TÓC CÔNG CHÚA


 
(*) Trà xanh:  Theo tiếng Trung, “trà xanh” được gọi là 绿茶婊 (lục trà biểu).

Các tiểu thuyết ngôn tình thường dùng nghĩa bóng của từ này để ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thủ đoạn và đầy toan tính, thích đùa giỡn tình cảm, đặc biệt với những người “đã có chủ”.

Lấy hình ảnh lá trà xanh sạch sẽ, tinh khiết, từ này miêu tả bề nổi mà kiểu con gái này muốn thể hiện ra.
Cuối tuần, Hứa Thiến cùng mấy cô gái trong đội cổ động viên hẹn cùng nhau dạo phố, đưa theo Hạ Tang cùng vào một phòng tạo hình.
Các cô gái cùng nhau giúp Hạ Tang lựa chọn đủ mọi tạo hình khác nhau, cô thì giống hệt như búp bê, chỉ ngồi đấy để các cô ấy giúp cô tham khảo đủ mọi loại tạo hình.
“Rõ ràng là cắt tóc đi rất được, uốn tóc rồi nhuộm màu xanh, rất rất được luôn.”
“Đừng, tớ cảm thấy vẫn nên duỗi thẳng đi, có điều mặt của cậu ấy thật sự rất xinh đẹp.”
“Muốn thử màu xám tro không?”

Hạ Tang lật xem thử đủ mọi tạo hình khác nhau, bỗng nhiên nghĩ đến lần trước trên xe buýt, Chu Cầm có đề cử qua cho cô một kiểu tóc…
Kiểu tóc công chúa.
Anh nói rất nổi loạn, nhưng cũng… rất gợi cảm.
Hạ Tang không chút do dự mở tạo hình này trên sách ra, nhìn thầy tony nói: “Xin chào, phiền cắt giúp tôi kiểu tóc công chúa.”
“Gì???”
Mọi người nghe thấy thì nhìn sang, bảy bảy bốn chính miệng nói: “Tang Tang, cậu muốn cắt kiểu tóc công chúa à.”
“Có phải rất ngọt ngào hay không?”
“Đúng, kiểu tóc công chúa nhìn rất ngoan.”
“Các cậu thì biết cái gì.” Hứa Thiến đi đến, nâng mặt Hạ Tang lên nhìn: “Cắt kiểu tóc công chúa này, tâm cơ trà xanh, nice, thế quyết định đi!”
“Xác định rồi sao?” Thầy Tony cầm lấy kéo: “Cắt kiểu công chúa?”
Hạ Tang ra sức gật đầu, trước đó cũng chưa từng phân vân: “Cứ cắt kiểu công chúa đi.”

Bốn mươi phút sau, thầy Tony lấy tấm vải trên người Hạ Tang xuống, kiêu ngạo nói: “Nhìn xem, có hài lòng không?”
Hạ Tang nhìn mình trong gương, phần mái được xử lý khéo léo để che đi cặp chân mày mảnh, tóc mai thì được cắt ngắn dán sát vào má, mới nhìn thì thấy vô cùng đáng yêu, nhưng lại lộ ra chút phản nghịch, tinh quái.
Các cô gái nhìn thấy tạo hình mới này của Hạ Tang, ngay cả Hứa Thiến bình thường hay líu ra líu rít cũng bị kiểu tóc công chúa này của cô làm chẳng thốt lên được câu nào.
Một lúc lâu sau, mới sợ hãi giơ ngón cái lên: “Hạ Tang, tạo hình này của cậu, quả thật rất… tuyệt!”
“Đẹp không?”
Hạ Tang có chút ý không tốt lắm, mặt đỏ lên, cẩn thận đánh giá gương mặt của mình: “Cảm giác khác nhiều so với trước kia, giống thay đổi thành người mới ấy.”
“Đẹp?”
Hứa Thiến lắc lắc đầu, tán thưởng nói: “Tớ không thể dùng từ đẹp để hình dung được, cậu biết, trước kia tớ đẹp hơn cậu vạn lần, nhưng bây giờ… tớ chỉ nhìn đẹp gấp mười thôi đấy.”
Hạ Tang nhìn không được nở nụ cười: “Đùng đúng đúng, cậu so với tớ đẹp hơn nhiều.”
Các cô gái trong nhóm nói: “Hạ Tang, cậu thật sự rất hợp với tạo hình này, nhìn rất ngoan nha!”
“Không phải ngoan, có một kiểu giống như khí chất ấy.”

“Trà xanh à? Ha ha ha, tóc công chúa, đóng vai trà xanh rất tuyệt.”
Có nữ sinh lấy điện thoại ra, chụp cho Hạ Tang một bức, nhịn không được nói: “Thật sự rất đẹp! Này, tiện tay chụp cũng rất đẹp.”
Hứa Thiến lấy di động ra, mở app chụp hình lên, nhìn Hạ Tang nói: “Đi, học theo vẻ mặt tớ này, chụp đây.”
Nói xong, cô dùng sức cong miệng lên, để cho Hạ Tang học hỏi theo cô.
Hạ Tang đẩy mặt cô ấy ra, nở nụ cười: “Cậu thật giỏi!”
“Thế thì đúng rồi, cậu đã quên mất kế hoạch của tụi mình rồi à?”
Đương nhiên Hạ Tang không hề quên, chỉ là bây giờ cô muốn học tập kỹ năng trà xanh của Hứa Thiến nhiều thêm chút nữa.
Có thể có bao nhiêu ghê tởm… Thì phải có bấy nhiêu ghê tởm.
“Tớ thử một chút xem!” Hạ Tang cố gắng hít một hơi, nâng cao cổ lên.
“Ánh mắt nháy một cái, thêm chút trong sáng.”
Hạ Tang nâng cao cổ, cố gắng học ánh mắt trong sáng của Hứa Thiến: “À…”
Hứa Thiến đưa di động đến tay cô, lộ ra toàn bộ nhanh sắc xinh đẹp, để cho chô dùng góc 45 độ, uốn éo kiểu cách, vô cùng khoa trương mà chụp ảnh.
“Ha ha ha ha.”
Hạ Tang nhìn ảnh chụp, thái độ cung kính trước máy ảnh: “Thật giả tạo, mau xóa đi!”
“Xóa cái gì mà xóa, rất tốt đấy!” Hứa Thiến mở phần mềm chỉnh sửa lên: “Quan trọng nhất là, nắm bắt được tinh túy của trà xanh, vô cùng hoàn hảo!”
Hạ Tang nhìn thấu, nhìn thấy bức ảnh có thêm một tầng lọc, làm ảnh chụp của cô có thêm chút cảm xúc hư ảo, lại phóng to ánh mắt cô ra, lông mi dài, đôi môi đỏ bừng.
“Cứu mạng.” Hạ Tang có chút không chịu nổi, cướp lấy di động: “Đây vẫn là tớ sao?”
Hứa Thiến lời lẽ nghiêm túc nói: “Không phải người nào đó rất ghê tởm sao, chính là dáng vẻ này đấy!”
Hạ Tang cố nén lại cảm giác không tốt trong lòng: “Thế… Tớ phải gửi tấm ảnh này lên cho cậu ta thấy sao?”
“Cậu phải gửi cho cậu ta, thế chẳng phải rất cố ý à!” Hứa Thiến nói: “Hay là đăng lên vòng bạn bè đi.”
“Không cần!!!” Hạ Tang nghiêm túc từ chối: “Tớ tuyệt đối không làm!”
Hứa Thiến nắm lấy bả vai cô: “Cái này thì có là gì chứ, nếu đã đưa ra quyết tâm như thế, thì đừng lo lắng người khác sẽ suy nghĩ gì.”
“Nhưng… Nhưng cái này cũng quá là…”
Hạ Tang nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại nghĩ đến mẹ cô chắc cũng chẳng biết người trong bức ảnh này là ai đâu: “Thật sự phải đăng lên sao???”
“Tớ không miễn cưỡng cậu nha, tự nhìn bản thân mình đi.”
Hạ Tang thật sự đã hạ quyết tâm rất lớn, rối rắm một lúc, cuối cùng cũng cho phép nói: “Được, đăng lên vòng bạn bè đi, nhưng chọn chỉ mình Kỳ Tiêu được thấy thôi, cứ như thế đăng đi.”
“Không được!” Hứa Thiến phân tích nói: “Cậu thử nghĩ lại xem, vòng bạn bè của cậu đều không nhìn thấy, chỉ có cậu ta nhìn thấy, thế nhỡ đâu cậu ta ở cùng chỗ với Từ Minh thì sao, thế không phải tự mình lộ đuôi sao, đến lúc đó cậu nói thế nào, nói cậu đang câu dẫn cậu ta đấy, hay là ghê tởm cậu ấy đây?”
“Có lý nhỉ.”
Hạ Tang thở dài quyết định phải chặn một số người không thể thấy, vậy có lý hơn một chút.
Dù sao cô cũng không cần người khác nhìn cô như thế nào, chỉ cần có thể bảo vệ người cô muốn bảo vệ, thì biến thành cái gì cũng đều không sao cả.
Cô lấy hình chỉnh sửa lại một chút rồi đang lên vòng bạn bè, kém theo một caption chuyên được dùng trà xanh Hứa Thiến dùng: “Tôi có đẹp không? Hi hi.

[Đáng yêu]”
Tuy không có để mình Kỳ Tiêu thấy được, nhưng cô vẫn lựa chọn chặn một số người như Đàm Cận, quay trọng nhất là… Chu Cầm.
Sau khi đăng lên vòng bạn bè không bao lâu, lượt thích trên vòng bạn bè của Hạ Tang tăng lên hơn trăm, bạn bè trên trang cá nhân đa số đều thế ngạc nhiên, còn có một ít khen cô, có một số bạn bè chơi thân còn hỏi cô đang hút cái gì.

Dù sao Hạ Tang không nhìn đến mấy bình luận này, nhưng mà chỉ vài phút sau, cô không nghĩ Kỳ Tiêu lại bình luận : “???”
“Cậu ta thấy rồi!” Hạ Tang có chút kích động nhìn Hứa Thiến nói: “Tớ có thể xóa không?”
“Xóa cái gì mà xóa, giữ yên đấy!”
“Cái này cũng quá khó rồi mà.” Da mặt Hạ Tang vốn rất mỏng: “Tớ thật sự… chưa từng đăng kiểu ảnh thế này.”
“Việc đã đến nước này rồi, hết đường rút lui rồi, muốn tự do thì phải chịu đựng.”
Trong đầu Hạ Tang xuất hiện lên dáng vẻ của Chu Cầm, khôi phục chút dũng khí: “Tớ sẽ kiên trì.”

Trong sân bóng rổ, Lý Quyết ngồi nghỉ trên ghế dựa, cầm di động tùy tiện lướt một chút, mới uống một ngụm nước thì ngạc nhiên đến mức phun ra, từng tiếng ngạc nhiên hô lên: “Wao! Ngọn gió nào khiến cô gái ngoan thành thế này!”
Chu Cầm đang ngồi bên cạnh cũng mồ hôi đầm đìa nhìn anh: “Cái gì?”
“Mau nhìn vòng bạn bè của Hạ Tang đi! Ha ha ha ha!”
Chu Cầm lấy di động mở vòng bạn bè ra, nhưng chẳng lướt thấy cái gì.
“Cậu đang nhìn ở đâu đấy?”
“Vòng bạn bè của Hạ Tang đấy.”
“Cái gì cô ấy cũng không đăng.”
Lý Quyết ngước sang nhìn, nhìn vòng bạn bè của Chu Cầm, cười nói: “Không phải đâu, là cô ấy đang ẩn anh ấy.”
“Cho tôi nhìn xem.”
Chu Cầm lấy di động của Lý Quyết, lướt vào vòng bạn bè, nhanh chóng thấy cô gái nhỏ chụp ảnh đăng ảnh làm nũng, ngụm nước trong miệng cũng phun ra, ho khan vài tiếng.
Lý Quyết nở nụ cười: “Nữ sinh ngoan ngoãn có phải chịu kích thích gì rồi chứ.”
Chu Cầm lau nước ở khóe miệng, nói: “Cô ấy gần đây… Chắc áp lực thi vào trường đại học.”
“Em nghe nói trường bên cạnh cũng có nhiều học sinh thường bị áp lực thi vào đại học bức điên luôn đấy.” Lý Quyết nữa đùa nửa thật, trào phúng nói: “Không ngờ trong vòng bạn bè của em có thể nhìn thấy.”
Chu Cầm không để ý đến lời châm chọc, khiêu khíc, chụp ảnh chụp này gửi cho Hạ Tang…
“Ẩn anh à?”
Hạ Tang: “…”
Chu Cầm: “Lý do bị ẩn.”
Hạ Tang: “[Chết không còn gì luyến tiếc.jpg]”
Chu Cầm: “Đẹp như thế, vì sao lại không cho anh thấy?”
Hạ Tang: “Anh đối với cái đẹp có sự hiểu lầm gì à?”
Chu Cầm: “Thật sự rất ngoan.”
Hạ Tang: “Ngoan bao nhiêu thế?”
Chu Cầm: “Em thật sự muốn anh phải hình dung ra sao?”
Hạ Tang: “Nói nhanh!”
Chu Cầm: “Anh đều có phản ứng.”
Hạ Tang:…

Sau khi cô xác định Chu Cầm rất nghiêm túc, lại nhìn sáng vẻ giả tạo mình vừa đăng lên, nhìn vô cùng “giả tạo”.
Cô rất có cảm giác, mặc dù Chu Cầm rất thông minh, nhưng ở phương diện thẩm mỹ này, anh lại hệt nhu mấy người đàn ông khác vô cùng ngốc nghếch.
Chu Cầm: “Vì sao lại ẩn đi.”
Hạ Tang: “Không vì cái gì hết.”
Chu Cầm: “Thế cuối cùng là vì sao.”
Hạ Tang: “A Đằng, đừng hỏi.”
Chu Cầm: “Được, không hỏi.

Muốn gặp mặt, có thể gặp được không?”
Hạ Tang: “Không được, nhiệm vụ học tập có chút bận.”
Chu Cầm cũng không miễn cưỡng, còn trả lời lại một chữ: “Được.”
Hạ Tang vô cùng sâu sắc cảm nhận được câu chữ ân chứa tâm tình này của anh, trong lòng có chút chua xót, lại trả lời: “A Đằng, ngày tháng còn dài.”
Chu Cầm: “Không gặp anh, thì cũng đừng chọc anh.”
Hạ Tang: “Sao lại chọc anh chứ!”
Chu Cầm: “[mỉm cười]”

Hạ Tang không có thay đổi quá nhiều ở phong cách bên ngoài, ngoại trừ cắt tóc kiểu công chúa ra, cũng đi xăm hình xỏ khuyên giống như mấy cô gái trong đội bóng rổ, chỉ có quần áo là đàng hoàng, không có động đến.
Bởi vì cô biết, tuy Kỳ Tiêu không thông minh, nhưng lại không hồ đồ như Tống Thanh Ngữ.
Bên ngoài thì “thay đổi thật rực rỡ” quá mức cố ý, nhưng phía bên trong lại chẳng có thay đổi gì, mới chân chính khiến cho cậu ta sinh ra thất vọng về cô.
Cho nên, cô không thể nào trong một đêm lại thay đổi như trở thành một người khác thế được.
Nắm tốt được “mức độ” này, mới là yếu tố quan trọng hơn một chút.
Thứ hai, Hạ Tang đến trường học, cô bước vào thì đã được vây quanh bởi các cổ động viên rồi.
“Xin chào nha, buổi tối gặp ở phòng vũ đạo.”
“Tạm biệt, yêu các cậu.”
Hạ Tang khoa trương ném cho các cô ấy nụ hôn gió.
Cổ Trăn Trăn nhìn thấy Hạ Tang và mấy cô gái thanh xuân ở nhóm cổ động viên thân thiết với nhau, trong lòng ít nhiều cũng có chút không hiểu, vào xem vòng bạn bè của Hạ Tang, kỳ lạ nói: “Hạ Tang, cậu không sao chứ.”
“Không có việc gì.”
“Không có việc gì sao lại đang loại ảnh chụp này, còn các kiểu tóc này nữa.” Cổ Trăn Trăn lấy tay nắm lấy chút kiểu tóc công chúa được Hạ Tang chăm sóc tỉ mỉ này, hơi trào phúng nói: “Có chút dấu hiệu của trà xanh.”
Hạ Tang vô cùng tao nhã, thầm nghĩ: “Ai là trà xanh.”
“Cậu còn không trà, thử nhìn vào gương đi, sau khi cậu với với Hứa Thiến, quả thực như thay đổi thành con người khác.”
Hạ Tang nhìn thấy khuôn mặt béo của Cổ Trăn Trăn, khóe miệng bỗng cong lên, nói: “Cổ Trăn Trăn, tớ biết cậu đang suy nghĩ cái gì.”
“Cái… Cái gì?”
“Quên đi, không nói nữa.” Hạ Tang lấy sách giáo khoa, mở thơ cổ ra học thuộc.
Cổ Trăn Trăn có chút nóng nảy, đánh vào cuốn sách giáo khoa trong tay Hạ Tang, vội vàng nói: “Cậu nói đi! Cuối cùng là muốn nói cái gì! Có ý kiến về vấn đề ăn uống của người khác à!”
Hạ Tang nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô ấy, mở miệng nói: “Cậu không phải không thể gặp người tốt hơn tớ, tớ thỉnh thoảng trang điểm một chút, cậu lại nói tớ không thích hợp, nhìn có vẻ người lớn.

Đổi một tạo hình mới, cậu lại nói tớ trà xanh.

Có nam sinh gửi thư tình cho tớ, cậu trực tiếp “giúp tớ từ chối”.

Cậu thật đúng là bạn bè tốt.”

Cổ Trăn Trăn không ngờ Hạ Tang như thế, nhưng lại nói ra hết hình hành vi “mờ ám” sau lưng của cô ta! Mặt cô ta đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Cậu… Cậu nói bậy! Tớ không có!”
“Cậu cảm thấy tớ và cậu nên là người giống nhau, không có tiếng tăm gì, im lâng, mãi mãi là kẻ thua cuộc, đúng không.”
Nước mắt Cổ Trăn Trăn cũng đều bị cô kích đến mức tràn ra, Đoạn Thời Âm nghe không nổi nữa, quay đầu lại khuyên nhủ: “Không cần thiết phải lôi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này ra làm tổn thương tình cảm, Hạ Tang cậu biết tính tình của Trăn Trăn cũng không phải ngày một ngày hai, làm gì lại tính sổ vào ngày hôm.”
“Bởi vì tớ không muốn nhịn nữa.”
Cổ Trăn Trăn cắn răng nói: “Cậu ấy quan biết mấy người bạn mới trong đội cổ động, thì muốn trở mặt với bạn cũ.”
Hạ Tang không trả lời.
Đoạn Thời Âm cũng nói: “Trong khoảng thời gian này, cậu và Hứa Thiến hay đi chơi chung, đi đường, nói chuyện còn có phong cách ăn mặc cũng rất giống nhau.”
Hạ Tang nâng mắt nhìn Kỳ Tiêu cách đó không xa, cậu ta cũng hay quay đầu sang nhìn cô.
“Có sao không, tớ không có thay đổi.” Cô nở nụ cười.
Đoạn Thời Âm lại mở bức ảnh trong vòng bạn bè ra: “Cậu trước kia, sẽ không chụp mấy loại ảnh thế này, thứ này nói thẳng, thật sự đẹp à.”
“Được, trước kia tớ chỉ biết bù đầu vào học tập, thành thành thật thật, mặc dù nằm trong số người có thành tích tốt nhất, cũng giống hệt như người thua cuộc.”
Cổ Trăn Trăn nhảy dựng lên: “Bây giờ vào đội cổ động viên thật sự rất giỏi à! Dáng vẻ chẳng ra gì của cậu bây giờ, có khác gì mấy nữ sinh trong đội cổ động viên đâu!”
Đoạn Thời Âm lôi kéo Cổ Trăn Trăn ngồi xuống, bình tĩnh một chút, nhìn Hạ Tang nói: “ Tớ biết cậu sớm đã muốn tiến vào đội cổ động viên, trước kia cũng nói rất hâm mộ các cô ấy.

Chúc mừng cậu, cuối cùng được như mong muốn, trở thành người cậu muốn trở thành nhất này.”
Nói xong, cô ấy cũng quay người lại, không để ý đến cô nữa.
Hạ Tang nhìn dáng vẻ của Đoạn Thời Âm, không biết nói cô ấy nói lời trong lòng, hay là cố ý cất cao giọng nói như thế, giúp cô hoàn thiện người cô đang đóng này.
Nhưng bất luận thế nào, những lời cuối cùng này của cô ấy, Kỳ Tiêu cũng nghe được, nhìn thấy Hạ Tang biến hóa trong khoảng thời gian này, giống như có thể lý giải hợp lý được.
Cho dù là áp lực cấp ba, hay là quen biết bạn bè mới, Hạ Tang quả thực… Không còn là Hạ Tang trước kia nữa.
Sau khi tan học, Kỳ Tiêu kéo lấy cổ tay Hạ Tang, kéo cô đến bên ngoài chỗ không có người.
Vẻ mặt vặn vẹo, có thể nhìn ra cậu ta khó có thể che dấu tức giận.
“Hạ Tang, cậu cho là tôi ngốc à, trước mặt tôi cậu diễn cái gì!”
Hạ Tang rút tay mình về, dịu dàng nói: “Tôi diễn cái gì thế.”
“Cậu biết tôi ghét nhất loại người tiện nhân như Hứa Thiến, nên cũng biến mình trở thành tiện nhân, khiến người khác ghê tởm.”
Kỳ Tiêu nói chuyện chẳng chút khách khí nào.
Hạ Tang dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn theo cậu ta, từng chữ từng chữ một nói ra: “Hứa Thiến… Không phải tiện nhân, đừng dùng từ này để sỉ nhúc nữ sinh.”
“Thật sự đúng là tỷ muội tình thâm mà! Cậu có ý học theo dáng vẻ ghê tởm của cô ta đi!”
Trước kia Hạ Tang có lúc từng nói, cậu hoàn toàn không thể hiểu được quá khứ một người, bây giờ hay tương lai cũng có thể thích cậu ta sao.
Cũng có thể nói, cậu thích chính là người cậu tự vẽ ra trong tưởng tượng của chính mà thôi.
“Kỳ Tiêu, cậu thích dáng vẻ trước kia của cô, nhưng cậu biết nói như thế là sao không.” Hạ Tang dựa lưng vào vách tường, không mang theo chút cảm xúc nài, lạnh như băng nói: “Đó là do mẹ tôi tạo ra, kéo tôi như con rối gỗ, cậu cho là… Đó là dáng vẻ chân thật của tôi sao.”
Cô lộ ra một nụ cười trào phúng, mỉm cười: “Chuyện Tống Thanh Ngữ, là lần đầu tiên con rối gỗ là tôi dãy giụa đấy, chính là làm chuyện mình muốn làm đấy.

Sau đó lại làm cậu giận dữ, không phải bởi vì tôi muốn lợi dụng cậu, mà là khi đó cậu phát hiện ra, thật ra tôi không phải người nữ sinh ngoan ngoãn trong tưởng tượng của cậu, cho nên cậu tức giận.”
Kỳ Tiêu giống như bị cô chọc vỡ tâm tư, nổi giận đùng đùng, giật lấy tóc cô: “Cậu biến về như cũ cho tôi! Không phải kiểu tiện nhân này, nếu làm không được thì cắt đi! Trở về dáng vẻ trước kia!”
Hạ Tang cảm giác được da đầu bị cậu ta nắm chặt, rất đau, cô cũng biết, Kỳ Tiêu đây là thẹn quá hóa giận.
Cô cùng sức tách ngón tay cậu ta ra: “Kỳ Tiêu, tôi nói cậu biết, dáng vẻ bây giờ mới là dáng vẻ thật sự của tôi, nếu cậu không chấp nhận được, vậy thì cách xa tôi ra một chút.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi