TÓC CÔNG CHÚA


 
Hạ Tang im bặt không hề nhắc tới chuyện của Giang Chi Ngang và Chu Cầm.
Cô đoán có lẽ anh có nỗi khổ riêng, nhưng bất kể như thế nào, đáng lẽ cô đều phải đứng về phía anh vô điều kiện.
Bởi vì cho dù là Giang Chi Ngang hay là Chu Cầm, đó đều là A Đằng của cô.
Nửa tháng tập quân sự đã kết thúc, đại hội báo cáo kết quả của đợt tập quân sự cuối cùng đã bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ.
Hạ Tang học xong tiết buổi sáng, vừa đeo cặp sách vừa vội vàng đi xuyên qua khu dạy học, đi tới bên ngoài hàng rào lưới ở sân bóng ngoài trời.
Bên ngoài đã tụ tập không ít các cô gái đi ngang qua xem trò vui, chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn về phía sân thể dục.
Trong lúc hát khúc ca hùng dũng, từng đội mặc quần áo rằn ri màu xanh lá của bộ đội đứng thành hàng chỉnh tề có trật tự.
Bọn họ chia thành các đại đội theo từng lớp học, người nào người nấy lấy ra hết các kĩ năng nhờ sự huấn luyện của huấn luyện viên để báo cáo kết quả tập quân sự với lãnh đạo nhà trường.
Hạ Tang tìm thấy đại đội của lớp Chu Cầm, bọn họ đang bước đều đi vào giữa sân thể dục, biểu diễn một bộ quyền tập thể của quân đội.
Giang Chi Ngang ở vị trí dễ thấy nhất của hàng đầu tiên, bình thường HT thường hay thấy dáng vẻ thong thả ung dung, lười nhác cợt nhả của anh, nhưng hôm nay, anh mặc quần áo rằn ri màu xanh lá, đứng ở hàng đầu tiên, lại vô cùng cao lớn rắn rỏi.
Sau khi huấn luyện viên huýt sáo, đại đội cùng nhau vung quyền theo nhịp, mỗi một đường quyền đều đi kèm với tiếng hét vang dội, khơi dậy từng đợt reo hò ở giữa sân.
Mấy cậu con trai xung quanh múa may nắm đấm, nhìn có vẻ đẹp mắt, mặc dù đúng động tác nhưng cứ có cảm giác hơi thiêu thiếu chút sức lực.
Nhưng động tác của Giang Chi Ngang lại khác hoàn toàn với bọn họ, cơ bắp màu lúa mạch trên cánh tay anh vô cùng săn chắc, mỗi một lần vung quyền, sức cực kì ổn định, thu phóng thích hợp, căng giãn vừa phải.

Anh không chỉ đánh ra cảm giác có lực mà còn có thể khống chế lực rất tốt.
Bởi vì trước đây, bố anh là huấn luyện viên đấm bốc nên anh đã tập đấm bốc từ nhỏ.
Nghe Lý Quyết nói, anh có thể dùng một quyền đánh gãy xương của người khác, đương nhiên có lẽ chỉ là cách miêu tả khoa trương mà thôi.

Bởi vì từ trước đến nay, HT chưa bao giờ nhìn thấy Chu Cầm vung quả đấm với ai, anh có sức mạnh, nhưng không hề lạm dụng sức mạnh này, cũng sẽ không bắt nạt người khác.
Cuối tháng chín, thời tiết vẫn nóng nực như cũ, đánh xong một bài quyền tập thể, phía sau lưng Giang Chi Ngang đã xuất hiện một vùng ướt át thẫm màu, mồ hôi chảy dọc xuống dưới theo đường cong rắn rỏi trên trán anh.
Mồ hôi đi kèm với ánh mặt trời, quả thực là hơi thở tràn ngập hormone.
Đương nhiên Hạ Tang cũng chú ý tới ánh mắt của các cô gái bên cạnh, không một ai không tập trung lên người thiếu niên nổi bật nhất kia.
Chu Cầm của quá khứ đã rất được yêu thích, Giang Chi Ngang của hiện tại không còn vết sẹo hung dữ, lại có thêm thân phận “Thái tử” của nhà họ Giang, thành tích tốt, cơ thể cường tráng, cả người phát ra hormone giống đực cực kì mạnh mẽ.
Anh vừa vào trường… đã tràn ngập cảnh tượng đào hoa, quả thực có thể so sánh với sự rực rỡ của nụ hoa vào tháng ba mùa xuân.
Sau khi đại hội diễn tập kết thúc, dọc theo đoạn đường từ sân thể dục đi đến cổng lớn của hàng rào lưới bằng sắt, Giang Chi Ngang đã từ chối ba lời mời kết bạn WeChat của nữ sinh viên năm nhất mặc quần áo rằn ri.

Từ xa, anh đã trông thấy HT đang đứng hóng mát ở dưới tàng cây bạch quả phía đối diện.
Một cơn gió thổi qua, lá bạch quả rơi lả tả.
Cô gái nhỏ mặc bộ váy liền áo màu trắng nhạt, làn da trắng nõn càng trở nên sáng rõ hơn, mày lá liễu nhàn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại có sự duyên dáng của thiếu nữ.
Cô cầm một chiếc lá bạch quả, đang giơ lên đối diện với ánh mặt trời, dùng điện thoại để chụp ảnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp vẫn còn một chút tính tình trẻ con chưa mất đi.
Giang Chi Ngang nhìn thấy cô thì không hiểu sao lại thấy lòng ngứa ngáy, anh sải bước nhanh hơn, chạy chậm đến bên cạnh cô: “Chờ anh à?”
Hạ Tang bỏ di động xuống, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh.
Anh lập tức cúi người ghé sát vào cô, mặc ho cô dịu dàng dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên mặt anh.
“Mau về tắm rửa đi.”
“Ừ.”
Hạ Tang quan sát khuôn mặt đẹp trai của anh, thuận miệng hỏi: “Vết sẹo này… có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?”
“Phẫu thuật rồi, đừng nói với người khác nhé.”
“Em sẽ không nói đâu.”
Hạ Tang quay đầu hét lên với một cô gái đang chụp lén anh: “Đừng chụp, anh ấy phẫu thuật thẩm mỹ đấy.”
Cô gái kia bỏ điện thoại xuống: “Thật hả?”
“Cực kì chính xác.”
Giang Chi Ngang dùng một tay xách Hạ Tang đi, dẫn cô ra khỏi khu cây bạch quả giống như đang xách một con gà con.
“A Đằng, em nghe nói người được trao giải tập quân sự xuất sắc có tên của anh.”
“Trong dự kiến thôi.” Khóe miệng của Giang Chi Ngang hơi nhếch lên: “Nghe nói hàng năm có học bổng của xí nghiệp, mỗi học viện có một suất, năm ngoái em nhận được à?”
Hạ Tang tự tin nói: “Đương nhiên, điểm tích lũy của em là cao nhất đấy.”
“Năm nay sẽ là của anh.”
“…”
Đúng rồi, anh mang cơn ác mộng “Cúp Tân Tinh” của Ht về theo luôn rồi.
“Anh không được cạnh tranh với em.” Cô giận dỗi nói: “Học bổng của xí nghiệp là của em!”
“Muốn anh nhường em à?”
Hạ Tang nắm tay chặt cứng: “Không cần, em… em sẽ giành được bằng khả năng của mình!”
“Được, vậy chúng ta phải cạnh tranh công bằng một chút đi.” Giang Chi Ngang dường như còn có chút hưng phấn.


Trước kia, anh gần như chưa bao giờ gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng mà Ht… quả thật là có thể so tài một phen.
Hạ Tang vốn mua coca lạnh cho anh, nhưng lúc này lại không muốn đưa cho anh uống.

Cô vặn nắp chai, tự mình uống một hớp, giận dỗi nói: “Có lúc, em thấy ghét anh lắm.”
Hạ Tang thuộc về mẫu người nỗ lực, mà anh chính là kiểu người có thiên phú.
Dù sao thì vẫn luôn có chút bất bình và kiêng dè.
Giang Chi Ngang đi tới, cầm lấy chai coca mà cô đã uống một hớp: “Sợ anh à?”
“Hừ, không sợ, em sẽ cố gắng hết mình, sẽ không thua anh đâu.”
Giang Chi Ngang dưa chai coca cho cô, nói: “HT, đây là điểm anh thích nhất ở em.”
“Cái gì cơ?”
“Chưa từng có một cô gái nào khiến anh có ham muốn khiêu chiếu như vậy.” Anh cười vô lại, nhìn cô: “Em càng nỗ lực, anh lại càng muốn chinh phục em.”
“...”
Hạ Tang đá bay một viên đá ở dưới chân, bĩu môi: “Dở hơi!”
“Anh cảm thấy rất thú vị.”
“Cướp học bổng của em, là chinh phục em à? A Đằng, ấu trĩ quá đấy.”
“Đương nhiên cũng có kiểu chinh phục không hề ấu trĩ.” Giang Chi Ngang ghé sát vào bên tai cô, nói bằng giọng điệu trầm thấp và gợi cảm: “Em có muốn thử không?”
Hạ Tang nghe ra ẩn ý của anh, mặt lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt, cô sải bước nhanh hơn, quay đầu đi vào thư viện, không thèm để ý tới anh nữa.

Buổi chiều, Hạ Tang đi học ké tiết giáo dục giới tính dành cho sinh viên đại học trong môn tự chọn của Hứa Thiến.
Hứa Thiến ngồi ở dãy cuối cùng, chiếm chỗ cho cô, nhỏ giọng nói: “Không phải không tới nghe à?”
Hạ Tang đặt cặp sách xuống, lấy vở ghi chép và quyển từ mới tiếng Anh ra khỏi cặp, nói: “Tò mò mà, nghe một chút cũng không sao.”
Đương nhiên, tiết giáo dục giới tính dành cho bậc đại học khác hoàn toàn với nội dung tiết sinh học hồi cấp hai cấp ba.
Nội dung kiểu như cách phân biệt bậc thầy tán gái trong tình yêu, rồi là cách phòng tránh bệnh AIDS, cách sử dụng bao cao su đúng cách, đều là các kiến thức cực kì khô khan.
Khi giảng viên giảng về cách phân biệt bậc thầy tán gái trong tình yêu, Hạ Tang không chú ý lắng nghe, chỉ tập trung ghi nhớ từ mới trên giấy nháp.

Nhưng khi giảng viên giảng về cách sử dụng bao cao su đúng cách, Hạ Tang ngẩng đầu lên, nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa còn ghi chép vào vở.

Hứa Thiến: “???”
Cô ấy nhìn về phía cô với vẻ mặt hoang mang.
Hạ Tang: “Làm sao?”
Hứa Thiến nở nụ cười: “Ố ~~~ Ồ~~~”
“Ô cái gì chứ?”
Cô ấy cười gian xảo, sán vào trước mặt HT: “Cậu và anh chàng siêu đẹp trai họ Chu… phát triển đến bước nào rồi?”
Hạ Tang “À ừ ~~~” Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Hôn môi rồi.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đúng vậy.”
“Móa.” Hứa Thiến khinh bỉ nói: “Thời gian hai người yêu nhau thực tế đã gần hai năm rồi, thế mà chỉ mới tới bước hôn môi thôi á, đúng là chậm chạp quá mà.”
“Không phải chia cách một năm à?”
“Cho nên hiện tại chính là thời điểm củi khô bốc lửa đấy.”
Hạ Tang bật cười, dùng đầu ngón tay đẩy trán Hứa Thiến ra: “Cậu là đồ h.áo sắc.”
“Cậu tới nghe tiết giáo dục giới tính, không phải vì tích lũy kiến thức à?” Hứa Thiến nói: “Chuyện thường tình mà thôi, quan trọng nhất chính là, sức khỏe và an toàn.”
“Tớ hiểu.”
“Hiểu là được rồi, ha ha ha, có tình huống gì thì nhớ chia sẻ với tớ nhé.”
“Cậu đừng nói thế.” Hạ Tang vẫn không nhịn được mà đỏ mặt: “Thuận theo tự nhiên.”
……
Buổi tối, sinh viên năm nhất tổ chức tiệc tối sau khi kết thúc tập quân sự ở trên sân thể dục.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, các chàng trai cô gái mặc quần áo rằn ri bộ đội túm năm tụ ba ở bên nhau, chơi trò chơi, ca hát, thường xuyên vang lên hàng lọt tiếng vỗ tay và vui cười.
Đương nhiên, chỗ mọi người tụ tập đông nhất là bên phía đại đội của khoa máy tính.
Giang Chi Ngang ngồi ở chính giữa, ôm một cây đàn Ukulele ở trong tay, tùy ý đàn một số đoạn nhạc ngắn.
Cánh tay anh săn chắc, cơ bắp có đường cong rất hoàn mỹ, từng khớp xương thon dài, tùy ý gảy dây đàn, khóe miệng treo ý cười hờ hững.
Các cô gái quây thành một vòng tròn rất to, vây anh vào chính giữa.
Hạ Tang đi qua nhờ bóng đêm, ngồi ở dãy cuối cùng của đám đông, cũng nhìn anh đầy si mê và say đắm như những cô gái đó.
Trước đây, cô đã thấy không ít chàng trai đánh đàn ghi-ta ở trên sân thể dục, nhưng từ trước đến nay, cô không cảm thấy có ai có thể giống như anh, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái gảy đầu ngón tay đều quyến rũ như vậy.
Hạ Tang cảm thấy mình thích anh, có lẽ là thích quá nhiều, hình như còn nhiều hơn một chút so với anh thích mình.
Giang Chi Ngang cười khẽ, ánh mắt quét qua Hạ Tang một cái, tiện tay gảy một đoạn nhạc quen thuộc, khẽ cất giọng hát.
Hạ Tang nghe ra bài hát đó, nó là bài hát mà cô thường xuyên nghe trong một năm nay——
Cho dù là nhảy múa hay là ca hát, hay là bất kể chuyện gì khác, hình như anh không gì không giỏi, không gì không biết.
Hạ Tang nghe giọng du dương có từ tính của anh, hát ca khúc này, giọng của anh dịu dàng mà đa tình tựa như cơn gió mùa hè.

Vào sinh nhật 18 tuổi của cô, anh tặng bài hát này cho cô.

Bây giờ, anh vẫn hát bài này như cũ, vẫn rực rỡ đến chói mắt.
Mà Hạ Tang… đã không phải là cô gái vừa bất lực lại vừa tuyệt vọng năm 18 tuổi.
Hát xong bài này, các cô gái nhiệt tình vỗ tay hoan hô, reo hò gọi tên anh——
“Giang Chi Ngang!”
“Giang Chi Ngang!”
Chỉ có Hạ Tang, lẳng lặng nhỏ giọng gọi một tiếng: “A Đằng.”
Cho dù anh biến thành dáng vẻ gì, anh sẽ mãi mãi là A Đằng của cô.
Anh hờ hững nói: “Bài hát này, tặng cho người con gái mà tôi yêu nhất.”
Vừa dứt lời, đám đông bỗng nhiên cười ồ lên xôn xao ồn ào, đương nhiên còn xen lẫn với tiếng tiếc nuối và than thở.
“Có người yêu rồi!”
“Sao nhanh vậy chứ?!”
“Hết cơ hội rồi.”
“Không phải người cậu thích vừa hay đang ở đây chứ?”
Giang Chi Ngang dừng động tác gảy dây đàn, nhìn về phía HT ở trong đám đông, khóe miệng khẽ cong lên.
Hạ Tang cảm thấy không ổn, bò dậy xoay người chạy đi luôn, nhưng lại không ngờ rằng, thiếu niên phía sau lại hét lên một tiếng chẳng thèm kiêng dè gì: “Chị HT, năm 2, là cô gái mà đời này tôi… yêu nhất, yêu đến vô cùng vô tận.”
“Ôi ôi!”
“Tỏ tình ngay trước mặt mọi người này!”
“Trời đất ơi, choáng váng quá!!!”
Hạ Tang nghe thấy tiếng ồn ào vang lên hết đợt này đến đợt khác ở xung quanh mình, gương mặt đã đỏ bừng, cô quay đầu lại trừng mắt lườm Giang Chi Ngang một cái, tựa hồ đang trách móc anh rêu rao tỏ tình với cô ở ngay trước mặt mọi người như vậy.
Nhưng dường như Giang Chi Ngang không hề quan tâm, anh lười nhác cười cười, nhìn cô bằng ánh mắt vừa chòng ghẹo lại vừa cợt nhả, tiếp tục hát ca khúc .
Tỏ tình chung quy vẫn là tỏ tình, hơn nữa, còn là người mà cô yêu nhất tỏ tình với cô, HT không thể bình tĩnh thờ ơ như không được.
Cô nhìn con ngươi thâm thúy đen như mực của Chu Cầm, trong cợt nhả lại tràn đầy nghiêm túc,
Cô hiểu được suy nghĩ của anh.
Năm ấy phải giấu giếm lâu như vậy, phảng phất như không thể để lộ ra…
Hiện tại anh chính là muốn công khai chuyện mình thích cô, thẳng thắn thản nhiên.
……
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi