TÓC CÔNG CHÚA


Chu Cầm đánh bóng rổ ngoài đường phố rất hoang dã, bởi vì không có sự trói buộc của quy tắc, anh phát huy tự do.

Cách chơi kiêu ngạo và ngang ngược của anh khiến cho bầu không khí sôi lên cao trào chỉ trong mấy phút.
Ở trong sân, cho dù là trai hay gái thì đều hò hét tên anh, vừa điên cuồng lại vừa sôi động.
Chơi bóng trên đường phố không có chế độ thi đấu quá nghiêm ngặt, người xem trực tiếp tự bỏ phiếu chọn người thắng, thích người nào thì bỏ cho người đó.
Vì thế, người chơi không chỉ phải thắng, mà còn phải chơi thật đẹp, hút được ánh mắt của người xem.
Hạ Tang nhìn thiếu niên trong sân xuyên qua lưới sắt.
Sau lưng bộ quần áo bóng rổ màu đỏ lá phong của anh đã bị mồ hôi thấm sướt sũng, mỗi một động tác xoay người, bật nhảy đều có thể nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng một cách rõ ràng bằng mắt thường, tràn ngập hormone.
Đây là thanh xuân chân thật nhất.
Là ánh nắng, sôi động, nòng hừng hực.
Hạ Tang có thể cảm nhận được, cái kén dày bịch quấn quanh mình đang được phá vỡ dần dần từng chút một, toàn bộ lòng can đảm của cô đều là anh mang đến cho cô.
“Móa, người đàn ông này… gợi cảm quá đi mất.” Hứa Thiến đứng ở bên cạnh cô, khoanh tay lại, cảm thán: “Ai có thể chống cực được chứ!”
Hạ Tang nhếch miệng lên, dịu dàng nhìn thiếu niên nổi bật nhất trong sân: “Người hoàn hảo nhất của nhân gian.”
Bỗng nhiên, Hứa Thiến nắm lấy tay áo của Hạ Tang, giật mạnh một cái, ý bảo cô nhìn ra cổng đi.
Hạ Tang nhìn sang theo tầm mắt của cô ấy, trông thấy Kỳ Tiêu mặc quần áo thời thượng màu đỏ trắng, đi vào sân cùng với mấy tên con trai cũng mặc quần áo hip-hop đầy khoe mẽ.
Sao cậu ta lại tới đây?!
Tim Hạ Tang thắt chặt lại, cô hỏi Hứa Thiến: “Cậu có biết cậu ta sẽ đến đây không?”
“Không biết.” Hứa Thiến ngỡ ngàng nói: “Không thấy đám Từ Minh nói gì, nếu biết trước cậu ta sẽ tới, có chết tớ cũng không gọi cậu tới đâu.”
Trước đây, Kỳ Tiêu chỉ dây dưa với Hạ Tang mà thôi, nhưng bây giờ, ánh mắt cậu ta nhìn cô thậm chí còn kèm theo không cam lòng và oán hận, cứ như thể hận cô thấu xương vậy…
Hạ Tang chỉ có thể trốn tránh.
“Có khi bọn nó chỉ tới chơi một chút thôi, dù sao Kỳ Tiêu cũng là đội bóng rổ mà.” Hứa Thiến kéo Hạ Tang, vội vàng lùi ra xa khán đài, nói: “Bọn mình làm xong việc của mình rồi, chọc không nổi, chạy thôi.”
Hạ Tang đi theo cô ấy vào phòng thay đồ, vội vàng thay quần áo rồi chuẩn bị chạy trốn.
Chạy ra ngoài đường, Hứa Thiến vẫy một chiếc xe taxi.
Hạ Tang quay đầu lại nhìn sân bóng rổ trên quảng trường, cảm thấy hơi không yên tâm, do dự nói: “Thiến Thiến, cậu đi trước đi, tớ vẫn phải quay lại xem sao đã.”
“Xem cái gì? Bọn mình cố gắng nhiều ngày như vậy, không dễ gì mới thoát khỏi sự dây dưa của tên Diêm Vương Kỳ Tiêu kia, cậu đừng có mà thất bại trong gang tấc.”

Nhưng Hạ Tang lại cảm thấy lo lắng trong lòng: “Lần trước khi Chu Cầm chơi bóng với cậu ta thì đã từng xảy ra mâu thuẫn, lần này đụng mặt, tớ sợ bọn họ lại đánh nhau.”
Với cái tính hiếu thắng lại không chịu nổi thất bại của Kỳ Tiêu, nếu quả thật bị Chu Cầm treo lên đánh ở trên sân bóng thì e rằng sẽ không chịu để yên.
“Không phải chứ...!hai người bọn họ đánh nhau thì cậu lại càng không thể đi!” Hứa Thiến nắm cổ tay của Hạ Tang rất chặt: “Hai người bọn họ đánh nhau, cùng lắm là Chu Cầm bị thiệt thòi ăn mấy quả đấm mà thôi.

Nhưng nếu như cậu chạy lên giúp đỡ, sợ rằng tên Kỳ Tiêu kia sẽ không để yên đâu.”
“Tớ biết, tớ đâu có ngu như vậy.” Hạ Tang nhíu chặt lồng mày: “Tớ chỉ theo dõi thôi, sẽ không để cho cậu ta nhìn thấy tớ, lại càng không ra mặt giúp đỡ.”
“Chu Cầm bị thiệt thòi, cậu lại có thể kiềm chế không đi giúp đỡ chắc?”
Hạ Tang cắn răng: “Tớ có thể.”
Hứa Thiến thấy không cản được cô, nói: “Đi theo tớ.”
Nói xong, cô ấy dẫn cô rẽ trái quẹo phải đi lòng vòng đến một nhà xưởng bỏ hoang, đi lên tầng hai.
Vừa hay có thể quan sát tình hình ở dưới sân bóng rổ từ trên tầng hai của nhà xưởng, vả lại, còn vô cùng bí mật.
“Nói rồi đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thể nhúng tay vào.”
“Tớ sẽ không làm thế đâu‌.”
Hạ Tang tuyệt đối không phải là người có tính tình xốc nổi, nhất là chuyện có liên quan tới Chu Cầm, cô tuyệt đối sẽ không hại anh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Sau khi Kỳ Tiêu vào sân, làm một cú ba bước lên giỏ, sớm kết thúc một màn tranh đấu vẫn còn đang tiếp diễn.
Rất bất lịch sự, nhưng các thành viên cũng không dám nói gì.
Nhưng động tác ngang ngược khoe mẽ này của cậu ta cũng dẫn đến từng trận reo hò và huýt sáo ở bên trong sân.
Thật ra thì Kỳ Tiêu cũng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý tới, càng hăng hái đập bóng trên tay hơn, xoay người chạy tới ném bóng vào rổ một cách hoa hòe lòe loẹt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười tự tin.
Chu Cầm đang uống nước ở khu nghỉ ngơi, Lý Quyết đi tới, kéo quần áo của anh một cái, nói: “Tình địch của anh đến kìa.”
Chu Cầm quay đầu lại, hời hợt quét mắt nhìn thiếu niên đang điên cuồng thể hiện ở trong sân.
Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chai nước khoáng: “Cậu ta không xứng.”
“Anh kiêu quá nhỉ, thảo nào, lời bài hát lại nói được thiên vị thì không sợ gì hết.”
Chu Cầm chuẩn xác ném cái chai không vào trong thùng rác ở phía xa xa: “Tang Tang nhà chúng tôi...!đã bao giờ để ý tới nó đâu.”
Lý Quyết kéo Chu Cầm: “Không nói đùa nữa, đi thôi.”
“Còn chưa lấy tiền thưởng mà, đi cái gì mà đi.”
“Anh thật sự đến vì tiền thưởng hả?”

“Nói nhảm.” Chu Cầm liếc nhìn cậu ta một cái: “Sắp đến sinh nhật của vợ tôi rồi.”
“Đừng đi mà.” Lý Quyết nhíu mày: “Nếu như Kỳ Tiêu đã tới thì chắc chắn là cũng nhắm vào chức vô địch.

Mình đừng tranh với nó, có được không? Tiền thưởng cũng chỉ hơn ba nghìn tệ mà thôi, không đáng để chọc vào nó.”
Chu Cầm nhìn Kỳ Tiêu ở trong sân, ánh mắt sắc lẹm như mũi dao.
Dù sao anh cũng là thiếu niên khí phách, sao anh có thể cam lòng lần nào cũng chạy trối chết được.
Thế nhưng hiện thực lại cứ chèn ép anh đến không chịu nổi, nặng trĩu, không chừa lại một con đường sống nào để thở d.ốc.
Tương lai tươi sáng mà anh muốn xông tới kia lại xa xa không thể với tới.
“Đi thôi.” Lý Quyết đẩy Chu Cầm, người đang không tình nguyện đi, hai người đi ra ngoài hàng rào lưới.
Chu Cầm nhìn chung quanh: “Hạ Tang đâu rồi?”
“Vợ anh còn thông minh hơn anh, đã sớm chạy mất dạng rồi, còn chạy nhanh hơn cả cún luôn.” Lý Quyết nói mà chẳng nể nang gì: “Cậu ấy còn biết không chọc nổi, thì cớ gì anh phải đi chọc vào nó.”
Chu Cầm nghe thấy những lời này, trái lại, sự không cam lòng và khí phách trong lòng lại vơi đi rất nhiều.
Đúng vậy, anh có cô thì cũng đã có cả thế giới rồi, sao phải đi tranh giành cái gì với tên ngu ngốc Kỳ Tiêu kia chứ.
Hạ Tang thấy Chu Cầm ôm bóng, rời khỏi sân bóng cùng với Lý Quyết thì bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.
“Tên nhóc Lý Quyết này, đáng tin quá đi mất!” Cô thầm tính trong lòng, phải mời Lý Quyết ăn một bữa KFC loại suất siêu to cho cả gia đình mới được.
Không ngờ, hai người còn chưa đi tới cổng hàng rào lưới, Kỳ Tiêu đã trông thấy Chu Cầm ——
“Xời, đây không phải là Chu Cầm à? Sao, thấy tao tới thì lại muốn đi à?”
Chu Cầm liếc mắt, cũng lười phải ngoảnh đầu lại.
Kỳ Tiêu nói bằng giọng kiêu căng: “Sợ tao đến thế à? Thằng thất bại.”
Lý Quyết vỗ vai Chu Cầm, nhỏ giọng nói: “Anh, lấy đại cục làm trọng...!lấy đại cục làm trọng...”
“Đi thôi.”
“Đi đi đi!”
Lý Quyết đẩy Chu Cầm rời đi.
Nhưng tên Kỳ Tiêu kia nào chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, bóng rổ trong tay ngông cuồng đập tới.
Cậu ta muốn đập Chu Cầm, nhưng Lý Quyết đứng ở sau lưng anh nên bóng rổ đập trúng vào sau gáy Lý Quyết.

Lý Quyết bị đau nên kêu lên một tiếng: “Đậu xanh‌!”
Chu Cầm không thể nhịn được nữa, xoay người lại, nhìn về phía Kỳ Tiêu, đáy mắt lộ ra vẻ hơi tức giận.
Lý Quyết dùng một tay ôm sau gáy, một cái tay khác ngăn cản anh, vội vàng hoảng hốt nói: “Anh Cầm, không sao mà, đi thôi, con người ai lại chấp nhặt với con súc sinh chứ!”
Kỳ Tiêu nhặt bóng rổ trên đất lên, ước lượng thử, cười nói: “Mấy tháng không gặp lại sợ thành cái dạng này rồi à? Bị xe phân khối lớn đâm bay một lần, lá gan cũng bị đâm cho bay mất luôn.”
Lý Quyết nhỏ giọng mắng một câu: “Quả nhiên lần đó là nó...”
Chu Cầm đẩy Lý Quyết ra, đi tới cướp lấy bóng rổ trong tay Kỳ Tiêu, vào sân, tựa hồ chuẩn bị chơi một ván với cậu ta.
Miệng Kỳ Tiêu nở cười xấu xa, nhìn anh tựa hồ như đang quan sát con mồi: “Rác rưởi.”
Thấy hai người này ganh nhau, thành viên hai phe cũng nhao nhao vào sân thi đấu.
Lý Quyết chạy đến bên cạnh Chu Cầm, ngăn cản những người khác cho anh, nhỏ giọng nói: “Anh, đừng xúc động mà.”
“Có chừng mực.”
Trận này, khí thế của Kỳ Tiêu rất mạnh, mới mở màn được mấy phút cậu ta đã cướp bóng từ trong tay Chu Cầm, mấy lần ném bóng vào rổ cũng có xác suất trúng mục tiêu rất cao ‌.
Ban đầu, tiếng hoan hô liên tục vang lên ở trong sân, nhưng mà sau đó, các khán giả từ từ phát hiện ra, mặc dù khí thế của Kỳ Tiêu rất mạnh nhưng rõ ràng là Chu Cầm đang cố ý nhường.
Anh khẽ cụp mí mắt, uể oải nhìn cậu ta, chạy cũng chỉ chạy chầm chậm, có mấy lần chỉ làm ra tư thế ngăn cản, nhưng lại thả cho cậu ta đi tới bên dưới bảng bóng rổ, sau đó ném bóng vào trúng rổ để ghi điểm.
Trạng thái bây giờ của Chu Cầm hoàn toàn khác với cách chơi mạnh mẽ có thế như chẻ tre lúc trước đó.
Nhường… thả rất rõ rệt.
Cảm xúc sục sôi của người xem lập tức xìu xuống trong nháy mắt, cho dù Kỳ Tiêu lại năm lần bảy lượt dẫn bóng ghi điểm thì bọn họ cũng không hoan hô nữa, thậm chí còn phát ra một số tiếng châm biếm giễu cợt lạnh lùng.
Ngay cả người hoàn toàn chẳng biết gì về bóng rổ như Hứa Thiến cũng đã nhìn ra, cô ấy nhỏ giọng nói: “Đây là đang nhường đấy.”
Hạ Tang quan sát bọn họ từ xa, góc áo cũng bị cô vò ra nếp nhăn.
Cô biết, kỹ thuật này của Kỳ Tiêu không xứng làm đối thủ của Chu Cầm.

Anh vốn lười phải chơi nghiêm túc với cậu ta.
Ban đầu, Kỳ Tiêu cũng hưng phấn bởi vì có thể đánh bại được Chu Cầm, nhưng sau đó, cậu ta dần phát hiện ra, người xem trực tiếp ở đây lại không hoan hô cho mình nữa, thậm chí còn chẳng có tiếng vỗ tay.
Mọi người lạnh lùng vây xem, trên mặt mang vẻ mỉa mai có ý sâu xa.
Kỳ Tiêu mất hứng, tức giận nhìn về phía Chu Cầm ở đối diện.
Chu Cầm hơi nhếch khóe miệng lên, trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra vẻ hơi mỉa mai, nói cho cậu ta biết một cách rõ ràng rành mạch: Nhường mày đấy.
Kỳ Tiêu đập bóng rổ về phía hàng rào lưới như để trút giận, “Rầm” một tiếng, suýt nữa đập vào quần chúng vây xem.
Tiếng xì xào xôn xao và mắng chửi phát ra từ trong đám đông.
Cậu ta đi đến trước mặt Chu Cầm, lạnh nhạt nói: “Chu Cầm, chơi tao à?”
Chu Cầm nhặt bóng rổ trên đất lên, ước lượng thử, nói: “Không phải mày thắng rồi sao?”
“Thắng con mẹ mày cái đệch!” Kỳ Tiêu càng nổi khùng hơn: “Mày coi tao là khỉ làm xiếc hả?!”

“Mày cũng cảm thấy cái loại chiến thắng vì được nhường lại này mất mặt à?”
Chu Cầm cười thản nhiên như không: “Trước đây, khi mày dùng quyền thế của ông già mày đi chèn ép người khác nhường danh dự, nhường thành tích, tự thêu dệt mấy lời nói dối hão huyền trâu bò kia, sao mày không thấy mất mặt? Lần này, chẳng qua tao chỉ nhường mày mấy lượt bóng mà thôi, lòng tự trọng đã không chịu nổi rồi à?”
Trong nháy mắt, lửa giận của Kỳ Tiêu xông lên não, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Chu Cầm đâm trúng chỗ đau của cậu ta một cách vô cùng chuẩn xác, cũng nơi nhạy cảm nhất, yếu ớt nhất trong lòng cậu ta.
Sự lừa gạt để lừa mình dối người thì có thể tự dỗ mình được bao lâu?
Yếu chính là yếu, không bằng người ta chính là không bằng người ta.
Trước kia thành tích không bằng anh, thể thao không bằng anh, thậm chí ngay cả cô gái mà cậu ta ưng ý...!cũng cứ thích đến sân thể theo xem Chu Cầm chơi bóng.
Cho dù cậu ta phá hủy khuôn mặt của anh, chèn ép anh vào trường thể thao rách nát như trung học số 13, chặn toàn bộ các con đường đi tới tương lai của anh.
Nhưng chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh còn thở, con mẹ nó, Kỳ Tiêu đều không bằng anh, mọi thứ đều không bằng!
Lý Quyết thấy Kỳ Tiêu đã sắp tức đến phát điên, cậu ta đi tới bên cạnh Chu Cầm, định nói lý với Kỳ Tiêu, lên tiếng giảng hòa: “Không cần thiết phải làm ầm ĩ đến mức quá khó chịu chứ? Nhường mày không được, thắng mày cũng không xong.

Rốt cuộc mày muốn người khác phải làm thế nào? Mày tự ngẫm lại xem có lý không hả?”
“Cút, không đến lượt mày mở mồm nói chuyện ở đây.”
Chu Cầm nhìn Kỳ Tiêu đã tức đến mức sắp ngất xỉu, anh cười nhạt nói: “Mày nhìn đi, trừ vô dụng, thì cũng chỉ biết có nổi điên.”
Kỳ Tiêu xông lên, vung nắm đấm về phía Chu Cầm, nhưng lại không trúng, bởi vì Lý Quyết chen lên ngăn cản cậu ta: “Kỳ Tiêu, tao khuyên mày nên thông minh một chút‌.

Đầu tiên, mày không phải là đối thủ của Chu Cầm, cứng rắng ra tay thì người bị thiệt chính là mày đấy.

Ở đây nhiều người thế này, nhìn thế nào cũng đều là mày vô lý.

Mày định thua bóng lại thua luôn cả cái nết à?”
Kỳ Tiên trợn mắt nhìn anh đầy dữ tợn, chỉ ước gì có thể dùng ánh mắt để chém anh thành muôn mảnh.
Chu Cầm mặc kệ cậu ta, xoay người, tiện tay ném bóng rổ trong tay đi.
Cho dù quay lưng về phía bảng bóng rổ, bóng rổ cũng vững vàng rơi vào trong giỏ!
Tiếng reo hò xôn xao trong sân vang lên không dứt.
Chu Cầm xoay người rời đi trong tiếng reo hò hoan hô, bỏ lại một mình Kỳ Tiêu đứng ở trong tiếng hoan hô tràn ngập vẻ giễu cợt, cả người lạnh căm căm.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi