
Giống như khi buông lỏng sẽ tỉnh lại.
Bờ môi lạnh lẽo trên vai cô, như là… muốn ăn luôn cô.
Hứa Thiến nhập vai phối hợp diễn với anh, không động đậy, cứ đứng đấy tùy ý để anh ôm cô vào lòng, bế thật lâu, mãi đến khi đầu ngón tay cô bị thuốc đốt trúng, làm bỏng tay cô.
Lý Quyết ôm chặt cô vào lòng, cắn lấy bả vai cô, dùng rất nhiều sức, cắn ra dấu như là đang trừng phạt…
Hứa Thiến không nói gì, tùy ý để anh cắn cô.
Anh không hôn môi, mỗi lần đều cắn cô như thế, Hứa Thiến cười mắng anh là chó, anh đã rưng rưng kêu lên, học theo dáng vẻ của chó, dỗ cô vui vẻ.
Hứa Thiến run lên, vứt bỏ tàn thuốc, nhưng sau đó lại đưa tay ôm lấy eo anh.
“Lý Quyết, nhanh đến giúp đi!” Trong sảnh lớn, Minh Tiêu vô cùng khí thế hô lên.
Lý Quyết cuối cùng cũng buông cô ra, làm như chưa xảy ra chuyện gì, xoay người giống như một đứa trẻ, nhanh chân chạy về quán.
Hứa Thiến xoay người ném tàn thuốc xuống, trái tim đập thình thịch không có nhịp điệu, sờ sờ mặt mình, hai má cũng ửng hồng.
Hai năm chia xa chỉ một cái ôm, đã làm cô nhớ đến cái ôm rất lâu trước kia.
Giống như thế giới khô hạn thấy được mùa xuân.
Chỉ có ở cùng với người mình thích, mới xem như thật sự còn sống.
Tay Hứa Thiến run lên, lại đốt thêm một điếu thuốc nữa.
Nhanh sau đó, người thanh niên đi ra, cướp lấy điếu thuốc trong tay cô, để lên miệng mình: “Đừng hút mấy cái này, không tốt cho da.”
Hứa Thiến thản nhiên nói: “Không sao cả.”
“Hai năm nay, không vui vẻ sao?”
“Không có gì đặc biệt vui vẻ cả.”
Anh bắt được ý chính trong lời của cô, gây sự nói: “Cũng không có gì đặc biệt vui vẻ là không đúng.”

“Lý Quyết cuối cùng anh muốn nói gì?”
Lý Quyết dựa đầu vào lan can, rầu rĩ hút thuốc: “Anh cũng không biết mình muốn nói gì, em thì sao, có gì muốn nói với anh không?”
“Đêm đó, vì sao anh không đến?”
Hứa Thiến hỏi anh câu hỏi đã để trong lòng đã lâu.
Anh rũ mắt cười: “Em không muốn kết hôn với anh, anh đến chỉ hại em.”
“Đã là thời đại gì chứ.”
“Hứa Thiến, em coi hôn nhân như nắm rơm để thoát khỏi nguồn gốc gia đình, muốn tìm một người chồng tốt đẹp để kết hôn, cơ thể là một lợi thế quan trọng.” Lý Quyết thản nhiên nói: “Ngoại trừ em gả cho anh, nếu không anh không thể làm thế.”
Hứa Thiến không biết nên nói cái gì, đành phải im lặng.
Lý Quyết hút xong điếu thuốc, lại hỏi: “Tìm được rồi sao?”
“Cái gì?”
“Đối tượng hợp ý.”
“Đang tiếp xúc với một người.” Cô cười nhạt, phong tình trước mặt: “Trước đó còn hỏi em có còn trinh hay không, em nói còn, anh ta còn muốn mua túi cho em.”
Khóe môi Lý Quyết cũng cong lên, nụ cười vô cùng rạng rỡ, cũng rất chua xót: “Mua túi tốt lắm sao?”
“Ừm, rất đắt tiền, nhưng em còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy hối hận.”
“Vì sao?”
“Em thấy anh ở bảng quảng cáo ở cửa hàng đồ thể thao bên cạnh, anh ta cười vô cùng kiêu ngạo, giống như đã cười nhạo sự chật vật và tầm thường của em.” Hứa Thiến xoay người, vỗ vỗ bả vai của anh: “Trước kia là em không xem trọng anh, bây giờ trèo cao không nổi, anh không cười là được rồi.”
“Chu Cầm nói với anh, ngày đó em cố ý nói những lời đó là để anh không rẽ nhầm hướng.

Nói chia tay với anh cũng vì như thế.”
“Nửa thật nửa giả nhưng cũng đều qua hết rồi.” Hứa Thiến xoay người bước đi: “Anh đã trở thành ngôi sao bóng rổ rồi, dạng bạn gái xinh đẹp thế nào còn không có.”
“Hứa Thiến, khiến cho anh vừa lòng cũng chỉ duy nhất có một người thôi.”
Khóe miệng Hứa Thiến cong lên ý cười châm chọc: “Lý Quyết, da mặt em không dày như thế, trước kia lúc anh nghèo túng, em rời khỏi anh.

Bây giờ anh nổi tiếng như thế, lại làm hòa với anh… em thật sự không có mặt mũi nữa.”
Lý Quyết giữ lấy tay cô: “Ngày mai anh sẽ đi Mỹ thi đấu, sau ba tháng trở về, em suy nghĩ một chút, bây giờ gặp lại anh hay là tùy tiện tìm người gả, nhưng cả đời sau này sẽ hối tiếc mãi thương nhớ anh.”
“Sao anh có tự tin rằng cả đời này em đều nhớ đến anh.”
“Vừa nãy lúc ôm em, nghe được tiếng tim em đập.” Con mắt tối đen của Lý Quyết nhìn chằm chằm cô: “Mấy năm nay em nhớ anh, rất thê thảm.”

 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi