TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Đám đệ tử ăn chơi này không ngờ rằng, cuối cùng Hàn Lâm Phong lại là người thoải mái nhất, trong nhà ngoài nhà đều tự tại.

So với bọn hắn luôn bị người khác quản, còn phải nhìn sắc mặt phụ thân thì tốt hơn nhiều.

Nhất thời lòng đố kỵ nổi lên, không khỏi mời rượu Hàn Lâm Phong nhiều một chút, muốn chuốc say tân lang, để hắn lãng phí đêm tân hôn.

Nhưng trong tiệc rượu này không phải tất cả đều là bạn rượu.

Hàn Lâm Phong mặc dù không phát nhiều thϊếp mời, nhưng lại có nhiều khách đường xa tới.

Nghe Hương Thảo nói, có một bàn gồm vài người quần áo đơn giản, chỉ là áo vải bình thường, không phải tơ lụa quý giá.

Thoạt đầu Lạc Vân nghi ngờ những người này là từ "Bắc địa" tới, trong lòng thắc mắc tại sao Thế tử lại dám ngang nhiên như vậy?

Về sau lúc mời rượu, Tô Lạc Vân mới biết, mấy người này là đồng môn thời niên thiếu của Hàn Lâm Phong ở thư viện Lương châu ngày xưa.


Bọn họ hình như đều là đệ tử hàn môn, quần áo có chút đơn giản, nhưng ăn nói văn nhã, ngôn ngữ không tầm thường.

Trong đó có một người tên là Văn Thiển, hình như có thể tử bị bệnh nặng, nên đã bán sạch gia sản để chữa bệnh.

Trong nhà hắn ta có con nhỏ, cả nhà không có nổi cơm ăn, đành tìm đến thân hữu ngày xưa để nương tựa, muốn ở trong phủ Thế tử làm phụ tá, để Hàn Lâm Phong nuôi.

Về phần bản gia thân thích Bắc Trấn Vương phủ, là quý nữ mới vừa đến kinh, là muội muội cùng cha khác mẹ của Hàn Lâm Phong, Hàn Dao.

Nàng ta tuổi vừa mới mười sáu, là nữ nhi của Lý Vương phi Bắc Trấn Vương phủ, hoa dung nguyệt mạo.

Vị tiểu Quận chúa này đã hôn phối cho tam công tử phủ Tuấn Quốc công ở kinh thành, cho nên Bắc Trấn Vương phi liền để nàng ta ở lại phủ trạch của ca ca trước mấy tháng, đến lúc đó có thể ở kinh thành mà xuất giá.


Chỉ là sau khi Hàn Dao vào kinh thành, bận thay mẫu thân liên lạc với thân hữu của mẫu thân ngày xưa, đưa thϊếp tặng lễ khắp nơi, ban ngày tựa hồ không có trong phủ, vậy nên chưa từng gặp qua tẩu tẩu mới của mình.

Cho đến ngày hôm nay, mới coi như nhìn thấy.

Đi theo bên người tiểu Quận chúa, ngoài mười nha hoàn trong ngoài, còn có Hề Ma Ma của Bắc Trấn Vương phủ.

Vị Hề ma ma này có tư lịch ở Bắc Trấn Vương phủ, đã phục thị hai đời Vương phi.

Theo Hương Thảo nói thì vị ma ma này tóc bạc phơ, không có một sợi tóc rũ rượi nào, đôi mắt sáng rực trong nếp nhăn, và qua cách nói chuyện của lão ma ma này, trông có vẻ không thể sống chung tốt đẹp được.

Lạc Vân nghe thì cảm thấy Hàn Dao kia sắp xuất gia, cho nên Vương phi cố ý phái tới một ma ma cẩn trọng để dạy quy củ trước hôn sự cho nàng ta.


Sau khi Tô Lạc Vân theo sau Hàn Lâm Phong tạ ơn khách khứa và bằng hữu một vòng, Hàn Dao kia mỉm cười mời rượu cho tẩu tử mới nhập môn, có lỗi nói: "Ta kỳ thật đã ở đây một khoảng thời gian, chỉ là phải vội vàng đem lễ mà mẫu thân ủy thác đến vài cố nhân trong kinh, nhất thời chậm trễ bái kiến tẩu tẩu. Mong tẩu tẩu thứ lỗi cho..."

Nàng ta vừa dứt lời, Hề ma ma sau lưng liền không nặng không nhẹ ho khan một tiếc, tựa hồ đang nhắc nhở tiểu Quận chúa cái gì đó.

Quả nhiên tiểu Quận chúa liền đổi chủ đề: "Đúng rồi, mẫu thân đã nhận được thư từ huynh trưởng, biết Bệ hạ ban hôn, vô cùng vui mừng, nên nhanh chóng hồi đáp, để ta đưa Hề ma ma vào viện của tẩu tẩu, phòng tẩu vừa mới gả tới, bên người lại không có người chăm sóc. Mong rằng tẩu tẩu đối với vị Hề ma ma này lễ đãi một chút, vong phu của bà ấy đối với phụ vương ta có ơn cứu mạng, bà ấy cũng là nhìn phụ vương ta lớn lên, giống như một trưởng bối thân nhân vậy."
Câu nói này nghe thì chẳng có gì sai, chỉ là một bà bà đang ở xa gửi cho tân nương tử một ma ma.

Nhưng ban thưởng một hạ nhân, và ban thưởng một lão tổ tông, hoàn toàn là hai việc khác nhau!

Tô Lạc Vân nghe tiểu Quận chúa nói, suy nghĩ vị Hề ma ma này có lẽ là chân sau. Một lão bà tử không đánh được chửi được như thế, phái đến trước chân cũng không phải để hầu hạ mình.

Có lẽ Vương phi cảm thấy có một đứa con dâu thương hộ xuất thân không tốt, sợ làm mất mặt Vương phủ, cho nên lúc này mới sai một ma ma đến dạy dỗ cho mình.

Nàng chỉ là một nàng dâu mới qua cửa, sao có thể phản bác lại lời nói của một bà bà cách xa ngàn dặm? Chỉ có thể cúi đầu nhận sự dạy dỗ.

Nhưng vị ma ma này lúc nói chuyện, truyền đến một mùi hương sao mà... quen thuộc đến như vậy?

Lạc Vân nhẹ nhàng hít một hơi, sau khi xác định, liền mỉm cười không nói nữa.
Hàn Lâm Phong ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt không vui: "Mẫu thân vậy mà quên mất tuổi tác của Hề ma ma, sao lại làm phiền bà ấy phục thị người khác? Lại nói, trong phòng của ta tỳ nữ cũng đều xinh đẹp như hoa. Hề ma ma lúc còn trẻ tất nhiên là một mỹ nhân, nhưng hiện tại... Ai, có chỗ nào để ta khen không? Vẫn nên tha cho ta đi. Dao nhị, muội cứ để Hề ma ma ở lại phục thị bên cạnh muội, Thế tử phi nếu có cần, sẽ truyền bà ấy đến."

Ngay khi những lời này vừa nói ra, ngoài Hàn Dao và Hề ma ma, một đám bạn rượu bên ngoài đều cười vang.

Lời này của Thế tử không giả, phẩm vị của hắn từ trước đến nay kén chọn, ra vào nhạc phường tửu lâu, đều tìm những nữ tử phong cách tao nhã, kẻ ăn nói ồn ào, dung mạo không tốt, mãi mãi không thể đến gần hắn.

Giống Hề ma ma già cả như vậy, dĩ nhiên không lọt được vào mắt của Thế tử.
Dứt lời, Hàn Lâm Phong không thèm nhìn Hề ma ma bỗng nhiên căng cứng mặt mo, không đợi muội muội nói chuyện, kéo Tô Lạc Vân đi mời rượu bàn tiếp theo.

Sau đó, khách khứa đến phủ Thế tử càng nhiều, mời rượu không dứt.

Vốn dĩ cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt mà thành thân, tổ chức một trận lớn như vậy, Lạc Vân cảm thấy có chút mệt mỏi.

Vất vả kính rượu xong, Lạc Vân rốt cuộc bị Hương Thảo cùng hai ba nha hoàn kéo vào động phòng.

Nàng đến bên giường, mặc kệ bọn thị nữ bên người kinh hô, chỉ để Hương Thảo thay nàng tháo mũ phượng khăn quàng trước, thư giãn một chút.

Mũ nặng như vậy, có thể so được với hình cụ.

Nàng vốn cho rằng hành lễ sẽ rất nhanh, cho nên bữa sáng ăn không nhiều, hiện tại đã đói đến mức bụng kêu ầm ĩ.

Lạc Vân muốn ăn một chút, nhưng thị nữ bên cạnh khó xử nói, Hề ma ma đã giao phó, tân nương tử và Thế tử phải ăn sủi cảo, uống rượu giao bôi rồi mới được ăn.
Lạc Vân nhẹ gật đầu, đây không phải tiểu viện của nàng, dĩ nhiên không thể tùy ý, nàng không muốn làm khó thị nữ, chỉ có thể tự mình tìm đồ ăn.

Mặt khác nàng còn đang suy nghĩ đêm nay nên qua đêm như thế nào, nếu như đã cùng Thế tử thượng nghị xong quyền lợi hôn nhân, chỉ là vấn đề thời gian, không biết tân phòng này là để cho nàng ở, hay là nàng phải dọn ra ngoài đây?

Đến tối, cùng với một trận cười hi hi ha ha ngoài phong, tân lang bị đẩy vào tân phòng.

Tân lang có chút men say tiến đến trong nháy mắt, song đột nhiên lại quay người đẩy đám người sau lưng ra ngoài.

Những người đó vốn muốn theo vào để náo động phòng. Thật không ngờ Thế tử gia đã say khướt vậy mà còn tung ra chiêu như thế.

Chờ bọn hắn kịp phản ứng, đi lại gõ cửa, cái cửa gỗ khắc hoa văn kia đã khép chặt, người bên trong tựa hồ đã dùng bàn gỗ chặn lại.
"Hàn Thế tử, làm người như thế thật quá đáng! Nhanh mở cửa ra, chúng ta đo giày thêu của tân nương tử rồi đi ngay!" Người bên ngoài vẫn còn ồn ào, nhất định phải làm ầm ĩ đêm động phòng.

Đúng lúc này, Khánh Dương mỉm cười dẫn người đến xoa dịu những gia gia này đến viện khác cho tỉnh rượu.

Bọn hắn mới đầu không muốn, nói thẳng hôm nay sẽ ngủ trên hành lang, cạnh chân tường một đêm. Nhưng mấy thị vệ này lực tay quá mạnh, cuối cùng với khuôn mặt tươi cười, xách bọn người hung hăng đó đi như xách gà.

Đợi khi ngoài phòng rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Tô Lạc Vân mới cẩn thận hỏi nam nhân bên cạnh nàng, hắn muốn qua đêm ở động phòng* sao?

*Động phòng 洞房: Phòng cưới của vợ chồng mới cưới.

Lúc Hàn Lâm Phong mới bước vào tân phòng, đã nhìn thấy tân nương tử mình phí một phen tâm cơ mới cưới được, đang ngồi trên chiếc giường cưới đỏ chót bóc lạc ăn.
Hắn dạo bước vào trong, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng còn chưa đợi tân lang vào động phòng, đã tự mình rút trâm cài tóc, tháo mũ phượng hoa trâm xuống, ngay cả khăn quàng cũng bỏ sang một bên...

Còn gương mặt tân nương chỉ phủ một lớp phấn mỏng, không trang điểm dày như những tân nương khác.

Xem ra đúng như nàng nói, dù sao cũng chỉ là một vở kịch, hoàn toàn không đặt mối hôn sự này ở trong lòng.

Hàn Lâm Phong nhìn trâm cài tóc, quả nhiên nó vô dụng, liền phóng tới mặt bàn, ngồi trên giường đỏ bóc lạc, không quên giúp Tô Lạc Vân phủi vỏ lạc trên váy, thản nhiên nói: "Ta không ở đây, vậy thì ở đâu?"

Tô Lạc Vân nhanh chóng đứng dậy, vừa phủi vỏ lạc vừa nói: "Vậy thì... Thϊếp phải đến phòng nào, mong Thế tử phái người dẫn đường cho thϊếp."

Bọn họ trước đó đã nói rõ, họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nếu như Thế tử muốn ở tân phòng, nàng đương nhiên phải thức thời dọn ra ngoài.
Hàn Lâm Phong biết không có đãi ngộ được tân nương tới cởϊ áσ cho mình, liền tự mình cởi phát quan, ném qua một bên, chậm rãi nói: "A Vân, nàng vẫn còn nhớ rõ chúng ta là được Bệ hạ ban hôn chứ?"

Lạc Vân hốt hoảng vì Thế tử đột nhiên đổi cách xưng hô, chưa từng có ai gọi nàng như vậy. Cách xưng hô này hình như giống với A Vinh ham ăn, thân mật đến quái dị.

Nàng cố gắng không để ý, tiếp lời nói: "Dĩ nhiên nhớ rõ..."

Hàn Lâm Phong lại bình tĩnh nói tiếp: "Nếu là Bệ hạ ban hôn, vào đêm tân hôn ta lại ném tân nương nơi vườn không nhà trống, chẳng phải sẽ khiến Bệ hạ nhăn mặt sao? Nàng cũng nghe thấy rồi đó, đám người kia rất ồn ào, ước chừng trong đêm sẽ mò đến tân phong, nàng và ta tối nay phải diễn kịch một trận rồi."

Cái này... đúng thật là có chút đạo lý, nếu là Bệ hạ ban hôn, dù tân nương có bề ngoài như Dạ Xoa, thân thể như heo mập, cũng phải liều mà nhắm mắt ngủ một giấc.
Huống chi nàng trong mắt người ngoài, là một giai nhân khiến Hàn Lâm Phong mê luyến mà kéo ra bên đường, nhưng bởi vì thịt quá nóng, chưa bỏ vào miệng được thì đã bị đả thương.

Bây giờ là đêm tân hôn, danh chính ngôn thuận, nếu như Thế tử không ăn, sẽ bị những tên công tử ph0ng đãng kia phát hiện, hình tượng phong lưu đã duy trì rất lâu của hắn sẽ bị sụp đổ.

Không chờ nàng nói, Hàn Lâm Phong đi tới, dịch cái bàn ra, đẩy cửa phân phó thị nữ bên ngoài mang chút đồ ăn đến, sau đó đóng cửa nói: "Vào thu quá lạnh, trong căn phòng này lại không có giường êm, A Vân nếu tin tưởng ta, thì hãy cùng giường một đêm, ta dĩ nhiên quân tử thu lễ, sẽ không mạo phạm cô nương."

Lạc Vân không dám hoài nghi phẩm hạnh của Thế tử, tính ra, trong thời gian nàng ở riêng cùng hắn trước hôn sự, mặc dù không tính là quá lâu, nhưng Lạc Vân biết, Hàn Lâm Phong thực sự là một người đứng đắn.
Lúc đồ ăn được mang lên đầy bàn, Lạc Vân cũng không lo được cùng Thế tử nghiên cứu xem một đêm này nên trải qua như thế nào, dĩ nhiên phải ăn cho no bụng rồi lại nói.

Cá chưng ngon, nhưng hơi nhiều xương, Hàn Lâm Phong liền dùng đũa lấy thịt cá ra, đặt vào đĩa nhỏ trước mắt Lạc Vân.

Lạc Vân không nghe thanh âm nhai nuốt của hắn, chỉ không ngừng gắp đồ ăn cho mình, liền hỏi hắn sao lại không ăn.

Hàn Lâm Phong nói: "Uống quá nhiều rượu, ăn không nổi."

Đám hồ bằng cẩu hữu kia đều ham vui, há có thể buông tha khoảng thời gian này, hắn mặc dù đã dùng biện pháp ngăn cản bọn hắn lại, không có bọn hắn đến quấy rầy tân nương, nhưng bị phạt rượu là không thể miễn, cho nên hắn uống có chút nhiều.

Lạc Vân ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, trong lòng biết hắn không nói dối.
Vậy là bây giờ chẳng lẽ hắn lại an vị ở một bên nhìn mình ăn sao?

Nghĩ đến, Tô Lạc Vân hơi xoay người sang bên cạnh, ăn chút để lót dạ rồi không ăn nữa.

Nhưng ăn xong rồi, tiếp theo chính là đi ngủ.

Hàn Lâm Phong có ý là, hai người tạm thời ngủ chung một giường, dù sao hắn cũng sẽ tuân theo quân tử, không vượt lôi trì.

Tô Lạc Vân khách khí bảo rằng không cần, nàng ngủ dưới đất là được.

Tân phòng không có giường âm, chỉ có một cái hỉ giường rộng rãi. Đêm tân hôn phân giường mà ngủ, đương nhiên phải tránh người, không thể gọi thị nữ đem chăn gối vào được.

Hàn Lâm Phong lại uống rượu say, không thích động đậy, nàng lại không thể gọi nha hoàn, chỉ có thể tự mình mò mẫm tóm lấy cái chăn trên giường, rồi lại mò mẫm trên mặt đất, tìm một chỗ trống để nằm xuống.
Trời vừa mới vào thu, ban ngày mặc dù ấm áp, nhưng ban đêm lại khá lạnh. Lạc Vân dù có đắp chăn, cũng hầu như cảm thấy nơi nào cửa sổ cũng mở, gió thổi từ mặt đất lên.

Mà chăn dưới người nàng có hơi mỏng, mặt đất lát đá cứng rắn, nằm một hồi đã cảm thấy hơi ê ẩm, thảnh thoảng phải xoay người, nhưng làm thế nào cũng đều không thoải mái.

Lúc nàng xoay đi xoay lại như cái bánh nướng, đột nhiên có một bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng dậy.

Lạc Vân không kịp chuẩn bị, lúc bị kéo lên, những lọn tóc xõa xuống bên mặt, được ánh nến đỏ chiếu rọi, nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu, mang theo mấy phần thẹn tùng của tân nương mới gả...

Hàn Lâm Phong thấp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, mở miệng nói: "Nàng lên giường đi, ta ngủ dưới đất."
Hắn không cho nàng khách khí từ chối, liền đem nàng đặt lên giường, sau đó nằm xuống tấm chăn mà Lạc Vân đã trải.

Như vậy, cái bánh nướng trên mặt đất đổi sang thành một cái khác, vẫn lật qua lật lại không ngủ ngon được.

Lạc Vân nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho cũng ngủ không được.

Lúc nàng đưa tay ra ngoài màn che dò xét, cảm thấy một cơn ớn lạnh, đêm xuống, dường như càng lạnh thêm.

Nàng khẽ thở dài một tiếng – cứng như vậy, khe cửa cũng hở, ngủ như thế qua một đêm, nhất định sẽ bị trúng gió liệt mặt, miệng mắt lệch sang một bên thì không xong.

Thiên địa này bái cũng đã bái rồi, lễ cũng thành rồi. Theo lý, hắn chính là phu quân của nàng. Nàng đúng là già mồm, lại để đông gia ngủ dưới đất mà làm như không thấy, thật là không có mắt.

Dù sao thời gian còn rất dài, nàng còn phải sống dưới mí mắt của Hàn Lâm Phong.
Nghĩ như vậy, nàng vén màn lên, nói với cái bánh nướng đang lật qua lộn lại trên mặt đất: "Hay là... Ngài đừng ngủ dưới đất nữa, lên giường ngủ đi..."

Nàng không biết, khi mình thăm dò mời ngủ, búi tóc lỏng lẻo, sóng mắt lưu chuyển, cái cổ dài trắng như tuyết vươn ra khỏi cổ áo màu đỏ, trên môi còn vương chút sơn. Nhìn qua, dường như có ai đó đã bị nàng đẩy vào cơn sóng thôi thúc...

Hàn Lâm Phong cụp mắt, không đợi nàng nói xong, dứt khoát đứng dậy, lôi chăn bông lên giường.

Lạc Vân kỳ thật muốn nói là – mời Thế tử trở về giường ngủ, nàng không uống quá nhiều rượu, ngồi cạnh giường chơi một đêm là được rồi.

Không ngờ Thế tử uống mấy lượng rượu không thèm đợi người ta nói hết lời, như một con hổ đói lao vào bầy cừu, nhảy vọt lên giường, dọa đến nàng ngửa mặt về sau, ngã xuống gối đầu, theo quán tính cái tay sờ lên búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu.
Chỗ đó không biết tân nương tử vô tình hay cố ý, còn sót lại một cây trâm, xem ra sắc bén vô cùng.

Hàn Lâm Phong híp mắt nhìn, không biết cây trâm này nàng chuẩn bị dùng để đâm hắn, hay là dùng để đâm chính mình?

Hắn cười khẽ một tiếng, lập tức đưa tay tháo cái trâm kia xuống, rồi ném đi thật xa, sau đó lẩm bẩm vài câu, dùng một cánh tay gắt gao đè lại eo của nàng, bắt đầu say sưa ngủ.

Lúc này nến đỏ cũng đã cháy hết, bên trong một mảnh đen kịt.

Lạc Vân thử đứng dậy, thế nhưng cả cánh tay và bàn tay của hắn đều nghiêng theo, giống như có sức mạnh của thiên quân, làm sao cũng không dậy nổi.

Tô Lạc Vân bất đắc dĩ mở miệng gọi hắn, trên người nam nhân bên cạnh xạ hương cùng mùi rượu nồng đậm, làm cách nào cũng không gọi hắn dậy được.

Tính ra, thời gian mà Lạc Vân cùng nam nhân này ở chung lâu nhất trước giờ, cũng chỉ là lúc cùng nhau tản bộ trong ngõ.
Hiện tại, hai người lập tức từ hàng xóm biến thành phu thê giả ở chung một chỗ, kiểu biến chuyển này không thể không khiến người ta thấy xấu hổ.

Hôm nay nàng dậy sớm, kỳ thật cũng rất mệt mỏi.

Nàng vốn cho rằng mình bị kẹt giữa giường thế này, sẽ một đêm không ngủ. Không ngờ chỉ vừa đánh hai cái ngáp, nghe tiếng hít thở đều đều của nam nhân bên cạnh, nàng vậy mà cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Nàng cố gắng điều chỉnh hô hấp, muốn giữ cho mình thanh tỉnh, nhưng cơn buồn ngủ dữ dội cùng với mùi thơm trong phòng cứ như những cơn sóng, cứ lần lượt lần lượt cuồn cuộn ập tới.

Lạc Vân chống cự không nổi, đành co người lại hết mức có thể rồi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nàng không biết, sau khi nàng ngủ, nam nhân bên người lại xoay người mở mắt ra, một tay chống đầu, vén màn che, để ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, chiếu xuống gương mặt thiếu nữ đang ngủ say bên cạnh hắn.
Một gốc mai lạnh gầy gò này, rốt cuộc cũng bị hắn cẩn thận từng chút một trồng ở trong viện mình, nhưng cần phải chăm sóc tỉ mỉ, mới không bị khô héo.

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nữ tử đang ngủ mê.

Nàng khẽ nhăn mũi, tựa hồ đang bất mãn vì bị quấy rầy, sau đó lại nghiêng đầu thϊếp đi.

Đêm khuya dằng dặc, nến đỏ đốt hết huyết lệ.

Lạc Vân ngủ được một giấc ngon lành đến bất ngờ, không biết đã ngủ bao lâu, vừa rồi trong cơn mơ, nàng cảm thấy dường như có một nam tử nói chuyện với mình, lại cảm giác mình giống như bị Ngũ Chỉ sơn đè lấy, không thể lật người được.

Cứ như vậy mà an lành ngủ đến khi mở mắt ra, bốn phía vẫn một mảnh đen kịt, nàng không thể nhìn thấy, không thể nhìn được tia sáng biến hóa, mỗi lần tỉnh dậy đều theo quán tính hỏi Hương Thảo đang là giờ gì.
Hôm nay cũng vậy. Khi nàng vừa mới tỉnh ngủ, lúc mông lung hỏi, người trả lời nàng không còn là Hương Thảo, mà là một giọng nam trầm thấp: "Mời vừa vào giờ Mão, nàng còn có thể ngủ thêm một chút."

Tô Lạc Vân thật sự phải kìm nén lắm mới không hét lên, đồng thời cảm giác mình đang ôm một cánh tay rắn chắc của nam nhân... Nàng vội vàng buông tay, đột nhiên nhớ ra: Mình đã lập gia thất!

Trước đây nàng cũng không đối với đoạn nhân duyên này quá mức mơ tưởng, nhưng lại không ngờ rằng, đêm tân hôn đầu tiên của mình lại cùng Hàn Lâm Phong ngủ chung gối, mà ngủ cũng không tệ lắm.

Nàng cố gắng bình tĩnh giơ tay lên, kéo chăn lại, xem cổ áo và dây lưng của mình có chỗ nào không ổn hay không.

Sau khi cảm thấy không có gì bất thường, nàng nhanh chóng đứng dậy gọi nha hoàn vào.
Nhưng nàng chưa kịp gọi, bàn tay ấm áp kia liền nhẹ nhàng bịt miệng nàng lại.

"Ta và nàng tân hôn yến nhĩ, nếu dậy quá sớm, không hợp với lẽ thường, cho nên nàng phải kiên nhẫn một chút, ít nhất cũng phải chờ trời sáng rõ mới có thể gọi người vào."

Tô Lạc Vân biết, gả cho vị gia này, trong nhà ngoài nhà đều là sân khấu, phải hóa trang diễn kịch bất cứ lúc nào.

Hắn nói cũng có lỳ, mình không thể khiến cho người ta hiểu lầm Thế tử nam nhi hùng phong không phấn chấn, coi như tỉnh rồi cũng phải nhẫn lại.

Nhưng coi như không gọi người, cũng không cần phải nằm không nhúc nhích. Nàng muốn đứng dậy, lại bị lời Hàn Lâm Phong nói ngăn lại.

Hắn nói hạ nhân ở Vương phủ đều thay phiên trực đêm, nếu đi lại, phát ra động tĩnh, thị nữ bên ngoài e rằng sẽ phải vào.

Thế là Tô Lạc Vân chỉ có thể tiếp tục nằm giữa nam nhân cùng bức tường kia, cố gắng co người lại bất động.
Hai người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như thế, Lạc Vân thực sự không tìm được chủ đề thích hợp để nói chuyện với hắn, đàm luận về thời tiết tựa hồ cũng không quá phù hợp.

Nàng không muốn quay mắt về phía hắn, thế là chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía hắn, cầu nguyên sắc trời nhanh chóng sáng lên.

Nhưng Hàn Lâm Phong lại hợp thời mở miệng: "Buổi chiều hôm nay nàng phải cùng ta vào cung khấu tạ long ân, vừa hay lại vào sinh thần mừng thọ của Hoàng hậu nương nương, có thể sẽ phải ở lại ăn một bữa cung yến."

Lạc Vân nghe lời này, đột nhiên mở mắt ra, khẩn trương xoay người, không tình nguyện lắm nói: "Thϊếp phải đi với ngài sao?"

Hàn Lâm Phong thấy nàng không trốn tránh mình nữa, khóe miệng giương lên, thản nhiên nói: "Thật ra quy của trong Hoàng cung không khác của phủ Công chúa là bao, đều phân chia đủ loại cấp bậc, không phải tất cả mọi người đều có thể gặp cả Bệ hạ cùng Hoàng hậu. Ta trước giờ đều ngồi bàn cuối, đợi một chút nữa, ta sẽ bảo ma ma trong phủ dạy nàng quy củ. Vào cung cũng không phức tạp như nàng nghĩ đâu. Sau khi vấn an xong, chúng ta liền có thể trốn ở góc điện một chút, khoảng một canh giờ là có thể xuất cung."
Hắn nói thật nhẹ nhàng, sau khi giao phó xong, liền dễ chịu đắp chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

Nhưng không ngờ, người phía sau lại ngồi dậy, đẩy vai hắn nói: "Chiều hôm nay sẽ phải diện Thánh, thϊếp lại không có phép tắc gì cả, nhân lúc bây giờ, ngài nói tạm cho thϊếp chút quy củ trước đi!"

Hàn Lâm Phong kéo tay nàng xuống, lười biếng nói: "Tới đây, tránh lúc ta nói âm lượng quá lớn."

Sau khi Lạc Vân đến gần hắn hơn, hắn mới nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nàng, chậm rãi giảng về các mối quan hệ trong cung, cũng như lễ nghi xưng hô với các nhân vật quan trọng.

Lạc Vân nghe mà không hiểu chỗ nào, liền lên tiếng hỏi, Hàn Lâm Phong cũng kiên nhẫn đáp lại từng cái một.

Bởi vì lắng nghe quá nghiêm túc, sự xấu hổ khi nam nữ gối chung một giường đã tan biến hơn một nửa.
Cứ như vậy, giảng giải một canh giờ, không biết từ lúc nào, Thế tử không nói gì thêm nữa, chỉ trong chốc lát, hơi thở đều đều, hình như đã ngủ mất rồi.

Lạc Vân vốn cho rằng buổi chiều hôm nay phải vào cung, nhất định sẽ rất căng thẳng. Nhưng vừa nghe Hàn Lâm Phong giảng hơn nửa ngày, buộc học thuộc lòng, nàng nhất thời bị cuốn hút hơn cả việc đọc sách của đệ đệ.

Cuối cùng nàng yên lặng, ngửi trầm hương trong phòng, không lâu sau, con mắt lại bắt đầu trên dưới đánh nhau, trước khi bình minh lên trời sáng hẳn cũng ngủ thϊếp đi.

Tựa hồ chưa ngủ được lâu, nam nhân bên người liền đứng dậy tắm rửa thay y phục.

Tô Lạc Vân cố gắng mở mắt dậy, muốn xuống đất, Hàn Lâm Phong lại quay đầu nói: "Ta có thói quen buổi sáng luyện công, nàng ngủ thêm một lúc đi."
Lạc Vân biết mình vẫn chưa quen với môi trường của tân phòng, nên không trèo xuống đất, dứt khoát nghe lời nằm xuống, chờ một hồi nữa bọn thị nữ vào phục thị.

Chốc lát, nàng lại nghe thấy tiếng rút dao găm, tiếp đến là mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến...

Nàng đột ngột đứng dậy, thăm dò hỏi: "Thế tử... Ngài đang làm gì vậy?"

Hàn Lâm Phong nhỏ giọt máu trên tay xuống chiếc khăn trắng, nhàn nhạt nói: "Nàng và ta tân hôn yến nhĩ, khăn này không đỏ làm sao được?"

Lạc Vân nghe lời này, trên mặt có chút ửng hồng, mới biết hắn đang nhuộm khăn.

Hàn Lâm Phong làm xong, liền vắt khăn hỉ lên chậu rửa mặt.

Buổi sáng hắn có thói quen luyện công, cho nên không rửa mặt, chỉ thay y phục luyện công, chẩy bị đến võ trường luyện đánh quyền.

Lạc Vân an tĩnh nằm, ngửi thấy giữa màn che có mùi hương thoang thoảng quanh quẩn, nghĩ lại đêm nay mình không tim không phổi ngủ ngon, tâm tư của nàng đột nhiên động một cái, nghi ngờ hỏi: "Thế tử, hương trong phòng ngài, hình như đặc biệt an thần..."
Hàn Lâm Phong ừ một tiếng, nói: "Phụ thân ta trước kia mắc bệnh khó ngủ, thế là cố ý mời cao nhân đến điều hương an thần, đốt một điếu, một đêm ngủ ngon, ta nghĩ nàng mới tới phủ thượng, có lẽ sẽ mất ngủ, cho nên cố ý sai người đốt hương này. Đêm qua nàng ngủ ngon giấc không?"

Tô Lạc Vân uỵch một cái ngồi dậy, đây là thứ hương chó gì vậy? Chẳng trách nàng vậy mà có thể ôm cánh tay của hắn, say sưa ngủ một đêm.

---------------HẾT CHƯƠNG 45---------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi