TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Nghe xong lời của Lạc Vân nói, Hàn Lâm Phong trả lời: “Nếu như tăng thêm nghĩa quân quy hàng?”

Lạc Vân hít một hơi rồi nói: “Chàng muốn…tạo phản?”

Hàn Lâm Phong bật cười nhéo mũi của nàng, sau đó hời hợt nói: “Thiên hạ này là của Hàn gia, ta muốn tạo phản với ai? Đất bắc sắp có một trận đại chiến, chỉ sợ đến lúc đó, một mình Triệu Đống không chống đỡ nổi…Ta xem thử có thể thuyết phục được Triệu tướng quân hay không, mở rộng quân số cho quân doanh của ta, trá hình thành việc sắp xếp quân tình nguyện đến nương nhờ, như vậy dù người Thiết Phất có tấn công vào, cũng sẽ có nhiều phần thắng hơn. Nếu như hắn không chấp nhận…ta đành nghĩ cách khác vậy, nếu như khó khăn lần này không thể vượt qua, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ an toàn cho mọi người.”

Ngay tối qua, người Hàn Lâm Phong sắp xếp trong nội bộ của Thiết Phất truyền đến tin tức: Ba cánh quân của Thiết Phất đã tập hợp thành nhóm tại núi Thiết Khảm. 

Lúc trước mỗi bộ lạc của Thiết Phất đều có phân tranh, nhưng mà từ khi Vương Cốt Phiến - vua của Thiết Phất thống nhất các bộ lạc lại làm một, thực lực của Thiết Phất cũng không ngừng mạnh lên. 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vùng biên giới của Đại Ngụy, gốc ban đầu chỉ có nghĩa quân của ta chiến đấu với người Thiết Phất, nhưng dưới sự chỉ huy của Cầu Chấn lại đột nhiên quay đầu tấn công Đại Ngụy, quân Thiết Phất rất vui sướng khi khiến cho nghĩa quân của ta chịu không ít cực khổ.

Cứ như vậy Đại Ngụy chiến tranh với nghĩa quân, người Thiết Phất hiển nhiên ngồi đó hưởng lợi, bắt đầu xuất binh không ngừng chinh phạt các quận huyện do nghĩa quân chiếm đóng.

Không còn nghĩa quân của Cầu Chấn, hiện nay khó khăn dồn dập cả bên trong lẫn bên ngoài, trong tình hình nguy cấp trước mắt cần phải có một con đường để đi tiếp, vì vậy Hàn Lâm Phong mới đề nghị với Triệu Đống, thuyết phục nghĩa quân quy hàng.

Nhưng mà trước mắt, Lục Hoàng tử muốn lấy chuyện cấu kết với phản tặc để đạt được mục đích của mình, chỉ sợ Triệu Đống cũng muốn bảo vệ bản thân, sẽ không khuyên nhủ bệ hạ về việc này, Hàn Lâm Phong cảm thấy nên tìm một con đường khác thì hơn.

Chỉ là Hàn Lâm Phong đã phán đoán sai về tình bằng hữu của Triệu tướng quân đối với mình. 

Chính là sau khi Tuần sử kiểm tra trại lương thảo ở Thiên Tây, Triệu Đống cũng đã dò hỏi được chân tướng sự việc bạc bị lấy cắp.

Sau khi xác định bạc không phải do Tào Thịnh quyên góp, Triệu Đống liền xoay người dâng tấu trình cho bệ hạ xem, lo hết mọi việc, chủ động nhận tội, nói thẳng lần này là do hắn ra lệnh cho Hàn Lâm Phong giúp đỡ dụ kẻ địch.

Nếu như Thế tử xảy ra bất trắc gì, lại thêm lời gièm pha của bọn gian thần, không phải sẽ làm lạnh đi trái tim của những người chiến sĩ đang chiến đấu anh dũng ở chiến trường đẫm máu của tiền tuyến hay sao?

Rõ ràng, Triệu Đống rất yêu quý người có tài, không đành lòng để Hàn Lâm Phong bị cuốn vào thế trận tai bay vạ gió như vậy, vì thế Triệu Đống mới ra mặt cầu xin bệ hạ cho Hàn Lâm Phong.

Ban đầu Bệ hạ vẫn không tin, cách làm của ngài là phải điều tra kỹ nguyên nhân, nếu như Hàn Lâm Phong có cấu kết với Tào Thịnh, vậy chỉ cần xét xử một người thôi, không cần phải ảnh hưởng đến chiến trường của đất Bắc.

Suy cho cùng thì tướng quân trong triều có thể đánh trận không nhiều, số ít còn lại đều là những cái gối thêu hoa* mà thôi.

(cái gối thêu hoa*: ý chỉ những người có vẻ ngoài nhưng không có tài năng)

Mà nội dung tấu chương của hai vị Tuần sử dâng lên cũng không hoàn toàn giống nhau.

Phần của Vương Mạo chỉ viết là trại lương thảo Thiên Tây đích thực là có số lượng lớn bạc riêng, nhưng lại nói không rõ ràng, không hề nhắc đến xuất xứ của số bạc. Trọng điểm là tố cáo số lượng người trong quân trại của Thế tử vượt quá số lượng cho phép, đồng thời có rất nhiều phản quân bị bắt giữ trước đó cũng được đưa vào biên chế của trại quân lương, nếu như Triệu Đống không quản lý nghiêm thuộc hạ, chỉ sợ là dưỡng hổ di hoạn* trong tương lai.

(dưỡng hổ di hoạn*: Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.)

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Còn phần tấu chương của Mạnh Hưng Học rất quy củ, viết đầy đủ cẩn thận xuất xứ tiền bạc của trại quân lương, các khoản thu chi bên trong đều đã được kiểm chứng.

Nội dung của phần tấu chương được trình lên giống như những gì mà Triệu tướng quân đã nói, chỉ nói là không có chứng cứ chứng minh Hàn Lâm Phong có cấu kết với bọn phản tặc.

Bệ hạ xem ba bản tấu chương này, cười khẩy hai tiếng.

Xem ra, người của Vương gia vẫn còn mơ tưởng đến quân quyền, muốn dựa vào đây để hạ ván!

Lúc Bệ hạ đưa tấu chương của Vương Mạo cho Lục Hoàng tử xem, Lục Hoàng tử cũng tức đến mức mà mắng thầm trong lòng. 

Rõ ràng hắn đã căn dặn, chuyện lần này không liên quan đến Triệu Đống, chỉ cần điều tra rõ tội của Hàn Lâm Phong là được.

Nhưng mà trong phần tấu chương này của Vương Mạo lại kéo theo cả bí mật của hoàng hậu, vẫn là muốn bám vào Triệu Đống, muốn tranh giành binh quyền, lôi ông ấy xuống ngựa!

Hiện tại tình hình chiến sự ở biên quan ngày càng căng thẳng, đại quân của người Thiết Phất chèn ép biên giới của Đại Ngụy, chi phí cho quân sự lại không ít. Do ảnh hưởng của lũ lụt trước đó, dân chúng di tản đến Đại Ngụy càng lúc càng nhiều.

Ước nguyện của bệ hạ lúc này là có thể kết thúc sớm tình hình tranh chấp ở biên quan. Còn Triệu Đống vừa mới thu phục được Gia Dũng Châu, lại đuổi theo tàn dư của bọn phản quân suốt dọc đường, có thể thấy thắng lợi đã trong tầm tay.

Ngay lúc này lại muốn kéo ông ấy xuống, nói thì dễ làm thì mới khó!

Từ trước đến nay Vương gia Trưởng Khê nắm quyền, bây giờ bị bức ép phải giao ra binh quyền, cũng giống như là kẻ keo kiệt mất đi báu vật vậy, nói thẳng ra là sắp biến thành chó điên, cắn loạn lung tung!

Lục Hoàng tử không thể sai khiến được người của Vương gia nữa, cũng tức đến mức muốn bùng nổ luôn rồi, nhưng trước mặt bệ hạ thì không thể nào thể hiện ra được.

“... Theo ý kiến của nhi thần, trong này không có nói lỗi của tướng quân là gì, chỉ là con người của Hàn Lâm Phong tham lam thành thói, không thể trọng dụng, nếu không thì cứ cách chức vụ đốc vận của hắn trước, rồi tiếp tục điều tra rõ lỗi lầm của hắn…”

Ngụy Huệ đế liếc hắn một cái, rồi nói: “Tính ra, Hàn Lâm Phong này cũng chỉ là một quan lương, nhưng lại nằm dưới sự chỉ huy của tướng quân Triệu Đống, cũng lập rất nhiều chiến công lớn. Trong danh sách xin thưởng mà Triệu Đống trình lên, cũng có tên của Hàn Lâm Phong và những chiến sĩ của trại quân lương. Ngươi đây là muốn trẫm vô duyên vô cớ đi trừng phạt thần tử có công với triều đình? Không biết là người nhàn rỗi như Hàn Lâm Phong đã đắc tội ngươi ở chỗ nào, trẫm thấy ngươi dường như có thành kiến rất lớn đối với hắn.”

Xem ra đối với Ngụy Huệ đế mà nói, nếu như Bắc Trấn vương phủ thông đồng với địch, chuyện này tuyệt đối không thể dung túng được. 

Nhưng mà kẻ vô tích sự như là Hàn Lâm Phong, dưới sự chỉ huy của Triệu Đống, cũng lập được một số công lao, cũng xem như là bùn nhão vẫn có thể miễn cưỡng trét lên tường được, khiến cho liệt tổ liệt tông của Hàn gia được nở mày nở mặt rồi.

Rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, không có chút đáng ngờ nào, nhưng lại vô cớ trừng phạt một người có công, lẽ nào ông lại hồ đồ đến mức là hôn quân thưởng phạt bất phân hay sao?

Nghe phụ hoàng hỏi như vậy, Lục Hoàng tử vội vàng giải thích rằng: “Nhi thần và người như hắn có ân oán gì chứ…chỉ là nhi thần cảm thấy…”

Nhưng tiếc là không đợi hắn nói hết, Ngụy Huệ đế liền phẩy tay cắt ngang, rồi nói: “Trẫm vẫn luôn hy vọng tính cách của ngươi giống trẫm nhiều hơn, đừng cứ tính toán chi li giống như lòng dạ đàn bà đến vậy!”   

Câu nói này có chút nặng nề, trong lòng Lục Hoàng tử giật mình, bởi vì hắn biết rằng “đàn bà” ở đây chính là chỉ mẫu hậu của mình. 

Lúc sinh Cửu đệ rất gian nan, lúc đó Thụy Vương phi ở trong tẩm cung của mẫu hậu, bởi vì ngửi trúng hương khí trộn lẫn với thuốc, mà xém chút sảy thai.

Đoán chắc là phụ hoàng cũng nghe Quỳnh quý phi sau lưng khóc lóc kể lể. 

Thủ đoạn của mẫu thân luôn rất nhẫn tâm, nên bị phụ hoàng chỉ trích.

Bây giờ bản thân hắn lại cứ cắn chặt lấy Hàn Lâm Phong không buông, rõ ràng là phụ hoàng đã nhận định là hắn mang theo thù oán cá nhân, học theo sự tàn độc của mẫu thân hắn.

Lục Hoàng tử cũng biết rõ lần này trong tay mình không có chứng cứ chứng minh Hàn Lâm Phong thông đồng với địch.

Tấu sớ của Vương gia cũng không nắm được đại cục phía trước, bản thân lại cứ cắn lấy không buông, ước chừng sẽ bị phụ hoàng chán ghét rồi vứt bỏ.

Thế là Lục Hoàng tử không nhiều lời nữa, lui ra khỏi thư phòng.

Ra khỏi thư phòng rồi, hắn mới thầm nghiến răng: Lần này tạm thời buông tha cho Hàn Lâm Phong, ta sẽ từ từ xử lý ngươi sau!

Thế trận lần này, Bắc Trấn vương phủ thiếu chút nữa bị tai họa ập đến, vậy mà lại có thể vượt qua mà không gặp trở ngại gì.

Hàn Lâm Phong cũng mới biết được câu chuyện của đại nhân Mạnh Hưng Học sau khi chuyện kết thúc.

Cữu cữu của Tô Lạc Vân là Hồ Tuyết Tùng, năm đó tình cờ cứu được một quý nhân, gia nhập thủy quân thay người đó.

Còn vị quý nhân mà ông ấy đã cứu, lại chính là vị đại nhân Mạnh Hưng Học này. 

Tuy rằng Mạnh Hưng Học với Thế tử Bắc Trấn không có giao tình gì, nhưng lại biết được, cháu gái của ân nhân từng cứu mạng mình lại gả vào Bắc Trấn vương phủ. 

Ngày hôm đó, Mạnh đại nhân nhìn thấy Tô Lạc Vân ở vương phủ, cũng thầm kinh ngạc, một lão già thô kệch như Hồ Tuyết Tùng, lại có một đứa cháu gái ưu tú như vậy.

Nếu như vương phủ gặp nạn, sợ rằng ân nhân và đứa cháu gái của mình cũng khó mà thoát thân được. May mắn chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, hóa ra bạc ròng trong kho của trại quân lương đều là tài sản riêng của Thế tử phi.

Vốn dĩ mọi chuyện đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng Mạnh đại nhân lại phát hiện, cái tên Vương Mạo đó lại muốn đổi trắng thay đen, thu thập chứng cứ định tội cấu kết phản tặc cho Thế tử.

Đúng theo quy tắc, thì hai vị Tuần sử, mỗi người nên có một bản tấu chương để trình lên. Nhưng mà Vương Mạo lại lộng hành, chỉ muốn viết một mình.

Nhưng mà Mạnh Hưng Học cố ý canh thời gian, sớm trình lên một bản tấu chương trước Vương Mạo. 

Đợi đến khi Hàn Lâm Phong biết được mọi chuyện trong đó, liền cảm khái về chuyện dò xét doanh trại lúc trước với Tô Lạc Vân: “Ta còn cho rằng nàng chính là phúc tướng của ta, không ngờ rằng cữu cữu của nàng mới chính là hộ pháp cứu mạng chúng ta đó.”

Lạc Vân bật cười, nhưng lại mang theo chút lo lắng hỏi: “Chỉ là lần này Lục Hoàng tử sẽ chịu để yên sao? Nếu như hắn nghi ngờ chàng, sớm muộn gì cũng có vấn đề…”

Hàn Lâm Phong lại điềm tĩnh nói: "Thay vì lo sợ bất an, chi bằng cứ thả lỏng thì hơn. Nếu đã xuất hiện thư tố giác, ngược lại ta cũng sẽ không sợ có người cứ cắn chặt chuyện này nữa. Tào đại ca đã bí mật liên lạc với thuộc hạ cũ của huynh ấy, những kẻ đầu sỏ ở chỗ Cầu Chấn lúc trước đều nháo nhào dẫn người đến nhờ vả ta. Lần này, Triệu tướng quân đề cử thăng chức, mang về cho ta chức vụ Tán Kỵ tướng quân, tuy rằng không có thực quyền điều binh mã, nhưng mà có thể thêm số lượng quân binh, tuy rằng không thể chiêu mộ quá nhiều người, nhưng cũng có thể đánh lừa người khác…Ta có thể mở rộng biên chế đưa bọn họ vào, chỉ là chiêu mộ từ bên ngoài nhiều quá thì không thể, cần phải nghĩ thêm cách mới được…” 

Triệu Đống có chủ ý như vậy, cũng là hy vọng Hàn Lâm Phong có thể cố hết sức chiêu hàng nghĩa quân. 

Hiện tại, quân Thiết Phất đang đến gần biên giới, binh sĩ ở biên quan thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng. 

Do triều đình bất lực trong việc điều phối nhân lực, thì có thể chiêu mộ thêm binh sĩ trên đường đi, gia tăng quân số hiển nhiên cũng có chỗ tốt, nhưng mà tiền lương và lương thực của triều đình có hạn, biên chế vượt mức cho phép cũng nuôi không nổi. 

Lạc Vân nghe xong, vẫn lo nghĩ như cũ: "Vị trí trống thì ít, nhưng chàng đột nhiên lại thêm vào biên chế nhiều quân sĩ như vậy, thì báo cáo quân hưởng lên triều đình thế nào? 

Hàn Lâm Phong cười, nói một cách hời hợt rằng: "Không phải Du thần tài đã đặt cược hết rồi sao? Ta cần gì phải báo cáo số quân hưởng lên trên nữa?" 

Tô Lạc Vân hiểu rồi, có sự ủng hộ của Du Dơn Việt, lại thêm ngân phiếu mà Tào Thịnh đưa cho Hàn Lâm Phong trước đó, cho dù là tất cả nghĩa quân đến nhờ nhờ vả, thì Hàn Lâm Phong cũng nuôi được! 

Cứ như vậy, không cần triều đình phải phát quân hưởng xuống, đội quân vượt quá số lượng quy định của Hàn Lâm Phong, chính là như những vong linh không còn tồn tại, có thể từ từ nuôi lớn. 

Mà trong tay Hàn Lâm Phong lại có đội binh mã do hắn chỉ huy, có thể tiến công cũng có thể phòng thủ, chỉ tính là mới mọc được răng nanh, trở thành một con thú không còn để bị giết thịt, hơn nữa còn thể thực hiện nguyện vọng báo thù trước giờ của hắn—đó là hai mươi châu đã bị mất do Thánh Đức tiên tổ! 

Trước nay Lạc Vân luôn tin tưởng Hàn Lâm Phong, nhìn thấy hắn chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, cũng có thêm sức mạnh ở trong lòng.

Nàng lấy bộ quân phục do chính tay mình may đưa cho Hàn Lâm Phong, sờ má của hắn rồi nói: "Chuyện ở nhà, chàng không cần bận tâm, mọi chuyện có ta ở đây, chỉ là bất cứ việc gì đều phải tự lượng sức của mình, không thể hấp tấp làm càn...chàng còn chưa có con trai nối dõi đâu đấy!" 

Nói tới lại bực mình, nàng cũng đã ngưng dùng thuốc rồi, nhưng mà bụng thì vẫn không thấy tin tức gì cả. 

Lạc Vân cũng thầm lo lắng trong lòng, có phải do lúc trước dùng thuốc quá nhiều, đến nỗi t.ử cung bị lạnh quá mức không.

Nhưng mà câu này của nàng qua tai Hàn Lâm Phong lại hoàn toàn biến thành sự thúc giục của nữ tử đối với người đàn ông vô dụng--- chính là vì hắn không thể bảo vệ bản thân mình an toàn, mới khiến cho người phụ nữ của mình không có cách nào yên tâm mà sinh con được!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vì vậy, sắc mặt Hàn Lâm Phong như đóng băng, trừng mắt nhìn Tô Lạc Vân rất lâu, đột nhiên hắn ôm lấy nàng, gần như là dùng sức bóp chặt eo nhỏ thon của nàng, thấp giọng nói:“ Việc này...để sau rồi nói....”

Tô Lạc Vân có chút không hiểu vì sao, chuyện sinh con...không phải là nên làm sao? Cần gì phải nói?

Nghĩ đến đây, hai má của nàng lại đột nhiên đỏ ửng lên, nhất thời hiểu theo hướng khác. 

Còn về Hàn Lâm Phong, sau khi âm thầm kiềm chế cảm xúc xong, nhìn gương mặt đỏ ửng của người trong lòng mình, trong lòng ngược lại có chút vui sướng: hóa ra nàng ấy cũng biết áy náy với ta, xấu hổ đến đỏ mặt rồi…

Hai người họ, mỗi người ôm một tâm tư riêng, thời gian gặp nhau ngắn ngủi, liền lưu luyến không muốn tách rời. 

Ở tiền tuyến lại sắp có một trận đại chiến, mỗi một phủ trạch ở hậu phương cũng cảm giác được chiến sự đang đến gần. 

Lúc trước chuyện ầm ĩ của Thiên Bảo lâu ở Huệ thành quá lớn, thậm chí có quan quyến* chết ở trong đó. 

(*quan quyến: người nhà của quan) 

Vì vậy, nhắc đến chiến tranh ở biên quan, đối với các quan quyến mà nói, không còn là những đề tài nói chuyện sau bữa cơm và những vấn đề nhạt nhẽo không liên quan đến mình rồi. 

Mấy ngày này, công chúa Ngư Dương cũng không nhắc đến thời kì nhàm chán này nữa, trừ lúc thỉnh thoảng đến chùa cầu phúc, còn bắt đầu đưa rất nhiều người nhà của quân lính từ hậu phương đến, cùng nhau may chăn chống rét buổi tối. 

Tuy rằng đã đến mùa xuân, nhưng ở nơi như phía Bắc, buổi tối vẫn còn gió se se lạnh như cũ, đúng thật là cần những chiếc chăn chống rét. 

Sau khi Tông Vương phi bị kinh hãi lần đó, vẫn luôn bệnh mãi không khỏi, nên những việc vốn dĩ mà bà ấy phải tự thu xếp, toàn bộ đều đẩy qua cho Tô Lạc Vân. 

Mắt của Tô Lạc Vân vừa mới hồi phục, ngoại trừ việc may quần áo cho phu quân ra, cũng nhận thêm một số việc thủ công ở bên ngoài, những lúc rảnh rỗi, nàng lại ở trong phòng bắt đầu ngồi xe chỉ luồn kim. 

Tài may vá của nàng vốn dĩ rất tốt, nhưng tiếc là mấy năm này bị mù nên là đã thụt lùi một nửa rồi. 

Nàng chỉ sợ mắt sẽ mệt, may được vài mũi, lại nhìn về khoảng không ở trước cửa sổ, vì vậy không thể làm việc quá mức.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng vừa may chưa được mấy mũi, liền nghe tiếng nha hoàn Hoài Hạ bước vào nói: "Thế tử phi, nghe người trong tiền viện nói, người nhà mẹ đẻ của Vương phi đến." 

Lạc Vân vừa nghe liền sững sờ, mới hiểu ra là người của Tông gia đến rồi. 

Chỉ là trước mắt ở Lương Châu đang có chiến tranh loạn lạc, không phải là thời gian tốt để đến thăm hỏi, sao Tông gia lại nhằm vào lúc này đến thăm người thân chứ?  

Theo lý mà nói có khách đến phủ, Tông Vương phi nên gọi con dâu mới ra tiếp đón khách. 

Lạc Vân nghĩ lúc này không thể trì hoãn nữa, liền vội thay y phục trước, lại chải đầu lần nữa, sau đó vừa chờ vừa tiếp tục ngồi may.

Nhưng mà đã nửa ngày trôi qua, cũng không thấy Vương phi ở bên kia đến gọi mình.   

Tô Lạc Vân cũng đã quen với việc Tông Vương phi làm lơ mình ở trước mặt người ngoài, nếu đã không gọi mình, vậy nàng cũng không cần chiều theo bà ấy nữa.  

Nhưng mà không ngờ rằng, nàng vừa mới cởi áo khoác bên ngoài, lúc đang chuẩn bị thay y phục thì Tông Vương phi phái người đến mời nàng qua đó. 

Đợi khi nàng đến nơi rồi thì mới biết, người đến là đệ đệ của Tông Vương phi, Tông Cẩn Niên. 

Hai tỷ đệ họ không biết đã nói gì trước đó, dáng vẻ đều trông rất u sầu. 

Đặc biệt là Tông Vương phi, vốn dĩ bệnh phong hàn còn chưa khỏi, bây giờ dáng vẻ ho như sắp tắt thở đến nơi vậy. 

Bà cũng không chờ Tô Lạc Vân hành lễ chào với cữu gia của Tông gia xong, vừa che miệng, vừa vẫy tay kêu Lạc Vân đến, rồi nói: “Ta nghe Dao Nhi nói, con quen biết thân với nhiều người ở trong kinh thành, bây giờ có việc khó cần phải giải quyết gấp, con xem thử có quen ai có thể giúp hay không, giúp đỡ khai thông một chút.”    

Lạc Vân cẩn thận hỏi là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tông Vương phi nói với con dâu chuyện xấu trong nhà của mình, cũng cảm thấy khá mất mặt. 

Bây giờ bị bức đến tuyệt vọng, bà là một người mạnh mẽ, cũng không cầm được nước mắt mà nói: “Tông gia ngoại tổ phụ của con, lúc vận chuyển lương thực lên tiền tuyến vào ba tháng trước, cũng không biết quan lại phía dưới làm việc như thế nào, mà lại viết sổ sách lung tung. Kết quả bị người khác lợi dụng sơ hở, uy hiếp muốn kiện cáo lên chỗ hoàng thượng, cũng may là có Nhị gia của phủ Tuấn Quốc công để ý đến chuyện rắc rối này, bèn ngăn lại. Chỉ nói với cữu cữu của các con, nếu như chuyện này bị trình lên trên, ngoại tổ phụ của các con nhất định sẽ bị đưa vào đại lao. Nếu là người trẻ tuổi thì chịu đựng rồi cũng được ra. Nhưng mà tuổi tác của ngoại tổ phụ đã lớn rồi, làm sao chịu nổi sự giày vò đây?” 

Nghe đến đây, trong lòng Lạc Vân hiểu rõ, ngay lập tức đoán được tình tiết liên quan trong đó, nhưng nàng không nói gì cả, chỉ nghe Tông Vương phi tiếp tục nói: “Nhị gia đó nói rồi, bây giờ Tông gia làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ liên lụy rất rộng, vì vậy Tuấn Quốc công nghe xong chuyện này, bèn ngỏ lời nói khéo với Nhị gia rằng nếu như Dao Nhi có thể giải quyết chuyện hôn sự với Tam công tử thì ông ta sẽ suy nghĩ lại việc thay mặt Tông gia áp việc này xuống.” 

Lạc Vân nghe xong, quả nhiên đúng với suy đoán của bản thân, nàng liền nhẹ nhàng nói: “Nếu như phủ Tuấn Quốc công niệm tình người, nguyện ý giúp một tay, không phải rất tốt sao?” 

Mặt của Tông Vương phi tức đến tím mặt: “Bọn người phủ Tuấn Quốc công chính là muốn lật lọng! Ta sao có thể để cho hắn toại nguyện được? Ta không muốn đến nhà của hắn, con nghĩ thử xem, còn con đường nào khác có thể đi không, dù có phải tốn hai ngàn lượng bạc, ta cũng bằng lòng!”

Tô Lạc Vân suy nghĩ, nhẹ nhàng hỏi: “Con cả gan hỏi một câu, trong tay của mẫu thân có phải nắm được nhược điểm gì của phủ Tuấn Quốc công, mới giúp Hàn Dao quyết định mối hôn sự này?”  

Vẻ mặt của Tông Vương phi nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Con hỏi cái này để làm gì?”

Tô Lạc Vân suy nghĩ rồi nói: “Hiện nay chỉ có phương Bắc đang đánh giặc, chỗ lương thực mà người nói, sau cùng nên được chuyển đến trại quân lương ở Thiên Tây. Nhưng mà đúng lúc vận chuyển, lại vẽ vời thêm chuyện đi một chuyến đến Thái Châu, rồi trùng hợp lại xảy ra chuyện tại Thái Châu, còn trùng hợp bị Nhị gia của phủ Tuấn Quốc công cản đường. Mẫu thân không cảm thấy những việc “trùng hợp” này quá nhiều rồi sao?”

Lúc này Tông Vương phi đã điêu đứng, nhìn thẳng Lạc Vân mà hỏi: “Con…là nói, chuyện này là do Tuấn quốc công phủ sắp đặt cho phụ thân ta, hãm hại ông ấy sao?”

Lạc Vân không cảm thấy người của phủ Tuấn Quốc công sẽ bịa đặt vô cớ, định tội danh cho người khác. Ngoại tổ phụ có tiếng tăm theo lời kể của Hàn Lâm Phong có tầm nhìn xa lá gan cũng lớn, đều thuộc về một người chuyên làm bất cứ việc gì cũng không từ thủ đoạn.   

Ban đầu là do ông ta không có tiếng nói trên quan trường, con đường thăng chức bị cắt đứt.  

Vốn dĩ ở một nơi xa xôi như là Thái Châu cũng không để ai để ý đến ông ấy. Một lô lương thực béo ngậy ở trước mắt ông ta, làm sao ông ta không nghĩ cách mà tham lam một ít được chứ?

Vì vậy người của phủ Tuấn Quốc công bị hiềm nghi, nhưng gặp phải con chó háu ăn thì vẫn không sao.

Bây giờ cái chui kiếm này bị người của phủ Tuấn Quốc công nắm chặt không buông, nếu như Tông Vương phi vẫn như một con thiêu thân không nghe theo lời của phủ Tuấn Quốc công, thì Lạc Vân đang lo chuyện này sẽ liên lụy đến phủ Bắc Trấn vương. 

Chuyện thư mật báo lúc trước vừa mới được giải quyết, giờ đến chuyện này thì Vương phủ lại phải chịu giày vò thêm một phen nữa. 

Tông Vương phi nghe xong càng lúc càng ấm ức, vỗ bàn nói: “Cái tên phủ Tuấn Quốc công này lại dám tính kế ta? Chỉ là vì muốn giải quyết chuyện hôn ước với Dao Nhi? Đây là người lòng lang dạ sói gì? Ta đúng là nhìn nhầm người rồi!”

Lạc Vân thầm nghĩ, đây không phải gọi là ăn miếng trả miếng hay sao?  

Ban đầu là Tông Vương phi nắm chặt lỗi vận chuyển lương thực của phủ Tuấn Quốc công, trèo cao bám vào mối hôn sự không thể với tới này, bây giờ bất quá là người ta lấy đạo người trả lại cho người mà thôi. 

Nhưng mà bây giờ nàng không thể thêm dầu vào lửa như vậy, chỉ có thể khuyên bảo rằng: “Mẫu thân, ước chừng người với phu nhân của Tuấn Quốc công cũng không thân thiết gì, cách làm việc của bà ấy rất cẩn thận, vô cùng lạnh lùng, khiến cho trong lòng người khác e ngại. Nếu như bà ấy thích Hàn Dao thì còn tốt, nhưng nếu như không thích, coi như lần này người không giải trừ hôn ước, để muội ấy đến đó, một mình muội ấy ở kinh thành biết khóc lóc kể lể với ai đây? Đây là nữ nhi mà người nuông chiều lâu như vậy, nếu như người nhà bọn họ tâm tư độc ác, lòng dạ hiểm độc thì không phải là sẽ bị dày vò đến chết đi sao?”

Lần này nhà mẹ đẻ của Tông Vương phi xảy ra chuyện, mà không có nói với Vương gia, đã nói cho Lạc Vân nghe trước.

Hiển nhiên cũng có sự tính toán nhỏ nhặt của Vương phi trong đó: Thứ nhất là do Lạc Vân có mối quan hệ sâu rộng ở trong kinh thành, nếu như có thể nhờ quan hệ dùng bạc trấn áp xuống thì là tốt nhất. 

Thứ hai, là do Tông Vương phi lười phải nghe những lời châm chọc của Vương gia về nhà mẹ đẻ của mình.

Nhất là về mối hôn sự này của Hàn Dao, lúc trước Vương gia đã nói không đồng ý, bây giờ mọi chuyện ầm ĩ thành ra như này, ông ấy sẽ mắng bà cùng với người của Tông gia mất thôi.   

Vốn dĩ Vương phi lạnh nhạt với Lạc Vân, thực ra cũng nhờ bảy phần công lao của Hề ma ma.

Từ khi Hàn Lâm Phong trưởng thành, không thể giữ lại Hề ma ma, chỉ có thể cáo lão về quê. Sau khi bà ta đi, bên cạnh Tông Vương phi thiếu mất một kẻ gây rối.

Lại thêm kinh nghiệm trải qua chuyện của Thiên Bảo lâu, còn có chuyện điều tra bạc của trại lương thảo Thiên Tây, Tông Vương phi đã biết được con dâu này của mình là một người gặp chuyện không loạn, trong lòng ngược lại tin tưởng Lạc Vân thêm vài phần. 

Nếu như lên án Tuấn Quốc công phủ, lời Hàn Dao nói trước đây xem như là của trẻ con không hiểu chuyện, kén cá chọn canh. Nhưng mà lời Tô Lạc Vân chậm rãi nói ra, ngược lại khiến cho Vương phi khắc ghi trong lòng. 

Nói như vậy, thì Tuấn Quốc công phủ là một nơi tâm địa đen tối! Ban đầu Bắc Trấn vương phủ còn có lòng tốt che giấu lỗi lầm thay cho bọn họ, nhưng mà người của Tuấn Quốc công phủ lại lấy oán trả ân, lại tính toán kế hại người khác như vậy!  

Tông Vương phi xem như vừa đấm vừa xoa, quên hết chuyện lợi dụng điểm yếu của phủ Tuấn Quốc công để định mối hôn sự này, bà một mực cảm thấy là do phu thê phủ Tuấn Quốc công có lỗi với bà. 

Bà tức đến mức đi tới đi lui mấy vòng tại chỗ, lại hỏi Tô Lạc Vân: “Vậy theo con, nên làm như thế nào?”

Tô Lạc Vân suy nghĩ, nói: “Con cảm thấy việc này vẫn là nên báo cáo rõ với Vương gia và Thế tử thì tốt hơn.”  

Tông Vương phi trừng mắt nhìn nàng, nói: “Nếu như nói được, ta còn cần con để làm gì? Nếu như con đã không chịu giúp, ta cũng không cần con nữa, con không được phép nói việc này ra bên ngoài!” 

Đáng tiếc là Lạc Vân không thể chấp nhận hạ mình làm chuyện mà nàng không thể giúp được, nàng nói với bà bà rằng: “Việc này không thể giấu được, phủ Tuấn Quốc công có thể nhẫn nại đến bây giờ để đột nhiên gài bẫy, nhất định là đã chuẩn bị chu toàn hết rồi, nếu như người giấu diếm không nói, con sợ về sau sẽ ủ thành đại họa…” 

Nàng còn chưa nói hết, Tông Cẩn Niên ở bên cạnh không nhịn được nói: “Ta đã nói rồi, việc này không nên nói với phụ nhân trẻ tuổi, không những không giúp gì được, ngược lại còn làm hỏng việc! Cái người nữ tử này, dám cãi lại bà bà! Tỷ à, tỷ cũng không dạy dỗ nàng con dâu đây sao?”  

Lạc Vân ngẩng đầu nhìn vị Cữu gia này, chỉ nhìn gương mặt của ông, cũng chỉ là hạng người sa vào tửu sắc mà thôi. Nàng mở miệng hời hợt nói: “Cữu cữu ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng là để giải quyết vấn đề, hay là đến làm ầm ĩ cho nhà cửa không yên đây?”  

Tông Vương phi cũng biết rõ người đệ đệ này của bà thành sự thì ít, bại sự có thừa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đồng thời lạnh lùng nói: “Cữu Cữu lần đầu tiên gặp con, không biết được sự lợi hại của con, càng không biết nếu có người dám khi dễ con thì phu quân của con sẽ đạp hắn một cái."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi