TÓC CÔNG CHÚA


Để đủ số bước ngày hôm nay, Hạ Tang đi bộ quanh sân bóng rổ, khi thì ‌cúi đầu nhìn hoạt động trên WeChat một cái, khi thì nhìn Chu Cầm đầy hi vọng.
Anh vẫn mang vẻ mặt lười biếng như cũ, miệng huýt sáo, chỉ huy động tác của đám con nít.
Mặc dù thái độ không hề đàng hoàng chút nào nhưng trình độ lại online, vì thế kỹ thuật phổ biến của những đứa trẻ mà anh hướng dẫn lại cao hơn nhóm của những huấn luyện viên khác.
Cuối cùng, tiếng chuông tan học thanh thúy reo lên, mấy người bạn nhỏ thả bóng xuống mà còn chưa thỏa mãn, đi theo phụ huynh rời khỏi sân bóng rổ.
Hạ Tang đi tới hàng rào lưới, Chu Cầm cũng ôm bóng rổ, chạy bước nhỏ tới chỗ cô.

"Cậu đừng chạy!" Hạ Tang vội vàng xua tay: "Từ từ thôi!"
Chu Cầm cách cô một tấm lưới, mắt nhìn mắt.
Trên người anh vẫn còn khí nóng ran sau khi vận động, giọt mồ hôi lăn xuống trán.

Bởi vì có nắng chiều tôn lên, làn da của anh trông càng có màu vàng của lúa mạch hơn.
Hoàn toàn khác với làn da trắng nõn được bảo dưỡng tỉ của các thiếu niên ở tuổi này, cơ thể anh trông lại càng giống như một hạt lúa mạch tròn trịa, vừa mang theo thành thục lại có hơi thở tràn trề sức sống.
"Chân đã tốt lắm rồi." Chu Cầm nói: "Không sao đâu."
"Tôi thấy không giống." Vừa nãy Hạ Tang vẫn luôn quan sát anh, động tác của cơ thể anh rõ ràng không mạnh mẽ nhanh nhẹn như bình thường: "Chắc chắn cậu mang thương ra trận."
"Chắc chắn như vậy à?‌" Chu Cầm hất cằm lên, nửa cười nửa không nhìn cô: "Cơ thể của tôi, cậu còn hiểu rõ hơn tôi à?"
Tai Hạ Tang đỏ bừng lên, cô vội hét lên: "Cậu nói bậy cái gì thế?"
Khóe mắt của Chu Cầm tràn ngập ý cười, anh rất thích trêu chọc cô gái nhỏ ngây thơ này, thích nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp mặt đỏ tới mang tai của cô.
Khi bọn họ tùy ý nói chuyện trên trời dưới đất, thằng nhóc tên là Ngao Tử thở hổn hển chạy‌ tới, dùng giọng điệu mềm mại nói với Chu Cầm: "Huấn luyện viên Chu, chú có thể cho cháu WeChat được không? Chị cháu nói ‌hôm nay cháu nhất định phải hỏi ‌được."
Hạ Tang ngẩng đầu lên, trông thấy phía đối diện bãi tập có một cô gái có dáng người cao gầy để tóc sóng lọn to đang trông mong nhìn về phía ‌bên này.
Chu Cầm tiện tay lấy ‌danh thiếp của quán Bảy Đêm Tra Án ở trong túi đeo chéo ra, đưa qua: "Trên này có mã QR."
"Không lấy ‌cái này !" Ngao Tử dùng hai tay chống nạnh, nói: "Lần ‌trước chú đã cho ‌cháu một cái rồi.

Chị cháu nói, cái này không phải là WeChat của chú.

Huấn luyện viên Chu, hôm nay kiểu gì chú cũng phải cho cháu WeChat của chú, nếu không, chị sẽ không từ bỏ ý định đâu."
Hạ Tang thấy‌ người bạn nhỏ này bày ra điệu bộ “Nếu không có được WeChat, thề sẽ không bỏ qua”, thế là cúi người xuống hỏi: “Người bạn nhỏ này, tại sao chị của em không tự mình đến xin WeChat thế?”

“Chị ấy nói, nếu như mình đến thì chắc chắn huấn luyện viên Chu sẽ không cho đâu.”
“Thế nếu là em, thì huấn luyện viên Chu sẽ cho à?”
“Bởi vì em là con nít mà.” Ngao Tử chỉ vào khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của mình, cười hì hì nói: “Chị em nói da mặt em dày, mất mặt cũng không sao hết.”
Hạ Tang lắc đầu một cái, nghiêm túc nói ‌: “Bạn nhỏ này, em nói cho chị em đi, nếu như muốn xin WeChat thì phải tự mình tới nhé.”
“Chị em không dám đâu.” Ngao Tử xua xua tay, nhỏ giọng nói: “Chị ấy chỉ hung dữ với em thôi, chứ thật ra thì nhát gan muốn chết ấy.”
“Vậy em nói với chị ấy là, nếu như ngay cả cố gắng thực hiện cũng không dám, mất mặt cũng không dám, thì dựa vào cái gì để đạt được ước muốn, dựa vào cái gì để có được thứ tốt nhất đây?”
“Hở…”
Ngao Tử lại liếc nhìn Chu Cầm, có vẻ đã nhận ra là có lẽ hôm nay sẽ không xin được WeChat rồi, vì thế chạy lạch bạch về, tường thuật lại những lời vừa rồi cho chị mình.
Hạ Tang không cần nhìn cũng biết, chị của cậu nhóc ấy sẽ dùng ánh mắt gì để quan sát cô.
Thật ra thì trong lòng cô còn rất thấp thỏm đấy, sợ rằng cô gái kia tới thật thì… xấu hổ lắm.
Nhưng cô gái kia lại không đến, mà là dắt em trai, xanh mặt rời đi.
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên lại nhìn thấy Chu Cầm đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, đầy vẻ sâu xa.
Cô không khỏi chột dạ, nói: “Nhìn cái gì?”
Khóe miệng của anh cong lên thành nụ cười rất đẹp: “Tôi phát hiện cậu… lại nghĩ giống tôi đấy, nhưng cũng có chút khang khác.”
“Cậu nghĩ tôi là người như thế nào?”
“Tôi nghĩ, nhìn chung cậu cũng sẽ không mạo hiểm bị mất mặt để chủ động đi xin WeChat của người khác.” Chu Cầm tùy tiện chơi bóng rổ, nói: “Dù sao gan cậu cũng nhỏ vậy, tiêm mà còn khóc cơ mà.”
Hạ Tang bỉu môi: “Gan tôi không hề nhỏ, chẳng qua là hơi sợ đau thôi.”
“Tôi thì lại ngược lại với cậu, thứ tôi không sợ nhất chính là đau.” Chu Cầm nhìn bóng rổ trên tay, dừng mấy giây, nói: “Nhưng tôi vẫn sợ.”
Giãy giụa quá lâu trong vũng bùn lầy âm u nhất, anh không thể nào gánh chịu được rủi ro thất bại.
Điều anh muốn làm, thì phải một kích thắng luôn, tuyệt đối sẽ không chiến thắng bằng cách lòng vòng.
“Cậu sợ á, tôi không thấy thế.

Tôi cảm thấy cậu còn dũng cảm hơn tôi…”
Đôi mắt kia của Hạ Tang chẳng khác nào một con thú nhỏ, anh nhìn mà cổ họng và miệng ngứa ngáy.
Anh không biết liệu cô có nghe hiểu ý trong lời nói của anh hay không, cũng không biết có phải cô đang trả lời anh hay không.


Vì thế, anh đổi chủ đề: “Cậu lườn lờ hơn mười vòng ở đây rồi.”
“Tôi đang đi bộ mà.” Hạ Tang lắc lắc điện thoại di động: “Mẹ tôi bảo tôi phải rèn luyện sức khỏe, ngày nào cũng phải đi đủ mười nghìn bước.”
Cô bỗng nhiên nghĩ ra một sáng kiến hay, bám vào hàng rào lưới, nói: “Ôi ôi! Chu Cầm, lẽ ra vừa nãy tôi phải để cậu cất điện thoại của tôi, lượng vận động của cậu chắc chắn là rất nhanh ‌đã có thể giúp tôi gom đủ số bước chân!”
“Thật ra thì đầu óc cậu cũng nhanh nhẹn đấy.” Chu Cầm dở khóc dở cười, nói: “Về chuyện rèn luyện này, tôi không thể giúp cậu ăn gian được đâu.”
“Hừ, cậu có nguyên tắc thế cơ à.” Hạ Tang lại nhấc nhấc dây đeo của cây đàn violon loại to, nhìn ánh mắt trời đã xuống núi, nói: “Tôi còn thiếu hơn năm nghìn bước nữa, không chém gió với cậu nữa đâu.”
“Nhắc nhở thật lòng, đi bộ không mấy có ích với việc rèn luyện đâu, đề nghị nên chạy đi.”
“Chạy mệt lắm, một lát là tôi đã hết sức rồi.” Hạ Tang vẫy vẫy tay: “Bye bye.”
Chu Cầm chống tay lên trên hàng rào lưới, đón một lượt ánh chiều tà cuối cùng khi hoàng hôn, nhìn bóng người mảnh mai dần dần đi xa của cô gái nhỏ.
Sự kiên quyết không chịu thua bị kiềm chế đè nén trong những năm qua lại đột nhiên bùng lên.
Biết rõ là không nên, biết rõ là không thể…
Nhưng con mẹ nó… chính là cứ muốn thế!
“Tang Tang.” Anh cao giọng nói, gọi cô đang ở phía xa xa một tiếng.
Xưng hô thế này khiến cho cả người Hạ Tang run lên, dòng điện chạy khắp toàn thân.
Cô quay đầu nhìn về phía người con trai bên trong hàng rào lưới, đáy mắt đen như mực của anh cũng có một vùng lớn những rặng mây ráng đỏ của buổi chiều hoàng hôn, sáng như vậy…
Anh ném bóng rổ từ tay trái sang tay phải, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng giọng nói thờ ơ lười biếng nhưng lại có từ tính để nói: “Tang Tang, có muốn chơi bóng rổ không?”
...
Hạ Tang lượn một vòng, đi qua cửa chính bên cạnh lưới sắt để vào sân bóng rổ.
Hầu hết trẻ con trong sân bóng đã rời đi, chỉ có mấy đứa túm năm tụm ba vẫn còn đang đùa nghịch ở bên ngoài sân.
Hạ Tang đặt đàn violon ở dưới khung bóng rổ, đặt chung một chỗ với chiếc balo màu đen của anh.
“Chân cậu, đã khỏi thật chưa?” Cô quan sát đầu gối bị che khuất trên đôi chân dài của anh: “Bây giờ còn chưa được một tuần đâu.”
“Tàm tạm rồi.” Chu Cầm thuận miệng nói: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc, bị mắc mưa cái là có thể cảm lạnh luôn được.”
Hạ Tang không phục nói ‌:”Tôi cũng sẽ rèn luyện cơ thể thật tốt.”
Chu Cầm vỗ bóng chạy qua bên cạnh cô, xoay người một cái đầy khiêu khích, nhảy lên ném bóng vào rổ, quả bóng vững vàng trúng vào rổ.
Hạ Tang vội vàng tiến lên nhặt bóng, không ngờ, còn chưa đụng được tay vào bóng, thi đã bị Chu Cầm nhanh nhẹn cướp mất.

Hạ Tang bị anh khơi lên lòng hiếu thắng, tiến lên ngăn cản, chỉ có điều, nhiều lần vẫn không thể thành công.
Chu Cầm vỗ bóng, gần trong gang tấc, nhưng cô luôn không có cách nào để chạm vào anh được, chứ đừng nói là cướp được bóng trong tay anh.
Sau mấy lần, gò má của cô gái nhỏ đỏ bừng lên nóng ran, ngực phập phồng, hô hấp bất ổn.
Chu Cầm luôn luôn dẫn bóng đi ngang qua người cô, tựa như cố ý dụ dỗ cô đuổi theo, lệch thì sẽ không cho cô đụng vào.
Hạ Tang có chút nhục chí, chỉ vào anh: “Bắt nạt người khác.”
Chu Cầm dừng lại, áng chừng quả bóng rổ trong tay, cười nhạt nói: "Trình độ không bằng người ta, lại còn trách tôi bắt nạt cậu à?”
Thi đấu thể thao là thứ có thể khiến người ta trở nên nóng nảy và tức giận.
Bởi vì thực lực khác xa nên bị xoay như chong chóng, khiến người ta vừa không cam lòng lại vừa bất lực.
Thảo nào lần đầu tiên đấu bóng rổ với trường trung học số 13, Kỳ Tiêu lại bị thực lực của anh đè bẹp dí đến mức còn ra tay đánh người vào lúc cuối.
Đúng là rất dễ… phát điên vì bất lực.
Hạ Tang chạy bước nhỏ tới, dùng hết sức để ngăn cản Chu Cầm, khi anh dẫn bóng chạy qua bên cạnh cô, cô nhìn đúng thời cơ, bỗng nhiên ôm lấy tay anh, liều mạng lôi kéo, quả thật là mạnh mẽ cướp lấy bóng rổ trong tay anh.
Chu Cầm có thể cảm nhận được rõ ràng cái miệng mềm mại của cô gái nhỏ đụng vào cánh tay anh.
Cơ thể anh cứng đờ, lúng túng dừng lại.
Hạ Tang hồn nhiên không hề hay biết, ômg bóng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại, ra oai với anh: “Cướp được rồi nè!”
Chu Cầm nhấp đôi môi mỏng khô ráp một cái, định nói phạm quy, nhưng thấy khuôn mặt đỏ hây hây của cô tràn ngập nụ cười, anh cũng không nhịn được cười: “Coi như cậu giỏi.”
Vị trí bị cô đụng vào trên cánh tay vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, mãi không biến mất.
Xúc cảm này… giống như cái bóng vô hình, len lỏi vào trong tim anh.
Hạ Tang chạy đến dưới khung bóng rổ, nhảy bổng lên ném bóng vào rổ.
Lần này, thật ra thì cũng đủ lực, bóng rổ đụng vào khung bóng rổ, chỉ tiếc là lập tức bật ngược lại, suýt nữa thì đập vào cô.
Cô gái nhỏ hét lên một tiếng "Á", xoay người chạy luôn, vừa ngoảnh đầu lại đã đụng vào lồng ngực của Chu Cầm‌.
Trên người anh mang theo nhiệt độ nóng rực sau khi vận động, nhưng lại không có mùi hôi nồng nặc như trên người đám con trai bình thường, mà rất sạch sẽ.
Anh đưa tay bắt bóng một cách vững vàng, nói: "Kĩ thuật này của cậu, ‌không chỉnh được tôi đâu."
Hạ Tang lùi lại mấy bước, ngượng ngùng nói: "Có phải tôi phạm quy rồi không?"
"Giờ mới biết à."
"Nhưng cậu cũng không dạy tôi phải chơi như thế nào."
Chu Cầm ném bóng rổ cho cô: "Được, vậy thì tôi dạy một chút cho cậu."
Anh đi ra sau lưng cô, nâng cánh tay tinh tế trắng nõn của cô lên, đầu ngón tay lướt qua làn da non mịn của cô, đặt lên mu bàn tay cô, chỉnh sửa tư thế ôm bóng.
Một cái tay khác đặt lên thắt lưng cô.
Hạ Tang cảm nhận được sức nóng hừng hực tản ra từ phía sau lưng người đàn ông.
Tim cô đập còn nhanh hơn cả lúc chạy bộ khi nãy.

“Khi ném bóng, đầu gối phải khuỵu xuống.” Anh ghé vào bên tai cô, khẽ nói bằng giọng từ tính: “Nhảy lên, cổ tay phát lực, chuẩn bị, ném.”
Đương nhiên là thế, cú ném bóng này mang theo sức hỗ trợ của anh, hiển nhiên là rất vững vàng ném vào rổ!
Nhưng lúc này, suy nghĩ của Hạ Tang đã sớm không còn ở trên bóng rổ nữa rồi, toàn bộ sự chú ý của cô đều rơi vào trên người của người đàn ông sau lưng.
Cô cảm giác như phía sau lưng có bản ủi dính vào cô, đốt nóng bỏng y như vậy.
“Không hổ là… huấn luyện viên Chu.” Cô ngượng ngùng nhận xét: “Rất giỏi.”
Chu Cầm đi qua nhặt bóng rổ lên, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Hai năm liền đều là huấn luyện viên hàng đầu của đội bóng rổ trẻ em, dù sao cũng có chút tài nghệ.”
“Vậy bình thường cậu cũng dạy các bạn nhỏ như thế này à?”
“Thế thì không.” Chu Cầm ném ra cú ba điểm, nói: “Trình độ của mấy bạn nhỏ còn cao hơn cậu một chút, không cần tôi phải tay nắm tay dạy.”
“...”
Hạ Tang dùng tay quạt gió, xua tan khí nóng bừng bừng trên mặt, lấy di động ra nhìn lướt qua số bước chân trên WeChat, hơn chín nghìn bước.

Thế này thì lát nữa về nhà là đã hòm hòm mười nghìn bước rồi, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cô bỏ điện thoại xuống, nói với Chu Cầm: “Tôi phải về nhà rồi.”
“Bye.”
Chu Cầm vẫn nhảy lên ném bóng vào rổ như cũ, không hề quay người lại nhìn cô một lần nào.
Hạ Tang đi tới trước lưới sắt, do dự mấy giây, lấy dũng khí, rồi xoay người lại, nói với Chu Cầm: “Có muốn cùng đi ra ngoài không?”
“Không được.” Anh quả quyết từ chối.
Cô liếm môi một cái, nghĩ rằng có lẽ anh còn phải luyện tập thêm một lát nữa, vì thế cô rời đi.
Khi đi trên con đường xanh ở khuôn viên, trong lòng Hạ Tang mơ hồ cảm thấy có chút trống rỗng.
Cô trông thấy có mấy cô gái cõng đàn ghi-ta cười cười nói nói đi ngang qua bên cạnh thì mới giật mình nhớ ra, đàn violin của cô vẫn còn quên ở sân bóng rổ!
Thảo nào lại luôn cảm thấy trên vai trống trống!
Hạ Tang vội vàng chạy quay lại sân bóng rổ, bởi vì là buổi tối, đèn trên cao ở sân bóng đã bật lên, cô thấy sân bóng rổ đã chẳng còn ai.
Nhưng dưới khung bóng rổ, đàn violin vẫn đang lẳng lặng tựa vào balo màu đen của anh, chưa bị mất.
Chu Cầm lẻ loi ngồi trên ghế bên cạnh khán đài.
Anh cuốn gấu quần màu đen lên, vải xô băng bó chỗ đầu gối đã hoàn toàn bị máu tươi thấm ướt.
Anh cẩn thận từng li từng tí tháo băng gạc ra, dùng khăn giấy lau sạch vết thương đầm đìa máu tươi.
Trên mặt đất có mấy cục giấy nhuốm máu.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi