TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Tào Thịnh tự mình ra mặt, chính là vì xướng danh Thiết Diện quân.

Về phần Cầu Chấn, cũng là một kẻ suy đồi có dã tâm bành trướng của nghĩa quân, đã bị nữ nhi của hắn Tào Bội Nhi nằm gai nếm mật, một đao chém đầu!

Tào Thịnh nói rất rõ, nếu trong lòng tất cả quân lính trong nghĩa quân còn nhớ về quê hương, thì mau chóng trở về. Đợi đại quân tập kết, sẽ tiếp tục chinh phạt 12 châu đã mất!

Trong lúc nhất thời, các binh lính tan rã trong nghĩa quân rốt cuộc cũng tìm được được chủ nhân chân chính, mặc dù còn phải quan sát từng hạng người, thế nhưng Thiết Diện quân cũng dùng lối đánh quỷ mị đột kích, vậy nên danh tiếng vang xa, những tàn binh đến đây quy thuận nghĩa quân ngày càng nhiều.

Danh tiếng nghĩa quân ngày càng vang xa như vậy, dĩ nhiên Triệu Đống cũng biết được tin tức.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hắn tìm Hàn Lâm Phong hỏi thăm tình hình nghĩa quân bên kia.

Mấy ngày nay Hàn Lâm Phong nhận lệnh đi nơi khác phân phối lương thực, cũng không biết bận rộn cái gì, Triệu Đống đã lâu chưa nhìn thấy Hàn Lâm Phong.

Chẳng qua là cảm thấy nam nhân hình như gầy gò rất nhiều, bắp thịt trên người cũng teo lại hết cả, thời điểm hắn đi tới đây, thậm chí mang theo một tia sát khí quanh người.

So với lúc ở Kinh thành, quanh người đã không còn mùi son phấn, y phục cũng đã thay đổi không còn giống trước chút nào.

Triệu Đống vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, thỏa mãn gật đầu, rồi bắt đầu hỏi về chuyện của thiết diện mới hình thành kia.

Hàn Lâm Phong nghe được Triệu Đống hỏi, ôm quyền nói: "Nghe nói Tào thống lĩnh chiêu quân không được, nên bắt đầu từ số không, chẳng qua chuyện này cũng là chuyện trong dự liệu của tướng quân người."

Triệu Đống nhăn mày nói: "Thật ra liên quan tới đề nghị của ngươi, ta đã cũng đã chuyển lời cho bệ hạ, thế nhưng lại bị bệ hạ mạnh mẽ phản đối. Ý của triều đình là không muốn mạo hiểm giằng co, gây chiến với người Thiết Phất. Hiện tại trong triều không có lương thực không có bạc, căn bản quá hao tổn đến không dậy nổi. Tuy Tào Thịnh không làm phản, nhưng hắn chính là kẻ địch trong mắt người Thiết Phất, bệ hạ sợ chiêu mộ người này, sẽ khiến cho người Thiết Phất nghĩ sai, cho rằng Đại Ngụy đang âm thầm tuyên chiến với Thiết Phất, thì cục diện khó mà dẹp yên..."

Dựa vào ý của triều đình, thủ lĩnh của phản quân đã đền tội, như vậy thì Triệu Đống chỉ cần mau chóng diệt trừ dư nghiệt liền có thể thu binh.

Về phần người Thiết Phất, hiện tại bọn họ tranh đoạt những châu huyện được phản quân chiếm lại, cũng chính là hai mươi châu năm đó cắt nhường.

Đã như vậy, Triệu Đống vẫn không muốn phái người quấy nhiễu, Thiết Phất thu hồi địa bàn từ trong tay phản quân, dĩ nhiên cũng sẽ hành quân lặng lẽ.

Cho nên bệ hạ ban lệnh, chỉ cho phép Triệu Đống cố thủ Gia Dũng châu chờ lệnh, không cho phép nghênh chiến!

Đối với ý định và hoàn cảnh hiện tại của bệ hạ thì mau mau kết thúc chiến đấu chiến sự ở biên quan, đừng tiêu hao quân lương mới là quan trọng nhất!

Nghe nói trong triều bệ hạ cũng đã phái người đi đàm phán hòa bình cùng Thiết Phất vương mới nhậm chức, bắt đầu trao đổi mong muốn nghị hòa. Muốn đưa hoàng tộc hòa thân, để đảm bảo hòa bình trăm năm.

Sau đó, sẽ chọn lựa những gia đình trong hoàng tộc chưa có nữ nhi gả đi, tìm ra nữ tử phù hợp, đưa đến làm phi tử của Thiết Phất vương. 

Nhưng Thiết Phất vương thiếu nhất cũng không phải nữ nhân, mà là vàng bạc châu báu!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Theo bọn họ nghĩ, tóm được Đại Ngụy giống như là vắt sữa dê bé, không vắt mạnh thì làm gì có nhiều sữa?

Ngoại trừ thu hồi địa bàn, thật sự là bởi vì Đại Ngụy không thể thoải mái đưa ra số vàng bạc kia, kỵ binh của Thiết Phất mới không ngừng quấy nhiễu biên cảnh, làm áp lực cho Đại Ngụy.

Triệu Đống biết trong triều đình, các bá quan văn võ đang thầm tính toán, căn bản không muốn chiến đấu đến cùng cùng người Thiết Phất.

Bây giờ mặc dù hắn ở biên quan, thế nhưng tay chân đều bị trói buộc.

Trong lòng Triệu Đống rất rõ ràng, cho dù là chính mình, hay là tướng sĩ Đại Ngụy ở biên quan, chẳng qua là những thẻ bài bị những vị phái chủ trương nghị hòa đem ra giảm giá hạ giá trên bàn đàm phán mà thôi. Vì thế những vị Thượng Tướng quân cũng có không ít phiền muộn trong âm thầm, phải mượn rượu tiêu sầu.

Hiện tại Hàn Lâm Phong nói không biết chút nào về Thiết Diện quân, Triệu Đống cũng không hỏi tới nữa, chỉ là buồn bã vô cớ nói với Hàn Lâm Phong: "Ngươi và ta tuy mang danh là tướng, lại không bằng một người đeo mặt nạ ở nơi sơn dã đứng lên lập nghĩa quân, ít nhất hắn có thể quang minh chính đại bảo vệ Đại Ngụy, chân chính đối đầu với bọn lang sói Thiết Phất bằng gươm đao giáo thật.."

Hàn Lâm Phong ngược lại rất rõ cảm giác bất lực của Thượng Tướng quân, nhưng hắn cũng không nói cái gì, chỉ là rót rượu kính Triệu Đống một ly.

Không thì hắn phải làm thế nào, chẳng lẽ lại nói với Triệu tướng quân rằng cái người nơi sơn dã ấy là người đang ngồi trước mặt đang cùng Triệu tướng quân uống rượu sao?

Thế nên thành ra hai người không nói một lời, ngồi trên đầu thành uống rượu, ngẩng đầu ngắm trăng, lại nhìn lãnh thổ ở bên ngoài thành trì.

Nhất thời trong người toàn là hoài bão lại không nơi để thổ lộ, chỉ có thể dùng rượu để bộc bạch….

Khác với quan binh Đại Ngụy đang bị bó tay bó chân, lực lượng Thiết Diện quân đang nhanh chóng lớn mạnh, một số lượng lớn quân cũ của Tào Thịnh kia hiện tại đã gấp gáp quay về góp sức.

Mặc dù đôi khi mấy vị thủ lĩnh trong Thiết Diện quân tháo mặt nạ xuống, dùng khuôn mặt thật cho thuộc hạ dưới trướng nhìn xem, nhưng vị chiến thần từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt kia khiến cả thành mờ mịt suy đoán.

Những thần binh này có thể đánh lui Thiết Phất như lang như hổ, lại mang đến cho bách tính rất nhiều hi vọng.

Trước đó bởi vì Cầu Chấn lòng lang dạ thú mà nghĩa quân bị hao tổn hầu như không còn thanh danh, cũng nhanh chóng phục hồi lại được.

Bên trong quán trà thành Lương Châu, lại bắt đầu nói đến câu chuyện liên quan tới cha con Tào gia.

Thời điểm Lạc Vân mang theo Hàn Dao đi ra ngoài dạo phố mua đồ, vô tình ngồi trong quán trà nghe một đoạn nói về nữ nhi của Tào Thịnh - người con gái can đảm nghĩa hiệp, dùng mỹ nhân kế mê hoặc cẩu tặc, dẫn hắn vào doanh trại sau đó liền chém chết hắn trong nháy mắt.

"Chỉ thấy Tào hiệp nữ nhẹ chau dôi lông mày lá liễu lại, ra vẻ thẹn thùng, môi anh đào hơi cong một cái, thật sự giống như nụ hoa kiều diễm mới chớm nở! Cầu phản tặc nhìn đến trong lòng nóng lên, rạo rực khó nhịn, chỉ hận không được lập tức ôm lấy giai nhân lên giường, đại chiến ba trăm hiệp... Nhưng hắn nào biết, giai nhân này chính là hoa dại có gai, bên trong eo nhỏ có đeo một thanh chủy thủ..."

Hàn Dao cảm thấy đoạn kể chuyện này có chút không tốt, nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cứ lại muốn nghe.

Thế là tiểu quận chúa chỉ có thể làm bộ nghiêm túc ăn, nhưng thực chất là đang trộm nghe bên kia.

Đáng tiếc sau khi lên giường, không đợi có màn kiều diễm diễn ra, nàng đã giơ đao chém xuống. Đoạn kể chuyện trừ hại nhẹ nhàng như thế này lại được những khách nhân tới nghe chuyện nhao nhao khen hay, lại có chút tiếc nuối hiệp nữ rút đao quá sớm!

Đợi đến nghe một đoạn sau vẫn chưa thỏa mãn, Hàn Dao từ trong trà lâu bước ra, nhỏ giọng nói với tẩu tẩu: "Những tiên sinh kể chuyện này cũng thật thất đức, thế mà lại chà đạp thanh danh của nữ nhi! Tào gia cô nương hi sinh danh tiết nữ nhi chém giết người cầm đầu phản quân, lại bị những nam nhân này dùng làm những câu chuyện mua vui để trục lợi. Nếu muội là nàng, nói không chừng muốn một đao đâm chém bọn họ, máu phun năm bước!"

Ừm... Lạc Vân cảm thấy không nhất định như vậy, dựa vào hiểu biết của nàng với vị Tào cô nương kia, đối với đoạn "nụ hoa đẹp chớm nở” của người kể chuyện đã có thể được nàng ấy thưởng mười lượng bạc!

Nàng từng nghe Khánh Dương nhắc qua, sau khi Tào Bội nhi cùng phụ thân trở về Bắc địa, nếu không có việc gì liền thích cải trang vào thành nghe kể chuyện.

Hơn nữa tiểu thư vung tay xa xỉ, thích nghe nhất là Cầu tặc bị Tào hiệp nữ mê đến thần hồn điên đảo như thế nào, nếu như kể hay sẽ vung bạc thưởng ngay tại chỗ.

Đây cũng là nguyên do trong thành Lương châu, đoạn Tào hiệp nữ kiều mị như được hoa thịnh hành khắp nơi.

Nhưng Khánh Dương lại liên tiếp lắc đầu, thấp giọng phàn nàn nói: "Xem ra, trong sách này có vẻ đều là nói hươu nói vượn. Chẳng lẽ vị kia là thất tiên nữ hạ phàm nhưng diện mạo xấu xí như Dạ Xoa, ở trên trời không yên mới hạ phàm cố ý ỷ lại vào tiểu tử nghèo?"

Hàn Dao nghe, cũng nhịn không được bật cười: "Khánh thị vệ, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó!"

Khánh Dương dùng một bộ ánh mắt bi thương nhìn trời, lại buồn bã vô cớ rồi thở dài một cái. Hắn đã trải qua những chuyện kia, người không rành thế sự như tiểu quận chúa nào có thể hiểu?

Theo danh tiếng nghĩa quân dần dần chuyển biến tốt đẹp, Thiết Diện quân cũng đang không ngừng khuếch đại số lượng, đội ngũ không ngừng lớn mạnh.

Kỳ quái nhất chính là, dù chỉ là nghĩa quân mới quật khởi nhưng tiền bạc càng thêm sung túc hơn trước kia, dường như có chỗ dựa phía sau là một thế lực giàu có, tăng cường quân bị vào doanh trại, vũ khí cũng được cấp liên tục không ngừng.

Trên vùng đất biên cương bắc địa, nghiễm nhiên sinh ra một con dã thú cực kỳ hung mãnh đang ẩn nấp, không rõ trình độ ra sao.

Triệu Đống suy nghĩ liên tục, nhưng lại không thể không bẩm báo với triều đình việc này. Nhưng khi hắn dâng một bản tấu chương trình báo lên triều đình, đánh giá về nghị luận của quần thần đối với chuyện này, còn vô lý hơn so với người kể chuyện ở Lương thành.

“Quân đội hung hãn như vậy, chẳng phải lại sinh ra một Cầu Chấn khác sao? Nhất định là có người âm thầm nâng đỡ, nhất định phải tra rõ đến cùng!"

"Triệu Đống tướng quân vốn là đi diệt trừ tại họa! Sao không tiêu diệt được người cầm đầu phản tặc, ngược lại càng diệt càng nhiều? Cái gì Thiết Diện quân? Lại đột nhiên dương cờ khởi dậy? Ta thấy e là Triệu tướng quân nhúng một tay vào, nuôi hổ gây họa?" 

Trong lúc nhất thời, dưới sự dẫn dắt của Vương gia, quần thần không tự giác lại chỉ trích Triệu Đống.

Ngụy Huệ đế nghe liền cảm thấy có chút càng nói càng thái quá, liền lên tiếng nói: "Bây giờ Triệu tướng quân ở tiền tuyến xung phong giết địch, chư vị ở hậu phương chỉ trích hắn có chút không ổn?"

Chúng thần xem xét hướng gió không đúng, nhao nhao thu liễm, không nói nữa. Dù sao Triệu Đống là con rể Ngụy Huệ đế, có những lời nếu như không được lòng bệ hạ thì nên nói ít một chút.

Nhưng mà sau khi bãi triều, bệ hạ ra lệnh cho những quần thần quan trọng trong binh bộ ở lại, bàn chuyện trong ngự thư phòng rất lâu.

Mà qua thời gian, một đạo thánh chỉ lần nữa chạy đến biên quan.

Nội dung Thánh chỉ cho rằng Thiết Diện quân chính là dư nghiệt của phản quân, ra lệnh Tướng quân Triệu Đống cần phải tiêu diệt phản quân càng sớm càng tốt, rồi khải hoàn nhanh chóng trở về triều đình.

Đạo thánh chỉ này nhìn như là ra lệnh cho Triệu Đống nhưng chẳng bằng nói là cho người Thiết Phất kia nhìn.

Ngụy Huệ đế không muốn chiến tranh kéo dài, càng không muốn bị người khác hiểu lầm Thiết Diện quân này là do quân đội Đại Ngụy phái đi.

Cho nên ý của bệ hạ là, trước hết cứ đợi Thiết Diện quân chiến đấu trừng phạt Thiết Phất kia một chút, lại chính thức ban bố thánh chỉ không có liên quan đến Thiết Diện quân kia.

Mà lệnh cho Triệu Đống tiêu diệt Thiết Diện quân, tự nhiên cũng là cho người cần nghe nghe thấy, cho Triệu Đống cơ hội chứng minh bản thân, tránh cho các thần tử trong triều nghi ngờ hắn hề bỏ bê nhiệm vụ. 

Chỉ cần hắn tiêu diệt Thiết Diện quân, những lời đồn đoán liên quan tới Triệu Đống âm thầm nâng đỡ Thiết Diện quân sẽ tự sụp đổ, cũng sẽ không cho Vương gia cơ hội đòi quyền chỉ huy quân đội.

Những ngày này, Vương hoàng hậu không hề có phản ứng gì, nhưng lại không ngừng sai khiến người làm ra những hành động nhỏ.

Bệ hạ càng thêm oán hận hoàng hậu, lại sợ động chạm tới quyền thế của Vương gia, nên không thể xé mặt với bà ta, đương nhiên phải nhịn nhục để cân bằng quyền thế.

Không hổ là đế vương một triều đại, tính toán đầy rẫy như vậy

Khi thánh chỉ truyền đến Gia Dũng châu tới tay Triệu Đống, Triệu Đống nửa ngày không nói gì.

Hắn vô lực vuốt huyệt, nếu có thể, hắn thật muốn kéo một đám tự cho mình là quý nhân đến biên quan, để bọn hắn nhìn cho kỹ, như thế nào mới là như lang như hổ bức hiếp biên quan chân chính, ảnh hướng đến an nguy bách tính. Để bọn họ nhìn cho rõ rốt cuộc cái gọi là phản tặc Thiết Diện quân là thế nào, hay là người Thiết Phất mà bọn hắn cho rằng có thể ngồi xuống nói chuyện ra sao!

Ngay hôm qua, du kỵ Thiết Phất lại quét sạch thôn xóm gần đây, chỉ vì hoài nghi bên trong thôn làng có người lén lút tham gia Thiết Diện quân, những tên kia không ngại cướp bóc đốt giết, thậm chí phụ nữ trẻ em cũng không chịu buông tha.

Phòng ốc trong thôn bị lửa lớn đốt sạch, lương thực gia sản của người dân không còn, phụ nữ trẻ em chết thảm, thi thể đang nằm la liệt trên đường.

Khi thám tử thám thính tin tức trở về bẩm báo, một lão binh đã trấn giữ Bắc địa nhiều năm, cũng nhịn không được khóc đến nghẹn ngào, có thể tưởng tượng thôn xóm bị tàn sát tràng cảnh đáng sợ đến cỡ nào.

Thế nhưng hắn đường đường là Thượng tướng quân, chỉ vì bệ hạ ra lệnh "chỉ có thể thủ thành, không cho phép ra khỏi thành", vì thế sau khi nghe thám tử đến báo, cũng không thể xuất binh!

May mắn về sau, Thiết Diện quân kịp thời đuổi tới, tiêu diệt hết đám quân Thiết Phất kia, cứu được một nhóm người bị bắt đi, những người này nghĩ đến sẽ có người thân của mình phải chết dưới tay quân Thiết Phất, nên không ngần ngại mà đầu quân vào dưới trướng Thiết Diện quân.

Trong lòng Triệu Đống biết rõ nguyên nhân cơ bản khiến Thiết Diện quân nhanh chóng lớn mạnh như vậy, thực sự là do binh lính Đại Ngụy không hành động.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nếu hắn trẻ lại chút, không bị ràng buộc, có khả năng cũng sẽ vứt bỏ quân trang, không kiêng kỵ gì mà đầu quân vào nghĩa quân, có thể dễ dàng giét chết một đám thổ phỉ.

Nhưng bây giờ, thân đã qua tuổi bốn mươi, vợ con đã có, lại thân nhận ơn vua, trách nhiệm quá nặng, nên không thể dựa vào tâm tình để làm việc.

Loại người phải cân nhắc mọi thứ sợ đầu sợ đuôi, đã từng là loại người mà thời còn trẻ hắn ghét nhất.

Không nghĩ tới, chính mình bây giờ quyền cao chức trọng, tay cầm trọng binh, lại sống thành bộ dáng trước kia mình khinh bỉ nhất.

Nhưng mà bệ hạ đã hạ thánh chỉ, Triệu Đống chỉ có thể tuân theo.

Binh lính Đại Ngụy như rùa rụt đầu trong thành không ra ngoài lấy nửa bước, nhưng khi biết Thiết Diện quân đã tiến đánh đến Thiết Khảm Sơn, liền tập kết binh mã cấp tốc chạy đến bọc đánh Thiết Diện quân, cuối cùng cũng chiến đấu vài trận với Thiết Diện quân.

Nhưng nói đến cũng kỳ, Thiết Diện quân hùng mạnh dũng mãnh chiến đấu với quân của Thiết Phất vậy mà khi giao chiến cùng quan binh Đại Ngụy liền giống như dùng kế sách bôi mỡ cá trạch.

Có thể tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn, dù sao cũng là không đánh chính diện cùng Đại Ngụy quan binh.

Như thế mấy lần, khiến mấy tên tên tướng lĩnh quân Đại Ngụy cao giọng mắng chửi đối phương hèn nhát vô năng, không dám nghênh chiến chính diện.

Thiết Diện quân vừa rút lui, vừa hô to lấy khẩu hiệu: "Mộng lấy lại hai mươi châu của địch quốc, nhiệt huyết nam nhi vì lưu dân, thanh kiếm chỉ đánh giết kẻ địch! cớ sao huynh đệ lại tương tàn?

Khẩu hiệu này, từng câu từng chữ nhắm đúng vào trọng tâm, rõ ràng là ám chỉ quan binh Đại Ngụy vô năng, quân Thiết Phất cường đạo quấy nhiễu bách tính không xua đuổi, lại thể hiện sự hung ác đối với nghĩa quân chiến đấu anh dũng với quân xâm lược!

Trong những quan binh của Đại Ngụy, có rất nhiều người là người Bắc địa, cũng có thân nhân mất mạng dưới đao kiếm của người Thiết Phất. Nghe loại vè trào phúng này, có người xấu hổ đến cầm không được đao thương trong tay.

Triệu Đống tự nhiên cũng nghe thấy bài vè này, nội tâm của hắn còn giày vò hơn so với quan binh phía dưới trướng.

Hắn không nghĩ ra, vì sao văn võ quần thần trên triều cả ngày bô bô nói lễ nghĩa trung tín, thế nhưng khi đối mặt với đại sự thiên hạ bách tính, lại không biết nặng nhẹ như vậy, có thể nhẫn nhịn với đám quân địch tàn ác kia?

Nghĩ như thế, trong lòng vẻ u sầu càng đậm.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngày hôm đó lúc ăn cơm tối, Triệu Đống không nhịn được lại uống rượu lần nữa.

Bình thường tửu lượng Triệu Đống không tốt nên không uống nhiều, bây giờ trong lòng mang theo sầu khổ, trong bụng chưa có gì mà lại uống rượu mạnh vào, khiến cơn say đến càng lợi hại hơn, chưa được mấy chén đã say mèm.

Vừa lúc hôm nay là lập hạ, có tập tục ăn "tam tân".

*Ăn tam tân: tức là anh đào, mơ xanh, cá cháy, hoặc có “tam tân” chỉ là ăn “măng, anh đào, mơ” hoặc “anh đào, mơ xanh, lúa mì” hoặc “măng, anh đào, đậu răng ngựa”, cứ lập hạ sẽ ăn những thức ăn tươi mới.

Ngư Dương công chúa cố ý đi vào tiền doanh, mang cho Phò mã mứt hoa quả anh đào, đậu răng ngựa nướng ngũ vị, còn có măng trộn.

Trước khi tới, Ngư Dương nghĩ đến muốn làm phu quân vui vẻ, còn cố ý sai nha hoàn tìm một hộp hương cũ đem thoa chút hương lên.

Loại hương tiêu này, nàng cũng không còn nhiều. Cũng không biết là vì sao, nói cái gì nha đầu Tô Lạc Vân kia cũng không chịu phối cho nàng, cứ nói hương thơm kia đã không thích hợp, dùng rất quê mùa. Cho dù Ngư Dương công chúa nàng làm bộ tức giận, nha đầu kia cũng không chịu...

Ngư Dương công chúa chăm chút ăn diện một phen, chuẩn bị cho phu quân một kinh ngạc.

Thật không nghĩ đến lúc nàng đến lại thấy trượng phu của mình say đến bất tỉnh nhân sự. Nàng biết tính tình Triệu Đống, không có chuyện vui hay buồn bực gì quá thì là tuyệt sẽ không uống rượu.

Bây giờ biên quan đánh chiến ra thành như vậy, thì làm sao có chuyện vui được? Nhất định là trong lòng sầu khổ đến không chịu được, lúc này mới uống đến say không còn biết gì.

Nàng đau lòng vội vàng kêu gọi người hầu cùng nhau đỡ Triệu Đống dậy, đặt hắn ở trên giường. 

Sau đó nàng liền lệnh cho thị vệ ra ngoài, tự mình nới lỏng dây lưng cho Triệu Đống, lại giúp hắn ấn huyệt trên đầu làm dịu khó chịu của cơn say rượu. 

Triệu Đống nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ ngửi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát quen thuộc, trong thoáng chốc vậy mà tựa như về tới lúc tuổi còn trẻ, hắn bị bạn bè chuốc rượu đến say mèm, sau khi trở về nằm lăn trên đùi của thê tử kết tóc.

Bị mùi hương quen thuộc bao phủ, Triệu Đống nhất thời an tâm cực kỳ, dường như những gánh nặng về quân địch hay chiến đấu trên chiến trường ở trong lòng đều bị quét sạch sành sanh.

Thế là hắn đưa tay loạn xạ bắt lấy một cánh tay mềm mại, nhắm mắt hàm hồ nói: "Huệ nương, ta mơ một giấc mơ.. mơ thấy nàng đi rồi. Ta lại trở thành phò mã... quyền cao chức trọng, thật là uy phong... Ha ha ha... Trên thực tế lại là sống thành dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ... Ta sống thật thất bại, dường như đã chết!"

Hắn đang nói, người dưới thân dường như muốn đi, đặt hắn nằm trên giường.

Triệu Đống không nói, tiếp tục đưa tay cầm nắm lung tung: "Huệ Nương, chớ đi! Ta đã rất lâu không nhìn thấy nàng.. Nàng đừng đi, nàng đi rồi..."

Đúng lúc này, dường như Huệ Nương đang nói chuyện: "Triệu Đống, ngươi mở mắt ra nhìn xem, ta không phải..."

Triệu Đống sao có thể mở mắt ra? Chỉ là cảm giác nàng muốn đi, lại nói lung tung: "Chính là nàng, ngoại trừ nàng, còn có ai sẽ dùng tiêu hương xông quần áo cho ta? Mỗi lần ta ngửi thấy mùi này, đều cảm thấy nàng trở về... nàng đừng đi..."

Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng đã không thể chiến thắng cơn say, rốt cục phát ra tiếng ngáy, ngủ thật say.

Mà Ngư Dương công chúa đang đứng trước giường ngây người ra, chậm rãi giơ ống tay áo lên.

Hôm nay bởi vì muốn tới gặp phò mã, nàng cố ý dùng mùi hương hắn yêu thích——đây là mùi hương nàng nhờ Tô Lạc Vân điều chế ra, mỗi lần phò mã ngửi đều khen không dứt miệng.

Nàng đứng ngơ ngác thật lâu, đột nhiên quay người xông ra ngoài, thậm chí không cần thị nữ nâng đỡ, mà tự mình nhảy vọt lên xe ngựa: "Lập tức trở về Lương châu đến Bắc Trấn vương phủ!"

Đường xá từ quân doanh đến Lương châu cũng không tính là gần. Thế nhưng một đường xóc nảy cũng không thể chôn vùi hỏa khí của Ngư Dương công chúa.

Cuối cùng đợi nàng đã tới vương phủ, hỏa khí đầy mình xông thẳng đỉnh lên trên yết hầu, cũng không cần hạ nhân bẩm báo liền trực tiếp xông vào phòng Thế Tử phi.

Tư thế nhấc chân đạp cửa của nàng giống hệt phu quân Triệu Đống!

Lạc Vân đang ở ngay trong phòng chỉnh lý sổ sách, lúc nhìn thấy công chúa khí thế hùng hổ đạp cửa xông vào liền không khỏi sững sờ.

Nàng chưa kịp đứng dậy vấn an với công chúa, thì Ngư Dương công chúa đã hùng hổ bước tới, nắm cổ tay mảnh khảnh của Lạc Vân xách nàng lên.

"Công chúa, người đây là có chuyện gì?" Lạc Vân không khỏi nghi hoặc hỏi.

Đôi mắt của Ngư Dương công chúa muốn trợn ngược lên, có bốn phần tương tự với mẫu thân Vương hoàng hậu của nàng, thân là quý nữ hoàng gia, nổi giận lên khí thế càng đè ép người: "Ta lại hỏi ngươi, khi đó ngươi phối hương cho phò mã, vì sao không dùng đến những mùi khác mà cứ dùng vị tiêu?"

Tô Lạc Vân biết công chúa đi tới quân doanh thăm phò mã, bây giờ nàng tức giận đùng đùng mà quay về, lại hỏi mình vấn đề này, tự nhiên hẳn đã biết được nguồn gốc của tiêu này từ chỗ phò mã.

Nàng cũng không muốn lừa gạt, trầm mặc một chút trung thực trả lời: "Lúc trước công chúa muốn ta phối một mùi hương mà phò mã không ghét, cho nên khi ta đi thăm viếng biết được lúc phò mã đi đánh trận trên tiền tuyến, phu nhân quá cố sẽ dùng tiêu để hắn xông y phục, xua đuổi muỗi tại nơi đóng quân, hẳn là rất là quen thuộc cái mùi này, cho nên liền lớn mật thử một lần, chế ra loại hương này..."

Ngư Dương công chúa đã sớm đoán được như thế.

Tính nàng rất biết kiềm chế, nếu là ngày thường, trong lòng nhiều nhất cũng chỉ là không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi giận tím mặt như vậy, dù gì trước đó nàng cũng chỉ ra lệnh cho Lạc Vân tìm mùi hương mà phò mã thích, lại không nói có điều gì cấm kỵ, dùng tiêu, cũng không tính sai.

Thế nhưng hôm nay khác với ngày thường, trước đó nàng đã bị Triệu Đống nhận nhầm là Huệ Nương, sau lại nghe thấy hắn nói rằng hắn hối hận khi cưới chính mình.

Bây giờ nhìn Lạc Vân không chút nào che giấu, thản nhiên thừa nhận. Sâu trong đáy lòng có một sự không cam lòng ập tới, khiến cho công chúa kiêu ngạo tức giận đến phát run.

Ngay cả một người mù vào thời điểm đó còn có thể đoán được, muốn chiếm được lòng của phò mã thì nên dùng con đường của phu nhân quá cố, đáng thương cho nàng thế mà còn tưởng rằng chính mình nỗ lực nhiều năm, đủ để chiếm một chỗ trong lòng hắn?

"Ngươi được lắm, uổng cho ta một mực đối tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại làm nhục ta bằng cách này!" Nói đến đây, công chúa nhịn không được, cho Tô Lạc Vân một cái tát không nặng không nhẹ.

Lạc Vân không có tránh, chịu một tát này, thậm chí còn giữ nguyên khuôn mặt, dường như đang chờ công chúa tát.

Công chúa nhìn vết đỏ in trên gương mặt trắng nõn dần dần hiện lên kia, trong lòng rất không thoải mái.

Nàng vừa rồi tay đánh trúng vào mặt Lạc Vân, kỳ thật đã hối hận, giảm đi chút sức lực, làm sao mà trên mặt cô nàng này còn in dấu vết đỏ như vậy?

Nhìn thấy thế, công chúa tức giận nói: "Vì sao ngươi không tránh?"

Nàng quá rõ ràng cô nương này, đầu óc đầy quỷ kế! Chắc chắn sẽ không bởi vì e ngại nàng là công chúa mà cam chịu chờ bị đánh.

Tô Lạc Vân thành thật nói: “Lúc đầu khi quen biết công chúa, đã chọn con đường gian thương, một lòng muốn nịnh bợ quý nhân như thế nào để kiếm được ngân lượng. Nhưng hôm nay, công chúa đối ta chân thành như bằng hữu, ta tất nhiên nghĩ lại, một tát này, ta nên chịu, làm gì phải tránh..."

Nếu không phải vì Ngư Dương công chúa quá tức giận, thì quả thực là bị câu nói “gian thương” chọc cười lên: "Ngươi nói xem, gian thương là như thế nào?"

Lạc Vân tiếp tục đàng hoàng nói: "Nhanh kiếm nhiều tiền, cố gắng thỏa mãn nhu cầu của khách hàng. Lúc trước công chúa nói phò mã chán ghét mùi hương tục, phò mã cũng là không bao giờ dùng hương, hoàn toàn chính xác. Ta chỉ có thể mở ra lối riêng, tìm mùi hương tướng quân quen thuộc. Công chúa ủy thác ta điều hương trước tiên phải chắc chắn khiến phò mã chịu dùng. Ta đã làm được, cũng đã nhận được đơn hàng của công chúa, ta chính là gian thương."

Ngư Dương công chúa cười lạnh: "Thế nhưng sau này ngươi không phối hương cho ta nữa, chẳng lẽ là khinh thường kiếm bạc của ta rồi?"

Lạc Vân nói khẽ: "Công chúa và tướng quân là phu thê với nhau, công chúa có thể theo tướng quân đi vào bắc địa, sống chết có nhau, cẩn thận chăm sóc lẫn nhau dù ở mọi nơi, ta sao có thể không nhìn ra. Công chúa là người hiền thê, loại hương kia hiển nhiên dư thừa."

Nghe nàng nói vậy thì Ngư Dương công chúa chán nản ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi sai rồi, ta sao có thể sánh cùng phu nhân quá cố? Phu nhân quá cố là Huệ nương, nàng là người hiền thê ôn nhu hiền lành, trong nhu có cương. Những người gặp qua nàng đều không tự chủ được mà thích nàng, ngay cả ta cũng sinh ra lòng yêu thích, kính nể nàng…”

Nói đến đây, Ngư Dương công chúa nhìn về phía Lạc Vân yếu ớt cười một tiếng: “Ta nói tại sao lại không tự chủ được mà thích ngươi, kỳ thật ở cách làm người, ngươi rất giống với nàng, chẳng lẽ các ngươi đều có xuất thân bình dân nên đều có sức hấp dẫn như vậy?”

Tô Lạc Vân thấp giọng hỏi: “ Xin hỏi công chúa, ngài kính nể Cố phu nhân như vậy, thì vì sao lúc trước thà rằng cả đời không gả đi, cũng nhất định phải đợi một thượng tướng quân đã lấy vợ sinh con?”

Ngư Dương công chúa sững sờ, bởi vì từ trước đến nay cũng không ai dám ở trước mặt nàng hỏi vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi