TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Hàn Thế tử mặc dù thanh danh không tốt, nhưng thoạt nhìn lại là người kiệm lời.

Vào ngày hôm sau sau trận mưa to, liền có một lão thị nữ của vong thê Phò mã ngồi xe ngựa từ Lâm huyện, một đường vất vả mệt mỏi tới thăm.

Tô Lạc Vân nhiệt tình tiếp đãi, sau khi tự tay bưng trà quả, ngầm hỏi thăm vong phu nhân thích hương gì. Thị nữ này bây giờ cũng đã làm nãi nãi, sớm trở về nông thôn ở ngoại ô kinh thành, nhưng khi nhắc đến vong phu nhân đã qua đời hai mắt vẫn lưng tròng.

"Khắp thiên hạ không có nữ tử nào tốt hơn bà ấy. Xuất thân mặc dù không tính là cao quý, lại quen biết Triệu Tướng quân Ngụy quốc, nhưng là người hiền thục lương thiện, đối với Triệu Tướng quân cũng là kính yêu có thừa. Nhưng bà ấy xưa nay không thích son phấn, không bao giờ dùng hương. Trước kia thời điểm đi theo Tướng quân trấn thủ biên cương, bà ấy thường dùng tiêu xay xông quần áo. Ai, khi đó biên quan thường có chiến sự, phu nhân nói Triệu Tướng quân mang binh đánh giặc thường đóng quân ở ngoài trời nghỉ ngơi, mùi tiêu kia có thể đuổi muỗi, giúp Tướng quân ngủ ngon giấc..."


Tô Lạc Vân sau khi nghe, khẽ thở ra một hơi.

Lúc trước thời điểm nàng nhận nhiệm vụ, cũng có hỏi qua quản sự của phủ Phò mã, quần áo của Tướng quân thường ngày xông hương gì. Quản sự kia nói ăn uống sinh hoạt thường ngày của Phò mã đều là do Công chúa xử lý, đương nhiên phải dùng đàn hương quý giá.

Ngẫm lại, tiêu xay không phải là hương liệu quý báu gì, dùng làm thuốc trị ho khan là nhiều, hoặc là làm gia vị hầm với thịt dê.

Một người tôn quý như Ngư Dương Công chúa, đương nhiên sẽ không nghĩ tới dùng một loại hương liệu tầm thường như vậy để xông quần áo.

Vị Phò mã kia lại là nam nhân không chú ý lắm đến ăn mặc, có khi cũng không để ý vong thê trước kia đã dùng cái gì để xông y phục của y...

Tô Lạc Vân đánh bạo phỏng đoán, hương vị có thể khiến Phò mã gia chìm vào giấc mộng, có thể là hương tiêu không còn ngửi được nữa kia...


Đã biết rõ, bước tiếp theo liền dễ dàng.

Công chúa hy vọng có thể khử đi mùi mồ hôi của Tướng quân. Như vậy chỉ dùng tiêu xay làm hương thôi không đủ, phải nghĩ ra biện pháp chiết xuất mùi, làm dịu lại, nhưng vẫn phải khiến nó lâu dài mới được.

Sau khi điều chế một phen với dụng tâm như vậy, vị cay nồng nguyên bản của hương tiêu đã được lại dịu, hương vị nhẹ nhàng hơn.

Tô Lạc Vân cẩn thận tinh luyện một hộp, làm thành một loại hương hình nón, trình lên Ngư Dương Công chúa.

Ngư Dương Công chúa vốn đang mỉm người, đến khi ngửi hương do thị nữ đưa tới, nhịn không được nhíu mày lại: "Sao lại giống mùi thuốc thế này? Đây là thứ gì? Long Tiên hương ta đưa cho ngươi chẳng lẽ vô dụng sao?"

Tô Lạc Vân không chút hoang mang nói: "Nghe nói Phò mã gia không thích hương vị của dị hương, cho nên dân nữ cả gan, dùng chút hương liệu cho vào hương, mùi vị kia mặc dù không đủ ngọt thanh, nhưng lại có thể bình tâm tĩnh khí, đối với người nhiều mồ hôi, rất có ích lợi."


Ngư Dương Công chúa bán tính bán nghi, lại ngửi ngửi, vẫn không nhịn được mà nhíu mày, mùi vị này... không thanh nhã gì hết!

Nhưng nhìn Tô Lạc Vân bị mù, nàng ta cũng không muốn nổi giận, chỉ lạnh lùng nói phí tâm, sau đó liền mệnh quản sự đưa Tô Lạc Vân xuất phủ, thuận tiện thu hồi lại hương liệu quý báu gửi tại chỗ nàng kia.

Hiển nhiên, hương mà Lạc Vân phối không được Công chúa yêu thích, cho nên Công chúa muốn thu lại nguyên liệu quý báu, tìm cao thủ khác.

Quản sự phái gã sai vặt đết, nói chuyện âm dương quái khí, nhếch đôi lông mày nhìn xéo Tô Lạc Vân, chế nhạo nữ tử xuất thân thấp hèn không cầm nổi tâm tư quý nhân.

Một nhiệm vụ tốt như vậy, thế mà làm hỏng!

Nghe nói xế chiều hôm đó, Công chúa lại bảo quản sự tìm một sư phó của Thủ Vị Trai, đem chuyện này phó thác cho Thủ Vị Trai. Nghe nói Đinh thị rất cao hứng, còn cố ý tự mình đi cửa sau của phủ Công chúa, đưa hồng bao đáp tạ quản sự trong phủ.
Hương Thảo đi theo Tô Lạc Vân bận rộn đã mấy ngày, mắt thấy đại cô nương tâm huyết một phen nước đổ về biển, không khỏi giống như sương đánh vào quả cà, thẹn mi đạp mắt, nghẹn cả lòng.

Tô Lạc Vân kỳ thật cũng không thể nào dễ chịu. Nàng không ngờ Công chúa vậy mà thử một chút cũng không chịu, tùy tiện bác bỏ loại hương này.

Nhưng ngẫm lại, vật trong phủ hào môn, ngay cả ống nhổ cũng được nạm vàng mang ngọc. Hương dùng trên người, há chịu dùng thứ đê tiện?

Vốn dĩ nàng nghĩ bằng loại hương này, có thể nhận được sự đồng ý của Tướng quân, tiến tới giải quyết được tình hình tiền bạc khốn đốn, nhưng hiện tại xe ra nàng đã nghĩ quá ngây thơ.

Có vẻ nàng phải tìm một cách khác. Tô Lạc Vân đã dự tính tình huống xấu nhất, nếu không còn cách nào khác, sẽ bán một phần ruộng đất mẫu thân để lại cho nàng. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cửa hàng được hồi sinh, mới có thể có nhiều dòng tiền bạc chảy vào.
Người quan tâm đến chuyện này, hiển nhiên không chỉ có người của tiểu viện Tô gia.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân đi ra ngoài chuẩn bị về quê xem xét ruộng đất định bán thì gặp Hàn Thế tử.

Hàn Thế tử có lẽ vừa trở về từ tiệc rượu, người đầy mùi rượu, cũng không ngồi xe ngựa, mũ ngọc cũng tháo xuống, tóc dài rối tung, mặc một thân trường bào màu khói nhạt trong sương sớm tản bộ trở về, đại khái là muốn tỉnh chút rượu.

Lúc Lạc Vân đi ra từ xe ngựa, xa phu nhìn thế Thế tử, liền dừng lại tránh hắn.

Hàn Lâm Phong lại dạo bước đi đến trước cửa sổ xe, cách rèm hỏi: "Nhiệm vụ ở phủ Công chúa đã xong chưa?"

Tô Lạc Vân không ngờ Thế tử gia xã giao phong phú lại nhớ kỹ chuyện này, vội vàng trả lời: "Xong rồi... Chỉ là Công chúa không hài lòng lắm, đã đến Thủ Vị Trai đặt hương mới rồi."
Hàn Lâm Phong nghe vậy nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Không biết tiểu thư có còn dư không? Loại hương gần nhất dùng không thích nữa, tại hạ vừa hay muốn thử một loại mới."

Tô Lạc Vân mặc dù không muốn lui tới với vương hầu công tử này, nhưng Hàn Lâm Phong nhiều lần cư xử thỏa đáng, không chỗ thất lễ, hắn lại còn đưa thuốc bổ cho mình, đáp lễ một chút cũng là nên.

Thế là nàng liền đồng ý, chỉ nói quay về sẽ sai người đến đưa cho Thế tử một hộp.

Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, phất tay áo dài, nhanh nhẹn bước vào ngõ nhỏ Thanh Ngư.

Có lẽ Thế tử gia say rượu một đêm, vừa mới rửa mặt xong lúc sáng sớm, son phấn nam nhân chưa tô, lộ ra màu da gốc.

Đợi sau khi hắn đi, Hưng Thảo vương cổ nhìn bóng lưng Thế tử, si ngốc nhìn thật lâu sau mới thỏa mãn nói: "Ai da, vị gia này rửa hết son phấn trên mặt, thế nào lại cảm giác thiếu đi âm nhu thanh tú, trở nên cứng cáp mười phần... giống như đổi người vậy?"
Lạc Vân nghe vậy, tò mò hỏi vài câu. Hương Thảo mặt mày hớn hở hình dung dáng vẻ của Hàn Lâm Phong cho đại cô nương, lại cảm thấy bản thân đọc ít sách, khó miêu tả được hết sức hấp dẫn của mỹ nam tử kia, cuối cùng lại nói: "Khi nhìn mặt mày của ngài ấy, lại mang theo chút dị vực phong tình?"

Tô Lạc Vân có nghe sự tình của Hàn Lâm Phong từ chỗ Lục Linh Tú, nói khẽ: "Nghe nói thân mẫu của ngài ấy là nữ tử Ba quốc tiến cống, được tiên đế ban cho Bắc Trấn Vương. Bắc Trấn Vương phi dưới gối không con, liền nhận đứa con của mỹ thϊếp này làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mình, trở thành trưởng tử..."

Hương Thảo lúc này mới chợt hiểu, khóc trách nhìn dáng vẻ của hắn luôn cảm thấy có chút không giống bình thường, thì ra là thế.

Nhưng dòng dõi Bắc Trấn Vương đâu phải chỉ có mình hắn, sao lại chọn một đứa trẻ mang huyết thống ngoại tộc?
Từ góc độ này mà nói, phủ đường của Bắc Trấn Vương cũng là thừa kế nghiệp cha, nếu không phải một Vương phủ nghiêm chỉnh, làm gì sẽ để một đứa trẻ pha trộn huyết thống dị tộc làm trưởng tử?

Tô Lạc Vân không muốn đánh giá việc nhà Bắc Trấn Vương phủ, bảo người ta đưa một hộp hương tiêu đến Thế tử phủ.

Nàng cũng không trông cậy Thế tử thực sự dùng, có lẽ hôm đó hắn chỉ là trùng hợp gặp được, nói chút lời khách sáo thôi.

Dù sao mùi tiêu cũng rất dễ chịu, nhưng lại không tôn quý bằng những hương liệu quý báu kia.

Sau khi đưa đi, nàng cũng không có dự định gì, quay đầu cũng quên mất việc này, một lòng vội vàng tìm người mua bán đất.

Đinh thị một mực nghe ngóng phong thanh của viện này. Nghe nói Tô Lạc Vân muốn bán đất, đích thân mang theo nữ thi Tô Thải Tiên tới cửa, nhẹ lời khuyên Tô Lạc Vân nhận lỗi với phụ thân.
"Hài tử, con hôm đó tính toán chi li như thế, thật sự đã làm tổn thương sâu sắc đến tấm lòng của phụ thân con. Phụ tử nào có thể thù ghét nhau một sớm mọt chiều, con chỉ cần viết thêm vài công thức mới, giúp Thủ Vị Trai lấy lại chút danh vọng, phụ thân con cũng sẽ tha thứ cho con. Con nhìn lại con một chút, bị người ta phát hiện Tô gia đại tiểu thư chẳng những muốn xuất đầu lộ diện mở cửa hàng, còn muốn cầm cố ruộng đất để sống qua ngày, mặt mũi của phụ thân con con để ở đâu?"

Đinh thị da mặt cũng đủ dày, không hề đề cập đến chuyện chính bà ta đã sai gã sai vặt trộm công thức, trong lời nói chỉ nhắc tới phụ tử bất hòa, trở thành toàn bộ là Tô Lạc Vân sai.

Thải Tiên hôm nay cũng tới, ở một bên không tim không phổi nói giúp vào: "Tỷ tỷ, tỷ ở bên ngoài đã làm ầm ĩ quá lâu.. Hôm qua lúc Lục phu nhân đến phủ thượng làm khách, có nhắc đến tỷ, nói một đứa con gái mà lại ở bên ngoài một mình, đối với thanh danh của các nữ nhi khác trong phu cũng không tốt!"
Tô Lạc Vân thờ ơ, chỉ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Chỉ cưới một nữ nhi Tô gia, Lục phu nhân đã muốn làm chủ Tô gia rồi sao? Ta được giúp đệ đệ đọc sách, được mở cửa hàng, đều là do phụ thân hứa hẹn, muội nói như vậy, không sợ đánh vào mặt mũi Tô gia ư?"

Thải Tiên nghe vậy có chút vội vàng: "Lục công tử tương lai sẽ làm quan, chắc chắn sẽ bận tâm đến thanh danh thê tộc, tỷ tỷ cũng không thể ích kỷ như vậy, chỉ luôn dự tính cho túi tiền của mình, còn có..."

Tô Lạc Vân không muốn nghe mấy lời ngu xuẩn của nàng ta nữa, thản nhiên nói: "Phụ thân nói về sau sẽ không cho ta và đệ đệ tiền tháng nữa, ta không vì dự định cho túi tiền, chẳng lẽ phải chờ các tỷ muội khác trong phủ giúp đỡ sao?"

Thải Tiên ngập ngừng, lập tức chột dạ. Từ sau khi Lạc Vân rời ra ngoài, nàng ta chỉ thấy trong lòng thoải mái, không hề muốn tới xem qua tỷ tỷ, lại càng không nói đến sẽ chi tiền bạc ra giúp đỡ. Lúc nàng ta đi vào, trông thấy cửa phủ sơn đã bạc, trong viện cũng có nhiều nơi cần tu sửa, thực tế không cách nào so sánh được với viện tử của Tô gia.
Đinh thị cũng không phải thực sự tới khuyên Tô Lạc Vân trở về, cho nên đợi khi tỷ muội lạnh nhạt, liền thản nhiên cười: "Con quyết định bán đất, vậy cũng tốt. Con là con gái, cũng không thể liên quan tới đám dân quê tá điền được. Nếu đổi thành tiền mặt, tình hình túi tiền của con cũng dư giả, để ở tiền trang, cũng có thể sinh lời. Đã muốn bán... không bằng bán cho người trong nhà. Ta nguyện ý ra năm mươi lượng bạc mua năm mươi mẫu đất kia của con, con thấy có được không?"

Điền ma ma nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: "Phu nhân nói đùa cái gì vậy, tiên phu nhân để lại cho cô nương, lúc trước mặc dù bỏ ra năm mươi lượng bạc để mua, nhưng đó là giá tiền của hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ chưa nói đến giá đất tăng gấp hai, tính riêng tiền thuê mỗi năm cũng đã được ba mươi lượng. Cái giá năm mươi lượng này của người từ đâu ra?"
Đinh thị không nhanh không chậm, lạnh lùng nói: "Ta không muốn tính toán với bà tử như ngươi, chỉ muốn nhắc nhở Lạc Vân một tiếng, số ruộng đất này mặc dù là Hồ tỷ tỷ trước đây để lại cho nó, nhưng người khác không được phép nhúng vào. Nó chưa xuất giá, vẫn coi là cô nương Tô gia. Nếu muốn cầm cố, phải được phụ thân gật đầu. Ngài ấy không gật đầu, nhà của đứa trẻ đó không thể đến quan phủ để đưa văn thư."

Sau khi nói mấy lời khó nghe, bà ta lại đổi giọng, ôn nhu nói với Lạc Vân: "Đúng lúc cữu cữu Đinh gia của con gần đây cũng mua ruộng đất, của ông ấy lại sát bên của con. Ta nghĩ nếu Lạc Vân đã muốn bán, không bằng bán cho người trong nhà, vừa hay bán luôn một mảnh. Nếu không phải như vậy, ta cũng không muốn mở miệng với các người. Đều là người một nhà, đều hiểu rõ, cũng biết số đó lúc trước đã bỏ ra bao nhiêu tiền, con nhẫn tâm tăng giá, kiếm tiền từ người trong nhà sao?"
Lời nói này nghe thì có lý, nhưng lại rất chó má.

Tô Lạc Vân lạnh lùng nói: "Đại phu nhân khách khí rồi. Cữu cữu ta họ Hồ, không phải họ Đinh. Người của Đinh gia đều có ý tốt đến đưa tiền, nhưng sao lại muốn ta phải mất tiền bán đất?"

--------------HẾT CHƯƠNG 21--------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi